11.

"Tiểu Triết!" Chị Cát đánh thức Trương Triết Hạn, "Lại đang nghĩ ngợi cái gì đấy?"

"Ah, sắp bắt đầu rồi ạ?" Trương Triết Hạn gần đây thường xuyên thẫn thờ, đạo diễn và nhân viên nhìn mãi thành quen cũng không trách anh, xem như anh đang nuôi cảm xúc nhân vật thôi.

Sau mấy cảnh bi thảm liên tiếp, mạng sống của Chu Nhứ đang treo lơ lửng, sắp phải chia ly Ôn Khách Hành.

Trương Triết Hạn bước vào trạng thái đứng giữa ranh giới sụp đổ. Ngoại trừ Cung Tuấn, không một ai dám tự nhiên đi kích động cảm xúc của anh.

Mở đầu tập tiếp theo, Chu Nhứ một mình bỏ đi.

Y rất khổ sở, nhưng mang theo chút kỷ niệm đẹp cũng đã đủ cho phần đời còn lại rồi.

Đạo diễn nhìn thật kỹ nước mắt bên khoé mi của Trương Triết Hạn, anh khẽ nhoẻn miệng cười, nhập tâm một cách xuất thần vào vai diễn.

Đi đến phần cuối của cốt truyện, đạo diễn rất ít khi phải giảng giải cách bộc lộ tình cảm cho hai người, vì bọn họ chính là Chu Nhứ và Ôn Khách Hành, phản ứng đến từ bản thân họ mới là chân thật nhất.

Trương Triết Hạn nghĩ đến đêm mưa mấy hôm trước, bên trong xe của Cung Tuấn, Cung Tuấn bảo không thích dùng tay, anh liền cân nhắc có nên dùng cách tương tự khi nãy giúp Cung Tuấn không, chuyện khẩu giao cho một tên con trai khác, anh thực sự chưa từng nghĩ tới bao giờ, chỉ mới sực nghĩ đến ý tưởng này thôi mà anh đã cảm thấy bất lực toàn phần rồi.

Có lẽ vì do dự trong chốc lát, Cung Tuấn liền đưa tay sờ đầu anh, hỏi anh một câu, có muốn nếm thử mùi vị của chính mình không.

Lần này Cung Tuấn không đợi anh trả lời, đôi môi trực tiếp phủ lên.

Môi lưỡi giao triền, Trương Triết Hạn nếm được mùi vị tinh dịch của bản thân, còn nếm được mùi vị nước bọt của người đồng giới trước mặt, Cung Tuấn.

Răng môi dây dưa, nụ hôn ấy từ dịu dành lưu luyến biến thành nóng bỏng mãnh liệt.

So với ý tưởng khẩu giao cho đàn ông, thì việc hôn môi hôn lưỡi với đàn ông càng khiến Trương Triết Hạn khó tin hơn, nhưng anh thế mà đã chấp nhận được rồi.

Đầu lưỡi của Cung Tuấn như dính rượu, ngọt ngào thơm ngon, Trương Triết Hạn sa vào hơi thở của hắn, say mê đắm chìm.

Trương Triết Hạn nhớ rõ tay mình leo lên cổ Cung Tuấn, Cung Tuấn ôm anh xoay ngược lại, đặt anh ngồi trên đùi.

Nụ hôn kia có thể so sánh với mưa rền gió dữ ngoài kia, mặt đối mặt, bụng dán bụng, bên dưới làn váy của Trương Triết Hạn không nhịn được ngóc đầu lần nữa, có điều anh không ngại chút nào, hiện tại ngồi trên đùi Cung Tuấn, rõ ràng cảm nhận được giữa hai chân của quý ngài thanh lịch nhô lên một cục rất to, cây gậy thô dài còn cộm vào xương mu của anh nữa chứ.

Trương Triết Hạn tuỳ ý thò tay vào, Cung Tuấn cũng không ngăn anh lại. Thành công sờ mó khiêu khích được tiểu Tuấn Tuấn, khoái ơi là khoái. Có điều với tư thế ngồi trên người Cung Tuấn, anh làm sao tuốt cho Cung Tuấn được, kiểu gì cũng đụng vào mông mình hết. Quần của anh đã sớm bị Cung Tuấn lột xuống rồi, hắn cố gắng móc tiểu Tuấn Tuấn ra, quy đầu nóng như lửa đâm thẳng vào rãnh mông anh.

Trương Triết Hạn đột ngột kinh hãi, hơi thở ngưng trệ, động tác môi lưỡi chậm lại, anh chợt hiểu được câu nói ban nãy của Cung Tuấn, cụ thể là dùng phương thức gì......

Điện thoại trên bàn vang lên không đúng lúc, Trương Triết Hạn vừa muốn thoát ra, Cung Tuấn liền không cho trốn, quấn chặt lấy lưỡi anh không rời.

"Điện...... ah!" Trương Triết Hạn mơ hồ nói, vặn vẹo thân thể.

"Kệ nó!" Cung Tuấn mút lấy môi anh, hôn lên khoé miệng ướt mềm rồi lại liếm láp chiếc cằm, giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.

Trương Triết Hạn kinh nghiệm còn non nớt, đến tận khi bàn tay to lớn của Cung Tuấn luồn xuống dưới, nắm lấy của cả hai, anh mới để ý mà học theo.

Di động của Trương Triết Hạn vẫn đang rung, điện thoại của Cung Tuấn lại bắt đầu vang chuông, âm thanh cứ văng vẳng trong xe, hai người thở gấp dồn dập, động tác ở tay cũng nhanh hơn.

Di động của cả hai đều không hợp tác, chắc chắn là có người đang tìm, có lẽ giây tiếp theo sẽ có người gõ cửa xe. Nhưng không ai nỡ buông ra, cắn mút càng mãnh liệt, động tay xoa nắn ở tay càng thêm dùng sức.

Dưới áp lực thúc giục to lớn, một cơn sóng khác lạ sản sinh, kích thích cả hai cùng lên đỉnh......

"Tiểu Triết, nóng lắm hả?" Chị Cát giơ quạt điện sang, sai trợ lý mau đem nước lại, "Uống chút canh giải nhiệt đi."

"Vẫn ổn ạ." Trương Triết Hạn sờ sờ chân mày, giấu đi cảm giác chột dạ vì vừa mới nghĩ đến một số cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt.

"Cố gắng thêm vài ngày nữa thôi!" Chị Cát cổ vũ anh, "Sau này cho cậu một kỳ nghỉ dài, nghỉ ngơi cho tốt!"

Vài ngày! Trương Triết Hạn chợt cứng đờ, đúng rồi, sắp đóng máy rồi.

Sau đêm mưa ấy, ngày hôm sau chị Cát và người ở phòng làm việc đều tới đoàn phim cùng anh, mừng anh sát thanh, đón anh về nhà.

Hành động của đoàn đội rất ấm lòng.

Nhưng Trương Triết Hạn cũng mất đi cơ hội được ở một mình cùng Cung Tuấn sau khi hết cảnh quay.

Ngay cả trên phim trường, ngẩng đầu lên là nhìn thấy người đại diện, Trương Triết Hạn cũng ngại đùa giỡn thân mật quá trớn với Cung Tuấn. Mỗi khi Cung Tuấn bước tới nói với anh mấy câu, chị Cát liền chằm chằm nhìn theo.

Trương Triết Hạn thậm chí còn có thắc mắc trong lòng, mấy lần muốn hỏi chị Cát có phải nghe được cái gì hay nhìn thấy cái gì rồi không, sao mà lại đến đoàn phim quan sát anh luôn vậy.

Sự thật thì, anh và Cung Tuấn, trừ bước cuối cùng ra, cái gì cũng làm hết rồi.

Nếu không phải điện thoại nhất quyết không buông tha.

Bản thân Trương Triết Hạn cũng không chắc, bước cuối cùng kia liệu có thể cũng......

Ngoài đời không thể nói rõ hết thẩy, liền cứ đem tất cả cảm tình đặt vào trong phim thôi.

<Hàn Sơn> đóng máy thành công, trên dưới đoàn phim tràn ngập lời chúc mừng.

Nhà sản xuất đêm đó đặt tiệc lớn, mời toàn bộ nhân viên sáng tạo uống rượu, có người cười nói Ái chà, ngày mai không còn gặp nhau nữa, có khi thấy không quen đó nha, tối nay không say không về.

"Cậu không được uống rượu đâu đấy." Chị Cát dặn dò Trương Triết Hạn, "Chị không đi theo cậu nữa, ăn tối xong chúng ta lập tức về nội thành chụp tạo hình, Tiểu Triết, ngày mai có hợp đồng thương vụ quan trọng chờ cậu ký đấy."

"Ngày mai? Chẳng phải chị nói cho em kỳ nghỉ dài à!" Trương Triết Hạn cũng không phải quá để ý, chỉ thuận miệng hỏi cho có thôi, anh đang mừng trong bụng vì rốt cuộc chị Cát cũng không bám sát một tất không rời nữa.

"Đó chẳng qua là sợ em áp lực thôi, để em quay <Hàn Sơn> cho tốt." Chị Cát vỗ vỗ vai anh, "Nói với em trước, cho em vui vẻ chút! Em biết có bao nhiêu thương vụ quảng cáo đại ngôn tìm đến cửa rồi không, cho nên là không vào đoàn, không đóng phim, chẳng phải là đang nghỉ phép à."

Trên đường Trương Triết Hạn đi đến chỗ ăn tiệc, trợ lý nhỏ ngồi bên cạnh hưng phấn không thôi nói cho anh biết tình hình, hiện tại có bao nhiêu fans và bên kinh doanh chấm hình tượng và hướng đi hiện tại của anh, sắp hot sắp hot rồi á!

Trương Triết Hạn là người đến muộn nhất, lúc bước vào lại theo quán tính mà tìm bóng dáng của Cung Tuấn trước, hắn đang trò chuyện với nhà sản xuất bên cạnh, thấy anh tiến vào liền lộ ra nụ cười quen thuộc, vẫy tay với anh.

Nhà sản xuất rất hiểu ý, đứng dậy nhường chỗ cho Trương Triết Hạn đến ngồi. Tội nghiệp đôi vợ chồng son mấy ngày cuối cùng không có thời gian cãi nhau ầm ĩ như mọi khi. Thứ nhất là do cảm xúc nhân vật không cho phép, thứ hai là do bên phía Trương Triết Hạn có thêm một "gia trưởng" đến theo dõi.

Không thể không nói, trước đây sau khi đóng máy một bộ là Trương Triết Hạn sẽ vô cùng vui vẻ chờ mong bắt đầu bộ mới. Thế mà hôm nay, từ ban sớm chụp tấm ảnh đóng máy là anh đã không vực nổi tinh thần rồi, trong lòng vô cùng trống rỗng.

"Sao vậy, trông có vẻ rầu rĩ thế." Cung Tuấn giúp anh cầm bát múc canh trước.

"Chắc là luyến tiếc." Trương Triết Hạn đã quen hưởng thụ Cung Tuấn phục vụ mình, nhìn vào mắt Cung Tuấn, bĩu môi nói, "Luyến tiếc nhân vật, thấy hơi khó chịu." Luyến tiếc Chu Nhứ, luyến tiếc Chu Nhứ yêu Ôn Khách Hành, luyến tiếc......

"Kể từ ngày mai tôi không còn nữa, em có khó......" Khẩu hình của Cung Tuấn còn đang ngừng ở chữ "chịu", nhưng lại đổi sang từ khác, "có không quen không?"

"Anh nói bậy cái gì vậy, còn trẻ quá trời phi phi phi!" Trương Triết Hạn khoa trương mà phát ra tiếng phụt nước bọt để xua đi câu nói vạ miệng xui xẻo của Cung Tuấn.

"Em hiểu ý tôi đang nói ở đây là cuộc sống mỗi người sẽ tách riêng mà." Khoé miệng của Cung Tuấn vẫn luôn mang nụ cười nhàn nhạt, thập phần ôn nhu.

Sinh hoạt trong đoàn bốn tháng, sớm chiều kề cận. Kể từ mai, không còn thấy nhau nữa.

Trong lòng Trương Triết Hạn hơi nhoi nhói! Đây còn chẳng phải là lý do khiến anh khó chịu nhất à! Trương Triết Hạn cảm thấy không thoải mái, nói chuyện cũng trực tiếp hơn: "Thầy Cung, gặp mặt nhau rất khó à? Anh đừng nói sau khi bước ra khỏi cửa phòng tiệc chia tay này liền trở mặt không quen biết đấy nhé."

Cung Tuấn khẽ nhướng mày, ngẩn ra một lúc.

Trương Triết Hạn sâu sắc cảm nhận mình nói bậy, kể từ khi bắt đầu quay phim, anh chưa bao giờ chọc vào chỗ đau hắc liệu ấy của Cung Tuấn.

"Nào, ly đầu tiên mời em, cảm ơn thầy Trương giúp tôi giải vây." Cung Tuấn rót một ly rượu, "Dạy tôi xào CP đúng cách."

Trương Triết Hạn rất muốn nói mình thực sự chẳng dạy Cung Tuấn được mấy kỹ xảo xào CP, ngược lại Cung Tuấn dạy anh rất nhiều phương pháp nhập vai. Quan hệ giữa hai người rất tốt, căn bản không cần phải tìm cách ứng phó fans truyền thông. Mỗi giây họ ở bên nhau, người bên ngoài nhìn vào đều tưởng thật.

Phim nào của Cung Tuấn cũng được đánh giá cao, thân thiết với các bạn diễn trong suốt thời gian hợp tác, tin tức tiêu cực chỉ xuất hiện sau khi hợp tác kết thúc mà thôi.

Phim này của họ, cũng quay xong rồi đấy.

Trương Triết Hạn nở một nụ cười khô khốc, cụng ly với Cung Tuấn, nghĩ đến nhóm fans CP đông đảo đang gào khóc đòi ăn, liền thẳng thắn đưa ra một yêu cầu bán hủ: "Lát nữa cùng nhau đăng một bài không nỡ sát thanh lên Weibo đi."

"Được thôi, thầy Trương." Cung Tuấn sảng khoái đồng ý, nhưng một tiếng gọi thầy Trương ấy, cũng thuyết minh cho anh hiểu, rằng Trương Triết Hạn chỉ đang dạy hắn xào CP thôi.

Tâm tư nhỏ của Trương Triết Hạn bị vạch trần, anh dứt khoát thể hiện dáng vẻ chỉ dạy nghiêm túc, nhưng lại giấu đầu hở đuôi. Lát nữa, họ ắt hẳn nên chụp chung một tấm, thời gian sau tính xem nên tương tác thế nào.

"Sắp tới tôi sẽ dành phần lớn thời gian ở Thượng Hải, nếu anh đến, tôi mời anh ăn bữa cơm." Trương Triết Hạn thầm lên kế hoạch bữa cơm lần sau.

"Triết Hạn." Cung Tuấn nhẹ giọng cắt ngang lời Trương Triết Hạn, "Tuần sau tôi phải chuẩn bị vào đoàn mới, muộn nhất là cuối tháng sẽ vào đoàn, đi Vân Nam, để xem trước cuối năm có thể rời đoàn không."

?? Trương Triết Hạn ngây người, nhanh thế. "Sao chưa từng nghe anh nhắc qua vậy?" Hỏi xong Trương Triết Hạn mới thấy mình ngốc, người ta mắc gì phải nói lịch trình làm việc cho mày biết, nhưng anh vốn tưởng rằng anh và hắn sẽ khác chứ.

"Chẳng phải ở đoàn <Hàn Sơn> không được nhắc đến chuyện của đoàn khác sao?" Cung Tuấn quan tâm hỏi lại Trương Triết Hạn, "Còn em, sau khi rời đoàn có sắp xếp thế nào?"

"Haiz, cũng cả đống việc." Trương Triết Hạn nhấc ly lên, bỗng dưng mất hứng. Trước khi đến anh còn định mời Cung Tuấn có muốn đi chơi cho khuây khoả không, mỗi khi kết thúc một bộ là anh đều như vậy, để từ biệt nhân vật cho trọn.

Người như Cung Tuấn căn bản chẳng cần thoát vai làm chi, cuối tháng vào đoàn mới, sau đó sẽ có...... bạn diễn mới, mối quan hệ hoàn toàn mới.

"Ừ, cố gắng lên! Nào, mời em lần nữa, Triết Hạn, chúc em tiền đồ như gấm, cầu được ước thấy." Ánh mắt Cung Tuấn sâu thăm thẳm, giọng điệu chân thành.

Đột nhiên lại trở thành đồng nghiệp thân thiết chúc qua chúc lại.

Thì vốn dĩ, bọn họ cũng là đồng nghiệp thật mà.

"Thế...... Tôi chúc anh vào đoàn mới khai máy đại cát, quay phim thuận lợi." Trương Triết Hạn ảo tưởng như đang chúc phúc tình cũ tân hôn vui vẻ sớm sinh quý tử vậy!

Giống như lời chúc tiền đồ như gấm mà Cung Tuấn dành tặng, Trương Triết Hạn vừa trở về Thượng Hải đã bắt đầu chuỗi ngày tham công tiếc việc.

Ai cũng thích mái tóc dài của anh, bản thân anh cũng không muốn cắt nên dứt khoát thay đổi hoàn toàn thành tạo hình tóc dài tinh xảo, hình tượng bà xã mỹ nhân đã nhận được sự yêu thích và săn lùng khắp nơi, giá trị thương mại đạt đến đỉnh cao.

Quảng cáo đại ngôn nối tiếp không ngừng, lại có nhà sản xuất âm nhạc sáng tác album cho anh, ra mắt đĩa nhạc, doanh số không tồi chút nào, người hâm mộ kéo nhau cầu xin Tiểu Triết mở concert đi có được không.

"Chị Cát, bận rộn mấy tháng rồi, em muốn nghỉ phép hai tuần, là kiểu không làm cái gì hết luôn ấy." Trương Triết Hạn ngồi xổm bên cạnh vali, "Hẹn du lịch với bạn, đi Côn Minh, ngắm nơi hoa nở bốn mùa."

Chị Cát ưng trạng thái gần đây của Trương Triết Hạn lắm, nhưng không thể phủ nhận rất giống một người: "Sao lại muốn đi xem quê hương của Chu Nhứ vậy hả?"

"Để từ biệt ấy mà." Trương Triết Hạn nhìn chị Cát, thản nhiên cười, "Cảm giác sắp thoát vai rồi."

Thoát được là tốt. Chị Cát duyệt: "Đi đi, chú ý chống nắng đấy!"

Trương Triết Hạn thở ra một hơi dài, may thay chị Cát không hỏi có phải Cung Tuấn đang đóng phim ở Vân Nam không.

Anh cũng không phải đặc biệt đi tìm Cung Tuấn, nhưng đã đến Côn Minh chơi rồi, không liên hệ thử một chút thì đâu có được.

Cung Tuấn vào đoàn trước, hai người thỉnh thoảng sẽ thăm hỏi nhau trên WeChat, sau khi vào đoàn chỉ liên lạc một lần để cùng nhau trình bày bản OST cuối phim <Hàn Sơn>. Bộ phim điện ảnh lần này Cung Tuấn tham gia là chế tác lớn, đạo diễn nổi tiếng khó tính. Trương Triết Hạn cũng ngại quấy rầy hắn.

Trương Triết Hạn tự có tính toán riêng, <Hàn Sơn> là tâm huyết của anh, phim vẫn chưa lên sóng, tương lai sẽ có thời gian tuyên truyền, với tư cách là "thầy Trương" anh lâu lâu phải xuất hiện trước mặt Cung Tuấn một chút, ngụ ý nhắc Cung Tuấn đừng quên giao kèo trước đây của bọn họ.

Trương Triết Hạn có sự kiêu ngạo của chính mình, một tháng liên lạc một lần, không cần nói nhiều quá, Cung Tuấn vẫn để ý tới anh là được, nghĩa là Cung Tuấn không có cắt đứt quan hệ hợp tác với anh. Không có lạnh lùng vô tình như đồn đãi bên ngoài.

Đàn ông con trai với nhau thì làm gì có chuyện cắt đứt hẳn quan hệ, tuy rằng trong phim từng diễn cặp với nhau, nhưng thực tế hai người đồng giới, quan hệ tốt thì chỉ là anh em bạn bè thân thiết thôi mà.

Trương Triết Hạn ôm tư tưởng này mà khởi hành..

Vừa tới địa phương liền đắc chí muốn tạo bất ngờ lớn, anh gửi ngay định vị cho Cung Tuấn qua WeChat: [Thầy Cung khi nào diễn xong thế, mời anh ăn cơm nè.]

Một giờ sau, Cung Tuấn gửi tin nhắn trả lời: [Buổi tối ra ngoài là tôi không về được đâu, ở chỗ em nhé?"

Cái gì dzị! Chẳng phải nên ngạc nhiên gọi điện thoại hỏi anh sao lại đến đây à!

Trương Triết Hạn tự giải thích là Cung Tuấn chưa tan làm, không tiện dùng điện thoại, liền tiếp tục gõ chữ: [Tôi đi du lịch thuận đường ghé qua, ngạc nhiên hông! Đặc biệt mời anh ăn tối, cảm động ghê chưa?]

[Nhớ tôi à.]

Trương Triết Hạn tim đập càng lúc càng nhanh, hình như anh và Cung Tuấn đối thoại không cùng chung tần số, nhưng lại dẫn thẳng đến cùng một kết quả, chỉ là Cung Tuấn trực tiếp hơn thôi. [Anh muốn ăn gì, tôi gọi món trước chờ anh đến!]

[Sau khi gặp nhau, muốn làm không.]

Trương Triết Hạn đỏ mặt tía tai, trái tim sắp nhảy ra ngoài, anh biết là có ý gì, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ mất nửa ngày bèn gửi qua một cái meme: [[Mèo con hoang mang.jpg]]

[Kiểu toàn bộ ấy.]

Trương Triết Hạn ôm bụng thét chói tai, cắn môi vùi đầu vào gối, hai chân đạp loạn cả buổi, trước đó anh đã sớm suy ra đủ loại đối thoại và cảnh tượng khi gặp lại Cung Tuấn rồi, bao gồm cả tình huống này luôn.

Có điều, Cung Tuấn không thèm hỏi dò gì cả, cứ một đường đi thẳng vào trọng tâm, không chừa cho anh con đường sống nào để xoay chuyển hết. Mặt Trương Triết Hạn đỏ như gấc, vò đầu bứt tóc, anh phải trả lời sao đây trời.

Hai người mấy tháng nay không có trò chuyện tán gẫu với nhau như hồi còn ở đoàn phim. Cung Tuấn bị làm sao vậy, mới khởi động đã yêu cầu......

Ting, Cung Tuấn lại gửi sang một tin nhắn.

[Những chuyện không thể làm được trong phim, không thấy tiếc nuối sao?]

- TBC-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play