"Trưởng tử nhà lão Ngự sử tên Cư Kính, hiện đang nhậm chức Ngự sử giám sát trong triều. Cương trực, ghét xu nịnh, quang minh lỗi lạc, thật ra cũng là người có thể phó thác cả đời."
Lâm Hầu gia vuốt râu, chậm rãi nói.
Ban ngày sau khi gặp Lâm Uyển quay về, tâm trạng Đào Thị vẫn luôn không yên, không chắc chắn rốt cuộc trưởng tử Phù gia có xứng đôi hay không, cho nên ban đêm Hầu gia qua, bà bèn hỏi suy nghĩ của ông.
Cùng làm quan trong triều, Lâm Hầu gia đương nhiên hiểu rõ phẩm chất của Phù Cư Kính hơn. Nghĩ đến vị Ngự sử giám sát này, ngay thẳng cương trực, làm việc không thiên vị, không xu nịnh, dù đối diện với trọng thần nhất phẩm đương triều cũng không mang vẻ giả tạo. Đừng thấy cấp quan của y không cao, nhưng quyền hạn không nhỏ, chủ yếu phụ trách giám sát các quan lại, công việc trấn chỉnh triều nghi, cũng có thể trực tiếp diện thánh. Nếu bị y tra được có quan viên không làm tròn trách nhiệm, bất luận là quan cửu phẩm thấp nhất, hay là quan nhất phẩm cấp cao, y đều không nể tình, trực tiếp gặp vua vạch tội.
Vào đầu năm nay, Tả đô Ngự sử thượng thư xin cáo lão hồi hương, lại bị Thánh thượng gấp lại không phê. Người sáng suốt đều thấy, Thánh thượng định để lại vị trí này cho Phù Ngự sử. Đợi Phù Ngự sử này trải qua một hai năm rèn luyện nữa, Thánh thượng sẽ cho Lưu Ngự sử dâng tấu, rồi để Phù Ngự sử kế nhiệm chức Tả đô Ngự sử.
Lâm Hầu gia nói hết những điều này cho Đào Thị nghe, cuối cùng không khỏi thật lòng tán dương: "Tiền đồ vô lượng. Huống chi thái độ làm người của y đứng đắn, biết hiếu kính, có trách nhiệm, nếu mối hôn sự này có thể thành, lão phu có được rể hiền này, vậy lão phu nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."
Hiếm khi nghe được Hầu gia nhà họ công khai khen ngợi một người như vậy, Đào Thị đã biết có lẽ Phù Ngự sử này là một nhân tuyển con rể tốt.
"Nghe nói gia phong Phù gia rất nghiêm khắc?" Đào Thị hỏi. Thực ra bà lo lắng gia quy Phù gia hà khắc như vậy, lại sợ cha mẹ chồng đương gia khó tính.
Lâm Hầu gia bèn nói: "Gia phong Phù gia nghiêm chỉnh. Tác phong Khổng Mạnh [1] gia truyền, quản lý kết hợp giữa nghiêm và từ, cũng không phải chỉ có một mặt hà khắc."
[1] Khổng Tử và Mạnh Tử
Đào Thị ghi nhớ, nhưng cũng muốn hỏi thăm gia quyến quan lại khác trong triều thêm nữa, hoặc là tìm cơ hội gặp mặt thái thái Phù gia vài lần, tiếp xúc nhiều là có thể hiểu được đại khái tính nết người nhà họ ra làm sao.
"Ầy, nhưng mà tuổi tác của Phù Ngự sử vẫn là hơi lớn một chút..." Đào Thị vẫn còn hơi lo lắng: "Cũng không biết dáng dấp thế nào."
Lâm Hầu gia lại bất mãn khiển trách: "Cho nên mới nói, phụ nhân các bà thiển cận, trọng ngoài mà khinh nội, chỉ muốn tìm người trẻ tuổi anh tuấn, lại không biết nếu là cái loại quần áo là lượt, bất tài vô dụng thì dung mạo tuấn tú thì cũng để làm gì."
"Điểm này, bà lại không bằng Uyển tỷ nhi rồi."
Lâm Uyển nghe Đào Thị thuật lại xong, trong đầu phác họa ra đại khái dáng vẻ của một Ngự sử chính trực nghiêm nghị.
"Phụ thân con còn nói, mặc dù dung mạo Phù Ngự sử không tính là anh tuấn, nhưng cũng coi như đoan chính, cái hiếm có là phẩm hạnh của y cao thượng, năng lực vượt trội, mạnh hơn những con em thế gia chỉ biết dựa dẫm trong kinh thành này không chỉ chục lần."
"Diện mạo xem qua thôi là được, con không để ý lắm." Lâm Uyển xốc lại tinh thần, lại hỏi: "Vậy phụ thân có nói, huynh đệ tỷ muội trong nhà y có mấy người, tính tình ra sao không?"
Đào Thị bèn nói: "Nhà y không có thói quen nạp thiếp, nhân khẩu trong nhà đương nhiên cũng đơn bạc. Nhất mạch của Phù lão Ngự sử, dưới gối chỉ có hai đích tử."
"Có cháu không ạ?"
"Vẫn còn chưa có." Đào Thị nói ra xong, lại đột nhiên ngẩn ra.
Nhị tử Phù gia thành hôn ước chừng đã ba năm rưỡi rồi. Dưới gối không con, nhưng Phù gia vẫn chưa cho nhị tử nạp thiếp, nghĩ đến bốn chữ 'Gia phong thanh chính', quả nhiên không phải là nói chơi.
Lâm Uyển cũng nghĩ như vậy, cảm thấy Phù gia này chính là nhà nàng muốn tìm.
"Thái thái, gần đây gia quyến quan lại trong kinh thành có tổ chức yến hội gì không?"
Đào Thị biết ý của nàng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cuối tháng, trong phủ Tề thượng thư có Cúc hoa yến, đến lúc đó mẹ dẫn con đi."
***
Không dễ dàng mới đợi được đến nửa tháng sau, Tấn Trừ bảo Điền Hỉ đến nha môn hỏi thăm, xem Lâm tam đã quay về chưa.
Rất nhanh Điền Hỉ đã ủ rũ cúi đầu trở về, nói Lâm tam gia chưa về. Hơn nữa hắn ta còn tìm hiểu được một tin tức, cũng không biết thật hay giả, chỉ nghe có người nói lúc Lâm tam gia cưỡi ngựa vô tình ngã gãy chân, bây giờ còn đang dưỡng thương trong thôn trang, cũng không biết lúc nào quay về được.
Tấn Trừ tức giận ném vỡ một chén trà, giận dữ mắng: "Sao hắn không ngã mất não luôn đi!"
Điền Hỉ vội tránh khỏi những mảnh sứ bắn tung tóe, lúng ta lúng túng không dám nói.
Tấn Trừ nóng nảy đứng dậy đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, một lát sau, lại đột nhiên quay đầu nhìn hắn ta: "Ngươi nói xem, không phải là Lâm tam trốn ta chứ."
"Hắn nào dám." Điền Hỉ vô thức phủ nhận. Lâm tam gia nhát hư chuột vậy, ăn gan báo mới dám lừa gia nhà hắn.
"Nô tài cảm thấy, hắn cũng không có lý do gì trốn Thế tử gia."
Trong đầu Tấn Trừ đột nhiên hiện lên dáng vẻ lạnh lùng muốn chia tay với hắn của A Uyển ngày đó.
Đè xuống cảm giác không an lòng bất ngờ dâng lên, hắn nghiêm mặt hỏi Điền Hỉ: "Chỗ Trường Bình Hầu phủ gần đây có động tĩnh gì không?"
Nhắc tới đây, Điền Hỉ lại lên tinh thần, cái khác không dám nói, chứ những chuyện ngoài cửa Trường Bình Hầu phủ kia đều được nhìn chằm chặp, bất kỳ điều gì khác thường đều khó qua được pháp nhãn của hắn.
"Thế tử gia yên tâm, từ ngày bị đánh trở đi, tiểu tử họ Thẩm kia không dám bước vào Trường Bình Hầu phủ nửa bước. Hiện tại Trường Bình Hầu phủ tất cả đều bình thường, người lui tới đều là bằng hữu chí cốt của Lâm Hầu gia hoặc là môn khách đồng liêu, không có gì dị thường."
Điền Hỉ lại nói tiếp: "Lâm tam cô nương cũng vẫn ở trong phủ. Hôm qua thì đến Tề phủ tham gia Cúc hoa yến."
Việc này thì Tấn Trừ biết.
Mấy vị công tử của phủ Tề thượng thư đều đã có hôn phối, cho nên sau khi nghe nói việc này, hắn cũng không nghĩ nhiều, cùng lắm chỉ là thầm hận ngày xưa chưa từng giao thiệp gì với Tề phủ, khiến hắn cũng không có cách nào kiếm cớ trà trộn vào.
Tấn Trừ lo nọ nghĩ kia xong, cảm thấy hẳn là hắn lo lắng nhiều rồi.
Ngày đó hắn đã nói rõ ràng, dù lúc đó A Uyển chưa tỏ thái độ chính xác, nhưng vẻ mặt cũng đã thả lỏng. Với sự thông tuệ của A Uyển thì hẳn sẽ dùng khoảng thời gian này để suy nghĩ cẩn thận.
Huống hồ A Uyển cũng không phải là vô tình với hắn, sở dĩ làm ầm ĩ như vậy, xét cho cùng là muốn độc chiếm hắn thôi. Cũng chính vì vậy, trong lòng hắn chắc chắn A Uyển cực kỳ yêu hắn, tuyệt đối sẽ không quyết tuyệt dứt tình với hắn. Cùng lắm chỉ là không chịu thua kém hắn vài ngày mà thôi.
Không thể phủ nhận rằng, sự ngang ngược của A Uyển vừa là phiền não của hắn, nhưng cũng khiến hắn khó giấu được vui mừng.
"Đi mang áo giáp của gia đến đây."
Điền Hỉ trông thấy vẻ mặt hằm hằm của Thế tử gia tan đi, đuôi mắt hơi cong lên có vẻ vui lắm, thì biết chắc chắn là hắn nghĩ thông suốt rồi, trong lòng thoải mái rồi. Vì vậy, hắn ta cao giọng đáp lại một tiếng, vội vàng chạy đi bê áo giáp đỏ viền vàng kim theo quy chế thống nhất của Cấm Vệ Quân đến.
Tấn Trừ mặc áo giáp chỉnh tề, cầm roi sắt trong tay vung một vòng lên không trung, sau đó đi giày da đen, bước chân đường hoàng ngang nhiên đi ra ngoài.
"Dẫn ngựa tới. Bây giờ gia đi trực."
***
Hôm qua sau khi Lâm Uyển gặp thái thái Phù gia xong, nàng lại thêm phần chắc chắn đối với Phù gia.
Nhìn nhỏ ra to, từ nhiều chi tiết, nàng có thể nhận th, thái thái Phù gia không phải là một mẹ chồng hà khắc với con dâu. Cô con dâu Trịnh Thị kia cười nói tự nhiên, không hề miễn cưỡng, sự kính trọng đối với mẹ chồng cũng xuất phát từ nội tâm. Bởi vậy không khó để nhìn ra, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của họ rất hòa hợp.
Lâm Uyển không còn bất kỳ băn khoăn nào với Phù gia nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT