Chu Kính Dã ngồi trên giường, tựa lưng lên gối dựa, cầm điện thoại trên tay nhưng ánh mắt thì lạc vào hư không.

Lông mi dài run run, cánh môi mỏng hơi mím chặt lại, lúc này đây cậu đang rất căng thẳng, trong tim như có chú nai con đang nhảy nhót.

Chu Kính Dã lấy tay xoa lên ngực trái của mình.

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn sang, liếc qua phần đệm còn trống bên cạnh. Chăn của Lâm Giác Hiểu có màu xám đậm, dường như anh không quá để ý đến những chuyện thế này – anh không thích những thứ màu mè hoa lá, chỉ cần trông sạch sẽ là được. Trên chăn không có mùi gì đặc biệt, chỉ có hương xà phòng Lâm Giác Hiểu ngày thường hay dùng. 

Yết hầu Chu Kính Dã nhúc nhích, cậu hồi hộp đến nỗi không dám đặt tay lên chăn nên đành ngẩng đầu, thử cố gắng chuyển dời sự chú ý của mình sang hướng khác.

Phòng của Lâm Giác Hiểu sạch sẽ, anh vốn không thích sắm sửa đồ mới, mua cái gì cũng đều có mục đích nhất định. Tủ trong phòng thậm chí còn chưa được lấp đầy, số lego đang bày chỉ chiếm nửa tủ, có lẽ đều do Lâm Giác Hiểu tự tay lắp ghép. Đây cũng là sở thích giống thanh niên đầu tiên của Lâm Giác Hiểu mà Chu Kính Dã biết. Lâm Giác Hiểu không hút thuốc, không uống rượu, cũng không nhảy bar, ngày thường chỉ thích dắt chó đi dạo với chăm cây cỏ. Thế nên cậu mới cảm thấy anh như mặt hồ giữa mùa hạ, tĩnh lặng phản chiếu nắng mặt trời.

Cậu tò mò, chăm chú nhìn mô hình lego, nhưng nghĩ kỹ lại thì đây đúng là thứ mà Lâm Giác Hiểu sẽ thích. Lắp ghép lego cần sự nhẫn nại, tiêu tốn nhiều thời gian, ghép xong trưng bày ở đó lại thỏa mãn được đam mê sưu tập.

Chu Kính Dã nhìn đến ngẩn người, cửa phòng đột ngột mở ra, Lâm Giác Hiểu bước vào.

Trang phục của Lâm Giác Hiểu khi ở nhà cũng thoải mái hơn, áo ngủ của anh là áo đã mặc lâu năm nên hơi bai, vì giặt nhiều nên vải trắng khá mỏng, nhưng không xuyên thấu mà chỉ càng tôn lên xương quai xanh mảnh mai của anh. Anh mặc quần đùi ống rộng, chân đi dép xỏ ngón, biếng nhác mà ngã người xuống phần đệm bên cạnh Chu Kính Dã. Dường như có một luồng khí nóng bốc lên khi anh nằm xuống, cuốn theo cả hương sữa tắm thoang thoảng. Anh nằm rất thoải mái, không vì trên giường có thêm một người mà cảm thấy không được tự nhiên. 

Anh đá dép, luồn vào chăn. Chăn trên giường chỉ có một chiếc, động tác vén chăn của anh rất nhẹ nhàng nhưng vẫn có gió theo khe hở lọt vào từ bên ngoài. Tay Chu Kính Dã bắt đầu toát mồ hôi liên tục.

“Em nóng không?” Lâm Giác Hiểu hỏi. “Nóng thì anh giảm điều hòa xuống nhé?”

Lòng bàn tay Chu Kính Dã càng ngày càng dấp dính, cuộn chặt lại trên đùi, cậu muốn chạm vào Lâm Giác Hiểu, nhưng lại không dám chạm vào anh.

Cậu cúi đầu, lí nhí: “Không nóng…”

Lâm Giác Hiểu bật cười hỏi: “Em sao thế? Ngủ chung với anh nên căng thẳng hả?”

“… Không ạ.”

“Hay là xấu hổ?”

“…”

Sắc mặt Lâm Giác Hiểu thoáng đổi, anh không ngờ mình chỉ đoán bừa thôi mà lại trúng phóc.

Anh thả điện thoại trong tay xuống, quàng vai Chu Kính Dã, thân thiết mà kéo cậu lại gần mình hơn.

Đôi ngọa tàm xinh xinh luôn nổi lên mỗi khi anh cười, thái độ của anh với Chu Kính Dã giống thái độ của người lớn với con trẻ trong nhà, anh trêu cậu: “Xấu hổ thật đấy hả?”

