Thời gian trôi qua rất chậm lại rất nhanh, qua tết Trung Thu và tết Trùng Cửu lại đến mùa đông Trường An.
Sau một đêm tuyết rơi đầy, cái tết đầu tiên sau khi Lý Tư Diễm lên ngôi đã tới.
Trong cung không có nương nương, trọng trách mừng năm mới rơi hết lên đầu Tố Hành. Gia đình bình thường ăn tết chỉ cần một nhà quây quần uống rượu đón giao thừa là được. Trong cung thì khác, không chỉ có triều hội mồng một tết, còn có một loạt các quy trình phức tạp như xua ôn dịch, tế tiên tổ, tiệc quần thần, vân vân... Không có người chỉ đạo thì không được.
Ta chỉ nghe thôi đã đau đầu, Tố Hành lại hết sức kích động tiếp nhận nhiệm vụ to lớn này, còn cảm thấy cực kỳ vinh dự vì Lý Tư Diễm tín nhiệm nàng ta.
Nàng ta dẫn một đám cung nữ quỳ xuống tạ ơn: "Nô tỳ nhất định không phụ sự phó thác của bệ hạ!"
Ta ở bên cạnh loạt xoạt ghi khởi cư chú, thầm nghĩ đúng là gặp ma, tại sao lại có giống cây nô tài hoàn toàn tự nhiên như thế.
Dưới sự chỉ huy của Tố Hành, trên dưới Tử Thần điện cũng bắt đầu bận rộn cho lễ tết. Do đây là ngày lễ quan trọng sau khi cẩu Hoàng đế lên ngôi nên mọi người đều dốc hết sức làm việc, định bụng gây ấn tượng trước mặt Thánh thượng.
Ngay cả cao thủ lười biếng Hạ Phú Quý cũng liên tục chạy tới Tử Thần điện, chào hàng cung nhân chất lượng tốt của Dịch Đình đào tạo ra với Khánh Phúc, cũng liên tục nhấn mạnh người hắn đào tạo dễ sai bảo hơn đám ranh con Nội thị cục kia nhiều, ai sai người đó biết.
Đúng lúc Duyên Anh điện thiếu người, Khánh Phúc bèn cùng hắn đi xem xem tiêu chuẩn dễ sai bảo như thế nào. Lúc trở về kéo theo sau một hàng dài tiểu đồng, giống như mẹ vịt già dẫn một đám vịt con qua sông vậy.
Người khác bận rộn lễ tết, ta vẫn cứ viết khởi cư chú cho cẩu Hoàng đế ngày qua ngày, trơ mắt nhìn hắn xơi tái thế lực của tiên Thái tử từng chút một, càng ngày càng củng cố vững chắc long ỷ dưới thân.
Căm phẫn không? Bất bình không? Ban đầu sẽ có, nhưng càng về sau càng nhiều hơn một loại bình tĩnh chết lặng.
Ta dường như dần dần quên sạch ý nghĩa sống, toàn dựa vào thói quen mà sống, không có hy vọng, cũng không có động lực. Ngày xuất cung sau mười lăm năm quá xa xôi, ta không biết nên làm thế nào để vượt qua. Thoạt đầu ta sẽ đọc sách, về sau đọc hết sách rồi, ta thường ngẩn người, thảng hoặc sẽ viết một số thứ, nhưng cuộc sống trong cung thực sự quá bức bối vô vị. Về sau, ngay cả bút ta cũng chẳng muốn cầm, bởi vì hoàn toàn không tìm được cái gì để viết.
Cả người giống như đang từ từ khô héo.
Ta cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, nhờ Ngụy Hỉ Tử xuất cung lúc nghỉ tắm gội mang cho ta vài quyển sách tới.
"Không câu nệ là thể loại gì, bút ký, truyền kỳ, sách tranh đều được. Chỉ cần có chữ viết là được, ta thực sự không chịu nổi không có sách đọc."
Cùng là người làm công tác văn hóa, Ngụy Hỉ Tử rất thấu hiểu lời thỉnh cầu của ta, lập tức đồng ý nói: "Được, ta đi báo cáo cho bệ hạ."
"Tại sao phải nói cho hắn biết?" Ta trợn mắt.
"À... vào cung không được phép lén mang theo đồ. Không có bệ hạ cho phép, ta không thể nào mang sách vào..." Ngụy Hỉ Tử yếu ớt nhắc nhở ta.
Sau khi đấu tranh thật lâu, ta vẫn quyết định đi tìm Lý Tư Diễm.
Hắn kế thừa một phòng tàng thư của cha ruột hắn, nhưng trước giờ hắn không xem. Ta cảm thấy thật là phung phí của trời, ngấp nghé chỗ này đã lâu.
Ta chọn thời điểm tâm trạng hắn khoan khoái đề cập với hắn việc này. Đây là lần đầu tiên chúng ta trao đổi ngoài công việc trong nửa năm qua.
Hắn rất kinh ngạc, hai mắt hơi lặng đi nhìn ta, giống như nhìn thấy kính chiếu ảnh gì kỳ ảo.
Ta cảm thấy thỉnh cầu này của ta rất bình thường. Sao có thể không cho một người làm việc với con chữ đọc sách chứ? Người viết lách mà không đọc sách thì còn viết được cái gì ra hồn? Suốt ngày ta bị giam trong cung, không được đi Hoằng Văn quán chơi, còn không thể đọc sách của Tiên hoàng à?
Quả nhiên, hắn đồng ý rất nhanh: "Được, phòng sách này ngươi tùy ý xem, không cần thông báo cho trẫm."
Ta gật đầu, cảm ơn hắn cho có lệ.
"Dạo này Thẩm ái khanh thế nào?" Im lặng một lúc, hắn bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi.
Ta cảm thấy hắn đang châm chọc ta.
Cuộc sống của ta có thể tốt sao? Bị giam trong cung, mỗi ngày mắt to trừng mắt nhỏ với kẻ thù, bên ngoài còn lan truyền vụ tai tiếng gian tình của ta và kẻ thù... Nếu không phải thím và Tiểu Xuyên còn trong tay hắn, ai bằng lòng sống cuộc sống đen đủi cứt chó này chứ.
"Tạ bệ hạ quan tâm, ta rất tốt." Ta cứng nhắc đáp lại.
Hôm nay cẩu Hoàng đế vô cùng phiền phức. Sau khi ta truyền đạt tín hiệu rõ ràng "đừng động vào ông", hắn im lặng hồi lâu, lại bắt đầu nói: "Lũng Tây thiếu một Phụ quân, trẫm muốn để Đường Linh đi, nhưng Tể tướng đề cử Đỗ Dũng."
"Bệ hạ muốn cho ai đi thì để người đó đi."
"Trẫm muốn mở một ân khoa¹."
(1) Ngày xưa các kỳ thi đều có thời hạn nhất định, nhưng mỗi khi gặp dịp gì vui mừng lớn, Chính Phủ mở thêm một kỳ thi nữa gọi là ân khoa.
"Mở đi, việc này không nên chậm trễ."
"Gần đây triều đình yên bình, chính vụ nhàn tản, trẫm muốn tìm người cùng trẫm đọc sách vẽ tranh, trẫm cảm thấy..."
Ta không thèm nhấc đầu, nói: "Cái này lại càng dễ. Học sĩ trong Hàn lâm viện đông đảo, người nào cũng học rộng tài cao, bệ hạ chọn mấy người là được."
Sau khi bị ta dỗi lại, rõ ràng Lý Tư Diễm lúng túng trong thoáng chốc. Sau đó, chân tay luống cuống biến thành thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nói: "Trẫm ghét nhất hủ nho cố làm ra vẻ trong Hàn lâm viện."
"Thế thì chi bằng đừng đọc sách nữa." Ta nói: "Bệ hạ đã xem thường người đọc sách chúng ta thì không cần học đòi văn vẻ, không nhiễm phải những hủ lậu ấy."
Lý Tư Diễm cười lạnh nói: "Ngươi nói không sai, đúng là trẫm chán ghét sự giả tạo thanh cao trên người các ngươi. Đáng tiếc ngươi chỉ có một thân ngông nghênh, vẫn phải làm Khởi cư lang cho kẻ thù diệt môn, chắc hẳn ngày đêm giày vò, hận không thể giết trẫm chứ gì."
"Vẫn ổn, quen rồi." Ta thành thật đáp: "Ta cảm thấy nếu bệ hạ không thích thì không cần học những thứ cầm kỳ thi họa này. Làm Hoàng đế cũng không cần mấy thứ đó, như Tần Hoàng Hán Vũ² vậy, người ta không thích đọc sách, chẳng phải vẫn quân lâm thiên hạ như thường sao?"
(2) Hán Vũ Đế và Tần Thủy Hoàng.
Riêng về công phu mồm mép, rất ít khi Lý Tư Diễm có thể thật sự thắng nổi ta, nhưng mà hắn có ưu thế của hắn: Ỷ thế hiếp người.
Hắn phất tay áo nói: "Việc này trẫm đã quyết định, nhiều lời vô ích. Bắt đầu từ năm sau, buổi chiều đến thư phòng cùng trẫm đọc sách."
Ta tức hổn hển muốn hỏi có phải ngươi có vấn đề hay không, nghe không hiểu tiếng người sao, nhưng nghĩ lại xưa nay cẩu Hoàng đế đều không nói đạo lý như thế, phản kháng cũng vô dụng.
Nếu là nửa năm trước, chắc chắn ta sẽ ầm ĩ với hắn một trận, nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy chết lặng. Rõ ràng sau khi tranh luận không tạo được bất kỳ thay nổi nào, ham muốn cãi nhau cũng tắt rồi, chỉ mệt mỏi nói: "Được."
Hoàn cảnh ức chế trong thời gian dài quả thực sẽ mài mòn tính cách người. Bỗng dưng ta cảm thấy buồn bã. Trước kia ta là một cô nương dồi dào sức sống, tại sao lại trở thành như bây giờ chứ.
Lý Tư Diễm cực kỳ vui vẻ với sự nghe lời của ta, đưa tay xoa tóc ta, cười tủm tỉm nói: "Như vậy mới ngoan."
Ta không còn gì lưu luyến nhắm mắt lại, cảm giác mình đang bị xoa như một con vật nhỏ.
***
Lại nói về chuyện trừ tịch³.
(3) Đêm cuối năm âm lịch.
Trừ tịch chính là ngày nghỉ cả nước. Ta không cần đi làm, ngủ một giấc ngon lành.
Lúc giữa trưa bị tiếng ồn ào đánh thức, ta khoác áo mở cửa, bốn mắt nhìn nhau với thị vệ tiểu ca đang nhảy múa đuổi tà ngoài cửa.
"Làm gì vậy, ca?" Ta nhìn đội ngũ múa đại thần dài dằng dặc, phỏng đoán: "Xua ôn dịch?"
Thị vệ tiểu ca ngại ngùng cho ta một tờ bùa đào: "Nghi thức trong cung, trừ tà đuổi ma. Bệ hạ giao phó chúng ta cũng phải làm một pháp sự cho sân viện Thẩm nương tử."
Hóa ra là cẩu Hoàng đế sai tới.
Ta "ừ ừ" gật đầu, tiện tay kẹp bùa đào lên cửa sổ, lại quay về phòng nằm ngáy o o.
Tiệc đêm trừ tịch vốn phải bày rượu trong hậu cung, nhưng vì hậu cung Lý Tư Diễm trống không, đương nhiên hắn không thể cụng chén với không khí, cho nên tiệc tối đổi thành mở tiệc chiêu đãi mấy vị thần tử tâm phúc trong Duyên Anh điện.
Bởi vậy, đám tiểu thái giám lúc trước Khánh Phúc tuyển chọn cho Duyên Anh điện có đất dụng võ, Tử Thần điện chúng ta vui vẻ nhàn hạ.
Vất vả chịu đựng đến tối, hai nô tài đứng đầu Tố Hành và Khánh Phúc vừa đi, không khí Tử Thần điện thoải mái hơn nhiều. Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu cắt mấy giấy hoa cho ta. Ta liên tục tán thưởng hai nàng thật khéo tay. Lúc nhỏ, giấy hoa ta cắt như bùa vẽ quỷ, ai thấy cũng chê bai, chỉ có vua cổ vũ Mạnh Tự không phân xấu đẹp bằng lòng nhận giấy hoa tả tơi ta cắt, còn trân trọng dán lên cửa.
Tiểu Kim Liên an ủi ta: "Tay Thẩm nương tử là tay cầm bút quý giá, sao có thể cầm kéo được."
Ta đỡ trán nói: "Ngươi không biết đâu, cũng vì làm thế nào ta cũng không học được nữ công cho nên cha ta sợ ta bị nhà chồng chê mới dạy ta đọc sách viết chữ, để sau này cho dù ta bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa cũng có thể tự kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình."
Nghe ta nhắc đến phụ thân, vẻ mặt Tiểu Kim Liễu lộ ra chút buồn bã, nói: "Nô tỳ và tỷ tỷ là thay con gái lý trưởng vào cung. Lý trưởng cho cha nô tỳ ba quan tiền, cha lập tức đồng ý. Cũng không biết ông ấy và đệ đệ bây giờ sống thế nào."
Ta không nhịn được hỏi: "Ông ta bán ngươi, ngươi còn nghĩ đến ông ta?"
Tiểu Kim Liễu lắc đầu: "Lúc ấy gặp họa, trong nhà không còn một hạt gạo. Mặc dù đưa hai tỷ muội nô tỳ vào cung là nhẫn tâm, nhưng cũng tốt hơn cả nhà chết đói cùng nhau."
Tiểu Kim Liên cũng nói thêm: "Đúng vậy, so với nông thôn, trong cung cũng không có gì không tốt, có ăn có mặc. Nếu như vận may tốt còn có thể làm nữ quan như Tố Hành cô cô vậy."
Ta cười nói: "Các ngươi đều cảm thấy trong cung tốt, làm sao ta lại cảm thấy trong cung khổ sở cực kỳ."
Một cung tỳ Thiền Nhi khác đúng lúc đi ngang qua bèn đi tới nói: "Tất nhiên là Thẩm nương tử không giống chúng nô tỳ. Chúng ta ở trong cung từ nhỏ, chữ nghĩa không biết, chỉ biết làm công việc hầu hạ người khác mới cảm thấy trong cung tốt. Nhưng xuất thân và tài học của Thẩm nương tử cái nào không phải đứng đầu trong nữ tử, còn từng thấy việc đời ngoài kia, đương nhiên không sống được cuộc sống trong cung."
"Đúng vậy, bên ngoài tự do hơn." Ta nâng má, hồi tưởng nói: "Lúc ta còn làm quan ở Sử quán, ngày nghỉ tắm gội luôn đi chợ phía đông mua đá bào ăn, hoặc là đi hiệu sách mua sách, đi phủ đệ khác tìm bằng hữu chơi, nhưng bây giờ những điều này không còn nữa."
Thiền Nhi ngạc nhiên nói: "Đá bào là cái gì? Giống bát băng trong cung sao?"
Ta nghĩ ngợi nói: "Hơi giống, nhưng sữa đặc của đá bào ngọt hơn chút. Ta thường đến quán bà chủ tên là Vân Nương, tay nghề vô cùng tốt. Nếu như sau này có dịp, ta mời các ngươi một chầu."
Thiền Nhi là người tính tình hào sảng, cũng không từ chối, thoải mái cười nói: "Được, sau này Thẩm nương tử mời chúng ta, không được chơi xấu."
Hôm nay Tố Hành không ở đây, các tiểu cung nữ nói năng hành động không còn câu nệ như trước, thấy ta không lòng vòng cũng có thể nói đùa vài câu.
"Hôm nay là giao thừa, ta hẹn Huệ Nguyệt, Túc Tịch trong cung chúng ta còn có A La của Bồng Lai điện cùng nhau chơi đầu hồ⁴, chi bằng mọi người cùng tới chơi đi." Thiền Nhi đề nghị.
(4) Chơi đầu hồ là ném mũi tên cho lọt vào trong miệng bình.
Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu rối rít gật đầu thích thú. Ta cũng hào hứng, đắc ý nói: "A, ta cũng là một cao thủ chơi đầu hồ, đợi lát nữa đừng bảo ta bắt nạt các ngươi."
Thiền Nhi nói: "Thường ngày chúng ta cùng nhau đánh bài, chơi đầu hồ đều không dám gọi Thẩm nương tử, sợ bệ hạ thấy rồi tức giận."
Tiểu Kim Liên vội vàng kéo tay áo Thiền Nhi, ra hiệu nàng đừng nhiều lời.
Ta lắc đầu nói: "Ta hiểu, hắn luôn luôn không nhìn nổi ta vui vẻ, vừa thấy ta cười là tức giận."
Lúc này ngay cả Thiền Nhi xởi lởi cũng không dám nói tiếp, cười ha ha nói tránh đi: "Không nói cái này nữa. Mọi người đi theo ta."
Thiền Nhi dẫn chúng ta đến một bãi đất trống trước phòng nàng. Túc Tịch, Huệ Nguyệt, còn có ba tiểu cung nữ đã đợi ở đó, nhìn thấy ta thì đều lấy làm kinh hãi.
Nhất là A La của Bồng Lai điện, trong cung bây giờ ta được xem như nhân vật danh chấn tứ phương. Tiểu cô nương này lần đầu gặp ta, ánh mắt cũng không biết nên đặt ở đâu.
Ta thân thiện chào hỏi nàng, nàng nhút nhát "dạ" một tiếng.
Tiểu Kim Liên nhỏ giọng nói với A La: "Ngươi đừng sợ. Thẩm nương tử rất hiền lành, không đáng sợ như lời đồn."
A La lại rụt rè nhìn ta một chút. Ta cảm thấy ánh mắt này hết sức quỷ dị, không phải nàng đang tìm ba đầu sáu tay của ta giấu ở chỗ nào chứ?
Nhưng mà tình bạn của các tiểu nương tử luôn được hình thành rất nhanh. Sau khi chúng ta cùng nhau chơi ba lượt đầu hồ, A La xác định ta là một người cực kỳ tốt, túm lấy ta xin chỉ bảo kỹ năng chơi đầu hồ.
"Thẩm tỷ tỷ làm thế nào ném phát nào trúng phát nấy thế! Giỏi quá đi mất!" Đôi mắt A La lấp lánh.
Thiền Nhi cũng cảm thán: "Tay Thẩm nương tử sinh ra thế nào vậy? Chẳng những viết chữ đẹp, chơi đầu hồ cũng giỏi. Tiền thưởng tối nay đều thuộc về cô rồi!"
"Ha ha ha ha quá khen, trăm hay không bằng tay quen!" Ta khiêm tốn hai câu, đưa tiền thưởng vừa mới thắng được cho Tiểu Kim Kiên, căn dặn nàng: "Kim Liên, ngươi đến Ngự Thiện Phòng, cầm chút vàng này thêm ít thịt rượu đến, đưa đến phòng của ta. Ăn tết thì cũng phải ra dáng ăn tết!"
Tiểu Kim Liên mừng rỡ: "Oa, Thẩm nương tử muốn mời chúng ta uống rượu sao?"
Ta phóng khoáng vung tay lên, nói: "Vàng không đủ thì cứ việc tìm ta lấy, đi nhanh về nhanh!"
Mấy cung nữ tất nhiên là hân hoan vui mừng. Dưới trời tuyết lớn, một đám tiểu cung nữ hi hi ha ha quây quần trong phòng ta. Cũng may phòng ta lớn hơn một chút so với các cung nữ bình thường, nhiều người vào như vậy cũng không thấy chật chội.
Nghe nói chúng ta muốn gom người đánh bài, Thiền Nhi xung phong đảm nhận, lại kéo Tiểu Điệp – muội muội nuôi của nàng từ Tuyên Vi điện tới. Vừa vặn kiếm đủ tám người, có thể mở hai mâm bài.
Ta tiện tay lấy thêm mấy cái đệm cói từ trong ngăn tủ của Lý Tư Diễm, vẫy các tiểu nương tử ngồi xuống. Không ngờ các nàng nghe nói đệm cói này từng kê mông quý của Hoàng đế, tất cả đều từ chối ngồi. Ta chỉ có thể buồn bực đổi thành đệm cói của Tố Hành. Mọi người vừa tám chuyện vừa chờ Tiểu Kim Liên mang thịt rượu về.
"Thường ngày ta không dám nói, nhưng hôm nay ngồi đây đều là tỷ muội, ta đánh bạo lén nói với các ngươi. Nói cho các ngươi biết, Khánh Phúc gia gia không phải theo bệ hạ chúng ta ngay từ đầu. Ban đầu là theo tiên Thái tử, không cẩn thận phạm phải sai lầm nhỏ mà bị trục xuất khỏi Đông Cung, bị đày đến phủ bệ hạ chúng ta lúc ấy còn là Tứ hoàng tử, về sau mới được tin dùng."
Túc Tịch - người hầu của Tử Thần điện thần thần bí bí nói.
Tiểu Kim Liễu rùng mình: "Khánh Phúc gia gia cũng có lúc phạm sai lầm sao? Ta cảm thấy ông ấy thật đáng sợ, dường như liếc mắt là có thể nhìn thấu suy nghĩ của ta."
Ta suy đoán nói: "Ta nhớ khi đó tiên Thái tử kết bè kết cánh bị Tiên hoàng trách phạt một trận. Nói không chừng Khánh Phúc cảm thấy ở Đông Cung không có tiền đồ mới bí quá hóa liều, tìm cách bị phạt ra khỏi Đông Cung, đến phủ Lý... bệ hạ chờ thời."
Sau khi Tam hoàng tử chết yểu, dưới gối Tiên hoàng chỉ còn lại ba Hoàng tử. Đại hoàng tử là Đông Cung Thái tử, Nhị hoàng tử là cái đuôi của Thái tử. Vì mẹ đẻ Nhị hoàng tử cảm thấy sự tồn tại của Lý Tư Diễm đang tỏ rõ tình yêu thất bại của bà ta, cho nên Nhị hoàng tử vẫn luôn không vừa mắt Lý Tư Diễm, tìm hắn gây chuyện không ít.
Đại hoàng tử là Thái tử, đương nhiên không cần tự hạ thấp thân phận so đo với tiểu đệ, cho nên mới nuôi ong tay áo, đến khi phát giác thì đã muộn.
Những chuyện xa xôi này đều là ca ca kể lại cho ta biết. Huynh ấy là Sử quan chuyên nghiệp, thích nhất thu thập các loại tin tức sốt dẻo, còn kèm thêm lời bình độc nhất: "Muội xem, bất kể là Hoàng gia hay là dân chúng bình thường, con cái càng nhiều tất sẽ đánh nhau..." Ta rất tán thành.
Thiền Nhi cũng gật đầu nói: "Ta cảm thấy có khả năng. Mọi người đều nói Khánh Phúc gia gia và Thái hậu nương nương lúc còn sống có giao tình. Không chừng chính là mối quan hệ này mới làm cho Khánh Phúc gia gia nương nhờ vào bệ hạ lúc còn là Hoàng tử."
"Thì ra là thế!" Túc Tịch vỗ bàn một cái: "Khánh Phúc gia gia có con mắt tinh tường!"
Bình thường những cung nữ này không dám làm càn thảo luận chuyện của Khánh Phúc như thế. Nhưng hôm nay có ta ở đây, các nàng như nhận được kim bài miễn tử, chẳng sợ cái gì nữa.
Dù sao trời sập cũng có ta chống. Ở trong mắt các nàng, cái khác ta chẳng ra gì, duy chỉ có bản lĩnh thu hút hận thù là giỏi nhất trong cung. Không chỉ giỏi thu hút hận thù, máu còn cực kỳ nhiều. Tội danh rơi trên đầu cung nữ khác sẽ lập tức bị kéo ra ngoài đánh chết, ở trên người ta có lẽ chỉ có một chút xử phạt không đau không ngứa.
Có thần tiên như thế ở đây, đương nhiên phải nói hết tất cả những tin tức bình thường không dám nói cho đã nghiền!
Lúc này, Tiểu Kim Liên ở bên ngoài gõ cửa nói: "Thẩm nương tử, thịt rượu tới."
Cả đám hoan hô, người mở cửa, người rót rượu. Trình độ gọi món của Tiểu Kim Liên cực cao. Rau quỳ, bánh Hồ, thịt dê nướng, cá lát, chay mặn phối hợp, muốn cái gì cũng có. Mọi người vui vẻ cùng nhau ăn cơm, trong bữa lại xổ ra không ít lời đồn đại cung đình.
A La cô nương cống hiến tin tức bùng nổ nhất hiện trường: "Tố Hành cô cô và đại quản sự Tề gia gia điện chúng ta đối ẩm đó. Lần trước ta nhìn thấy bọn họ cùng nhau về phòng."
Lạch cạch, đũa của ta rơi xuống đất. Nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt các cô nương khác cũng chấn động.
