Tú bà khom lưng cúi đầu cả đường dẫn người lên lầu, trong lòng như vẫn không dám tin, Thái tử điện hạ đương triều lại thật sự ghé chân quý đến nơi thấp hèn này.

Lúc đẩy cửa gỗ khắc hoa ra, thậm chí hai tay bà ta không kiềm chế được run rẩy, trên khuôn mặt trang điểm đậm đầy vẻ kích động không thể che giấu.

Sau khi Tấn Trừ bước vào Hương các, cửa gỗ khắc hoa nhẹ nhàng khép lại từ bên ngoài. Hai đội thân binh nghiêm túc đứng canh giữ hai bên cửa phòng, cấm bất cứ ai đến gần nơi này nửa bước.

Tú bà cũng thức thời vội đi ra xa chút, nhưng cũng không dám đi mất, chỉ đợi trên bậc thang gỗ lầu ba, nếu Thái tử gia có gì sai bảo, bà ta có thể tiến lên nghe lệnh ngay lập tức.

Trong phòng, dư hương xạ hương vấn vít, kiều diễm say lòng người.

Tấn Trừ giơ tay vén rèm châu vang lên tiếng lách cách, cất bước vào giữa nhà, nâng mắt nhìn xung quanh, tầm mắt cố định trên người đang đờ đẫn ngồi trên giường thêu.

Váy áo lụa là, búi tóc trễ, làn da như ngọc, tư thái "hoa liễu". Nàng ngồi trong màn trướng lụa mềm buông nửa, khuôn mặt xinh đẹp không chứa tâm trạng gì, hơi cụp mắt nhìn giường thêu, chưa từng liếc về phía hắn nửa con mắt, lạnh lùng như mỹ nhân tượng gỗ.

Nàng vẫn là dáng vẻ trong ấn tượng năm xưa từ biệt, nhưng lại như nhiều thêm hàm xúc khác.

Ánh mắt hắn dừng trên dung mạo thanh tú không còn ngây ngô non nớt của ngày xưa, và lưu luyến trên dáng người lướt tha kia một lát, sau đó cất bước đi đến trước bàn điêu khắc cách giường thêu không xa, vén tà áo ngồi xuống, còn tự cầm ly rót rượu, uống vào.

Trong căn phòng yên tĩnh, một người ngồi nghiêng, một người uống rượu, đôi bên không nói gì.

Không giống cố nhân, càng giống người lạ.

Đợi nửa bình rượu xuống bụng, ánh mắt thâm trầm của Tấn Trừ rơi lên người trong màn trướng, không nể tình ra lệnh: "Qua đây. Vẫn còn đang tự giữ thân phận, quên bổn phận của một nhạc kỹ rồi sao?"

Giọng nói từ tính giống như nhiều năm trước lọt vào tai, chỉ là trong giọng nói thiếu đi sự mềm mỏng và đa tình của năm đó, chỉ còn lại thái độ lạnh lùng và hờ hững.

Lâm Uyển rất hận hắn, sao có thể để ý đến hắn nửa phần.

Tấn Trừ cười nhạt: "Còn coi mình là Ngự Sử phu nhân cao cao tại thượng? Chỉ là một kỹ nữ, có thân phận gì mà đáng giữ thân làm trọng."

Lâm Uyển chỉ như không nghe thấy, ánh mắt không mảy may chuyển động.

Trong Hương các, chao đèn lụa tứ giác chập chờn quầng sáng mờ ảo, phản chiếu thân hình yêu kiều say lòng người lên màn trướng lụa đỏ, giống như cảnh tượng trong mộng hắn đã từng điên đảo. Nhưng Tấn Trừ biết, người nhìn như dịu dàng an tĩnh ngồi đó, là khuôn mặt băng giá, ánh mắt cũng lạnh lùng, hoàn toàn không mềm mại uyển chuyển, say đắm như nước giống trong cơn mộng say của hắn, chỉ có chống cự và chán ghét.

Hắn thoáng nhắm mắt, đặt bình rượu hơi nặng trong tay lên mặt bàn.

Hắn móc ra một vật từ tay áo, ném xuống đất. Vật rắn đập xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh khi tiếp xúc với nền ngọc.

"Qua đây."

Lâm Uyển vốn không muốn để ý tới, nhưng âm sắc va chạm quen tai làm nàng hoảng tốt, không nhịn được liếc nhìn sang, nàng lập tức biến sắc.

Chiếc vòng bạc tinh xảo rơi xuống bên chân hắn, là vòng tay năm xưa nàng đích thân đặt làm cho Thụy ca.

Tấn Trừ nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch đúng như ý muốn.

Đến khi thấy ngón tay trắng thon của nàng nắm màn trướng lụa hồng, kinh hoảng đứng dậy xuống giường, lảo đảo lao về phía hắn, trong lòng hắn cảm thấy sảng khoái, đồng thời lại có một tư vị khó chịu mơ hồ xen lẫn trong đó.

Lúc thấy nàng sắp đến gần nhặt lên, hắn cầm roi chống trước người nàng.

"Sao không giả câm giả điếc nữa?"

Lâm Uyển bị ép dừng lại bước chân xiêu vẹo, ánh mắt nhìn hắn vừa căm thù vừa hoảng sợ.

"Tú bà không dạy ngươi lấy lòng nam nhân như thế nào sao?" Hắn cầm roi chống trước vai nàng, hơi dùng lực một chút đã đẩy nàng loạng choạng đến trước bàn điêu khắc: "Đi rót rượu."

Lâm Uyển nhìn chiếc vòng bạc trên đất, cố nén hoảng hốt, vươn tay ra khỏi ống tay áo đỏ, ngón tay nắm chặt bình rượu lưu ly trên bàn, rót vào chiếc chén rỗng.

Vì rót vội vàng, rượu kia tràn ra ngoài chén, thấm ướt ống tay áo của nàng.

Tấn Trừ dời ánh mắt từ cổ tay trắng nõn thon gầy dưới chất vải mềm mỏng của nàng sang chiếc chén tràn rượu kia, im lặng ép nàng uống vào.

Ngón tay thon trắng siết chặt thân chén trong thoáng chốc, sau đó nàng nâng chén lên, nhắm mắt uống cạn.

Rượu mạnh xuống cổ họng, khiến cho nàng sặc sụa ho khan mấy tiếng, thân thể đơn bạc như lá khô trong gió rét, run lên từng cơn.

Ánh mắt Tấn Trừ rời khỏi gương mặt tái nhợt của nàng, sau đó thả lỏng tay, thu lại lực đạo trên thân roi.

Lâm Uyển lập tức luống cuống loạng choạng chạy về phía chiếc vòng bạc, ngồi xổm xuống nắm lấy trong lòng bàn tay, run tay lật qua, lo lắng kiểm tra chữ nhỏ bên viền trong.

Ba cái tên xếp từ phải sang trái, mà không phải từ trái sang phải.

Là vòng tay phải.

Tấn Trừ thấy nàng cầm vòng tay bạc thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, ánh mắt nặng nề dời đi, vươn tay cầm lấy bình rượu kia, tự rót tự uống.

Giờ đây, Lâm Uyển chỉ cảm thấy may mắn sau cơn hoảng hốt. Sau lưng, lòng bàn tay nàng thấm đẫm mồ hôi, không ai biết giây phút vừa rồi nàng sợ hãi cỡ nào, sợ nhìn thấy hàng tên từ trái sang phải.

"Còn nhớ năm xưa phu nhân vì lên kiệu hoa Phù gia mà cương quyết đoạn tuyệt như thế nào. Hôm nay rơi vào kết cục như vậy, có còn hài lòng với lựa chọn ban đầu chứ?" Tấn Trừ ngắm nghía ly rượu, trong đôi mắt thanh mảnh không để lộ tâm trạng: "Ta tưởng là lang quân như ý lắm, nhưng lại chưa từng tính toán đường lui cho ngươi. Chẳng qua cũng chỉ có vậy."

Trước mắt Lâm Uyển thoáng qua thảm cảnh ngày phá thành.

Nhị tử Phù gia tuẫn quốc, nữ quyến Phù gia tuẫn tiết, nô bộc Phù gia tuẫn chủ.

Ngày hôm đó, cửa nát nhà tan, toàn bộ Phù gia chỉ có lụa trắng phất phơ, máu tươi vương khắp mặt đất, tiếng ai oán không dứt, khung cảnh tiêu điều.

Vành mắt Lâm Uyển ửng đỏ, tay run run chỉ vào hắn, giọng nói căm hận, cắn răng từng câu từng chữ: "Khởi binh phi nghĩa, sát phạt vô tội, hại lê dân bách tính ly tán khắp nơi, xác người vô số! Phụ tử các người mới là tội nhân thiên cổ! Cho dù năm xưa ta lựa chọn thế nào, giờ này tại nơi đây, cũng không đến lượt tội nhân thiên cổ như ngươi chỉ trích!"

Tấn Trừ híp mắt nhìn nàng, đáy mắt không gợn sóng thoáng hiện lên vẻ tàn độc.

Lâm Uyển nắm chặt vòng bạc trong tay, nhớ tới Thụy ca khốn khổ ở ngoài kia không rõ sống chết, nhớ tới vì hắn mà kế hoạch chạy trốn thất bại trong gang tấc, bi phẫn đan xen, tức giận giơ tay đánh hắn: "Ngươi trả con cho ta!"

Tấn Trừ trầm mặt cướp lấy vòng bạc trong tay nàng, cầm roi đẩy nàng tới trước bàn, cười nhạt: "Ngươi không rõ đạo lý thắng làm vua, thua làm giặc hay sao? Đừng có la lối om sòm với ta, rót rượu."

Lâm Uyển lập tức cầm bình rượu rót đầy ly, quay đầu hắt thẳng lên mặt hắn.

Tấn Trừ bất ngờ bị hắt đầy mặt, chất lỏng lạnh lẽo làm ướt khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.

Hắn mở mắt ra nhìn nàng, vài giọt rượu chảy xuống theo khuôn mặt sắc bén kia, rơi lên thường phục màu đỏ của hắn.

"Ngự Sử phu nhân lại muốn phát điên sao?"

Hắn đứng dậy đi đến cái giá bên cạnh, vơ lấy chiếc khăn lau qua mặt và cổ, nét mặt hắn vẫn chưa thấy tức giận, chỉ là nhìn chằm chằm Lâm Uyển, thái độ ung dung khác thường, cười nói: "Xem ra phu nhân chưa nhìn rõ tình thế. Nhưng mà cũng không sao, thân phận chuyển biến trong một chốc, dù gì cũng cần một quá trình tiếp nhận."

Nói rồi, hắn tiện tay ném chiếc khăn trong tay đi, cất bước đi về phía Lâm Uyển. Khi đã kề cận, hắn vươn tay mơn trớn tóc mai nàng, cúi người nhìn thẳng nàng.

"Phu nhân đòi ta con trai? Không sao, ta trả lại ngươi là được."

Bỏ lại câu nói ý tứ khó hiểu này, không đợi nàng phản ứng, ngón tay hắn quấn sợi tóc mai trắng của nàng bứt ra. Trong tiếng thở dốc vì đau nhói của nàng, hắn vứt mấy sợi tóc đen trắng lẫn lộn xuống đất, nhấc chân dẫm lên.

"Người đâu." Hắn không hề nhìn nàng thêm nữa, kế đó đứng thẳng người, cầm roi sắt đẩy nàng ra, phủi tay áo sải bước rời đi.

Hắn vừa đi ra ngoài, vừa quát lệnh: "Phá gốc mộc hương trắng trong phòng nàng đi, thay hết thành hoa tím hoa đỏ."

Cả đêm này, Lâm Uyển trằn trọc, ác mộng liên tục.

Bởi vì lời nói chắc nịch của hắn trước khi rời đi khiến cho nàng hoài nghi, có phải hắn đã tìm được Thụy ca chạy trốn bên ngoài.

Mà lúc này, Trường Bình Hầu phủ đang trải qua một cơn ác mộng.

Sau khi lâm triều, Thái tử gia đánh xe thẳng đến phủ bọn họ, không thèm thương lượng một câu đã vẫy thân binh bế đích tôn đích thứ tử của bọn họ đi, nói thẳng "mượn thằng bé của quý phủ dùng một lát", sau đó bế đứa trẻ nghênh ngang rời đi.

Mọi người trong phủ kinh hãi muốn chết, không nói không rằng bắt đầu bắt người, tân triều muốn khai đao từ Trường Bình Hầu phủ sao?

Bọn họ không thể nào không suy nghĩ nhiều, không thôi sợ hãi.

Trong phủ lập tức chuẩn bị xe ngựa đưa Dương Thị vào cung thăm dò ý tứ.

Hoàng hậu vô cùng kinh ngạc: "Trong cung chưa từng nghe đồn như vậy. Huống hồ Thánh thượng đã đồng ý buông tha, sao có thể thay đổi xoành xoạch?"

Dương Thị sợ đến mất hồn mất vía, chỉ nhắc đi nhắc lại việc Thái tử gia đến quý phủ bắt Viêm ca nhi đi giữa ban ngày ban mặt, việc khó hiểu này thực làm người ta thấp thỏm bất an.

Hoàng hậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là các ngươi đắc tội Thái tử ở đâu rồi. Ngươi cũng biết, bổn cung không tiện nhúng tay vào chuyện của Thái tử, chi bằng các ngươi tìm một người trung gian khác, tìm hiểu thử xem."

Sau khi Dương Thị hồi phủ, Lâm Hầu gia lập tức chuẩn bị lễ vật đến phủ Giang thái phó.

Cùng là cựu thần tiền triều, năm xưa Giang thái phó từng dạy dỗ đương kim Thái tử điện hạ khoảng một năm rưỡi, vì có phần quan hệ này, tân triều cũng coi như trọng đãi với Giang phủ, không giống hoàn cảnh lúng túng của Lâm Phủ, luôn nơm nớp lo sợ một ngày nào đó Thánh thượng nổi lên ý định xử lý cả nhà bọn họ.

Giang thái phó niệm tình xưa của hai nhà, cuối cùng đồng ý việc này.

Lâm Hầu gia tất nhiên là cảm ơn không kể xiết.

Chưa đến quá ngọ, Giang thái phó sai người truyền lời cho Lâm Hầu gia, nói là Thái tử gia sai người ôm đích tôn nhà bọn họ đến Giáo Phường Ti.

Lâm Hầu gia nghe việc này xong, trong đầu "ầm" một tiếng.

Không chỉ bởi vì việc kinh hãi thế tục mà Thái tử gia làm, còn là vì lúc này ông chợt nhớ tới chuyện cũ năm xưa vốn đã bỏ quên ở sau đầu —— Năm xưa, Thái tử gia từng xách đôi chim nhạn đến phủ ông xin lấy Uyển tỷ nhi!

Đúng là việc này rồi.

Lúc Lâm Uyển nhìn thấy Viêm ca nhi cũng cảm thấy trong đầu ong ong, trước mắt như trời đất quay cuồng.

Điền Hỉ dắt tay Viêm ca nhi đến gần nàng, trên khuôn mặt là nụ cười phải phép: "Điện hạ nói, nghe nói thằng bé của nhà người xấp xỉ tuổi Viêm ca nhi của Trường Bình Hầu phủ, hình dáng giống nhất. Trước đây hai đứa trẻ còn chơi đùa với nhau, tin rằng phu nhân nhìn thấy, cũng có thể nhìn vật nhớ người."

Đột nhiên bị một đám người cưỡng chế ôm đi khỏi phủ, Viêm ca nhi chỉ mới mấy tuổi, sao có thể không bị hù dọa? Lúc này nhìn thấy cô mẫu ruột lúc trước yêu thương cậu nhất đang ở đây, vừa ngạc nhiên đồng thời cũng ấm ức và kinh sợ dâng lên cùng lúc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt xiêm y của cô mẫu cậu, khóc gọi cô mẫu.

Điền Hỉ thấy nàng cứng người, đứng ở đó không động đậy, bèn cười híp mắt giơ tay lên xoa đầu Viêm ca nhi. Viêm ca nhi bị dọa đến khóc òa, ôm cách tay Lâm Uyển liên tục trốn ra sau, gào khóc gọi cô mẫu.

Cuối cùng Lâm Uyển cũng bước lên một bước, cơ thể ngăn giữa Điền Hỉ và Viêm ca nhi.

Điền Hỉ vội cúi đầu khom lưng lùi về sau hai bước, hai mắt buông xuống nhìn bàn chân, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa không thể bắt bẻ: "Điện hạ nói mình là người nói là làm, đã đồng ý trả con trai cho người, vậy đương nhiên sẽ làm được."

Chờ giây lát không thấy đối phương đáp lại, hắn ta lại cười híp mắt nói: "Điện hạ còn nói, nếu người không hài lòng Viêm ca nhi... Ca nhi của Trường Bình Hầu phủ nhiều, tỷ nhi cũng nhiều, nếu vẫn không được, chẳng phải còn có tỷ nhi của Hàn quốc công phủ sao? Tóm lại ắt có thể tìm được một người hợp ý để người nuôi dưỡng trong Giáo Phường Ti."

Lâm Uyển đã thôi kinh sợ khi vừa mới nhìn thấy Viêm ca nhi. Nàng đứng đó nhìn Điền Hỉ đối diện, nhìn hắn mỉm cười khom lưng nói những lời uy hiếp này, trên khuôn mặt xinh đẹp không còn nén giận nữa, chỉ buông ra tiếng cười từ trong mũi, như trào phúng như giễu cợt.

Hắn phát rồ làm ra cục diện này, chẳng qua là muốn ép nàng nhìn rõ tình thế mà thôi. Ép nàng nhìn rõ mọi thứ nàng có thể dựa vào bây giờ đều có thể dễ dàng bị hắn bóp nát trong tay, chỉ cần hắn muốn, trở tay là có thể như bóp chết một con kiến, để những dân chúng ngoài kia nhìn thấy thế gia vọng tộc bề thế tan thành mây khói trong thoáng chốc.

Lâm Uyển không hề muốn khảo nghiệm nhân tính, càng không muốn thăm dò chứng thực độ điên của hắn.

Nàng đứng tại chỗ, hít sâu vài lần, ép mình đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lồng ngực.

Nếu hắn muốn nàng thần phục, vậy nàng làm cho hắn xem là được.

Chỉ là nàng không tin bản thân mệnh suy, sẽ nằm trong tay hắn cả đời.

Ắt sẽ có một ngày, nàng tìm được kẽ hở, chạy xa khỏi chốn ma quỷ này.

"Quay về bẩm với Thái tử gia, nói ta đã rõ ý của điện hạ." Lâm Uyển khép hờ mắt: "Phiền công công chuyển lời giúp ta, Thái tử điện hạ có lòng rồi."

Nét mặt Điền Hỉ lộ ra vẻ tươi cười chân thành: "Người có thể thông suốt là tốt nhất."

Lâm Uyển không quá hiểu sự chân thành của hắn đến từ đâu, nhưng cũng lười nghiên cứu kỹ, chỉ kéo Viêm ca nhi đến trước mặt, nói với Điền Hỉ: "Vẫn phải làm phiền công công đưa nó về Trường Bình Hầu phủ."

"Nô tài này không thể làm chủ được." Điền Hỉ khó xử nói: "Người vẫn nên tự mình nói với điện hạ thì hơn."

Lâm Uyển vươn tay khẽ xoa gáy Viêm ca nhi, trấn an tâm trạng cậu bé, ánh mắt lại nhìn về phía Điền Hỉ: "Ngươi chỉ cần quay về nói với Thái tử điện hạ, ta chỉ nguyện nuôi con tự mình sinh. Người khác sinh thì thôi."

Đêm hôm đó, Thái tử Tấn Trừ gần như đạp ánh đèn hoa mới lên vào Quý Cẩm viện.

Lâm Uyển từ trên giường bước xuống đất, ngoan ngoãn theo lời hắn sai bảo, quỳ bên cạnh hắn, đấm chân cho hắn.

Tấn Trừ gập một chân, duỗi một chân, lười biếng ngồi bên bàn khắc hoa, trong tay nắm chén rượu nhìn nàng, đuôi mắt thanh mảnh hơi cong, dáng vẻ ung dung thư thả.

"Nghe nói, ngươi dám muốn sinh con cho ta?'

Lâm Uyển cụp mắt không nói gì, trong lòng lại cuộn trào sóng dữ ngập trời.

Nhận thấy nàng không tập trung, hắn uốn gối chống lên cánh tay nàng, cụp mắt hỏi: "Tại sao phân tâm?"

Lâm Uyển thu lại tâm trạng, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là đang suy nghĩ, tội phụ làm sao xứng vấy bẩn điện hạ."

Ánh mắt nhìn nàng chăm chú của Tấn Trừ lập tức lạnh đi.

"Đúng thực không xứng." Hắn thu chân về, ngồi ngay ngắn trên ghế, vén mắt ngạo nghễ nhìn nàng, cười nhạt: "Thân tàn hèn mọn cũng xứng sinh con cho ta?"

Lâm Uyển gật đầu: "Điện hạ nói rất đúng."

Hắn vừa thu chân lại, hai tay Lâm Uyển rơi vào khoảng không, đành buông xuôi tay bên người.

"Cút qua đây đấm. Muốn lười biếng phải không?"

Điền Hỉ thấy từ lúc điện hạ bọn họ ra khỏi Giáo Phường Ti, sau khi vào xe ngựa vẫn duy trì động tác đỡ trán bất động, trong lòng âm thầm suy đoán chứng đau đầu lại tái phát, nhưng trông vẻ mặt điện hạ hơi u ám, lại không dám hỏi.

Tấn Trừ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Lời nàng muốn ngươi truyền hôm nay, ngươi nhắc lại lần nữa."

Điền Hỉ thuật lại lời kia một lần.

Sắc mặt Tấn Trừ thay đổi, cắn răng nở nụ cười.

Cuối cùng hắn cũng sáng tỏ cái bẫy trong lời nàng nói, nàng không cố chỉ rõ cái gì, hắn lại có tật giật mình.

Chẳng trách hôm nay hắn nói lời kia xong, nàng lại lộ vẻ khác thường.

Quả là tâm tư kín đáo, vô hình trung lại trúng kế của nàng.

Lúc này tâm trạng Lâm Uyển có phần hỗn loạn, nàng quả thực không nghĩ tới, hắn còn tồn tại suy nghĩ như vậy với nàng.

Nàng còn cho rằng với sự ngạo mạn của hắn, tuyệt đối sẽ không muốn chạm vào nàng nữa.

Cùng lắm chỉ là hết sức nhục nhã nàng, tỷ như làm việc chân tay của nô tỳ, hay làm nhạc kỹ trong yến hội, ép nàng nhảy múa gảy đàn, khiến cho nàng mang tai tiếng.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, trong tiềm thức hắn còn tồn tại tâm tư khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play