Hắn cũng hết nói nổi, hóa ra là một tông môn đã bị diệt tông từ lâu, vậy thì có cái trứng gì dùng chứ, chẳng lẽ lại thành lập tông môn một thành viên, hắn vừa là tông chủ vừa là đệ tử vừa là nhân viên vệ sinh à.
Đang định từ chối thì trong đầu hắn vang lên giọng của Thiên Âm: “Thiên Quỷ Tông từng là một cổ lão tông môn đã từng quát tháo phong vân chư thiên vạn giới. Cho dù bây giờ không còn huy hoàng năm xưa thì truyền thừa của nó cũng là một bảo tàng kinh thiên, ngoài ra tông môn chỉ có mình ngươi, không ai tranh giành tài nguyên với ngươi cả”
Nghe đến đây hắn liền vội vàng hỏi: “Nếu ta gia nhập Thiên Quỷ Tông ta có lợi ích gì?”
Quỷ Lão lên tiếng: “Bởi vì hiện nay cả tông môn chỉ có mình ngươi, nên nếu ngươi đạt tiêu chuẩn thì tùy thiên tư của ngươi ta có thể cho ngươi đãi ngộ tốt nhất có thể, tốt nhất công pháp, tốt nhất Ngự Quỷ, tốt nhất tài nguyên, thế nào, hứng thú chưa. Thế nhưng trước đó ngươi phải chứng minh rằng mình xứng đáng đã.”
Nghe đến đây hắn bèn trả lời: “Được rồi ta đồng ý, bây giờ ta phải làm gì.”
Nghe đến đây Quỷ Lão bèn nói: “Tốt lắm, để ta đưa ngươi đi tiến hành kiểm tra, trước đó ngươi cho ta biết tên tuổi của ngươi đã.”
Vương Minh trả lời: “Ta tên Vương Minh, một tháng nữa là ta tròn 14 tuổi.”
“Được rồi bây giờ chúng ta xuất phát.” Quỷ Lão vừa dứt lời một luồng sáng hiện ra quanh người Vương Minh, ngay sau đó Vương Minh được truyền tống đến một đại điện khác nhỏ hơn, bên trong có một số tấm bia đá.
Giọng Quỷ Lão vang lên:
“Bây giờ sẽ tiến hành kiểm trắc tư chất, đầu tiên là về thân thể, tiếp theo là linh căn, cuối cùng là linh hồn, ngươi đặt tay lên tấm bia đá, nó sẽ phát ra màu sắc, từ đó có thể xác định được tư chất của mỗi người. Được rồi ngươi mau tiến hành kiểm tra đi.”
Hắn tiến đến đặt tay lên tấm bia đá thứ nhất, tấm bia đá đầu tiên hiện lên ánh sáng trắng, sau đó nó dần dần sáng hơn bắt đầu đổi sang màu xanh lá cây, tuy nhiên chỉ chuyển được khoảng 9 phần thành màu xanh lá cây, một phần còn lại vẫn mang màu trắng.
“Tư chất thân thể, miễn cưỡng được hoàng giai hạ phẩm đi.”
Giọng quỷ lão hờ hững vang lên.
Vương Minh bình tĩnh đi đến bia đá tiếp theo, hắn cũng không hiểu được ý nghĩa của bài kiểm tra này cho lắm, chắc là tư chất càng cao thì tu hành càng thuận lợi hơn đi.
Dù sao không ai lại đi dồn tài nguyên cho một con heo mong rằng sau này nó sẽ biến thành chân long được.
Đặt tay lên tấm bia đá thứ hai, nó liền thoáng hiện ánh sáng màu trắng, lần này màu sắc nhanh chóng chuyển sang màu xanh lá cây, tiếp theo đó nó lại tiếp tục chuyển sang màu xanh dương, sau đó màu sắc lại chuyển dần sang màu đỏ, lần này ánh sáng phát ra bắt đầu thay đổi chậm hơn, ánh sáng đỏ phát ra ngày một đậm hơn, cuối cùng nó cũng bắt đầu chuyển sang màu vàng, đến khi ánh sáng hoàn toàn biến thành màu vàng chói mắt thì ánh sáng ổn định lại không thay đổi nữa.
“ Tư chất linh căn, Thiên giai hạ phẩm. Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, ha ha ha ha”
Giọng Quỷ Lão vang lên, lần này có vẻ như hắn không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, không chỉ lặp lại ba lần từ tốt lắm hắn còn bật ra một tràng cười khiến cho người nghe sởn tóc gáy.
— QUẢNG CÁO —
Sau đó bên cạnh Vương Minh hiện ra một ông lão tóc tai rối bù, bàn tay lão nắm chặt hai vai của Vương Minh, Vương Minh rùng mình nhưng bị Quỷ Lão nắm chặt không giãy ra được.
Đợi Quỷ Lão cười xong Vương Minh liền tìm cách gỡ bàn tay Quỷ Lão trên vai mình, hắn nói: “Quỷ Lão à ngươi làm đau ta đấy, ngươi làm ơn bỏ tay ra được không.”
