Khi Giản Hành Chi bị ném xuống núi, Tần Uyển Uyển đang chìm trong mộng.
Trong mơ là một cánh cửa rất lớn đang phát sáng được đặt trên một đám mây trắng, muôn ngàn tia sáng tập trung ở xung quanh cánh cửa đó, ánh sáng lóe mù con mắt Tần Uyển Uyển, từng bậc thang liên tiếp nối từ bầu trời đến mặt đất.
Tần Uyển Uyển nghe thấy tiếng nước từ đằng xa truyền đến, hình như là sóng biển, một đợt nối tiếp một đợt.
Nàng đứng ở trước cánh cửa, ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên viết ba chữ lớn -- Đăng Tiên Môn.
Đăng Tiên Môn?
Tần Uyển Uyển có chút mơ màng.
Nàng biết truyền thuyết về Đăng Tiên Môn, Đăng Tiên Môn của Tiên giới thật ra chính là 'long môn' trong 'cá chép vượt long môn' mà người trong dân gian hay nói tới, là con đường Thiên giới đặc cách mở cho Long tộc, phàm là huyết thống của Long tộc, nếu có thể vượt qua Đăng Tiên Môn liền có thể trực tiếp phi thăng lên Tiên giới.
Tại sao nàng lại ở đây?
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Tần Uyển Uyển nghe thấy một tiếng long ngâm, sau đó tiếng sóng biển xung quanh dần biến mất, giọng nói hớt hải của hệ thống ngày càng lớn: "Ký chủ? Ngươi còn sống không?!"
Tần Uyển Uyển giật giật mí mắt, đầu tiên nàng ngửi được một cổ mùi thuốc, sau khi miễn cưỡng mở mắt ra, đập vào mắt là một gói thuốc treo ở đầu giường chỉ duy nhất ở Bách Thảo Đường mới có.
"Ký chủ, ngươi tỉnh rồi."
Giọng nói của 38 kích động lên: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta cứ nghĩ ngươi sẽ chết cơ."
Tần Uyển Uyển không có phản ứng gì với nó, nàng chậm rãi nằm trên giường một lúc, giơ tay mò xuống bụng của mình, vừa chạm tới cái bụng liên nghe thanh âm bình tĩnh của Thẩm Tri Minh ở bên cạnh "Ta đã giải trừ chú thuật trên người con, về phần ngoại thương Bạch sư thúc cũng đã xử lý, con chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian sẽ không có gì đáng ngại."
Nghe được câu nói của Thẩm Tri Minh, Tần Uyển Uyển vô thức quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy Thẩm Tri Minh ngồi bên cạnh bàn, Tống Tích Niên đứng phía sau hắn ta, lo lắng nhìn Tần Uyển Uyển.
Thân thể Tần Uyển Uyển trở nên cứng đờ, cảm giác đau đớn ở trên bụng làm nàng nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước khi mình hôn mê, nàng không dám cử động, khắc chế cảm giác phát run, liều mạng nghĩ cách đối phó với vị tôn đại thần này.
Thẩm Tri Minh và Tống Tích Niên không có sát hại nàng, thậm chí khi nàng đứng bên bờ vực tử vong còn không hề ngần ngại cứu nàng, dựa theo nội dung kịch bản, có thể coi nguyên chủ là do một tay hai người này nuôi lớn, nên không thể nói một chút tình cảm cũng không có, chỉ là kịch bản quân quá cường đại, trí thông minh của tất cả những nhân vật có tình cảm với nữ chính đều bị rơi xuống vực sâu ngàn trượng.
Nàng phải xuống núi, ba việc quan trọng nhất hiện tại là: dưỡng thương, rửa sạch oan khuất. Và, đuổi Thẩm Tri Minh đi.
Tu vi của Thẩm Tri Minh quá cao, nếu hắn ta ở đây có nhiều chuyện sẽ rất khó thực hiện, chỉ cần Thẩm Tri Minh rời đi, với cường độ thần thức của nàng có thể làm được rất nhiều chuyện.
Bộ não của Tần Uyển Uyển nhanh chóng hoạt động.
Thẩm Tri Minh thấy nàng không nói lời nào, đứng dậy, đi đến trước mặt nàng.
Động tác này của Thẩm Tri Minh làm Tần Uyển Uyển lại không nhịn được bắt đầu run lên, Thẩm Tri Minh cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo vài phần thương hại.
Hắn biết đồ đệ của mình kiêu căng tùy hứng, cũng vô cùng kiêu ngạo. Nàng chưa bao giờ cúi đầu trước mặt bất kỳ ai, tu vi là tất thảy của nàng.
Nhưng mà bây giờ, nàng lại trở thành như thế này.
Cho dù chết cũng không chịu nhận tội......
"Vi sư hỏi con một lần cuối cùng......" Thẩm Tri Minh chăm chú nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài vài phần dò xét:"Vết thương của Nguyệt Ly thật sự không phải do con gây ra?".
"Không cần để ý tới hắn ta."
"Thật sự không phải do con!".
Hệ thống và Tần Uyển Uyển đồng thời lên tiếng, vừa mới nói xong, Tần Uyển Uyển liền cảm giác được một dòng điện chạy qua thân thể, rất đau, đau đến mức nàng ngã nhào về phía trước, vô ý thức tóm lấy quần của Thẩm Tri Minh.
Cơ thể Thẩm Tri Minh cứng đờ, Tần Uyển Uyển vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nàng ngẩng đầu, bởi vì đau đớn nên rơi nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Thẩm Tri Minh: "Sư phụ, thật sự không phải con làm đâu."
"Con buông tay ra đã."
Thẩm Minh Tri giả vờ bình tĩnh túm lấy dây lưng quấn trên eo, Tần Uyển Uyển hoàn toàn không chú ý mình đang lôi kéo thứ gì, nàng chỉ cảm thấy dòng điện tư tư chạy qua thân thể mình, hệ thống oang oang ở bên tai nàng: "Ký chủ, ngươi chính là nữ chính đó, nữ chính không thể giải thích dễ dàng như vậy, ngươi phải lạnh lùng, phải lạnh lùng không thể nói chuyện!"
"Nữ chính đại nhân cũng không phải người ngu? Tại sao phải im lặng chịu đựng?"
Tần Uyển Uyển gắt gao nắm chặt quần của Thẩm Tri Minh, quyết định chiến đấu với hệ thống đến cùng, nhìn kết cục của Giản Hành Chi, nàng thật sự không muốn bị ném xuống núi chút nào.!
Nàng coi cái quần của Thẩm Tri Minh như dụng cụ tiết chế, giật mạnh nó để phát tiết cơn đau đớn của bản thân, vội vàng giải thích: "Ngày hôm đó chúng con đều bị thương nặng, có một con...... có một con nhím cấp chín xông ra từ sau lưng sư muội, lúc đó con rất hoảng loạn nên đã đẩy muội ấy xuống vách núi, tránh muội ấy bị con nhím đó làm bị thương. Tố Thế Châu thấy một màn như vậy, nhưng con thật sự không muốn hại nàng, con căn bản không biết vì sao nàng hôn mê bất tỉnh, khẳng định có lý do khác! Sư phụ, mau cứu sư muội đi, không cần lãng phí thời gian ở trên người con!"
Nói xong, Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nếu Thẩm Tri Minh quan tâm Tô Nguyệt Li như thế, vậy liền để sự chú ý của hắn ta chuyển đến cách giúp Tô Nguyệt Li thức tỉnh, nghĩ biện pháp để hắn rời khỏi Vấn Tâm Tông.
"Con buông tay ra."
Thời khắc này Thẩm Tri Minh không còn tâm trạng quan tâm sự sống chết của Tô Nguyệt Li, hắn ta chỉ quan tâm quần của mình thôi. Hắn cắn răng cầm lấy dây lưng quần, Tần Uyển Uyển liều mạng lắc đầu: "Sư phụ, con không bỏ, nếu như người không tin con, con sẽ không buông tay!"
"Thả ra!"
"Không!"
"Tần Vãn!"
"Sư phụ hu hu hu hu hu hu!! Người mau mau cứu con cứu cứu sư muội đi, nếu không không kịp đâu!"
Đau quá, dòng điện chạy qua cơ thể nàng, đau đớn khiến nàng khóc ròng ròng. Nếu Thẩm Tri Minh còn không đồng ý với nàng, nàng sắp chịu không được nữa rồi.
Thẩm Tri Minh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, hắn ta cố kiềm chế lại suy nghĩ sẽ một chưởng đánh chết nghịch đồ này, gắng gượng mở miệng: "Tạm thời vi sư sẽ tin con, con buông tay ra trước đi."
Nghe được câu này, rối cuộc Tần Uyển Uyển cũng chịu buông lỏng bàn tay đang túm chặt quần của hắn ra, giường mắt nhìn về phía Thẩm Minh Tri: "Sư phụ, người nói thật sao?"
"Vi sư sẽ đích thân đến bí cảnh một chuyến." Thẩm Tri Minh thấy nàng buông tay, thở hắt ra một hơi "Đầu tiên con phải dưỡng thương thật tốt, nếu không phải con hãm hại sư muội, sư phụ sẽ giúp con lấy lại công đạo. Nhưng nếu như thật sự là con hại nó," khuôn mặt Thẩm Tri Minh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo "Đừng trách vi sư động thủ, thanh lý môn hộ."
"Người yên tâm." Tần Uyển Uyển đứng dậy, nàng giơ tay lên, khuôn mặt chân thành "con dùng tính mạng của Tần Vãn thề với người, con không có bất cứ suy nghĩ nào muốn gây tổn thương cho sư muội"
Dù sao Tần Vãn cũng không còn.
Mà ở trong lòng của Thẩm Tri Minh, lời thề của tu sĩ đều bị thiên đạo ước thúc, Thẩm Tri Minh trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu, lựa chọn tin tưởng Tần Uyển Uyển.
38 ở trong thức hải nghe được lời thề này, nhịn không được cảm thán: "Ký chủ, ngươi thật không biết xấu hổ a....."
Tần Uyển Uyển không để ý tới hệ thống phun trào, ngoan ngoãn nhìn Thẩm Tri Minh.
"Con nghỉ ngơi đi" Thẩm Tri Minh yên lặng không tiếng động lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với Tần Uyển Uyển, sau đó nhìn thoáng qua Tống Tích Niên: "Những ngày ta không ở tông môn, con phải chăm sóc sư muội của mình nhiều một chút."
"Vâng."
Tống Tích Niên đồng ý, Tần Uyển Uyển thấy Thẩm Tri Minh chuẩn bị rời đi, tranh thủ thời gian mở miệng: "Sư phụ, còn có một việc."
Thẩm Tri Minh nghe vậy, quay đầu nhìn nàng, âm thanh của Tần Uyển Uyển trầm xuống: "Con cảm thấy Quân thiếu chủ có mưu đồ gây rối với con."
Nghe nói như thế, Thẩm Tri Minh và Tống Tích Niên liếc nhìn nhau, rõ ràng không tin lắm. Đôi mắt Tần Uyển Uyển đẫm lệ, oan ức mở miệng: "Vừa nãy, ngay ở trên đài thẩm vấn, con cảm giác hình như hắn đã làm gì đó với con, sau đó tu vi kim đan đã mất hết! Sư phụ, hiện tại con đã là một phế nhân, người không có ở đây, nếu Quân thiếu chủ làm gì đó với con......"
Thẩm Tri Minh không lên tiếng, Tống Tích Niên nhíu mày.
Quân Thù sẽ làm gì với Tần Uyển Uyển bọn họ không biết, nhưng chuyện linh lực của Tần Uyển Uyển tiêu tán quá nhanh thật sự không bình thường, lúc đó Quân Thù cách nàng gần nhất, chỉ có hai người họ mới biết có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Tri Minh trầm tư một lúc, giơ tay lên ấn vào mi tâm của Tần Uyển Uyển, ngay lập tức Tần Uyển Uyển cảm thấy có hai cỗ linh lực chui vào bên trong thân thể nàng.
"Trong này có một đạo kiếm quyết, một đạo bùa truy tung. Nếu con có chuyện cần giúp đỡ, con có thể gọi sư huynh giúp. Thời khắc mấu chốt, nếu có người gây bất lợi cho con, đạo kiếm quyết này của sư phụ có thể đảm bảo an toàn cho con. Gần đây con cứ yên phận ở lại Vấn Tâm Tông, chờ vi sư trở về, nếu con muốn chạy trốn......."
"Con sẽ không trốn!"
"Tần Uyển Uyển lanh lẹ lắc đầu: "Con chờ sư phụ trở về, giúp con rửa sạch oan khuất."
"Ừ."
Thẩm Tri Minh không nói nhiều, thấy Tần Uyển Uyển nghe lời, hắn gật đầu một cái, quay người rời đi.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT