Nghe Phương Omega xinh đẹp nói thế, Vân Chức không tin được mà mở to hai mắt. Cùng lúc đó thân thể không dấu vết xê dịch vào trong, đảm bảo che hạ thân kín mít.

Này giống như Vân Chức bị Phương Omega xinh đẹp vô tình giẫm trúng cái chân đau mà sinh ra chút tức giận.

Làm cứ như thật vậy.

Vân Chức nhớ rõ cậu với Phương Omega xinh đẹp còn chưa thành khẩn đối đãi với nhau bao giờ đâu. Cứ cho là Phương Omega nằm ở trên thì anh ấy vẫn là Omega nhá, không thể so với cậu…… lớn hơn được.

Vân Chức đang định nói anh cho em xem quần lót của anh trước đi đã thì Phương Nhất Tỉnh đã giành trước một bước nói: “Dưới lầu có siêu thị, anh đi mua giúp em.”

Phương Nhất Tỉnh bảo Vân Chức mặc quần áo vào rồi ra ngoài nhưng cậu vẫn đứng lay lay cánh cửa phòng tắm, chính là không muốn mặc quần áo mà không có quần lót.

Phương Nhất Tỉnh khuyên cậu không được, lại lo lắng cậu sau khi phân hóa cơ thể suy yếu dễ bị cảm lạnh, nhớ lại trong phòng tắm có áo choàng tắm anh không thường dùng, nói cho Vân Chức chỗ để xong liền đi xuống siêu thị dưới lầu mua quần lót cho cậu.

Vân Chức tìm được cái áo choàng tắm màu trắng rồi khoác lên trên người, ngồi lên bồn tắm hai tay chống ở hai bên chán nản chờ đợi.

Ngồi đếm thời gian một hồi, Vân Chức bỗng nhiên nhớ ra hình như Phương Nhất Tỉnh vẫn chưa hỏi cậu mặc quần lót cỡ nào. Uầy, Phương Omega mọi khi đều thận trọng vậy mà cũng có lúc sơ ý. Một hai ngày nay anh vì cậu mà hao phí không ít tinh lực, lúc cậu nhập viện anh ở bên cạnh cùng cậu vượt qua kỳ phân hóa, cậu ký hợp đồng xong thì cùng cậu quét dọn nhà cửa, lỡ mà mua quần lót không vừa thì cậu cũng sẽ không giận.

Nhưng mấy tình tiết trong tưởng tượng kia không có xuất hiện.

Bởi vì lúc Phương Nhất Tỉnh quay lại mang theo ba chiếc quần lót có số đo khác nhau.

Ba chiếc quần lót cotton màu trắng thuần được đóng gói riêng truyền vào từ khe cửa, người bên trong liền nhanh tay lấy đi.

“Cảm ơn Nhất Tỉnh ạ.” Ngâm mình trong hơi nước rất lâu nên giọng Vân Chức càng mềm, còn có tiếng vang.

“Sao anh mua nhiều thế?” Vân Chức bất ngờ lật xem, phát hiện ba cái này mỗi cái có số đo khác nhau. Cậu rút ra một số đo vừa với kích thước của mình nhất rồi lại hỏi người đang đứng ở bên ngoài, “Mấy cái còn dư thì cất trong ngăn tủ của anh ạ?”

“Sao cũng được.” Phương Nhất Tỉnh khoanh hai tay ở trước ngực, lười biếng dựa vào bức tường ở cửa phòng tắm.

Dù sao cũng không phải số đo anh dùng, ba cái này đều là mua cho Vân Chức, có thêm nhiều lựa chọn Vân Chức mới có thể chọn ra cái mặc thoải mái nhất được.

Vân Chức mặc quần áo tử tế, bước ra từ phòng tắm. Lúc Phương Nhất Tỉnh đi siêu thị cậu đã sấy tóc qua, bây giờ mái tóc màu xanh khói của cậu rất bồng bềnh, trông hỗn độn lại mềm mại.

Cậu mặc bộ quần áo màu vàng nhạt của Phương Nhất Tỉnh, vải cotton nguyên chất, bộ quần áo thường ngày rộng rãi mặc lên người cậu nhìn có vẻ hơi rộng, ống tay áo có thể trực tiếp che đi tay của Vân Chức, ống quần cũng bết xuống đất.

Giống như ca sĩ hát tuồng vậy đó.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Vân Chức ghét bỏ chiều cao của mình. Kỳ thật cũng không thể trách cậu không biết cố gắng, dù sao thì cậu cũng đạt chiều cao trung bình của thần tượng Omega rồi, muốn trách thì chỉ có thể trách Phương Nhất Tỉnh quá cao.

Phương Nhất Tỉnh đi tới, xoa nhẹ một cái lên mái tóc của Vân Chức, mang theo ý cười giúp cậu xắn ống tay áo với ống quần lên một đoạn. Anh cứ như đã nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cậu, nhẹ giọng dỗ dành, “Em mới 18 tuổi thôi, uống nhiều sữa bò sẽ có thể cao lên tiếp.”

Anh nhịn cười, khom lưng nhìn thẳng vào đôi mắt cậu: “Nói không chừng một hai năm sau mặc đồ của anh sẽ không bị bết đất nữa.”

Đây là trá hình cười nhạo cậu có cao cũng chẳng cao hơn anh được đúng không?

Hừ, Vân Chức mới được anh dỗ ngọt một chút, nghe anh nói thế lại tức hừ hừ.



“Ngủ ngon, em đi ngủ đây.” Vân Chức quay đầu, mặt hơi phồng lên, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, nghiêm mặt quan tâm anh: “Ngủ sớm có thể cao lên đó, anh cũng đi nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Tuy rằng phòng mới không có nhiều đồ dùng cá nhân của Vân Chức nhưng phong cách bố trí của phòng ngủ lấy màu be làm màu chủ đạo làm cậu cảm thấy rất ấm áp.

Vân Chức tắt đèn đi, chỉ để lại chiếc đèn ngủ màu vàng ấm nho nhỏ trên đầu giường, hạnh phúc nằm trên chiếc đệm giường màu bơ.

*bơ này là bơ màu vàng dùng để phết bánh mì này nọ chứ không phải trái bơ xanh xanh đâu nha

Nằm cuộn trong chăn lăn qua trái một vòng rồi lại lăn qua phải một vòng, cậu cho rằng bản thân rất nhanh sẽ chìm vào giấc ngủ. Nhưng mà tối nay, cậu mất ngủ.

Rạng sáng hai giờ, trong phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng hít thở của cậu, cậu càng muốn ngủ bao nhiêu đầu óc lại càng thanh tỉnh bấy nhiêu, cuối cùng một chút buồn ngủ cũng không có.

Vân Chức từ trước đến nay không lạ giường, ở đâu cậu cũng đều có thể ngủ ngon lành.

Cậu mơ hồ biết được lí do mình mất ngủ.

Trong phòng không có hơi thở hương gỗ mun trầm hương vẫn luôn quanh quẩn bên người cậu.

Ký túc xá ở trại huấn luyện của hai người bọn họ đâu đâu cũng tồn tại hơi thở của Nhất Tỉnh, cậu còn thường xuyên trong lúc ngủ mơ mà trèo lên giường của anh, toàn thân đều nhiễm hương vị của anh.

Ngay cả lúc phân hoá, cậu vẫn cùng Phương Nhất Tỉnh ở trên một chiếc giường vượt qua.

Cậu quen với mùi hương trên người Phương Nhất Tỉnh, thậm chí bất tri bất giác đã hình thành nên sự ỷ lại.

Không có Phương Nhất Tỉnh bên cạnh cậu ngủ không được. Giống như phản ứng cai thuốc* sau khi ngừng thuốc đột ngột, tinh thần lẫn thân thể đều chịu đựng cơn giày vò.

*ví dụ như những người nghiện thuốc lá khi cai thuốc thì trong 2 – 4 tuần đầu sẽ rất khó chịu và phải trải qua cơn thèm thuốc mãnh liệt vậy đó. Nên khúc này có thể hiểu đại khái là bé Chức nghiện mùi anh Tỉnh, nghiện dữ lắm rồi, không có là khó chịu á >

Vân Chức rất khó chịu, cho nên cậu giống như một đứa bé đang gấp gáp cần thuốc, ôm lấy gối đầu muốn đi sang phòng Phương Nhất Tỉnh xin thuốc.

Vân Chức mang dép lê vào, trong cơn mệt mỏi lẫn thiếu ngủ cậu cảm giác được bước chân đi trên sàn nhà của mình thật nhẹ, cuối cùng cũng bước đến cửa phòng ngủ của Phương Nhất Tỉnh.

Tay cậu nâng lên, lúc đang định mở cửa ra thì đột ngột dừng lại.

Đầu óc trì độn chậm rãi hoạt động trong vài phút, bỗng nhiên truyền đến cho cậu một thông điệp.

Tại sao cậu lại xuất hiện phản ứng cai thuốc, đó là vì hôm nay cậu vẫn chưa uống thuốc.

Tại sao lại uống thuốc, bởi vì cậu bị bệnh.

Một căn bệnh nếu rời khỏi Phương Nhất Tỉnh liền sẽ cảm thấy khó chịu.

Như là bị vô số sợi tơ quấn quanh trái tim, kín kẽ quấn lấy, Vân Chức sắp nghẹt thở rồi, cậu liều mạng muốn tìm lối ra nhưng lại không tìm được đầu sợi tơ ở đâu.

Một tia chớp mỏng xẹt qua đường chân trời, một giây sau đó vang lên tiếng sấm rền.



Mùa xuân năm nay đặc biệt dài, đại khái là hai ba tháng, nhưng dù cho có dài bao lâu đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị mùa mưa tiếp theo thay thế.

Tiếng sấm cuối cùng của khoảng thời gian cuối xuân vang lên trong một buổi đêm yên tĩnh, rất nhẹ nhàng, thậm chí không thể gọi là sấm sét được.

Những người lúc này đang ngủ say ngoài ý muốn nghe thấy được nó.

Bị tiếng sét nhẹ nhàng này làm cho bừng tỉnh.

Vân Chức trốn trở về phòng của mình, bóng lưng hốt hoảng.

Vân Chức không sợ tiếng sấm, chỉ sợ trái tim đang đập loạn của mình.

Cậu biết dường như đã có thứ gì đó thoát ra khỏi sự khống chế của cậu.

Cậu ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ say.

Trong giấc mơ, cậu chìm trong làn nước biển màu xanh lam, hô hấp không thông, duỗi tay ra nhưng chẳng thể nắm được thứ gì. Bên dưới là bóng tối vô tận, còn cậu thì cứ đang chìm dần.

Phía xa xa phát ra chút ánh sáng, dòng nước xung quanh tỏa ra một thứ ánh sáng xanh mờ ảo.

Cậu dốc hết sức bơi về phía đó, sức cản và áp lực của dòng nước chặn cậu lại, dần dần đẩy hết lượng dưỡng khí ít ỏi duy nhất trong lồng ngực ra ngoài.

Bỗng nhiên, từ nơi phát ra ánh sáng kia rơi xuống một người, là Phương Nhất Tỉnh.

Anh bơi về phía cậu, bắt được tay của cậu.

“Hẳn là anh nên ở bên cạnh em, em lại đây đi.”

Sau khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, cậu mới chợt nhớ ra đây là một câu thoại nào đó trong bộ phim cậu xem cùng Phương Nhất Tỉnh lúc tối.

Là một phần trong bức thư tình mà nhân vật chính viết.

Bối cảnh hư ảo biến thành một mảnh trắng xóa, trong mảnh trắng xóa đó, cậu nắm lấy tay của người đang đứng trước mặt, ngửa đầu, dựa lại gần vội vội vàng vàng tìm kiếm đôi môi của anh.

Cả người cậu ướt dầm dề, dường như là do mồ hôi làm cho ướt.

Dính nhớp, nhưng vẫn muốn dính vào người đó.

Người nọ cũng gần gũi với cậu, không biết từ khi nào đã ôm cậu vào trong lòng, anh cúi người, môi hôn lên sườn mặt của cậu.

Nụ hôn tinh tế dày đặc rơi xuống, quần áo bọn họ đều lộn xộn mà cởi ra.

Vân Chức cảm thấy mình đang rất khát, nhưng lại không cách nào giải được cơn khát này.

……

Hai tiếng gõ cửa ngắn ngủi vang lên, Vân Chức chợt bừng tỉnh, đột nhiên nửa ngồi dậy kéo chăn che lại nửa người dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play