Chu Kính Dã miệng thì nói không nhưng cảm giác ẩm ướt trên tay lại càng rõ rệt, tuy vậy cũng còn may là tai cậu không đỏ.

“Không sao đâu, con trai với nhau cả mà.”

Ánh mắt của Chu Kính Dã cuối cùng cũng dám chuyển hướng về bên này, dừng lại trên xương quai xanh của Lâm Giác Hiểu. Cậu hỏi: “Ngày trước anh có từng ngủ chung với ai không?”

“Có chứ,” Lâm Giác Hiểu vươn vai. “Anh nhớ hồi cấp ba đi học quân sự, có độc một tấm đệm lớn, muốn ngủ riêng cũng không được.”

“Với cả ngày trước anh và anh em đi du lịch, hồi đấy đâu có nhiều tiền, cả hai đứa đều nghèo rớt mồng tơi, chỉ thuê được một phòng.”

Ngày ấy khách sạn không gắt như bây giờ, chỉ cần trả tiền thôi, trong phòng có bao nhiêu người họ cũng mặc kệ.

Lâm Giác Hiểu chợt hào hứng: “Hình như có ảnh hồi đó bọn anh đi chơi, em có muốn xem không?”

Hai mắt Chu Kính Dã tỏa sáng: “Được ạ?”

Cậu chưa được xem ảnh của Lâm Giác Hiểu ngày trước nên rất tò mò, ngày ấy anh sẽ thế nào, có thay đổi gì nhiều so với bây giờ không?

“Tất nhiên là được,” Lâm Giác Hiểu cười nói. Anh rời giường, đi đến trước tủ, rút ra một cuốn album rồi quay đầu nói với cậu. “Ra đây xem này.”

Anh thích lưu giữ lại từng khoảnh khắc trong cuộc đời mình, ảnh chụp không nhiều, song dường như cột mốc nào cũng có.

Anh đỡ lấy gáy album, lật loạt soạt qua mấy trang sau, Chu Kính Dã tới chậm nên không kịp xem những trang phía trước.

Cậu chỉ thấy trang mà ngón tay Lâm Giác Hiểu đang miết lấy, địa điểm là con đường trên núi Bàn Sơn, một vài xe đạp leo núi đang dựng bên cạnh, lấy bối cảnh là mặt trời như quả cầu lửa rực cháy vừa ló dạng, xua tan đi sương sớm buổi bình minh.

Chu Kính Dã không có hứng thú ngắm cảnh mặt trời mọc tráng lệ, cậu chỉ nhìn Lâm Giác Hiểu.

Có thể do đi vào mùa hè nên anh mặc áo polo ngắn tay màu xanh đậm, bên dưới là quần ngố dài vừa đúng đầu gối.

Gương mặt anh trông non hơn, nhưng khi cười lên lại trùng khớp với hiện tại, anh nghiêng đầu cười, nhìn ống kính giơ tay chữ V.

So với đồng lứa đang trong thời kỳ nổi loạn, mái tóc anh gọn gàng hơn rất nhiều, phía trước không dài quá lông mày, hai bên không chạm tới vành tai.

Anh rất trắng, cả người mang theo hương vị thiếu niên, thanh mát như ly nước bạc hà ngày hè.

Bỗng nhiên Chu Kính Dã nói: “Đẹp lắm.”

“Em khen phong cảnh hả?” Lâm Giác Hiểu nhìn bức ảnh hồi lâu, rốt cuộc cũng nhớ ra. “Hình như là núi nào của thành phố bên cạnh ấy, nổi tiếng lắm.”

Anh gập cuốn album lại, đặt nó về chỗ cũ, Lâm Giác Hiểu nghĩ Chu Kính Dã thích nhiếp ảnh, thấy phong cảnh nơi ấy đẹp nên muốn đi chụp.

“Nếu em thích thì lần tới anh sẽ đưa em đi,” Lâm Giác Hiểu nói, “nhưng nếu em muốn chụp cảnh mặt trời mọc thì phải dậy từ ba giờ sáng, chỗ đó chưa có cáp treo nên phải tự đạp xe.”

Anh mỉm cười: “Hơi mệt nhưng cũng thú vị lắm.”

Ngăn đặt album cao hơn Lâm Giác Hiểu một chút, anh còn chưa kịp phản ứng lại thì Chu Kính Dã tiến lên, đứng rất gần anh.

Chu Kính Dã đột ngột vươn tay, cánh tay cậu lướt qua tai Lâm Giác Hiểu, lấy quyển album Lâm Giác Hiểu vừa đặt lên xuống.

Bìa album có màu xanh lục và hơi nhám, Chu Kính Dã vô thức dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ lên nó. Cậu cúi đầu, không mở album ra xem mà chỉ buông thõng cánh tay.

Cậu đang đứng rất gần Lâm Giác Hiểu, dường như chỉ cần nhích thêm vài bước là có thể hôn anh ấy.

Vành tai Chu Kính Dã hồng hồng, cậu nói nhỏ xíu: “Em nói anh đẹp.”

Ban đầu Lâm Giác Hiểu còn thấy buồn cười, anh được con gái khen nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có cậu con trai kém anh vài tuổi khen anh như vậy. Nhưng sau đó anh lại thấy hơi ngại, xoa chóp mũi đáp: “Anh bình thường thôi…”

“Không.” Chu Kính Dã nhíu mày, sửa lại lời anh. “Không bình thường.”

Lâm Giác Hiểu đã đồng ý cho cậu xem, cậu mở album ra, bên trong có rất nhiều ảnh của Lâm Giác Hiểu, đầy đủ từ ngày anh còn nằm trong nôi cho đến ngày tốt nghiệp Đại học.

Lâm Giác Hiểu đẹp, đẹp từ nhỏ đến lớn lận. Chu Kính Dã rũ mi, bỗng cậu giơ tay, nhìn thẳng Lâm Giác Hiểu: “Em có thể chụp anh đẹp hơn thế này nhiều.” 

Cậu không nói nếu như, cũng không đặt giải thiết, giống như đang mù quáng tự tin vào bản thân.

Lâm Giác Hiểu cũng nhìn vào mắt Chu Kính Dã.

Đôi mắt cậu ấy trong veo, hai màu trắng đen tách bạch không vương tạp chất, giờ đây anh như thấy được cả ráng hồng rực rỡ trong đôi mắt cậu. Tình cảm từ đôi mắt ấy còn nồng nhiệt hơn cả ánh mặt trời. Cậu không hay cười, cũng không giận dữ, ngay cả Lâm Giác Hiểu cũng ít khi thấy cảm xúc của cậu dao động, chỉ có thể căn cứ vào những biến đổi nhỏ mà phán đoán cậu đang vui hay buồn. Nhưng ánh mắt lành lạnh, đôi môi hồng nhạt tự nhiên ngày thường tổng hòa lại thành một gương mặt không cảm xúc ấy, giờ đây lại đang bộc lộ những cảm xúc nồng nhiệt trước anh.

Lâm Giác Hiểu mỉm cười: “Được chứ, anh làm người mẫu cho em, nhớ phải chụp đẹp vào đấy.”

Hai người trò chuyện thêm một lát thì Lâm Giác Hiểu buồn ngủ.

Tối qua anh trực ca đêm, ngủ không đủ giấc nên giờ chỉ thấy hai mắt díp lại.

Chu Kính Dã thấy anh ngáp ngủ đã nhiều lần thì cũng không làm phiền anh nữa, chủ động vươn tay tắt đèn.

Căn phòng nháy mắt bị bóng tối bao phủ, Lâm Giác Hiểu khẽ giọng nói “ngủ ngon”, kéo chăn lên tạo thành tiếng sột soạt nho nhỏ.

Chu Kính Dã cảm nhận được làn da nhẵn mịn của anh vừa lướt qua cánh tay cậu, mềm mại như tơ, xúc cảm lưu lại như gợn sóng lăn tăn ngày một lan rộng.

Lâm Giác Hiểu chìm vào giấc ngủ rất nhanh, không bao lâu sau thì không thấy động tĩnh gì nữa, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.

Dường như sợ mình làm phiền anh, Chu Kính Dã nín thở, yên lặng chống nửa người dậy.

Trong đêm đen nhìn không rõ năm ngón, đôi mắt Chu Kính Dã còn trầm hơn cả màn đêm vô tận, tay cậu giơ ngang trong không trung, tựa như muốn ôm anh.

Bỗng nhiên Lâm Giác Hiểu xoay người, trái tim Chu Kính Dã chợt hẫng một nhịp.

Cậu rũ mi, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả dải ngân hà lấp lánh. Cuối cùng cậu vẫn nhẹ nhàng nằm xuống bên Lâm Giác Hiểu.

“Ngủ ngon.”

Chu Kính Dã nói.

Hết chương 19

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play