Editor: Elf

Mọi người có thể vừa nghe bài nhạc, vừa trải nghiệm cảm giác gây cười của chương này.

- ---

Triệu Tuệ rời khỏi đài truyền hình, lặng lẽ trở về phòng

Vừa rồi tổ tiết mục có người đi ra liền hỏi ''Hứa Thiên Tư còn ở đây không?'', biết được người đã đi rồi, anh ta lại đi vào. Một lát sau đi ra và thông báo với mọi người:

"Kết quả phỏng vấn sẽ được gọi điện thông báo cho từng người, ai nhận được thông báo sẽ tham gia ghi âm, thời gian cụ thể tổ chương trình sẽ nói sau. Mọi người có thể trở về, cảm ơn.''

Nhưng không ai có mặt tại đó nhận được thông báo.

Một lúc sau có người bi phẫn mà hét lên:

"Mẹ nó, tôi không muốn livestream ăn tường đâu"

Triệu Tuệ liếc người nọ một cái, tức giận bỏ đi.

Chuyện điên rồ gì thế này, Hứa Thiên Tư chẳng phải trình độ kém lắm cơ mà, sao có thể là cô ta?

Lần thi trước, cô ta lên High C còn chả được, vậy mà giờ High D cũng có thể lên?

Nói không chừng đó không phải cô ta cũng nên, hoặc là cô ta cố tình dấu giếm để hôm nay làm mọi người trở thành trò cười....

Đẩy cửa phòng ký túc xá ra, nhìn thấy Hứa Thiên Tư, cô ta càng chắc chắn suy nghĩ của mình.

Hứa Thiên Tư ngồi ở trước bàn, ôm máy tính với vẻ mặt bực bội, thấy cô ta tiến vào còn vội vàng khóa màn hình, vẻ mặt chột dạ, cắn rứt lương tâm như kia, sao có thể nhận được thông báo?

Triệu Tuệ trừng mắt, quát:

"Đồ không biết xấu hổ."

Hứa Thiên Tư: "......"

Thật sự không biết xấu hổ!

Cô không biết lời bài hát sẽ như này, cô được yêu cầu đeo mặt nạ để hát. Nhưng đeo mặt nạ khó hát, thật sự khóc không ra tiếng TT

~~~~~~~~~~

Cô cầm điện thoại ra ngoài, lén lút đến tiệm in gần trường,

Trong tiệm người rất nhiều, nhân viên muốn tới giúp đỡ, Hứa Thiên Tư vội vàng xua tay:

"Không cần không cần, anh đang bận, tôi tự làm được, tôi dùng cái này một chút thôi."

Cô cố tình đứng che hết màn hình máy tính, không cho người khác thấy những gì cô in, đóng tài liệu sau khi in xong, lấy được tài liệu cô vội vàng kiểm tra tài khoản rồi bỏ chạy.

Nhân viên cửa hàng đang tìm tiền lẻ để thối tiền cho cô, thấy cô vội vàng bỏ chạy liền vẻ mặt sững sờ.

Không phải in truyện người lớn đấy chứ, làm gì mà lén lút vậy?

Hứa Thiên Tư chạy ra bên ngoài, kết quả vừa ra cửa, lại đụng phải Cố Mật Thu. Cô vội vàng gấp tờ giấy lại, đáng tiếc đã chậm, Cố học trưởng cao, vừa cúi đầu liền nhìn thấy tiêu đề trên giấy.

Anh cười:

"Chúc mừng đàn em."

Hứa Thiên Tư: "......!"

Cô đứng đó ngây ngốc một lúc, rồi duỗi tay kéo kéo vạt áo Cố Mật Thu, nhỏ giọng nói:

"Đàn anh, chúng ta qua bên này nói chuyện được không ạ?"

Cố Mật Thu vẻ mặt mờ mịt, bị cô kéo đến ngõ nhỏ bên cạnh nơi không có người, cô cúi đầu, tựa hồ như khó có thể mở miệng, tai đỏ lên.

Đột nhiên anh cảm thấy khó hiểu, thẹn thùng? Cô ấy muốn nói cái gì?

Là muốn tỏ tình sao? Nếu thật sự là tỏ tình vậy anh phải từ chối như nào đây?

Trực tiếp từ chối cũng kì....

"Đàn anh, em muốn nhờ anh một chuyện...''

"Chuyện gì?"

Không phải tỏ tình?

Hứa Thiên Tư ngước mắt.

"Anh đừng nói cho người khác biết em được chọn..."

"...... Tại sao?"

Đây không phải một lời tỏ tình.

Cô rối rắm sau một lúc lâu, cuối cùng đành đem bản nhạc trong tay đưa cho Cố Mật Thu xem:

"Anh xem đi ạ."

Cố Mật Thu nghi hoặc mở ra, giây tiếp theo khóe miệng nhếch lên, cố kìm nén không cười, rốt cuộc không nhịn được, anh duỗi tay chống lên tường cười ha hả.

"Này...... Đây là lời bài hát...... mà em sẽ hát?"

Hứa Thiên Tư đau đớn gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ tang thương.

Cô bây giờ thực sự cảm thấy thật may mắn, vì ''danh tiếng'' của cô mà tổ chương trình quyết định che giấu danh tính giùm.

Cố Mật Thu cười nửa ngày, rốt cuộc cũng dừng lại, đem bản nhạc đưa lại cho cô, vỗ vai cô, nghiêm túc nói:

"Cố lên đàn em, anh tin tưởng với lời như này em sẽ nổi tiếng trong một đêm."

Mẹ nó, quả là thiên tài viết lời.

Hứa Thiên Tư:

"...... Đàn anh, anh còn chưa đáp ứng em!"

Cô không cần động viên!

Cố Mật Thu:

"Được được, đồng ý với em, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không nói cho ai."

Hứa Thiên Tư cuối cùng cũng nghe được câu này, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn:

"Cảm ơn đàn anh, giờ em đi luyện thanh."

Cố Mật Thu vẫy tay tạm biệt.

Hứa Thiên Tư rời đi.

Đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng cười phát ra từ phia sau

——

Sau khi trở về, Hứa Thiên Tư liền tang thương đóng cửa tập luyện.

Cho dù không tình nguyện, thì cô cũng sẽ luyện tập nghiêm túc.

Đây là sự chuyên nghiệp, cũng là sự tôn trọng của một ca sĩ đối với sân khấu.

Cô thậm chí còn không biết, cô lại bị gọi tên.

Nguyên nhân là vì bức ảnh mà cô đăng lên lúc được Lâm Úc kí tên.

Các Bắp quả thực muốn điên rồi.

Một fan cuồng, sao có được nam thần tự tay kí tên?!

Hơn nữa này có chữ "TO" được thêm vào, trên đó viết "TO: Hứa Thiên Tư", đây là điều bọn họ muốn cũng không được.

Có người bắt đầu điên cuồng khẳng định, đây là chữ kí giả!

Lâm Úc rất ít lộ diện, gần đây cũng không có buổi diễn nào, Hứa Thiên Tư làm sao có được chữ kí?

Huống chi, Lâm Úc chưa từng viết thêm chữ khi kí tên.

Khi lời này được nói ra, lập tức được rất nhiều người đồng tình.

Trên thị trường đen có những người bán ảnh có chữ kí giả của Lâm Úc, một tấm lên tới vài ngàn.

Các Bắp xác định đây là chữ kí giả, bắt đầu chế giễu Hứa Thiên Tư thấp kém khoe hàng giả.

Nhưng cũng có người cho rằng đây là chữ kí thật.

Hứa Thiên Tư theo dõi Lâm Úc lâu như vậy, cũng không chắc được không có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian đó.

Phỏng đoán này liền bị các Bắp điên cuồng công kích.

Không có khả năng xảy ra chuyện!

Bọn họ tuyệt đối không chấp nhận Hứa Thiên Tư cùng nam thần nhà bọn họ tiếp xúc!

Tuyệt đối không!

Hai nhóm người cãi vả dữ dội.

Trong khi bọn họ cãi vã, chỉ có Hứa Thiên Tư được lời, thanh sinh mệnh của cô dần tăng lên.

_________________

Đến ngày ghi hình, cô bắt taxi đến đài truyền hình trên đường đi mới phát hiện giá trị sinh mệnh tăng lên 15 ngày!

Chờ chương trình được phát sóng, có thể sẽ tăng nhiều hơn nữa.

Đúng là tương lai tươi sáng.

Hứa Thiên Tư đi vào đài truyền hình.

Phòng phát sóng, camera cùng nhân viên đều đã đầy đủ, người dẫn chương trình cùng với khách mời hẳn là đã nắm bắt được kịch bản, biết Hứa Thiên Tư lát nữa hát gì, bọn họ nhìn cô nở một nụ cười đầy''thiện ý''.

MC là Lương Tụng, là anh cả của đài truyền hình, là MC giải trí hàng đầu của Trung Quốc, nhìn thấy Hứa Thiên Tư lập tức vẫy tay kêu cô lại:

"Thiên Tư đúng không? Đến đây, đã nhớ lời bài hát chưa?"

Hứa Thiên Tư ngoan ngoãn đi qua:

"Thầy Lương, đã thuộc rồi ạ."

Lương Tụng cười rộ lên.

"Lời bài hát quả là có chút kì lạ... Như vậy, tôi vừa rồi cùng đạo diễn Vương nói chuyện, nếu không có chuyện gì thì không cần đeo mặt nạ"

Đối với sinh viên khoa nhạc mà nói, có thể có thể lộ mặt tất chắc chắn được lời hơn đeo mặt nạ.

Hứa Thiên Tư sửng sốt, vội vàng xua tay:

"Không không không, cảm ơn thầy Lương cùng đạo diễn quan tâm, nhưng cháu vẫn nên đeo mặt nạ đi ạ."

Nghĩ nghĩ, cô lại bỏ thêm một câu:

"Nếu không về sau cháu sẽ không dám nhìn Lâm Úc."

Nếu anh biết cô hát bài hát này, còn nói những câu như vậy, anh chắc sẽ giết cô.

Lương Tụng hiểu rõ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Hứa Thiên Tư được kêu đi thay đồ, thay một bộ váy trắng như tuyết, bên ngoài là một lớp lụa mịn, quả thực giống một dải tơ.

Đến lúc quay, cô đeo mặt nạ vào, nghe thấy giọng Lương Tụng vang lên:

"Hôm nay chúng tôi mời tới một vị khách bí ẩn tới, chúng ta hãy chào đón người ấy, mời vị khách mời bí ẩn của chúng ta——"

Giây tiếp theo, Hứa Thiên Tư bị người đẩy ra ngoài

Giai điệu chậm rãi du dương vang lên.

Lương Tụng: "Bài hát《Kẹo râu rồng 》!"(1)

Không sai, Hứa Thiên Tư sắm vai chính là một bông tuyết trắng, nhè nhẹ mềm mại như những khối kẹo râu rồng!

Hứa Thiên Tư hát:

"Mau tới liếm tôi

Tôi thật sự rất ngon

Tôi rất ngọt ngào

Vào miệng là tan

Trắng tinh như tuyết

Sợi tơ trắng quấn lấy lòng người......"

Tại bàn khách mời, mọi người lúc đầu đều không có cảm xúc gì nhưng sau khi cô cất giọng hát, mọi người lập tức sững sờ. Sau khi cô hát xong mọi người mới bừng tỉnh, lập tức mọi người làm một trận cười vang.

Lời bài hát như vậy mà cô gái lại dùng cách hát Bel Canto, nghe vô cùng buồn cười ha hả ha ha.

"Dừng!"

Đạo diễn Vương chạy tới.

"Hứa Thiên Tư, cô không thể hát như vậy, phải hát sao cho ngươi ta bị dụ dỗ, muốn ăn!! Hiểu không? Cô đang hát quốc ca hả?"

Hứa Thiên Tư:

"...... Nhưng bài hát ban đầu rất hào hùng''

Theo nguyên tác chính là "Ánh ban mai trong sáng, cối xoay gió trên cánh đồng, tôi rời quê hương, đi du lịch một mình, không bao giờ nhìn lại"

Ca từ như này Lâm Úc còn sợ người nghe chê lời quá trẻ con.

Đạo diễn Vương:

"Hiện tại cô hát theo nguyên tác hả? Hiện tại cô đang là khối kẹo râu rồng!"

Hứa Thiên Tư:

"...... Dạ, để cháu thử lại''

Vương đạo:

"Hãy cảm nhận như đang hát một bản tình ca."

Hứa Thiên Tư: "......"

Cô luôn hát những bài tình ca ngắn.

Lại tiếp tục thử.

Mở đầu cô thuận lợi vượt qua, nhưng tới đoạn điệp khúc, cô cố gắng hát cho có cảm giác dịu dàng "Cảm giác tình yêu đến"......

"Ăn tôi, làm cho tiêu hóa tốt..

Ăn tôi, làm cho bạn thỏa mãn phát ra tiếng..."

Đạo diễn Vương:

"Dừng! Da diết! Có hiểu phải da diết không?!"

Hứa Thiên Tư ngoan ngoãn gật đầu: "Hiểu."

Đạo diễn Vương:

"Dụ hoặc đâu? Dụ hoặc hiểu không?"

Hứa Thiên Tư tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.

Vương đạo: "Đã hiểu mà sao còn hát như bài 《Love when I die 》thế hả?!" (2)

Hứa Thiên Tư: "......"

Cô chết tâm rồi, cùng với cái chết thực sự cũng không khác biệt lắm.

Trong phòng lại một trận cười vang.

Đạo diễn Vương: "Cười cái gì? Im lặng hết, thu lại đi!''

Hứa Thiên Tư thở sâu, tự thôi miên chính mình, coi mình thực sự là một khối kẹo râu rồng, cầu người khác tới ăn......

"Ăn tôi, làm cho tiêu hóa tốt

Ăn tôi, bạn sẽ thấy thỏa mãn phát ra tiếng...

Ăn tôi, làm cho bạn cảm thấy thoải mái......"

Đạo diễn Vương:

"Dừngg! Dương Vân Khê, mông của cậu có đau không?"

Lần này vấn đề không ở chỗ Hứa Thiên Tư, là có một vị khách cười đến té ghế.

Dương Vân Khê từ mặt đất bò dậy:

"Thực xin lỗi thực xin lỗi, ha ha ha, tôi không nhịn được ha ha ha. Đạo diễn Vương, làm ơn bỏ qua cho!"

Đạo diễn Vương hừ một tiếng:

"Tiểu Hứa, hát lại từ chỗ 'Ăn tôi bạn sẽ thấy thỏa mãn phát ra tiếng'"

"Thỏa mãn phát ra tiếng" rồi đến đoạnn "Chúc bạn ăn ngon miệng" thì lên giọng.

Các khách quý cho rằng tổ chương trình cho một đoạn hài hước, không nghĩ tới Hứa Thiên Tư đột nhiên lên tông, giọng cao vút.

Mọi người cảm thấy choáng váng.

Đến khi kết thúc, Dương Vân Khê mới lắp bắp nói:

"Quá lợi hại, quá lợi hại, quả thực là ánh nắng xuyên qua những đám mây đen chiếu rọi vạn vật, người tôi như có dòng điện chạy qua, da gà nổi hết cả lên"

Nói rồi anh ta kéo tay áo lên nói với kế bên: "Cậu xem, da gà đều nổi lên hết này"

Những người khác cũng nói:

"Tôi cũng vậy, cách hát Bel Canto thật khiến người ta khiếp sợ."

"Vừa rồi nếu cô ấy không dừng lại, có lẽ sẽ bùng nổ hơn."

"Đạo diễn Vương tìm đâu ra bảo bối, giọng hát tuyệt quá đi."

......

Các khách quý nghị luận sôi nổi, nhưng cũng may có Lương Tụng trình độ chuyên nghiệp cao, cầm lấy microphone tiếp tục chương trình, cắt đứt thảo luận của mọi người, hỏi Hứa Thiên Tư:

"Là một viên kẹo râu rồng, cô có gì muốn nói không?"

Hứa Thiên Tư phấn chấn hẳn lên, đây là lời thoại đạo diễn cho cô.

Cô cầm lấy microphone, giọng trở nên nghiêm túc:

"Tôi muốn gửi lời tới thần tượng của tôi Lâm Úc, khối kẹo râu rồng này rất ngon, mời anh đến nếm thử!"

Khách quý ngồi dưới lại một trận cười.

Lương Tụng:

"Tốt, tôi thay Lâm Úc nhớ kỹ đấy nhé, mau đem khối kẹo này đóng gói gửi đến Lâm Úc đi!."

Hứa Thiên Tư kinh ngạc cảm thán nhìn anh, thầy Lương nghiêm túc thế!

Dương Vân Khê nhấc tay:

"Thầy Lương, tôi cũng muốn ăn làm sao bây giờ?"

Lương Tụng nhân cơ hội quảng cáo:

"Xin hãy tìm đến nhãn hiệu kẹo râu rồng XX, mỗi người chúng ta đều có thể nếm thử một viên nha. Được rồi, mời khối kẹo này đi chuẩn bị, lát nữa để Lâm Úc tới thưởng thức nha.''

Hứa Thiên Tư cúi chào mọi người, rồi lui xuống

Tới hậu trường, cô vội vàng tháo mặt nạ ra, dùng tay quạt quạt.

Má ơi, lời này xấu hổ quá.

Lâm Úc...... Hẳn là không biết người hát là mình đâu ha?

Ngày đó nhận được điện thoại cô nói rất nhỏ, người nghe chắc không nhận ra đâu

*Chú Thích:

1. Kẹo râu rồng (kẹo chỉ tơ hồng): ngày xưa, món kẹo chỉ này được thịnh hành trong cung và là một trong những món ăn ưa thích của nhà vua. Và mỗi khi nhà vua thưởng thức món kẹo đặc biệt này thì các tơ chỉ của kẹo dính đầy quanh miệng vua. Lúc này, các quan đại thần đều bật cười và trêu đùa rằng nhà vua mới mọc thêm râu mới. Từ đó cái tên "kẹo râu rồng" (ở Trung Quốc, rồng biểu tượng cho vua) được sử dụng gắn liền với món kẹo này cho đến ngày nay.

Nếu như từ khi mới ra đời, kẹo râu rồng chỉ được lưu hành trong cung cấm và phục vụ tầng lớp quý tộc thì cho đến năm 1911, khi chế độ nhà Thanh ở Trung Quốc sụp đổ thì món kẹo này bắt đầu lan truyền và phổ biến trong tầng lớp bình dân, sau đó tồn tại cho đến ngày nay

2. Bài hát (Love when I die): Love When I Die" là bài hát chủ đề mở đầu bộ phim thần tượng tự truyện đầu tiên của Đài Loan "Yêu khi tôi chết - Câu chuyện của dàn nhạc", dựa trên trạng thái tâm hồn có thật của các thành viên Trong nhóm nhạc SO với thực tại. Từ những năm khó khăn gian khổ, ngày nào cũng phải đối mặt với thực tế phũ phàng là mình không làm được gì, chịu đựng những ánh mắt Nghi ngờ của bạn bè và gia đình. cuộc trò chuyện dài với nhà thơ trữ tình nổi tiếng, đã biến thành một bài hát xúc động.Những tâm sự chân thật, từ tinh thần suy sụp khi viết nhạc đến tâm trạng vui sướng vui sướng của mọi người, lần đầu tiên họ dùng âm nhạc để nói về nó. Bài hát được xuất hiện trong Album "A Story of The Love-Shin Orchestra" Ca khúc "Love When You Die" được chuyển thể thành bộ phim cùng tên đã trở thành ca khúc điện ảnh và truyền hình nổi tiếng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play