Nghe thấy vậy Quỷ Lão mới nhận ra vừa rồi mình thất thổ, hắn bèn hắng giọng, bỏ tay ra khỏi vai của Vương Minh.
Lúc này Vương Minh mới hỏi: “Quỷ Lão này, tư chất ta như vậy là tốt lắm phải không?”
Quỷ Lão trả lời: “Tốt tốt, phi thường tốt.”
Vương Minh hưng phấn hỏi tiếp: “Thế ta là thiên tài phải không?”
Quỷ Lão hưng phấn trả lời: “Đương nhiên, tư chất như ngươi cho dù nơi nào cũng không thể từ chối, Thiên giai linh căn a, thật là tốt.”
Vương Minh nói tiếp: “Thế còn về việc phân phối tài nguyên thì…”
Quỷ Lão nói: “Không vội còn một ải cuối cùng, hoàn thành xong chúng ta tính tiếp.”
Vương Minh cười nói: “Được rồi cứ tới đây ta tiếp hết.”
Đang chuẩn bị đi đến tấm bia đá thứ ba thì trong đầu hắn vang lên giọng nói của Thiên Âm: “Cũng thường thôi.”
Vương Minh bèn đáp trả: “Sao lại chỉ là thường thôi được, ngay cả Lão Quỷ cũng nói ta là thiên tài, ta kháng nghị, đây rõ ràng là ngươi ghen tị.”
Trong đầu hắn lại tiếp tục vang lên giọng nói hờ hững của Thiên Âm: “Tư chất của còn ta là Thiên giai thượng phẩm đây”
Nghe thấy thế mặt Vương Minh đen lại, hắn thấy hắn cứ như nhà giàu mới nổi đang khoe mẽ với tỷ phú thế giới vậy, thật mất mặt.
Thế là hắn mang vẻ mặt hậm hực đi đến tấm bia đá thứ ba, trong thức hải của hắn Thiên Âm đang cười thầm trong bụng: “Muốn so với ta ư? Tiểu quỷ ngươi còn non lắm.”
Hắn tiến đến đặt tay lên tấm bia đá thứ ba, lần này tấm bia đá sáng lên còn nhanh và ánh sáng phát ra còn mạnh hơn cả tấm bia đá thứ hai, cả ba người hồi hộp nhìn vào tấm bia đá.
Khi tấm bia đá hiện lên sắc vàng Quỷ Lão cũng bắt đầu nín thở, hai tay của hắn run run, mắt nhìn chằm chằm vào tấm bia đá.
— QUẢNG CÁO —
Màu vàng trên trên tấm bia đá dần dần càng trở nên đậm hơn, đến khi nó hiện ra màu vàng sẫm thì bỗng nhiên ánh sáng vụt tắt.
Nụ cười trên mặt Vương Minh cứng đờ, hắn cứ như đang ở thiên đàng bỗng nhiên rơi xuống địa ngục vậy.
Hắn vừa định bỏ bàn tay ra thì trên bia đá vụt lên một cột sáng bảy màu xuyên qua đỉnh tòa cung điện, chiếu thẳng lên trời.
Ánh sáng bảy màu lóe lên rồi vụt tắt, còn tấm bia đá thứ ba vỡ thành mảnh vụn.
Ba người trong phòng trầm mặc.
Một lúc sau Vương Minh mới hoàn hồn trở lại, hắn quay sang Quỷ Lão: “Quỷ Lão à, chuyện này …”
Quỷ Lão liền ngắt lời hắn: “Được rồi, ngươi thông qua kiểm tra, bây giờ ngươi đã trở thành thành viên chính thức của Thiên Quỷ Tông, bây giờ ngươi đợi ở đây ta đi chuẩn bị phần thưởng nhập tông của ngươi.”
Vương Minh còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, không biết luồng ánh sáng bảy màu vừa rồi có ý nghĩa là gì, hắn bèn dò hỏi Thiên Âm: “Thiên Âm cô nương, vừa nãy là …”
Không đợi hắn dứt lời, giọng Thiên Âm vang lên trong đầu hắn: “Ngươi im đi, phiền quá.”
Sau đó liền im bặt, hắn ta gãi đầu ngơ ngác thầm nghĩ: “Không biết lúc nãy mình có chỗ nào đắc tội cô ta nhỉ”
Vừa nổi lên suy nghĩ trên trong đầu hắn bỗng nhiên oang lên một tiếng, hắn thấy trời đất như tối sầm ngã vật ra đất, đầu hắn đau như muốn nứt ra.
Đến khi đầu hắn bớt đau thì hắn mới nói: “Ta có chỗ nào đắc tội với ngươi chứ, sao lại đánh ta.”
Giọng Thiên Âm hờ hững vang lên: “Ta thấy ngươi ngứa mắt, được chưa.”
Hắn ta đang định cãi lại thì giọng Thiên Âm tiếp tục vang lên: “Ngươi nói lời nữa thử xem.”
Nghe đến đấy hắn liền xìu xuống như quả bóng bị xì hơi, đúng thật là đàn bà là loài động vật không thể hiểu nổi, thôi tốt nhất cứ né cô ta ra là được.
Vương Minh đã nhận ra một điều rằng cho dù Thiên Âm tỏ ra hờ hững và lạnh nhạt thế nhưng hắn cảm thấy cô không phải là một người xấu vậy nên hắn mới dám đùa nghịch với cô ta.
Ngoài ra hắn còn chưa đầy 14 tuổi, tính con nít vẫn còn, lại còn chưa va chạm nhiều với xã hội, nếu không thì hắn phải hiểu một điều rằng không thể đánh giá người khác bằng cảm giác được, lần này có thể cảm giác của hắn là đúng nhưng lần sau thì có thể người ta cho hắn chết không kịp ngáp.
Quỷ Lão sau khi rời Trắc linh điện liền hiện thân ở Tàng thư các, trên đỉnh Tàng Thư Các có ba quyển sách tỏa ánh vàng màu vàng nổi lềnh bềnh trên ba cây cột trưng bày giữa phòng.
Đứng nhìn ba quyển sách hồi lâu, một lát sau hắn mới hoàn hồn lại, khung cảnh bên trong Trắc Linh Điện khi nãy đánh sâu vào tâm linh của hắn, lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy khung cảnh chấn động như vậy.
Miệng hắn vẫn lẩm bẩm: “Tiên cấp, tiên cấp, tiên cấp tư chất, ha ha ha ha, vạn năm, một vạn năm chờ đợi cuối cùng Thiên Quỷ Tông cũng có người kế tục, thiên hữu Thiên Quỷ Tông a.”
Sau khi hắn cười xong, đợi hắn khống chế được cảm xúc, hắn liền vươn tay thu ba quyển công pháp vào người sau đó biến mất khỏi Tàng Thư Các.
Một lát sau thân ảnh hắn hiện ra trước mặt Vương Minh, hắn trịnh trọng nói:
“Vương Minh, ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý gia nhập ta Thiên Quỷ Tông hay không, ngươi phải suy nghĩ cho thật kĩ, hiện nay chúng ta đã không còn bao nhiêu thứ có thể cho ngươi, không chỉ vậy nếu gia nhập Thiên Quỷ Tông ngươi còn phải gánh vác trách nhiệm phục hưng Thiên Quỷ Tông.”
Hai mắt Quỷ Lão sáng quắc nhìn về Vương Minh, hắn nhìn thấy sự nghiêm túc và trang trọng trong hai mắt của Quỷ Lão.
Vốn ban đầu hắn thấy chỉ cần thông qua trắc nghiệm, vớt được một vài chỗ tốt rồi tìm cách tu luyện để có thể trở về nhà thế nhưng giờ đây nhìn vào ánh mắt chờ mong của Quỷ Lão hắn lại chần chừ.
Phục hưng Thiên Quỷ Tông, hắn chỉ là một thiếu niên 14 tuổi, làm sao hắn dám hứa một điều lớn lao đến vậy chứ, mẹ hắn đã từng dạy hắn, nam tử hán đại trượng phu một lời hứa đáng giá nghìn vàng, hắn không thể thất hứa được, như vậy thì lòng hắn sẽ không bao giờ yên.
Trong lúc đắn đo, giọng của Thiên Âm vang lên trong đầu hắn:
“Thế gian dị biến, Ma Thú hoành hành, chiến trường vạn giới chẳng mấy chốc sẽ mở ra, thân trong loạn thế nếu ngươi không có đủ bản lãnh để đứng ra chiến đấu, chống lên một mảnh thiên địa cho nhân loại thì cũng chỉ có thể như những phàm nhân kia giãy dụa trong vũng chờ đợi ngày phán xét.”
Nghe được lời Thiên Âm nói, cho dù hắn không hoàn toàn hiểu chuyện gì sắp xảy ra nhưng hắn có thể nghe được sự nghiêm trọng trong lời nói.
Vạn giới chiến trường, Ma Thú, …
Thực lực
Bỗng nhiên hắn nhận ra một điều, thế giới đang thay đổi một cách chóng mặt, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Thay vì đau khổ giãy dụa không bằng cố gắng trở nên mạnh mẽ, bảo vệ bản thân, bảo vệ gia đình, bảo vệ quốc gia, bảo vệ thế giới.
Với thiên phú hắn thể hiện ra nếu chỉ mong một cuộc sống yên ổn, không ganh đua thì thật phí hoài nó. Không chỉ vậy thế giới này càng ngày càng trở nên rộng lớn, còn nhiều nơi hắn chưa đi, còn nhiều điều hắn chưa biết, hắn không muốn phí hoài thanh xuân của hắn loanh quanh tại Xích Quỷ Quốc.
Sau khi suy nghĩ thông suốt hắn cảm thấy cơ thể của hắn như nhẹ nhõm hơn, đầu óc thông suốt, hít sâu một hơi hắn nhìn vào hai mắt của Quỷ Lão nói: “Ta đồng ý.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT