Giày đen tượng trưng cho đế vương bước qua bình phong, từng bước tiến gần về chỗ bọn họ, âm thanh giẫm lên đất trầm nặng trong cung điện yên tĩnh không một âm thanh giống như đánh mạnh vào màng nhĩ bọn họ, chấn động khiến bọn họ càng hoảng sợ hơn.
Tấn Nghiêu sợ đến quên phản ứng, phản chiếu trong con mắt đều là khuôn mặt không rõ mừng giận sau dải tua mũ miện lay động. Mãi đến khi thân hình cao lớn màu vàng sáng dừng lại trước giường ngủ, cậu ta mới bỗng nhiên hồi hồn, vội vàng hoảng loạn đè mí mắt xuống.
Giờ khắc này, trong mắt người đứng trước giường ngủ đã không còn nhìn thấy cái gì khác. Duy chỉ có chiếc khăn nho nhỏ kia điên cuồng chiếm cứ ánh mắt hắn, không ngừng trở lật trong đáy mắt bình tĩnh u tối không thấy đáy của hắn.
"Chỉ có một vật này?"
Điền Hỉ lập tức phản ứng câu hỏi này là nói với hắn ta. Hắn ta không hề dừng lại giây phút nào, run giọng đáp "vâng".
Bầu không khí yên lặng trong giây lát, sau đó lại nghe Thánh thượng hỏi: "Còn có lời gì khác không?"
"Bẩm Thánh thượng, có." Từ đầu đến cuối Điền Hỉ đều cúi sấp thân người, trán kề trên mặt đất ngọc thạch lạnh buốt, mồ hôi lạnh nhỏ giọt chảy xuống: "Nương nương còn nói... nói là... trong lòng người coi Bá Kỳ và Tấn Trừ là hai người."
Dứt lời, hắn ta dập đầu cộc cộc xuống đất: "Nô tài đáng chết, gọi thẳng tên húy Thánh thượng."
Điền Hỉ và Tấn Nghiêu không biết Thánh thượng rời đi lúc nào, chỉ khi cảm thấy hơi thở áp bức không còn ở đây nữa, mới bất giác nhận ra người khiến bọn họ cảm thấy hít thở không thông đã không còn trong điện.
Điền Hỉ vẫn còn sợ hãi đứng dậy, thấy tiểu điện hạ bọn họ đang nhìn hai tay trống trơn của mình ngẩn người, bèn khuyên nhủ: "Tiểu điện hạ chớ đau lòng, đợi quay về nô tài tìm cung nhân thêu cho người một cái giống như đúc."
Tấn Nghiêu lắc đầu, xoa lòng bàn tay mướt mồ hôi xuống chăn đệm. Cậu ta hít thở sâu một hơi, sau đó mệt lả nằm ngửa ra sau.
Điền đại bạn làm sao biết, lúc đó phụ hoàng đi về phía cậu ta, dáng vẻ ẩn giấu huyết quang khiến cậu ta suýt chút nữa tưởng rằng nhìn thấy bạo quân ngày sau ngồi trên cao triều đình khiến người ta nghe tiếng sợ mất mật.
Việc này qua đi mấy ngày, trong cung vẫn luôn rất yên bình.
Tấn Nghiêu luôn cảm thấy là loại yên bình đến quỷ dị. Chuyện liên quan đến mẫu thân cậu ta, phụ hoàng cậu ta sao có thể bình tĩnh như thế? Không chỉ ngày đó không nổi giận ngay tại chỗ với cậu ta và Điền đại bạn, mà sau đó hình như tật đau đầu cũng chưa phát tác, phụ hoàng vẫn lên xuống triều đường xử lý công vụ trước sau như một, nhìn như không hề mảy may bị ảnh hưởng.
Nhưng mà nghĩ lại, năm Kiến Nguyên thứ hai phụ hoàng vẫn còn bình thường, mặc dù có cảm xúc nhưng có thể kiềm chế lại, nghĩ như vậy thì cũng hiểu được.
Một mặt Tấn Nghiêu cảm thấy là vì vậy, mặt khác lại cảm thấy âm ỉ bất an.
Thu đi đông lại, cuộc sống trong cung cứ trôi qua từng ngày như vậy, nhìn có vẻ vẫn thế, lại dường như có gì đó khác biệt.
Vừa vào đông, trận tuyết lớn đổ xuống, bay lả tả nhuộm trắng cung điện lầu các Dục Chương cung.
Đây chỉ là một buổi sáng mùa đông bình thường, nhưng vì tin tức lộ ra từ Càn Thanh cung mà khiến Điền Hỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
"Thật không?" Điền Hỉ kéo người bên cạnh lại, hạ giọng hỏi bằng âm thanh cực nhỏ.
Tiểu thái giám tới báo tin cũng nhỏ giọng trả lời: "Thánh thượng say rượu lảo đảo xông ra khỏi tẩm cung, miệng gọi to tên húy Lâm lương đệ, điên cuồng tìm người khắp nơi... Lúc ấy nô tài nô tỳ còn có đám thị vệ của Càn Thanh cung đều ở đó, bao nhiêu người nhìn thấy, có thể là giả được sao?"
Tiểu thái giám nói đến đây nuốt nước bọt: "Cha nuôi, người bảo có phải... có phải Thánh thượng điên rồi không..."
"Không muốn sống nữa sao? Chớ có nói bậy." Điền Hỉ biến sắc, vội trách mắng: "Ngậm miệng lại chôn chuyện này vào trong bụng, không được nói ra nửa chữ, nếu nhìn thấy kẻ nào không cần mạng tụ tập thầm thì việc này, nếu ngươi còn cần mạng thì khẩn trương tránh xa ra."
Tiểu thái giám liên tục gật đầu: "Nhi tử biết chừng mực, cha nuôi yên tâm."
Tấn Nghiêu ngồi trên giường ngủ đã hoàn toàn ngây dại.
Khoảng thời gian này ở kiếp trước... từng có chuyện này sao?
Người luân hồi một lần nữa chỉ có mình cậu ta, cậu ta không thể nào túm Điền đại bạn hay những người khác trong cung đến để hỏi xem thời điểm Kiến Nguyên hai năm ở kiếp trước, Càn Thanh cung có xảy ra việc này hay không. Cho nên chỉ có thể tự mình vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm thấy chút ký ức nhỏ nhặt.
Cuối cùng phát hiện hoàn toàn không có ấn tượng.
Nhưng mà nghĩ đến cũng phải, khi đó cậu ta chỉ là một đứa trẻ, thường ngày chỉ hứng thú với ăn và chơi mà thôi, cậu ta nào có hứng thú đi nghe ngóng những việc này, vả lại cho dù nghe được cũng chưa chắc để lại ấn tượng.
Tấn Nghiêu bụm mắt, trong đầu hỗn loạn đến tê dại.
Không phải, không đúng, bây giờ chỉ mới năm Kiến Nguyên thứ hai, tại sao phụ hoàng cậu ta đã có dấu hiệu nổi điên?
Có lẽ... chỉ là say rượu phát cuồng.
Trong tiếng pháo trúc, nghênh đón năm Kiến Nguyên thứ ba.
Năm nay Tấn Nghiêu đã tròn ba tuổi, nhưng vẫn giống như ngày trước, tiền triều hậu cung sẽ không tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu ta, chỉ có chén mì trường thọ và cung nhân Dục Chương cung đồng loạt chúc một câu "Chúc mừng sinh nhật Đại hoàng tử" mới làm cậu ta cảm thấy mình vẫn có sinh nhật.
Một năm này cũng là một năm không bình thường.
Mùng một tháng hai năm Kiến Nguyên thứ ba, Thánh thượng cho người tuyên đọc thánh chỉ trên Kim Loan điện, sắc lập Đại hoàng tử Tấn Nghiêu làm Hoàng thái tử, trao cho sách bảo, xác nhận địa vị Đông Cung.
Sau đó Thánh thượng mang theo Hoàng thái tử cẩn cáo trời đất, tông miếu, xã tắc, chính thức quyết định thân phận Hoàng thái tử.
Đến lúc này, Dục Chương cung mới là Đông Cung danh chính ngôn thuận.
Đám Điền Hỉ và những nô tài hầu hạ trong Dục Chương cung đều vui mừng phấn khởi.
Mặc dù bọn họ sớm có nhận thức là hầu hạ Đông Cung, nhưng một ngày Đại hoàng tử chưa được chính thức trao sách bảo thì không coi là Hoàng thái tử danh chính ngôn thuận, trong lòng bọn họ cũng ngấm ngầm lo lắng, chỉ sợ chuyện tương lai có biến. Dù sao Thánh thượng đương tráng niên, sớm muộn cũng phải tuyển tú mở rộng hậu cung, đến lúc đó từng tiểu Hoàng tử đáng yêu ra đời, ai có thể đảm bảo Thánh thượng sẽ không sinh ra suy nghĩ khác?
Lúc này, Tấn Nghiêu mặc y phục Hoàng thái tử ngũ trảo đoàn long cỡ nhỏ được may riêng cho vừa người cậu, đang ngồi trên bậc cao ngoài điện, vẫn mờ mịt nhìn về phía Càn Thanh cung hướng Bắc.
Thời gian sắc phong cậu ta làm Hoàng thái tử cũng không chênh lệch so với kiếp trước. Xem ra, mọi thứ vẫn đang vận hành theo quỹ đạo vận mệnh phải không?
Dựa theo quỹ đạo kiếp trước, trong cung còn khoảng chừng hai năm bình yên.
Về sau thì sao? Chẳng lẽ cậu ta sẽ phải luôn làm người đứng xem như vậy?
Nhưng nếu không thì sao? Cậu ta phải thay đổi cái gì? Cậu ta lại có thể thay đổi cái gì?
Từng khuôn mặt hiện lên trước mắt cậu ta, từ điên cuồng, thảm khốc, không nhắm mắt, đến vụn vỡ, mỉm cười thê lương... Tấn Nghiêu che hai mắt, sầu muộn vùi mặt vào đầu gối.
"Điện hạ sao vậy? Buồn ngủ rồi sao?"
"... Ừ."
Điền Hỉ bảo người ôm cậu ta đi ngủ trưa.
Đến khi vỗ cho tiểu điện hạ trên giường ngủ thiếp đi, Điền Hỉ mới rón rén lui ra, lắc đầu lặng lẽ thở dài. Hắn ta cũng không biết tiểu điện hạ làm sao, suốt ngày buồn bực không vui, chi bằng hắn ta lại bảo đám nô tài xuất cung mua đồ xem xem ngoài cung có đồ chơi hiếm lạ gì mà trẻ con thích rồi thu thập thêm.
Tấn Nghiêu cảm thấy ngủ một giấc này có vẻ lâu, lúc tỉnh lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã mờ tối.
"Đại bạn... giờ nào rồi?"
Lúc này, Điền Hỉ đang ở trong điện chỉ huy người nhẹ tay nhẹ chân di chuyển rương hòm, nghe thấy tiểu điện hạ mơ hồ gọi hắn, bèn khập khiễng chống gậy đến bên giường ngủ.
"Mới giờ Thân thôi điện hạ, bên ngoài trời sắp mưa nên mới tối, thực ra người ngủ được không lâu." Điền Hỉ sợ cậu ta cảm lạnh, khoác thêm y phục cho cậu ta: "Là đám nô tài tay chân vụng về kia đánh thức người, nếu người chưa ngủ đủ thì ngủ tiếp một lúc đi."
Tấn Nghiêu ngẩng đầu nhìn về phía đám nô tài, chỉ thấy mấy nô tài đang hợp lực nâng rương gỗ đỏ lên, di chuyển từ trong điện ra bên ngoài.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy không đúng.
Ban đầu cậu ta chưa hết ngái ngủ còn lười biếng dựa vào đầu giường bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, đưa tay dụi mắt ra sức nhìn về phía những rương hòm kia, một khắc sau nhìn thấy rõ những hòm xiểng màu sắc và hình dạng quen thuộc, đôi mắt cậu ta trợn tròn lên.
"Đại... đại bạn... bọn họ chuyển những hòm xiểng kia đi làm gì?"
Những hòm xiểng này thường ngày không ai dám mảy may động vào, tại sao bây giờ lại chuyển nó ra bên ngoài? Chuyển đi đâu?
"À, là Thánh thượng sai người truyền lệnh, muốn dời những cái rương này qua Càn Thanh cung."
Lúc Điền Hỉ nhận được lệnh cũng cực kỳ kinh ngạc, phải biết từ sau năm đó Lâm lương đệ bị ngộ hại, Thánh thượng không nghe nổi bất cứ chuyện gì liên quan đến Lâm lương đệ, nửa chữ cũng không nghe được, huống chi là trông thấy những di vật của nàng.
Cho nên hắn ta mang những vật lúc trước Lâm lương đệ thường xuyên dùng khóa hết trong rương. Về sau Thánh thượng đăng cơ đón tiểu chủ tử vào cung, hắn ta cũng mang theo những hòm xiểng này tới Dục Chương cung.
Điền Hỉ nghĩ, Thánh thượng đã bằng lòng nhìn thấy đồ vật của cố nhân, có lẽ là đã buông được rồi. Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy.
"Là phụ hoàng ta ông ấy... bảo người đến chuyển hòm?"
Tấn Nghiêu thất thần lẩm bẩm, có phần không thể tin nổi.
Cậu ta nhớ rõ ràng, thời gian chuyển hòm xiểng của mẫu thân cậu ta là xảy ra ở năm Kiến Nguyên thứ năm.
Điền Hỉ hồi thần, tưởng là tiểu điện hạ không muốn vật của mẫu thân cậu bị dọn đi, bèn khuyên nhủ: "Có lẽ Thánh thượng cần dùng gấp, chờ dùng xong không chừng sẽ còn chuyển về cho tiểu điện hạ."
Nói rồi, hắn ta đánh mắt cho cung nhân bên cạnh, bảo nàng ta lấy ra chiếc hộp nhỏ tinh xảo nhất trên bàn. Điền Hỉ mở chiếc hộp đó ra, nịnh nọt đưa ra trước mặt tiểu điện hạ của hắn.
"Tiểu điện hạ nhìn xem có thích không? Hôm nay đại cữu phụ người vào cung, cố ý mang tới cho người một ít đồ chơi, xem này, đây là hoàng bàn, đây là la ma, còn có thuyền gỗ nhỏ nữa, tinh xảo biết bao."
"Đại cữu phụ?!"
Điền Hỉ tưởng cậu ta không nhận ra, bèn giải thích: "Chính là đại gia của Trường Bình Hầu phủ, thời điểm đông năm ngoái từng đến cung chúng ta một lần, còn cho người món đồ chơi cầu gốm đó. Người không nhớ sao?"
Nhớ, làm sao không nhớ.
Tấn Nghiêu hoảng loạn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tại sao đại cữu phụ lại tới giờ này?"
"Là Thánh thượng truyền ngài ấy vào cung diện thánh." Điền Hỉ nói: "Không dám làm trễ canh giờ diện thánh nên ngài ấy không dám nán lại Dục Chương cung, đưa cho người mấy đồ vật và nhờ nô tài gửi lời thăm hỏi người thay ngài ấy rồi vội vã đến Càn Thanh cung."
Ngoài cửa sổ, một tia chớp từ giữa không trung rạch xuống đám mây đen nặng trĩu, ánh sáng chói mắt tràn vào trong điện, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tấn Nghiêu.
Từ trước tới giờ phụ hoàng cậu ta không chào đón người Lâm gia, trước năm Kiến Nguyên thứ năm chưa từng triệu kiến bọn họ.
Tấn Nghiêu giật mình liên tục thở gấp.
Tại sao? Chẳng phải bây giờ mới năm Kiến Nguyên thứ ba sao?
Tại sao không giống như kiếp trước? Tại sao lại thế này?
"Đại cữu phụ đi bao lâu rồi?"
Điền Hỉ nghe ra giọng nói cậu ta đang phát run, vội kéo chăn lên cho cậu ta, rồi khép kín y phục cho cậu: "Cũng chưa lâu, chỉ mới hai khắc đồng hồ thôi. Điện hạ lạnh sao?"
Trước mặt Tấn Nghiêu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt phóng đại khiếp người, mang hai cái lỗ máu, trống huơ trống hoác máu đầm đìa, máu khô cạn phủ đầy mặt mũi.
Cậu ta hoảng sợ "a" lên một tiếng, hai tay che kín mắt mình.
"Tiểu điện hạ, người sao vậy?"
Tấn Nghiêu đã không còn nghe được tiếng gọi lo lắng của Điền Hỉ.
Cậu ta hoảng hốt, kinh sợ, luống cuống, co rúm lại... Trong đầu trống rỗng.
Sắp bắt đầu rồi sao? Ác mộng của tất cả mọi người sắp bắt đầu luân hồi tái diễn rồi sao?
Từng khuôn mặt quen thuộc lại một lần nữa hóa thành bộ dạng thê thảm của từng người hiện lên trước mặt cậu ta.
Cậu ta chết lặng rồi lại thống khổ lắc đầu.
Cậu ta cho rằng cậu ta có thể đối mặt thêm một lần nữa, nhưng nước đã đến chân lại nhận ra đối diện với những thứ này quá khó khăn.
Vậy cậu ta làm sao bây giờ? Phải làm như thế nào?
Vốn dĩ cậu ta cho rằng mình có thể ngây ngây ngốc ngốc kéo dài được ngày nào hay ngày đấy, cho đến năm Kiến Nguyên thứ năm rồi nói tiếp, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến mới chỉ năm Kiến Nguyên thứ ba đã không cho phép cậu ta kéo dài nữa.
Thực ra làm sao cậu ta không biết, chỉ có một con đường, để tháo gỡ cục diện chết chỉ có một con đường có thể đi - Nàng... hồi cung.
Trong lòng cậu ta không biết là đấu tranh, đau khổ, oán giận, thù hận hay là gì khác, đủ loại cảm nhận quấy nhiễu cậu ta khiến ngũ tạng phế phủ đều khó chịu.
Điền Hỉ thấy tiểu điện hạ bọn họ bị tiếng sấm dọa đến che mắt khóc thút thít, còn cắn chặt răng không biết lẩm bẩm cái gì, hắn ta đau lòng chết mất, vội vã che tai giúp cậu ta, dỗ dành: "Đừng sợ đừng sợ, điện hạ là long tử hoàng tôn, Lôi Công Điện Mẫu kia thấy người cũng phải đi đường vòng, không dám tới hù dọa người đâu."
Tiếng sấm tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng an ủi của Điền đại bạn lọt vào trong tai cậu ta, những âm thanh chân thực bên ngoài dần dần đánh tan đau khổ trong hư ảo của cậu.
Tất cả đều chưa bắt đầu.
"Đại bạn."
"Nô tài ở đây."
Tấn Nghiêu khịt mũi, bất đắc dĩ nói: "Đại bạn, ta muốn nói với ngươi một chuyện." Cậu ta khẽ cắn môi, lại nói: "Ta... ta có một giấc mơ."
Tia chớp xẹt qua bầu trời, chiếu sáng trời đất. Sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, theo đó là mưa rào tầm tã ngày càng lớn hơn.
Lâm Xương Thành nào ngờ nói mưa là mưa, cho nên lúc vào cung không chuẩn bị dù. Lúc mưa rơi hắn đang đi trên đường cung, ngay cả bảo công công cung khác mang dù cho mượn cũng không kịp.
Đến khi chạy tới Càn Thanh cung người đã ướt đẫm từ trên xuống dưới.
Dáng vẻ nhếch nhác này đương nhiên không thể lập tức diện thánh, bèn vội vã chỉnh trang lại một lần ở điện phụ, khi sửa sang ổn thỏa xong mới định nhanh chóng vào điện tạ lỗi.
Nhưng khoảnh khắc định bước vào đại điện, bên ngoài Càn Thanh cung truyền đến tiếng ồn ào, sau đó là tiếng mưa rơi, còn có tiếng run rẩy của một tiểu thái giám: "Lâm đại nhân... khoan đã!"
Lâm Xương Thành và bọn thị vệ, nô tài hầu hạ ở Càn Thanh Cung đều không dám tin nhìn về phía tiểu thái giám lên tiếng kia. Đây là chỗ nào mà hắn ta dám cản người, chán sống rồi phải không.
Giọng nói tiểu thái giám càng run dữ hơn: "Hoàng... Hoàng thái tử điện hạ... giá lâm..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT