Uống trà giúp ngủ ngon của quản gia xong, Vân Chức ngược lại ngủ không được.
Cậu nằm trên giường lăn tới lộn lui nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc vẫn phải giơ cờ trắng đầu hàng với đại não tỉnh queo của mình.
Đột nhiên có hơi nhớ Phương Omega xinh đẹp, không biết bây giờ anh ấy đang
làm gì nữa. Thời tiết hôm nay tốt như vậy, vô cùng thích hợp ra ngoài
cắm trại hẹn hò, liệu Phương Omega xinh đẹp có bí mật hẹn Khương Ngưng
đi xem phim không nhỉ!?
Vân Chức không
biết tại sao cậu lại có suy nghĩ này, không khống chế được bản thân tiếp tục tưởng tượng, trong đầu hiện lên hình ảnh Khương Ngưng dựa vào vai
Phương Nhất Tỉnh!
Cậu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rầu rĩ, giơ chân đạp túi bụi trong chăn.
Bị chính tưởng tượng của bản thân dọa, rốt cuộc Vân Chức không kìm nén
được hiếu kỳ nữa, lấy điện thoại gọi cho Phương Nhất Tỉnh.
Vân Chức hít hít mũi, cất giọng rầu rĩ: “Nhất Tỉnh đang làm gì đó?”
Phương Nhất Tỉnh cầm điện thoại, héo lời nhìn người mẹ đứng trước cổng chẳng
nói chẳng rằng từ nước ngoài bay về của mình, nhẹ giọng trả lời người ở
bên kia đầu dây: “Tôi ở nhà nghỉ ngơi, còn cậu?”
Một thân phu nhân giả dạng nữ nhân hai mắt sáng ngời, đôi tay mảnh khảnh
đeo găng tay nhung đen của bà đặt lên cánh tay Phương Nhất Tỉnh, kề sát
vào loa điện thoại, thân mật hỏi: “Là Vân Chức hả?”
Phương Nhất Tỉnh kịp thời che loa lại, anh đỡ trán, dùng khẩu hình miệng nói với bà: Mẹ đừng dọa cậu ấy.
Chán thằng con mình ghê cơ.
Bà đảo mắt khinh thường nhìn Phương Nhất Tỉnh, cầm tay anh đặt lên khóa điện tử để quét dấu vân tay rồi đi thẳng vào chung cư.
Phương Nhất Tỉnh bước ra kéo vali mà nữ sĩ* Lâm Văn Quân vứt chỏng chơ ngoài cổng, bất đắc dĩ đi theo bà vào phòng khách.
*Nữ sĩ này là người phụ nữ có đức hạnh của kẻ sĩ chứ không phải nhà văn, nhà thơ nữ đâu nha
Vân Chức không nghe được giọng của mẹ Phương Nhất Tỉnh, chỉ chép chép miệng, bỗng nhiên lại hỏi: “Một mình sao?”
Phương Nhất Tỉnh vừa rót trà cho Lâm Văn Quân, vừa nói vào điện thoại: “Trong nhà còn một trưởng bối nữa, là mẹ tôi.”
Vân Chức vừa nghe được chữ “mẹ” cậu ngay lập tức bật dậy ngồi ngay ngắn
trên giường, hơi lắp bắp chào hỏi: “Vâng vâng ạ, cháu chào dì!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp, Phương Nhất Tỉnh hạ giọng
nói: “Tôi không có mở loa ngoài, cậu đừng có mà gọi nhầm người.”
Vân Chức đỏ cả mặt.
Thấy nữ sĩ Lâm Văn Quân lại thò đầu qua nghe lén, Phương Nhất Tỉnh dịch ra
xa một chút, nhìn bà một cái, cười nói: “Nếu qua thời gian này mà bà ấy
vẫn còn ở đây thì tôi sẽ giới thiệu để hai người gặp mặt nhau.”
Lời này là nói với Vân Chức, cũng là nói với Lâm Văn Quân. Lâm Văn Quân
nghĩ thầm, nếu vậy thì bà sẽ ở trong nước đợi, đợi đến lúc gặp được Vân
Chức mới thôi. Hơn nữa hiện tại nhân khí của Vân Chức càng lúc càng cao, ở nước ngoài có rất nhiều người biết đến Omega xinh đẹp đáng yêu này,
còn thằng con của bà vẫn chưa chịu hành động gì, bà sợ một ngày nào đó
con dâu của bà sẽ bị tên Alpha thối tha nào đó bế đi mất!
Thằng con trai thúi nhà bà nóng đầu lên đến việc giả làm Omega nó cũng làm
được, vậy mà một đứa con dâu theo đuổi lâu vậy rồi vẫn chưa đuổi được về tay, làm bà tức gần chết.
Xác suất tin
tức tố hoàn toàn phù hợp, đại khái là một phần một trăm ngàn mới có thể
may mắn chữa được căn bệnh chướng ngại với tin tức tố trên người Phương
Nhất Tỉnh, kinh động từ trên xuống dưới Phương gia với Lâm gia. Mà
Phương Nhất Tỉnh chính là tiểu bối nhỏ tuổi nhất cả hai nhà, cho nên các trưởng bối đành phải mắt nhắm mắt mở xem nhẹ cái hành động Alpha giả
làm Omega hiếm thấy này của Phương Nhất Tỉnh, chờ anh đưa bạn nhỏ Omega
ngọt ngào trời ban về nhà.
Vân Chức vừa
nghe sẽ cùng dì gặp mặt, trong đầu liền trở nên rối rắm không biết lúc
gặp mặt nên mặc quần áo gì, mang theo quà gì để làm cho mẹ Phương Nhất
Tỉnh vui.
Sao giống nam sinh nhỏ muốn lấy lòng mẹ vợ tương lai thế nhở?
Vệt đỏ ửng trên mặt mới lui xuống không lâu lại bắt đầu ngoi lên.
Vân Chức ngừng tưởng tượng, phất tay xua mấy cái hình ảnh ở trước mặt đi,
cậu vô thức nắm lấy ga giường, nhỏ giọng nói: “Lát nữa em phải đi học
rồi, em cúp máy đây, gặp lại sau nha.”
Cúp máy xong, Vân Chức cảm giác mặt thật nóng, tim đập cũng thật nhanh.
Chắc chắn là do trong phòng quá nóng.
Cậu đi mở cửa sổ, đứng hóng gió mát mẻ chốc lát rồi đi rửa mặt thật sạch, xoay người đi qua thư phòng cách vách.
Chắc là Lục Thanh Phong thấy đã đến giờ rồi nên Vân Chức vừa vào phòng thì hắn cũng bước vào, sau đó đóng cửa lại.
Hai giây sau, Vân Chức nghe được tiếng khóa cửa.
Có lẽ là sau khi phát hiện Kim Trạch Lệ nửa đêm lẻn vào phòng của mình,
Vân Chức trở nên cực kỳ mẫn cảm với âm thanh của khóa cửa.
Sau lưng Vân Chức thoáng cứng đờ, cậu quay đầu cười hỏi Lục Thanh Phong: “Thanh Phong lão sư nghỉ trưa như thế nào ạ?”
“Không tồi.” Lục Thanh Phong vừa đi vừa xắn tay áo sơ mi, đôi mắt đào hoa dưới gọng kính mỏng hơi cong, thoạt nhìn tâm tình của hắn rất tốt.
Vân Chức đoan chính ngồi ở bàn, ánh mắt lơ đãng đảo qua cửa, hỏi Lục Thanh Phong: “Lão sư bắt đầu dạy học ạ?”
Lục Thanh Phong ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, mở sách giáo khoa của Vân Chức ra, “Ừm, giảng bài cho em trước.”
Lục Thanh Phong giảng bài xong thì viết đề toán cho Vân Chức. Lúc Vân Chức
cầm bút giải đề, một tay của hắn chống trên mặt bàn, mắt đào hoa hơi híp lại nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, thi thoảng tầm mắt của hắn đảo qua
mặt Vân Chức, nhìn đến nỗi trong lòng Vân Chức sợ hãi.
Vân Chức cọ tới cọ lui kéo dài thời gian cho tới lúc tan học, cậu đưa quyển vở đã giải xong xuôi mấy đề bài cho Lục Thanh Phong.
Lục Thanh Phong chấm xong rồi trả lại cho cậu.
Vân Chức cũng không nhìn xem cậu làm bài đúng hay sai, lấy lại vở rồi lập
tức đứng lên khỏi ghế, tự giác lễ phép nói: “Lão sư, thời gian không còn sớm, hôm nay lão sư vất vả rồi, em đưa lão sư ra ngoài.”
Gương mặt tựa vào lòng bàn tay của Lục Thanh Phong ngẩng lên, ý vị không rõ
nhìn cậu cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên duỗi tay kéo cậu lại.
Vân Chức bị kéo lại trong lòng Lục Thanh Phong, cậu cong lưng, đôi tay
chống ở trên vai hắn, mờ mịt chớp chớp mắt như là hoàn toàn không biết
đây là tình huống như thế nào.
“… Thanh Phong lão sư?”
“Tại sao hôm nay luôn đối xử với tôi lạnh nhạt như thế? Tôi nhịn em một ngày rồi.” Giọng Lục Thanh Phong nhẹ nhàng, chậm rãi vang lên bên tai cậu,
“Nếu lần sau lại giận dỗi như thế này thì tôi sẽ không chiều theo em nữa đâu. Trước khi đi không biết hôn tôi một cái à?”
Vân Chức: !
Giờ khắc này cảm giác không khác gì sét đánh ngang tai, cậu đột nhiên đẩy
Lục Thanh Phong ra, đứng dậy liên tục lùi về sau vài bước, kinh nghi mà
nhìn hắn.
Lục Thanh Phong bị cậu đẩy, sau lưng đụng vào lưng ghế, hắn không vui mà nhíu mày, lại gần Vân Chức ép cậu vào góc tường.
Vân Chức đang định há miệng gọi quản gia thì Lục Thanh Phong đã nhanh tay
bịt chặt miệng cậu lại, cặp mắt đào hoa của hắn không còn hấp dẫn người
khác nữa, ngược lại hiện ra sự dữ tợn, “Em nổi điên cái gì?! Muốn để Kim Trạch Lệ biết quan hệ yêu đương này của chúng ta à!”
Vân Chức lập tức không phản kháng lại nữa.
Nguyên chủ với gia sư thế mà lại là người yêu của nhau! Chuyện này nếu để cho
Kim Trạch Lệ biết được thì tên điên có bệnh cố chấp với em trai đó sao
có thể tha cho bọn họ.
Nói không chừng còn sẽ lạm dụng cậu.
Vân Chức an tĩnh lại, Lục Thanh Phong cho rằng cậu rốt cuộc không làm
chuyện ngốc nghếch nữa, bàn tay đang gắt gao che lại miệng của cậu dời
đi.
Vân Chức giơ tay xoa xoa cái miệng bị hắn chạm vào, bình tĩnh nói: “Chúng ta chia tay, tôi không thích anh*.”
*Thay đổi cách xưng hô của Chức Chức từ em-thầy sang tôi-anh mọi người nhé.
Tại trước đó ẻm chưa biết quan hệ của nguyên chủ với LTP í, giờ thì biết rồi.
Phản ứng của Lục Thanh Phong
không ngạc nhiên cũng chẳng khổ sở như cậu đoán trước đó. Hắn chỉ cong
khóe miệng, nhìn chằm chằm Vân Chức như thể đang đánh giá món đồ sứ tinh xảo nhất trên đời, ngón trỏ cùng ngón cái xoa đuôi mắt của Vân Chức,
nói: “Chia tay hay không là do tôi quyết định.”
“Không phải em sợ Kim Trạch Lệ sao, lúc trước còn xin tôi đừng nói quan hệ của chúng ta cho Kim Trạch Lệ cơ mà. Em nói tôi nghe xem, nếu anh ta biết
được lúc trước em vẫn luôn muốn trở thành Omega của tôi, anh ta sẽ làm
gì em đây?”
Lục Thanh Phong phảng phất
nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Vân Chức, “A, em không cần lo lắng tôi
sẽ thế nào đâu. Chút việc nhỏ thôi, anh ta đó à, tôi vẫn có thể đối phó
được.”
Vân Chức nghiêng đầu, tránh đi ngón tay muốn sờ lên môi cậu của hắn.
Cậu biết, dù Lục Thanh Phong có khả năng chống lại Kim Trạch Lệ hay không thì kết cục của cậu vẫn sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Sự trầm mặc của Vân Chức làm Lục Thanh Phong hài lòng, từ trong túi áo lấy ra một hộp trang sức, mở ra đặt ở trước mặt Vân Chức.
Một chiếc vòng cổ nhung đen, từng sợi nhung tinh tế được thêu hoa văn phức tạp bằng chỉ bạc, lộ ra hương vị gợi cảm cấm kỵ.
“Tuần sau em mang chiếc vòng cổ này đến nhà tôi học.” Lục Thanh Phong gỡ
chiếc vòng ra đeo lên cần cổ tinh tế của Vân Chức. Nhìn Vân Chức mang
chiếc vòng cổ tượng trưng cho sự đầu hàng của hắn, hắn si ngốc mà nhìn
một hồi lâu.
“Mặc sơ mi trắng tuần trước
em mặc để nhảy nữa.” Lục Thanh Phong nhớ tới bộ dáng trên sân khấu của
Vân Chức, đáy mắt đen thêm vài phần, mỉm cười nói: “Hoặc là mặc áo sơ mi của tôi, em chọn một cái đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT