Đàm Thời Quan dừng chân trước cửa cung điện đổ nát, liếc mắt liền nhìn thấy đứa nhỏ toàn thân bẩn thỉu đang đứng ngơ ngác trước cửa.

Sao lại là đứa nhỏ này?!

Giữa lông mày anh tuấn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng lắng xuống, dưới sự chỉ dẫn 'hết lòng hết mực' của thị vệ mập, bước vào trong nội điện. 

Đứa nhỏ đứng bên cạnh mím chặt môi, cho dù là bị sát khí trên người Đàm Thời Quan dọa cho toàn thân run rẩy nhưng cũng tuyệt đối không lùi về sau nửa bước.

"Ngươi là ai?" Thanh âm non nớt mang theo chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là sự kiên định.

Đàm Thời Quan còn chưa kịp mở miệng, thị vệ mập ở sau lưng đã nhanh chóng gào lên, "Đây là Nhiếp chính vương, đến tìm mèo, chính là con mèo ngươi trộm khi nãy, ta mới vừa nãy còn nói là ngươi ăn trộm, ngươi còn dám không thừa nhận..." 

Ánh mắt sắc bén của Đàm Thời Quan liếc hắn một cái, thị vệ mập liền lập tức ngậm miệng co rúm người lại.

"Ngươi nói bậy, ta không có gặp con mèo nào hết." Đứa nhỏ nghe xong gân cổ phủ nhận, nhưng ánh mắt mang theo hốt hoảng đã lập tức bán đứng nó. 

Đàm Thời Quan không nói lời nào, trực tiếp bỏ qua đứa nhỏ đang đứng đó, đi vào trong phòng, liếc mắt liền thấy rõ bụi bẩn dưới đất in rõ mấy cái hoa mai nhỏ xíu, lít nha lít nhít khắp các ngõ ngách trong phòng còn kèm theo rất nhiều dấu chân của trẻ con. 

"Lục soát." Ngữ điệu lạnh lẽo ra lệnh khiến cho mấy thị vệ sau lưng xoát cái run lập cập, lập tức vào hết trong điện thay Nhiếp chính vương tìm ra mèo cưng. 

Tìm qua hết một lần, không có kết quả.

Sắc mặt Đàm Thời Quan càng thêm trầm xuống, hắn đứng ngay tại chính giữa điện, toàn thân cao thấp toát ra hơi lạnh có thể đông cứng người ta ngay tại lúc thời tiếc đang nóng bức. 

Đứa nhỏ bên cạnh lặng lẽ thở ra một hơi dài, may là Miêu Miêu chạy nhanh, bằng không nếu mà lại rơi vào tay Nhiếp chính vương này, không chừng lại phải gánh chịu thêm tội, cái đuôi nhỏ bị thương còn đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất. 

Trong lòng Đàm Thời Quan biết rõ Tiêu Cư Mạo đang cố ý trốn hắn,  liền nhìn đám thị vệ vẫn đang nơm nớp lo sợ phía sau nói: "Đem đứa nhỏ này mang về thẩm vấn, về phần dùng phương pháp gì, các ngươi tự xem xét rồi làm." Mỗi một câu nói bên trong đều phảng phất nghe thấy mùi máu tươi. 

Thị vệ nghe xong lập tức muốn tiếp lên áp giải đứa nhỏ đi, Tiêu Cư Mạo nấp trong góc tối, nghe được câu này của Đàm Thời Quan liền ngồi xổm ở đó không nổi nữa, ngay lúc thị vệ sắp sửa bắt đứa nhỏ mang ra ngoài, bỗng nhiên từ bên trong phóng ra, vải trắng trên chóp đuôi đã sớm bị mạng nhện cùng với bụi bặm hun cho thành màu xám. 

Hắn vọt tới trước mặt Đàm Thời Quan, lập tức xòe ra móng vuốt từ đệm thịt mềm mềm, trực tiếp cào mấy cái lên tay áo Đàm Thời Quan, hung hăng trừng mắt mèo liếc hắn một cái, sau đó nhanh chóng chạy đến bên chân đứng trước mặt đứa nhỏ. 

Đứa nhỏ này đã đủ thảm rồi, không thể bởi vì hắn mà bị Đàm Thời Quan hại chết.  

Bọn thị vệ bị một con mèo nhỏ cản trở đường đi, dù sao cũng là mèo của Vương gia, bọn hắn cũng không có gan để đuổi nó đi, thế là đứng im đó đợi lệnh tiếp theo của Vương gia. 

Đàm Thời Quan đứng nhìn Tiêu Cư Mạo, ánh mắt sâu thẳm trầm xuống, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nguyên Bảo, tới đây."

Lông trên ngươi Tiêu Cư Mạo xù lên, hắn cùng với tên Đàm Thời Quan này bây giờ có thù không đội trời chung!

Chuyện của Lâm Tĩnh Xu tiểu thư kia coi như giải quyết xong rồi, thế mà hiện tại dám bỉ ổi dùng một đứa bé để uy hiếp mình, thật sự là có hơi hối hận thời điểm ban đầu gặp mặt không cào cho hắn mấy phát. 

Một người một mèo đối mặt một hồi, cuối cùng vẫn Tiêu Cư Mạo bại trận trước, hắn rũ tai cụp lấy đầu tròn vo, đuôi cũng rũ xuống, bất đắc dĩ đi tới trước mặt Đàm Thời Quan.

Sắc mặt Đàm Thời Quan lúc này mới nhu hòa thêm một chút, cúi người nhẹ nhàng bế mèo nhỏ lên, cũng không chê trên người mèo bệ hạ toàn bụi bẩn, mà lại gần ngay bên tai Tiêu Cư Mạo nói: "Đêm nay ta sẽ ở lại trong cung xử lý chính vụ, ngươi theo ta ở lại đây."

Mắt mèo lập tức trừng lớn, ngơ ngác nhìn qua Đàm Thời Quan.

Hoàng thượng còn đang hôn mê bất tỉnh, Nhiếp chính vương ở lại trong cung xử lí chính sự là chuyện hết sức bình thường, có khi sẽ còn trong cung nghỉ ngơi một đêm, Tiêu Cư Mạo cũng có biết, Đàm Thời Quan bình thường sẽ nghỉ lại ở tại Tĩnh Tuyền cung ngay bên cạnh, nếu nói như thế, tối nay hắn có cơ hội nhìn thấy chính mình rồi!

Đàm Thời Quan nhìn thấy rõ niềm vui ánh lên trong mắt mèo nhỏ, khóe môi giương lên một chút, Niệm Ân đại sư dù sao cũng đã nói để mọi thứ thuận theo tự nhiên, vậy cứ để cho nó thuận theo tự nhiên đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play