Tiêu Cư Mạo cuộn người trên đùi Đàm Thời Quan đánh một giấc, Đàm Thời Quan còn cố ý chọn một bóng râm trong viện ngồi xuống, gió mát thổi qua, mèo bệ hạ cảm thấy phi thường hài lòng. 

Duỗi ra cái lưng mỏi nhừ, Tiêu Cư Mạo đứng dậy, nhìn thấy Đàm Thời Quan đang cầm một cuốn sách chăm chú đọc, thế là đi qua. 

Vừa đến sát bên cạnh đã cảm nhận được một đôi tay ấm áp từ trên trời áp xuống ngay trên đỉnh đầu, mèo bệ hạ bởi vì thoải mái mà mắt mèo nheo lại, nghe được thanh âm trầm thấp dễ nghe của nam nhân vang lên bên tai, "Nguyên Bảo biết đọc chữ sao?"

Tiêu Cư Mạo làm bộ nghe không hiểu, duỗi ra móng vuốt muốn cào sách.

Đàm Thời Quan ôm hắn lên, để hắn xoay mặt về phía mình, con ngươi như hai viên bảo thạch xinh đẹp trong suốt, rung động lòng người.

Hai người ánh mắt giao nhau, Tiêu Cư Mạo giật giật móng vuốt, cảm giác tự dưng có chút không được tự nhiên, giãy dụa muốn đi xuống.

"Khát nước không?" Nam nhân nói, lần nữa tóm hắn về đặt trên đùi, cầm lấy nước sớm đã chuẩn bị sẵn đặt một bên, múc một muỗng nhỏ, đút cho Tiêu Cư Mạo uống.

Tiêu Cư Mạo chân trước giẫm lên đùi nam nhân, chân sau cùng với cái mông nhỏ ngồi xuống đặt trên đùi đối phương, hơi ngẩng đầu, mắt mèo nhắm lại, chỉ là ngay lúc nam nhân đưa muỗng đến thì ngoan ngoãn hé miệng ra, nghiễm nhiên một bộ dạng ta bề trên. 

Lưu Vệ lúc tiến vào liền trông thấy cảnh tượng Vương gia nhà mình bị 'chà đạp' như thế, trong lòng cảm thấy khó chịu quá trời quá đất.

"Vương gia, thuộc hạ đã đem ý của ngài truyền đi, phủ Kinh Triệu bây giờ sẽ nhận án này."

Động tác trên tay Đàm Thời Quan chưa dừng lại, nói: "Thất hoàng tử rốt cuộc nói gì?" 

Tiêu Cư Mạo nghiêng đầu qua một bên, ra hiệu đã uống no. Nam nhân đặt bát nước lại trên bàn đá, chậm rãi vuốt ve bộ lông sáng bóng trên lưng Tiêu Cư Mạo.

Tiêu Cư Mạo dứt khoát nằm sấp xuống, hắn vì sao cứ có cảm giác mình đang bị vây lại?

Lưu Vệ lông mày xoắn xuýt một hồi, nhưng Đàm Thời Quan vẫn im lặng ở bên kiên nhẫn chờ hắn trả lời, "Thất hoàng tử nói, Nhiếp chính vương của Tiêu quốc ở tại biên cương sớm đã là hoàng đế, bách tính ở biên cương chỉ nhận biết và nghe lời mỗi mình Nhiếp chính vương, nào có biết tới Hoàng thượng trong kinh thành là vị nào đâu? Thất hoàng tử còn nói, Nhiếp chính vương ở tại biên cương mấy năm nay binh lực trong tay nhiều vô số kể lại hùng dũng thiện chiến, Hoàng thượng trên triều nghe tin này phải hạ thánh chỉ mới mời được người về kinh, căn bản là Nhiếp chính vương không hề để tiểu hoàng thượng đó vào mắt... "  

"Chỉ những thứ này?" Đàm Thời Quan nghe xong cũng không hề dao động, không bị những luận điệu khi quân phạm thượng này dấy lên cảm xúc gì. 

Lưu Vệ lắc đầu, nói tiếp: "Sau đó hắn còn nói, Nhiếp chính vương ở biên cương làm việc ác rất nhiều, tội lỗi chồng chất đến tận trời xanh, nhiều đếm không xuể, còn tự tiện thu thuế của bách tính, rõ ràng là có dã tâm rất lớn, muốn biến biên quan thành sân sau của mình." 

"Ồ." Đàm Thời Quan không biểu tình, mặt mày anh tuấn phủ thêm một tầng khí lạnh, hắn đoán chừng phía sau càng có thêm nhiều lời khó nghe hơn nữa, chỉ là trước mắt Tiền Lai này còn chưa nói hết. Nếu không, chỉ bằng có bây nhiêu lời nói khó nghe như thế này, sẽ không thể nào đủ sức chọc giận Tiền Lai đến mức hắn phải ra tay đánh người. 

"Vương gia, Thất hoàng tử nói nhất định phải xét theo trọng tội để xử Tiền Lai, bây giờ vẫn ở tại phủ Kinh Triệu vừa ăn vạ vừa la ỏm tỏi không chịu về."

"Nghe nói Tây Hà Lâu là sinh ý của Lâm gia? Bọn họ là muốn mượn tay Thất hoàng tử để diệt trừ tai mắt của chúng ta, xem ra đã bắt đầu hành động."

Tiêu Cư Mạo nghe vậy giật nảy mình, mắt mèo vẫn luôn nhắn đột ngột mở to, Tây Hà Lâu vậy mà là sản nghiệp của Lâm gia? Mà Tiền Lai là mật thám của Đàm Thời Quan phái đi nằm vùng, Lâm gia lần này còn muốn mượn tay Thất hoàng tử để loại bỏ ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mình bấy lâu nay, cho nên cuối cùng mới diễn ra một màn náo động như thế?

Nhưng mà những cái này đều không quan trọng, quan trọng hơn là. Lâm gia này cùng với Thất hoàng tử nước Ô Phượng có quan hệ gì? Chẳng lẽ nói sứ thần nước Ô Phượng lần này đến kinh thành hống hách không kiêng nể bất kì ai, là bởi vì có người vẫn luôn âm thầm chống lưng cho bọn họ?  

Này chẳng phải rõ ràng quá rồi sao !

Hắn vốn nghĩ rằng tạm thời làm một kẻ trong sạch đứng giữa xem xem đám quan lại và triều đình này sẽ làm gì, cho nên vừa bất đắc dĩ vừa nguyện ý quyết định dùng thân mèo để che giấu rồi cẩn thận quan sát, thế nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện lớn như thế, tính toán ban đầu của hắn liệu có phải hay không nên thay đổi chiến lược một chút? 

Sóng ngầm trong nội bộ thế nào, bọn họ nháo nhào ra sao hắn không quan tâm, cũng có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng Tiêu Cư Mạo tuyệt đối không cho phép dính dáng cả những nước bên ngoài vào. Đây, là trọng tội, là tội phản quốc!  Phải tru di cửu tộc!

"Vương gia, Hình bộ Thượng thư Sử đại nhân ở bên ngoài phủ cầu kiến." Quản gia Lưu Phúc xuất hiện tại cửa sân, bẩm báo với Đàm Thời Quan.

Đàm Thời Quan ôm cục lông xù Tiêu Cư Mạo trong lòng đứng lên, "Bảo hắn ở sảnh đợi đi." Nói xong liền đi vào phòng ngủ.

Tiêu Cư Mạo được nam nhân thả xuống trên giường, thấy nam nhân đứng bên cạnh bắt đầu cở bỏ thường phục trên người, đổi lại một thân quan phục vẫn luôn mặc lên triều. 

Sống lưng người nọ thẳng tắp, dáng người thon dài, luyện võ nhiều năm nên từng thớ thịt trên người rất săn chắc, mặc thêm một thân triều phục màu đen tuyền, trước lẫn sau lưng đều có một con rồng năm móng uốn lượn phô trương khí thế bức người được thêu lên, nơi bả vai là hai đầu rồng đang đạp mây cưỡi gió, làm chủ tứ phương. Cùng với khuôn mặt quanh năm không lộ rõ cảm xúc của nam nhân tựa như càng tôn thêm một chút khí thế. Tiêu Cư Mạo đứng trên nệm tròn mắt nhìn, trước kia không có để ý, bây giờ nhìn lại, bộ y phục này dường như sinh ra chỉ dành cho Đàm Thời Quan hay sao ấy...

Mèo bệ hạ tư dưng thấy hài lòng hả dạ, ngay lúc Đàm Thời Quan vươn tay ôm lấy hắn, Tiêu Cư Mạo nhanh đuôi lập tức cọ cọ lên cái đầu rồng trước ngực nam nhân, giống như có thể lây chút khí thế từ người nọ. 

Thời điểm Đàm Thời Quan rảo bước chậm rãi tới đại sảnh, Sử Thiết Văn còn đang muốn mở miệng, liền cảm giác được sát khí trên người Nhiếp chính vương ập vào mặt, giọng người nọ lạnh nhạt, nhưng lại khiến người ta đột nhiên sợ hãi không thôi. 

"Sử đại nhân, chẳng biết tại sao vừa mới nửa ngày, thích khách lại chết tại Hình bộ đại lao?"

Sử Thiết Văn phản ứng rất nhanh, vội nói: "Nhiếp chính vương, thích khách trước khi chết đã khai ra, trước khi bị đưa đến Hình bộ, đã có người cho hắn uống thuốc độc, độc này hai canh giờ sau sẽ bắt đầu phát tác, hạ quan vốn định tìm đại phu đến để giải độc cho hắn, đáng tiếc đại phu cũng vô phương cứu chữa." 

Câu nói này rõ ràng liền là ý muốn nói, thích khách chết là do Nhiếp chính vương phủ hạ độc, cùng với Hình bộ không có bất kì liên quan nào. Nhưng ngược lại Nhiếp chính vương phủ có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi dính líu đến chuyện này. 

Đương nhiên, sử Thiết Văn nào có lá gan để nói thẳng ra. 

Đàm Thời Quan ngồi trên ghế, nâng lên một ly trà, nói: "Sử đại nhân có ý kiến gì không?"

Sử Thiết Văn tuy có chút kiêng kị Nhiếp chính vương, nhưng hắn cũng chỉ là theo luật làm việc, không thể không tra hỏi: "Nhiếp chính vương không biết có còn nhớ cỗ thi thể mấy ngày trước? Người khi ấy cũng đã thừa nhận hắn là nô bộc trong Vương phủ."

"Bổn vương cũng nói, ba tháng trước hắn đã rời khỏi Vương phủ."

"Nhưng vì sao tên nô bộc ấy lại xuất hiện tại bãi săn hoàng cung? Vì sao Nhiếp chính vương hôm đó ngay sau ngày xảy ra sự việc không may kia lại kiên quyết áp giải tên thích khách đó về đại lao trong Vương phủ của người, mãi cho đến mấy ngày nay mới trả lại về cho Hình bộ đại lao? Nhưng lại vì sao thích khách vừa về tới đại lao không lâu, nửa ngày sau đã phát hiện độc trong người phát tác mà chết? Nhiếp chính vương, hạ quan khẩn xin người cho hạ quan một lời giải thích rõ ràng."

Ai cũng thấy rõ, tất cả những mâu thuẫn và hiềm nghi lúc bấy giờ theo lời nói của Sử Thiết Văn đều chỉa mũi nhọn về phía Đàm Thời Quan, huống chi, có thể tại Hoàng cung điều động binh lực, tùy ý sai sử, có thể tự do đi lại và chuẩn bị trường săn cho Hoàng thượng, trong Hoàng cung ngoại trừ chính bản thân Nhiếp chính vương ra thì còn có thể là ai?

Sử Thiết Văn lấy toàn bộ những nghi hoặc mấy ngày nay hắn vẫn luôn ấp ủ toàn bộ nói hết ra, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Đàm Thời Quan. Hắn thực muốn biết Đàm Thời Quan sẽ giải thích như thế nào đây?  

Tiêu Cư Mạo híp mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú Sử Thiết Văn. 

Hình bộ Thượng thư Sử Thiết Văn xưa nay lấy thiết diện vô tư đối mặt thế nhân, lúc trước hắn cũng rất có hảo cảm với người này, cảm thấy Sử Thiết Văn là một người tài có thể trọng dụng lâu dài về sau. Nhưng mà bây giờ, tận mắt chứng kiến hắn lời lẽ khí thế hùng hổ dọa người, lại còn viết hẳn chữ nghĩa trên mặt - nhắm vào Đàm Thời Quan. Đột nhiên phát hiện người này xử án như thần gì gì đó mà người ngoài đồn đại rất không đúng, cũng không chân thật. Tiêu Cư Mạo cảm thấy Sử đại nhân này cũng chỉ thuộc hạng xoàng mà thôi. 

Rơi vào trong hố của người khác bày ra mà chẳng biết, trở thành quân cờ để tranh đoạt quyền lợi địa vị của đám người khác mà còn ở đây đắc ý dạt dào. Tên này sợ người ta sẽ không tán dương hắn không sợ cường quyền à? 

Đàm Thời Quan đặt tách trà trong tay xuống bàn, phát ra một tiếng thanh thúy vang dội. Trên mặt hắn cũng không có dao động gì, thần thái rất tự nhiên, phảng phất khiến cho người ta cảm thấy những lời Sử Thiết Văn vừa mới hùng hồn chất vấn kia chỉ là mấy thứ râu ria không đáng để tâm đến, càng không đọng lại được trong lòng hắn. 

"Sử đại nhân, bổn vương chỉ có một câu, ám sát Bệ hạ không phải bổn vương, mặc kệ ngươi tin hay không tin, ngươi cũng không định tội được bổn vương, trừ phi để bệ hạ tự mình hạ chỉ đến bắt ta."

Hắn không cần giải thích bất kì điều gì, chỉ dựa vào thân phận này, Sử Thiết Văn sẽ không mảy may chạm vào được bất kì một cọng lông sợi tóc nào của hắn, nếu muốn hắn giải thích, được, nhưng Đàm Thời Quan hắn chỉ muốn nói cho Bệ hạ nghe. Mà không phải hạng người này, hạng người này không đủ tầm để nghe lời giải thích của hắn.  

Sử Thiết Văn ngạc nhiên, sượng trân thật lâu không nói nên lời.

"Vương gia!" Lưu Vệ bỗng nhiên nhanh chân bước đến, lông mày xoắn lại cùng một chỗ. 

Đàm Thời Quan nhìn thoáng qua Sử Thiết Văn. 

Sử Thiết Văn vẫn có chút hiểu ý, đành phải đứng dậy cáo từ.

Sau khi người đi, Lưu Vệ vào nhà bẩm báo: "Vương gia, Tiền Lai trong khẩu cung đã nói, nói hắn là do ngài phái đi, cố ý đả thương Thất hoàng tử, để phá hủy mối nghị hòa giữa hai nước."

Cái gì! Tiền Lai không phải là tai mắt của Đàm Thời Quan Sao? Đột nhiên trở mặt rồi?

Mèo Bệ hạ ngu ngơ giơ móng vuốt, nhìn về phía nam nhân trong nháy mắt tối sầm mặt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play