"Má ơi không tưởng tượng nổi! Bình thường Tố Hành có vẻ cứng nhắc nghiêm túc, sau lưng lại vụng trộm đối ẩm! Tề quản sự trông có đẹp không?!" Ta kích động đến không kiềm chế được, lộ ra vẻ mặt bỉ ổi.
Quả nhiên con người có sự nhiệt tình nguyên thủy nhất với tin tức gian tình.
"Cái này có là gì. Lần trước ta còn nghe nói Tuyên Vi điện chúng ta sắp có nương nương mới vào nữa đó." Tiểu Điệp không chịu yếu thế, cũng tích cực cung cấp tin tức ngầm, còn thêm mắm dặm muối một câu: "Nghe nói là nương tử của Vương thị Lang Gia⁵, còn có nương tử của Ngụy thị Cự Lộc⁵."
(5) Tên các quận, địa danh cổ Trung Quốc.
Lời này vừa nói ra, cả bàn đều nổ tung. Mọi người nhao nhao bắt đầu sôi nổi thảo luận sau này muốn phục vụ nương nương nào. Ta hưng phấn huýt sáo, có người vào thì tốt, quá tốt rồi. Mấy nương nương đến nhiều vào, đục khoét cẩu Hoàng đế đi, hắn sẽ không cần ngày ngày tra tấn ta nữa!
"Vương thị, Ngụy thị đều là quý nữ vọng tộc." Ta tiến hành phân tích từ góc độ Sử quan, nói: "Ta thấy giang sơn chúng ta nhìn như vững vàng, thực ra còn kém xa mới đạt tới kê cao gối mà ngủ. Không thì cần gì nạp vào một đống nữ nhi thế lực nhà mẹ đẻ khổng lồ như thế, dụng ý không đơn thuần."
Các cô nương đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng là Thiền Nhi nói: "Thẩm nương tử nói có lý, nhưng tỷ muội chúng ta không hiểu những thứ giang sơn, thế lực. Chỉ cảm thấy có nương nương mới đến, tháng ngày của tỷ muội các cung chúng ta sẽ bận rộn hơn. Đúng rồi, nghe nói sang năm sẽ tuyển tú, không biết là thật hay giả."
Huệ Nguyệt vẫn luôn im lặng, đột nhiên nói: "Chắc không phải là thật. Mẹ nuôi ta nói, Thánh thượng không có ý tuyển tú, cho dù tuyển tú cũng phải chờ Hoàng hậu vào cung mới tuyển."
Ta thốt lên: Quá đỉnh, khá lắm, một bàn này quả thực là ngọa hổ tàng long, tin tức gì cũng thăm dò ra được.
"Chúng ta ăn được lưng lửng dạ rồi, hay là mở hai mâm đánh bài đi!" Tiểu Điệp như làm ảo thuật lấy trong tay áo ra hai bộ bài. Nha đầu này và tỷ tỷ nuôi Thiền Nhi của nàng là nhân vật đầu têu trong đám nha đầu, một người kêu gọi, trăm người hưởng ứng.
"Được được. Mau mau chia bài, chia ra hai bàn. Cẩn thận đừng làm đổ rượu." Túc Tịch lập tức hành động, quen việc dễ làm chỉ huy Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu chuyển bàn.
Ta xắn tay áo, cười nói: "Hì hì, cho các ngươi xem cái gì gọi là vua bài An Ấp phường."
A La nói: "Thẩm nương tử đã giỏi như vậy thì phải đánh với Túc Tịch tỷ tỷ và Thiền Nhi tỷ tỷ mới coi là kỳ phùng địch thủ. Bàn về đánh bài, trong mấy cung chúng ta, hai người ấy là đỉnh nhất!"
Túc Tịch thản nhiên chấp nhận lời khiêu chiến, tự tin ngồi xuống đối diện ta, hất cằm lên, nói: "Được! Hôm nay phải thỉnh giáo sự lợi hại của Thẩm nương tử!"
Ta đập bài lên bàn, khiêu khích nói: "Yếu còn thích ra gió."
Rất lâu rồi không cười sảng khoái như vậy. Giờ phút này dường như ta trở về thời điểm người thân chưa bị giết. Ta còn là Thẩm tiểu nương tử không buồn không lo trong thành Trường An. Bên ngoài trời đông giá rét, trong phòng đốt lửa than. Các cô nương tụ tập chơi đùa, không có Tố Hành, Khánh Phúc và cẩu Hoàng đế bên cạnh, ai nấy đều cười đến thoải mái tự nhiên, tỏa ra sức sống các cô gái trẻ tuổi nên có.
Hôm nay có rượu hôm nay say, mặc kệ ngày sau như thế nào thì giờ khắc này ta đang vui vẻ.
Sau đó, thời gian vui vẻ ngắn ngủi kết thúc trên bàn đánh bài.
Người trong cung quả nhiên lợi hại, ai nấy đều ranh ma. Ta thua liền ba ván, bị hai nữ Gia Cát Túc Tịch và Thiền Nhi dập cho tơi tả.
"Ai da, đây cũng là sự lợi hại của vua bài An Ấp phường sao?" Túc Tịch cười đến run người, khẽ giơ tay dán "bốp" mảnh giấy trắng lên cằm ta, cười nói với Thiền Nhi: "Nếu Thẩm nương tử là vua bài An Ấp phường, vậy ta chính là thánh bài Tử Thần điện!"
Thiền Nhi cũng độc miệng: "Có lẽ gia đình ở An Ấp phường đều không thích đánh bài chăng."
Dưới mũi ta dán hai mảnh giấy, trên cằm dán một mảnh, trên mặt Tiểu Kim Liên hai mảnh, trên mặt Túc Tịch và Thiền Nhi thì sạch sẽ.
Hai nữ nhân này thực lực cao thâm khó dò, bình thường không lộ tài, một khi ngồi xuống bàn đánh bài là y như Trương Liêu trấn Hợp Phì, Điền Đan thủ Tức Mặc, một người giữ ải vạn người không thể qua, áp đảo đến đôi gà quèn ta và Tiểu Kim Liên run lẩy bẩy.
"Có nhận thua hay không?" Túc Tịch cười hì hì, hỏi.
"Đương nhiên không nhận, tiếp tục!" Ta càng thua càng hăng.
Bộp, bộp, bộp. Hậu quả không nhận thua là trên mặt ta lại bị dán ba tờ giấy, tạo hình giống như tiểu cương thi nhảy tưng tưng đêm Trung Nguyên.
Giấy dán quá nhiều, bay bay theo sự hít vào thở ra của ta, cực kỳ tức cười.
"Ta nhận, ta nhận..." Lại đánh thêm vài ván, ta thua không còn manh giáp, hậm hực nói.
"Có chơi có chịu! Thẩm nương tử hào sảng. Nào nào nào, biểu diễn một tiết mục cho bọn tỷ muội xem!" Thiền Nhi ồn ào.
Trong cung không cho phép tụ tập nhiều người đánh bạc. Bình thường, bên thua trên bàn đánh bài đều phải biểu diễn tiết mục mua vui cho bọn tỷ muội.
Ta lật một tờ giấy trên mặt, đau đầu suy nghĩ mình có thể biểu diễn cái gì, gãi đầu nói: "Hát múa ta đều không biết, hay là ta viết cho mọi người mấy câu đối xuân?"
A La thất vọng nói: "Viết chữ chẳng vui gì cả... Còn cái khác không?"
Ta cũng không muốn làm các nàng mất vui, cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên ý tưởng lóe lên, nói: "Ta múa kiếm đi!"
Phàm là thân nữ nhi, nhất là con cháu quan lại, có một chuyện không thể nào trốn tránh được, đó chính là: Biểu diễn tiết mục trước mặt mọi người.
Tối ấy, ta hồi tưởng lại nỗi sợ hãi lúc còn bé biểu diễn các tiết mục thiếu nhi như bảy bước thành thơ, hát đồng thanh, ba nét một con rùa cho các bằng hữu thân thích.
Để bồi dưỡng năng lực biểu diễn của ta, nhị thúc ta cố ý tìm bằng hữu của ông là Tô đại nương Giáo Phường Ti đến dạy khóa múa kiếm sơ cấp cho ta. Từ đây, cháu gái ông càn quét tất cả tiết mục buổi tụ họp thân thích, ai xem cũng đều nói hay.
Dần dần trưởng thành, ta từ đứa trẻ biểu diễn cho phụ huynh biến thành người lớn đe nẹt những đứa trẻ khác biểu diễn tiết mục. Kẻ đồ long cuối cùng thành ác long, bởi vì làm ác quá lâu, bổn ác long suýt nữa quên mất mình đã từng là thiếu nữ đồ long, còn có kỹ năng múa kiếm.
"Cái này hay!" Chúng nữ tử vỗ tay cười nói: "Vậy kiếm đâu?"
Ta nhìn xung quanh một cái, dẫn các nàng vào sân, bẻ hai nhánh cây bám vụn băng đến, cười nói: "Có kiếm. Các ngươi lùi lại chút, ta bắt đầu đây."
Dứt lời, ta uống một ngụm hết sạch rượu còn lại, bắt chước chiêu thức của hiệp sĩ giang hồ, quăng cái hũ vào trong đống tuyết, loạng choạng dẫn ra nghi thức mở đầu.
Chúng nữ tử vỗ tay lớn tiếng khen hay, Tiểu Điệp rất chuyên nghiệp cho ta mấy lời khen ngợi.
Chếnh choáng dâng lên, ta bắt đầu ngà ngà say.
"Trường An đường lớn cùng ngõ nhỏ, trâu xanh ngựa trắng xe gỗ đưa. Xe ngọc dọc ngang qua phủ đệ, pháo tiền không ngớt hướng Hầu gia." Ta cao giọng hát, cầm nhánh cây trong tay bắt đầu màn biểu diễn của ta.
Đoạn múa kiếm này là cải biên từ ca hành của thi nhân đương triều, phải vừa múa vừa ca.
Theo lý mà nói, múa kiếm là một loại biểu diễn cực kỳ hùng tráng, nhưng ta uống quá nhiều rượu, trước mắt mơ màng, hoàn toàn không có cái khí thế lên trời xuống đất kia.
May mà người xem đều là cao thủ cổ động, nhìn ta cầm nhánh cây trong tay múa múa may may, nghe tiếng ca lạc điệu của ta cũng không xùy ta, còn vô cùng nhiệt liệt vỗ tay hô hào, gia tăng lòng tin của ta cực lớn.
A La hô to nhất: "Hay! Thẩm nương tử lợi hại!"
Ta múa càng hăng, sải chân lên phía trước, nhướn mày hát: "Bỉ mục uyên ương chân khả tiện, song khứ song lai quân bất kiến, sinh tăng trướng ngạch tú cô loan, hảo thủ môn liêm thiếp song yến."
Vừa hát vừa vung kiếm trong đống tuyết, xoay người múa. Có vài động tác ta đã không còn nhớ rõ, toàn dựa vào bản năng để kiểm soát cơ thể mình.
Làn váy tung bay theo bước múa, rượu bốc lên trong người, gương mặt ta say đến đỏ bừng.
Mảnh giấy trên mặt cũng bay bay theo gió, hồ dán của Tiểu Kim Liễu chế ra dính không ăn, lúc múa kiếm rơi mất bốn mảnh. Sau khi xoay tròn hai vòng, trên mặt ta chỉ còn lại hai mảnh còn nguyên.
Từng bước từng bước một, lưng ta ưỡn thẳng, vung cổ tay, nhánh cây vẽ ra hình hoa lưu loát tuyệt đẹp.
Tô đại nương từng nói: Kiếm lấy ngộ đạo, múa lấy tận ý. Múa kiếm là một môn công phu thanh thoát nhịp nhàng, ngươi nghĩ như thế nào, kiếm vũ của ngươi sẽ như thế ấy.
Búi tóc ta lỏng lẻo, tóc xõa xuống hết, sa sút lại điên cuồng.
Rượu thật là một thứ tốt, khiến người ta quên ưu quên sầu, không thể tỉnh táo, vừa tỉnh táo thì sẽ đau khổ.
Những cô gái kia đang cười, đang vỗ tay, đang nhiệt liệt hưởng ứng ta. Ta cũng cười to múa kiếm đáp lại. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, âm thanh của các nàng ngừng dần. Ta cảm thấy kỳ quái nhưng chân vẫn không ngừng. Đột nhiên cả đám cô nương đồng loạt quỳ gối trên mặt tuyết không nhúc nhích.
"La nhu bảo đái vi quân giải, yến ca triệu vũ vi quân khai... Ể?"
Ta hoang mang thu lại tiếng, buông nhánh cây xuống, say khướt đi qua hỏi: "Các ngươi sao vậy?"
Trong trời đất quay cuồng, ta lờ mờ nhìn Tiểu Kim Liên kinh hoảng ngẩng đầu nhìn ta một chút, bờ môi mấp máy, nói cực nhẹ: "Thẩm nương tử, cô nhìn đằng sau."
Ta xoay lòng bàn chân một cái, quay đầu nhìn.
Chỉ thấy ở cửa sân, hai tôn đại phật Tố Hành và Khánh Phúc mặt tỉnh bơ trấn giữ hai bên, đứng ở chính giữa là cẩu Hoàng đế mặt không cảm xúc.
Gấp ba khuôn mặt chết, gấp ba sự chán ghét. Chương mới nhất tại ( TR ÙMTRUYỆN.V И )
Hôm nay Lý Tư Diễm mặc thâm y màu đen, phối với áo khoác dài láng mượt, sang quý bức người, cảm giác cực kỳ áp bách.
Hình như hắn cũng uống rượu, trên mặt hơi ửng đỏ, kết hợp với mặt chó tà tứ anh tuấn, có chút phong vị ngọc say núi đổ.
Ai da, khuôn mặt đẹp bao nhiêu, làm sao lại sinh ra trên người cẩu Hoàng đế? Ta tiếc nuối nghĩ.
"Thẩm Anh, lại đây." Chủ nhân của khuôn mặt mở miệng ra lệnh.
Ta đứng ở chỗ cũ, lạnh lùng liếc nhìn hắn.
"Ặc, gần sang năm mới rồi, thật xúi quẩy."
Ta tiện tay ném nhánh cây đi, loạng choạng đi tới cửa. Dưới mười mấy ánh mắt nhìn chăm chú, ta giơ chân lên, đạp mạnh cửa "rầm" một tiếng.
Giây phút cửa đóng lại, cơ thể Tiểu Kim Liên run lên bần bật. Mấy cung nữ đều ngơ người, ngay cả Thiền Nhi to gan nhất cũng sợ đến ngồi phịch xuống đất, một chữ cũng không nói nên lời.
Thẩm khởi cư lang không chỉ coi khinh lời triệu gọi của Hoàng đế, thậm chí còn đạp cửa ngay trước mặt Hoàng đế.
Chắc chắn là nàng sống đến chán ngấy rồi.
------
Truyện đăng tải duy nhất tại 𝔀𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @nhumocxuanphong2506. Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT