Editor: Hạ Uyển
Beta: Mee
**********
Tiểu Z là tên viết tắt, viết tắt của Tiểu Chu.
Là tên viết tắt của Thẩm tiên sinh do A Lăng đặt.
Ngoại trừ hàng đầu tiên được viết bằng mực nước màu đen, còn lại có lẽ được thêm vào sau bằng mực nước màu đỏ.
Nét chữ xinh đẹp ấy dường như chứa đầy tình cảm nồng nhiệt của cậu thiếu niên khi đó, là nụ hoa sơn trà chớm nở, là đóa sen duyên dáng yêu kiều.
Những tình cảm không thể nào thổ lộ, đành phải hóa thành văn chương viết vào đất trời nho nhỏ này.
Đây là thế giới của thiếu niên, là bầu trời, là toàn bộ thế giới của cậu.
Cuốn sổ trên tay như trở nên nóng bỏng, đốt cháy tay của tôi.
Tôi cố nhịn cảm giác bỏng rát này rồi phí hết sức lực lật một tờ khác, tôi run rẩy xốc tấm màn che cuối cùng của thiếu niên tên là A Lăng lên.
Ngày tháng rất mơ hồ, tôi tạm đặt nó là số một.
《1》
Hôm nay mặt trời rất lớn, trong lớp có một học sinh vừa chuyển đến, không chỉ trắng mà còn cao gầy nữa. Tôi vừa nhìn đã thấy cậu ấy rồi.
Chủ nhiệm lớp nói ông mong các bạn học khác sẽ quan tâm đến cậu ấy vì đây là bạn học mới.
Là lớp trưởng nên đương nhiên tôi là người đầu tiên đồng ý, thừa dịp bạn cùng bàn bị ốm không đi học, tôi vỗ bàn kế bên chờ mong giáo viên sẽ xếp cậu ấy ngồi cạnh mình.
He he, thật tình cờ, giáo viên đã đồng ý.
Đây có lẽ là duyên phận trong truyền thuyết, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!
Sau đó tôi biết được tên cậu ấy, nghe thật là hay, từ xưa đến nay tôi không biết thì ra nam sinh còn có thể có một cái tên êm tai như vậy.
Cậu ấy tên là Thẩm Tuy Chu.
Là Thẩm trong trầm bác tuyệt lệ, cũng là Thẩm trong thẩm yêu phan tấn*.
*Trẩm bác tuyệt lệ: Văn chương hàm nghĩa, ngôn từ mỹ miều. Thẩm yêu phan tấn: Chỉ thân hình gầy guộc nhợt nhạt của một người đàn ông.
Là Tuy trong vũ quá tuy giang túc ải thu.
Là Chu trong chu khinh phong sắc hảo.
Cũng giống như tên của mình, bạn học Thẩm là một người rất lạnh nhạt, mấy lần tôi muốn bắt chuyện nhưng đều bị sự thờ ơ ấy chặn lại.
Nhưng tôi không nhụt chí đâu, tôi muốn làm bạn với cậu ấy, bạn tốt.
Một ngày nào đó tôi sẽ làm được!
Tôi ngơ ngác xem hết những câu chữ này, xưa nay tôi không hề biết khi còn trẻ mình lại là một người phấn chấn và tràn đầy nhiệt huyết đến thế.
Nhìn xuyên qua trang giấy mỏng manh, tôi đang nghĩ về giương mặt của cậu thiếu niên tên A Lăng kia.
Tôi nghĩ, hẳn cậu ấy đang mỉm cười khi viết trang nhật ký này, nói không chừng gương mặt còn đỏ bừng lên vì vui sướng ấy chứ.
Tôi lắc đầu, cười nhạo một tiếng.
Tôi nhận ra mình rất có năng lực, có thể biến bạn học Thẩm thành Thẩm tiên sinh.
《2》
Oa, chớp mắt mà thời gian đã qua nhanh vậy rồi.
Một tuần trôi qua, rốt cuộc tôi đã có thể làm bạn với bạn học Thẩm, mặc dù bạn cùng bàn oán trách tôi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của bạn học Thẩm thì mặt cô nàng cũng đỏ bừng lên, ha ha.
Giờ mỗi ngày tôi đều ở bên cạnh bạn học Thẩm, cũng chỉ có tôi làm được như thế mà thôi.
Nhưng thần kì chính là, thành tích của cậu ấy rất tốt, về cơ bản thì không cần tôi phải giúp đỡ, haizzz... Hơi tiếc một chút.
Về phần tại sao phải chuyển trường, tôi không hỏi cậu ấy cũng không nói, chắc là có bí mật gì đó nhỉ.
Giống như quyển nhật ký nhỏ này, viết về bí mật của tôi nè.
Viết về bí mật của A Lăng.
《3》
Haizzz...... Mệt mỏi quá, loại cảm giác bất lực này như một vết mực rơi xuống tờ giấy trắng vậy, xóa mãi cũng chẳng sạch.
Học hành và gia đình là hai gánh nặng với tôi.
Nhưng điều đáng mừng là, bạn học Thẩm lại rất quan tâm tôi, mỗi ngày cậu ấy đều hỏi han ân cần! Tôi là người bạn tốt nhất, cậu ấy cũng không phủ nhận điều đó.
Chỉ là hình như gần đây mẹ không chào đón tôi cho lắm, vì sao vậy nhỉ...
Tôi cố học hành chăm chỉ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, làm một đứa con ngoan, tôi rất hiểu chuyện cũng rất nghe lời... Tôi cố gắng để trở thành một người bình thường.
Thế nhưng vì sao mẹ lại không để ý đến, tôi tình nguyện để bà đánh, mắng mà.
Vậy mà bà ấy lại không làm điều đó.
Thôi không nói nữa, ngày mai sẽ là một ngày vui, ngày mai nhất định tôi sẽ vui vẻ hơn hôm nay!
Phần cuối của trang nhật ký còn có một trái tim nho nhỏ, tôi dùng lòng bàn tay chà xát lên nó.
Dường như làm thế có thể khiến tôi cảm nhận được tâm trạng lúc ấy.
Híp mắt lại suy nghĩ một hồi, càng nghĩ lại càng thấy buồn cười, lúc ấy không hiểu rõ sự thật nên mới cảm thấy như mình đột nhiên mất đi cả thế giới.
Cứ mãi trằn trọc nghiền ngẫm về nội tâm của người khác chứ chẳng quan tâm mình.
Thật nực cười biết bao, đúng là đê tiện từ trong xương mà.
Tôi ở nhà họ Mục vui vẻ bình an cho đến năm 15 tuổi, thì bị ép phải rời khỏi nhà, theo một nghĩa nào đó thì tôi phải một thân một mình thật rồi.
Nhà họ Mục kinh doanh bất động sản, vốn liếng trong nhà rất vững mạnh, cha mẹ cho tôi thứ mà mọi người ao ước nên hiển nhiên tôi không thể làm họ mất mặt rồi. Thế là mỗi ngày nếu không học đến rạng sáng thì tôi sẽ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng sau khi biết sự thật thì... Không, hoặc là nói không biết A Lăng đã có tâm trạng như thế nào.
Tôi không muốn nghĩ đến những thứ bản thân đã cố ném vào góc tối hẻo lánh ấy nữa, cũng không muốn xé lồng ngực mình để lộ ra vết sẹo đẫm máu thêm một lần nữa.
Vì sẽ chẳng có ai bầu bạn để liếm miệng vết thương cùng tôi đâu, có khi bọn họ còn bị vết sẹo dữ tợn này hù dọa ấy chứ.
Chuyện này nói ra cũng thật là máu chó, không giống những thứ có thể xảy ra ngoài đời thực.
Đơn giản là trộm long tráo phụng, một tiết mục đánh tráo thái tử, tôi không phải thiếu gia thật sự của nhà họ Mục, mà chỉ là đứa con tạp chủng của bảo mẫu nhà bọn họ thôi.
Ừm, mẹ thường gọi tôi như vậy đấy.
Tối hôm đó khi mắng xong bà chủ Mục cũng không thèm cho tôi một ánh mắt nào nữa.
Bà ấy né tránh như tránh mãnh thú hồng thủy vậy, rõ ràng một giây trước tôi vẫn là đứa con trai mà bà lấy làm kiêu ngạo.
Haizzz, các người nói xem sao lòng người lại thay đổi nhanh như vậy, biểu cảm thay đổi sắc mặt của diễn viên trên phim cũng chẳng nhanh đến thế.
Buồn cười nhất là, mẹ ruột của tôi - cũng chính là người làm ở nhà họ Mục, lại càng ghét bỏ tôi hơn. Trong mắt bà ta, thứ bà ta thích chỉ là cái danh thiếu gia nhà họ Mục chứ không phải tôi.
Thứ gọi là huyết thống này...
Thôi bỏ đi, không muốn nghĩ nữa, tôi chỉ cảm thấy đầu đau nhức từng cơn, giống như bị người ta bổ sọ ra rồi đổ nước sôi vào vậy.
Thở dài, tôi đổi tư thế dựa vào cuối giường.
Nhưng nếu gọi đó là nút thắt, tôi càng muốn gọi nó là nút chết hơn, vì từ lâu đã không thể giải quyết được nữa rồi, nghiệp của người lớn tại sao tôi lại là người phải gánh chịu.
Có lẽ, tôi chính là tội lỗi trong miệng bọn họ.
Những đạo lý này sau khi trưởng thành và bước chân vào xã hội tôi mới hiểu được.
Quá muộn rồi.
《4》
Không muốn nghĩ về chuyện trong nhà nữa, sắp thi cấp 3 rồi, tôi cần phải chạy nước rút... Giáo viên nói hẳn tôi sẽ thi đậu vào trường trọng điểm trên tỉnh, tin vui này trừ bạn học Thẩm ra, tôi không có ai để chia sẻ hết.
Bạn học Thẩm biết thì còn vui hơn cả tôi nữa, đó là lần đầu cậu ấy chạy đến ôm tôi.
Tôi cuống quýt đẩy cậu ấy ra, đỏ mặt rồi bỏ chạy... Giờ nghĩ lại chỉ thấy là do tôi tự mình đa tình thôi.
Nhưng nếu không chạy, cậu ấy phát hiện ra điều bất thường thì phải làm sao đây? Tôi sợ mình sẽ mất đi người bạn cuối cùng này.
Người bạn duy nhất của tôi.
Haizzz, tôi không định gọi cậu ấy là bạn học Thẩm nữa, tốt thì tốt thật nhưng thật ra tôi không hài lòng với cách gọi này.
Tôi muốn đổi thành một cách xưng hô khác thân thiết hơn, Tiểu Chu.
Tiểu Z.
Hi vọng ngày mai A Lăng vẫn có thể vui vẻ chơi đùa với Tiểu Z.
《5》
Không muốn nói gì nữa, tôi mệt mỏi quá rồi, tôi đã lén nói với Tiểu Z là trong nhà có việc, nhưng thật ra tôi đang ra ngoài đi làm thuê.
Tôi sợ khi biết cậu ấy sẽ không để ý đến tôi nữa, xin lỗi nhưng tôi không cố ý.
Thôi, lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ nói thẳng vậy.
Sau đó tôi không thi vào cấp 3, giáo viên tức giận nên cách chức lớp trưởng của tôi, tôi chẳng thấy có gì không ổn nhưng điều khiến tôi vui chính là, Tiểu Z đã thay tôi trở thành lớp trưởng mới.
Chỉ là gần đây cậu ấy bận quá, aizzz...
Hi vọng ngày mai Tiểu Z có thể rảnh nhiều hơn một chút để ở bên cạnh A Lăng.
A Lăng chỉ có mỗi Tiểu Z thôi.
《6》
Xấu hổ quá, Tiểu Z biết chuyện tôi đi làm thuê mất rồi.
Cậu ấy cau mày trông thật khó hiểu, cả ngày cũng không nói với tôi lời nào, tôi cầu xin nhưng cậu ấy chẳng để ý.
Tôi đã nghĩ do bận quá nên cậu ấy thấy mệt.
Hi vọng ngày mai Tiểu Z và A Lăng có thể làm hòa như lúc ban đầu.
Cái rắm ấy, tôi nhìn chữ ở trang thứ 6 có dấu vết bị nhòe đi, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không giống trang trước.
Có lẽ đứa trẻ A Lăng yếu ớt không kìm được mà bật khóc rồi, nếu như có cơ hội chắc chắn tôi sẽ xuyên qua thời không mà đến bên cạnh cậu ấy.
Nhưng đáng tiếc không có nếu như, đáng tiếc Tiểu Z đã thành Thẩm tiên sinh mất rồi, đáng tiếc ngọc vỡ thì chẳng thể lành được nữa.
Chỉ là tôi hiểu những đạo lý này muộn quá thôi.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Viết kiểu này tôi cứ cảm thấy nó không phù hợp với mình...
Hết chương 3.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT