Phương Tây Ngạn tới đón Lê Khinh Chu quay về Yến Kinh.

Trong khoảng thời gian Lê Khinh Chu đang tĩnh dưỡng ở nhà cũ Lê gia, Phương Tây Ngạn vẫn luôn điều tra những tin tức có liên quan tới vùng ngoại ô phía Bắc theo ý cậu.

Nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi.

——Khu đất ven sông ngoại ô phía Bắc chính là hạng mục phát triển trọng điểm của chính phủ, sẽ được xây dựng làm đô thị mới cho Yến Kinh.

Sau này, một vài trung tâm kinh tế trọng điểm của Yến Kinh cũng sẽ chuyển qua đó, việc này đối với rất nhiều xí nghiệp đều là một cơ hội hiếm có cần phải nắm chắc.

Nhà họ Lê đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

Nếu trúng thầu được nó, bất kể là thực lực, địa vị, hay sự giàu có cũng nâng lên một tầng cao mới, đạt tới trình độ khiến người ta kinh ngạc.

Chỉ là, khoản "Bồi thường" mà nhà họ Liễu đưa ra lại là phần đất nằm ngoài ven sông.

Điều này khiến Lê Khinh Chu không thể không nghi ngờ—— Có phải khu đất ven sông đó có vấn đề gì không?

——Hay nói cách khác, miếng đất này mang đến lợi nhuận quá lớn, khiến cho nhà họ Liễu cũng muốn chen chân vào?

Tài xế lái xe đến biệt thự Lê Khinh Chu mua ở Yến Kinh.

Phương Tây Ngạn tạm thời không rời đi, mà báo cáo công việc trong phòng khách biệt thự.

Trong đó có cả thời gian Lê Khinh Chu tĩnh dưỡng, anh ta và trợ lý của Liễu Bạc Hoài là Trâu Minh liên hệ trao đổi hợp tác.

Phương Tây Ngạn nói: “Liễu Bạc Hoài sẽ không ra mặt, người tiến hành trao đổi cùng chúng ta là cháu trai của hắn, Liễu Hạ Huy, thời gian và địa điểm là hai ngày sau ở khách sạn Cẩm Hiên Các."

"Mặt khác, vụ khu đất ven sông ở phía Bắc ngoại ô, cậu định xử lý như thế nào?"

Lúc này, Lê Khinh Chu đang nằm ngửa trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, trên đùi phủ một tấm thảm mỏng, sau khi nghe thấy Phương Tây Ngạn hỏi, cậu mở to mắt nói: "Từ bỏ đấu giá."

"Cậu đã quyết định xong rồi?" Phương Tây Ngạn hỏi.

Anh ta biết giai đoạn trước vì cuộc đấu giá khu đất ven sông mà Lê Khinh Chu đã chuẩn bị rất nhiều, bây giờ nói từ bỏ là từ bỏ, là đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao.

Lê Khinh Chu gật đầu: "Nếu nhà họ Liễu đã nói rõ là trừ bỏ khu đất ven sông, vậy chắc chắn sẽ không giúp chúng ta tranh thủ được cơ hội đấu giá thành công này."

"Miếng đất này là hạng mục quy hoạch trọng điểm của chính phủ, nếu thật sự có vấn đề gì, nó cũng không còn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta......."

"Nhà họ Lê muốn đấu giá, tỷ lệ thành công sẽ không cao, trừ khi đầu tư bội tiền vào đó."

"Nhưng lỡ như xuất hiện điều gì ngoài ý muốn......Đến lúc đó muốn bứt ra cũng khó."

Phương Tây Ngạn bị Lê Khinh Chu thuyết phục: "Một khi đã như vậy, phương án đấu giá khu đất ven sông của công ty có thể gác lại."

"Về chuyện nhà họ Liễu bồi thường, cậu định đưa ra điều kiện gì không?"

Lê Khinh Chu: "Có một......Cơ hội hợp tác có thể sánh ngang với khu đất ven sông."

Bất kể lựa chọn cái nào, điều cậu muốn ban đầu đều là lấy đó để nhà họ Lê có thể đứng vững ở Yến Kinh này.

...............

Phương Tây Ngạn đi rồi, một mình Lê Khinh Chu nằm ở nhà vừa thoải mái vừa nhàn hạ.

Cả người buông thả trên ghế sô pha, trong tay cầm một chùm nho lên ăn, ngọt đến nỗi đôi mắt đều cong thành hình trăng non.

Trong nguyên tác cũng có nhắc tới khu đất ven sông phía Bắc ngoại ô.

Miếng đất này quả thật là một dự án khai phá trọng điểm của chính phủ, nhằm chuẩn bị thành lập khu đô thị mới ở Yến Kinh—— một khu đô thị thời đại mới tích hợp các dịch vụ ăn uống giải trí.

Nhưng về sau lại do quốc gia mạnh mẽ đề xuất mục tiêu sinh thái, xuất phát điểm là tiết kiệm năng lượng xanh và bảo vệ môi trường.

Chính quyền Yến Kinh tạm thời thay đổi quyết định—— để nhà máy phát điện vốn sẽ xây ở nội thành Yến Kinh chuyển qua xây ở khu đất ven sông, còn hạng mục thành phố mới ở khu ven sông được chuyển đi nơi khác.

Chuyện này khiến cho những xí nghiệp đang cố gắng chui đầu vào đều bị tổn hại nặng nề.

Tuy nhiên, nhà họ Lê lại không có tên trong danh sách này.

Trong nguyên tác, "Lê Khinh Chu" sau khi bị tai nạn xe cộ, xuất viện xong vẫn chưa trở lại Tây Thành.

Bất chấp việc bị ông cụ Lê cưỡng chế nhiều lần, "Lê Khinh Chu" luôn lấy lý do muốn bàn bạc chuyện khu đất ven sông vùng ngoại ô phía Bắc với nhà họ Liễu mà từ chối trở về.

Lần đầu "Lê Khinh Chu" gặp Liễu Hạ Huy chính là ở khách sạn Cẩm Hiên Các.

Đây cũng là nơi mà nữ chính Hứa Mộng Ngưng nhân thời gian sau khi học xong của mình tới làm thuê.

Lại là kịch bản cũ rích—— ba người tình cờ gặp nhau tại khách sạn Cẩm Hiên Các.

Nam chính và nhân vật phản diện theo đó vì nữ chính mà xảy ra mâu thuẫn, hai bên đều gặp chuyện không vui, cũng từ đó mà không vừa mắt nhau.

Cơ hội trao đổi bồi thường và hợp tác ở khách sạn Cẩm Hiên Các tạm thời vô dụng.

Thật ra cơ hội này về sau cũng chưa dùng tới.

Bởi vì "Lê Khinh Chu" chủ động từ chối—— Ngay sau khi cậu ta biết được chuyện Liễu Hạ Huy muốn theo đuổi Hứa Mộng Ngưng.

Sự mẫn cảm cùng lòng tự trọng mạnh mẽ của "Lê Khinh Chu không cho phép cậu ta làm ra chuyện yếu kém hơn nam chính.

Đặc biệt là sau khi bị kiềm chế.

Sau khi từ chối cơ hội nhận bồi thường từ Liễu gia, "Lê Khinh Chu" càng đặt nhiều sự chú ý lên khu đất phía Bắc ngoại ô Yến Kinh.

Tuy nhiên, đối với lời nói lúc trước của Liễu gia, cậu ta cũng không đặt hết toàn lực tham dự đấu giá, âm thầm để lại đường lui.

Quả nhiên……

"Lê Khinh Chu" cẩn thận giúp cho nhà họ Lê không phải chịu chút tổn thất nào.

Mà mượn cơ hội này, ‘ Lê Khinh Chu ’ lợi dụng tình thế, thâu tóm toàn bộ những xí nghiệp chịu tổn thất nặng nhất rồi bản thân trở thành người giàu có thủ đoạn tàn nhẫn nhất trong giới ở Yến Kinh.

Nhà họ Lê cũng nhờ vậy mà cắm rễ lại ở Yến Kinh.

Về sau, "Lê Khinh Chu" và nam chính nguyên tác Liễu Hạ Huy tranh đấu gay gắt, không ngừng mở rộng thế lực, đồng thời cũng lấy chuyện đôi chân tàn tật gợi lên cảm giác áy náy của nữ chính, giam cầm tự do của cô ta ........

Cuối cùng, ‘ Lê Khinh Chu ’ thất thủ, nhà họ Lê bị tổn thất nặng nề.

Kết của của vai phản diện là——‘ Lê Khinh Chu ’ bay ra nước ngoài, máy bay bất ngờ gặp tai nạn.......

"Thôi vậy, về sau tuyệt đối đừng ngồi máy bay."

Lê Khinh Chu ăn xong miếng cuối cùng, sau đó thỏa mãn ợ một hơi có vị nho.

........

Hai ngày sau, tại khách sạn Cẩm Hiên Các.

Lê Khinh Chu cố ý yêu cầu Phương Tây Ngạn đặt một phòng không hề liên quan tới phòng trong nguyên tác, không trong khu vực phục vụ của nữ chính.

Nhưng bởi vì yếu tố không lường trước được.

Nhân viên phục vụ ở khu vực này bỗng nhiên bị đau bụng, đành phải xin nghỉ, cuối cùng tìm tới nữ chính thay ca.

Lê Khinh Chu ngồi trong phòng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Liễu Hạ Huy, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt........

Cậu vừa ra ngoài thì thấy—— quả nhiên không ngoài dự liệu, nam nữ chính "Tình cờ" gặp gỡ.

Trong hành lang khách sạn Cẩm Hiên Các.

Liễu Hạ Huy vẻ mặt lạnh lùng nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của Hứa Mộng Ngưng, lấy tư thế bức người đẩy cô ta lên vách tường, trầm giọng nói chuyện.

Trên sàn hành lang có chai rượu rơi vỡ và đĩa hoa quả nằm rải rác.

Hứa Mộng Ngưng với vẻ mặt quật cường, bướng bỉnh phản bác: "Đó không phải lỗi của tôi." - App truyện tytnovel.com -

"Tôi đi đường bình thường, là ngài đột nhiên xuất hiện không báo trước, hơn nữa còn lôi kéo cánh tay tôi, nên mới dẫn tới những việc như bây giờ."

"Nếu phải đòi bồi thường, cũng là do ngài tự mình chi trả."

Liễu Hạ Huy mặc một thân tây trang sặc mùi rượu, nở nụ cười châm biếm, vừa muốn nói gì đó, lại bị một âm thanh cắt đứt.

"A Ngưng, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hứa Mộng Ngưng và Liễu Hạ Huy cùng quay đầu, người trước kinh ngạc mừng rỡ, người sau thì nhíu mày.

Liễu Hạ Huy đánh giá người mới tới, cuối cùng từ xe lăn và tuổi nhận ra thân phận của cậu, cánh tay đang nắm chặt Hứa Mộng Ngưng lơ đãng mà nới lỏng.

Hứa Mộng Ngưng nhân cơ hội tránh thoát, trốn ra phía sau Lê Khinh Chu.

"Lê gia?" Giọng Liễu Hạ Huy không quá coi trọng.

Lê Khinh Chu quyết định chán ghét anh ta.

Vẻ mặt cậu không đổi, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Liễu Hạ Huy nói: "Liễu tiên sinh, tôi nghĩ nguyên tắc cơ bản nhất mà một người kinh doanh cần biết là đúng giờ, anh đến muộn."

Liễu Hạ Huy không bất ngờ khi Lê Khinh Chu nhận ra mình.

Anh ta tùy ý kéo cổ áo nói: "Lê tiên sinh chẳng lẽ không thấy người tôi đã bị thứ gì hất vào à?"

Lê Khinh Chu: “Thứ lỗi, tôi cận thị.”

Liễu Hạ Huy cười nhạt, ánh mắt đảo qua cậu, lại đảo qua Hứa Mộng Ngưng phía sau, nhướn mày khẽ nói: "Quan hệ của các người hình như rất tốt."

Lê Khinh Chu không trả lời anh ta, mà là cúi đầu nhìn xuống sàn hành lang hỗn loạn phía trước, nói: "Nếu không làm rõ được ai phải bồi thường, hay là cùng đi xem camera giám sát của khách sạn."

“Liễu tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?”

Liễu Hạ Huy mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cậu.

Lê Khinh Chu không hề sợ hãi.

Sau một lúc lâu, Liễu Hạ Huy đá đá chén rượu rơi dưới sàn nói: "Chút tiền ấy nhà họ Liễu còn trả nổi."

"Nhưng mà, việc trao đổi giữa nhà họ Liễu và Lê tiên sinh chỉ sợ phải hoãn lại rồi.’’

Anh ta chỉ tây trang toàn rượu trên người mình, cong khóe môi, trên mặt lại không có ý cười nói: "Tôi phải trở về thay quần áo."

Lê Khinh Chu nói: “Liễu tiên sinh xin cứ tự nhiên.”

Cuối cùng Liễu Hạ Huy liếc nhìn Hứa Mộng Ngưng, ngay sau đó xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, giám đốc khách sạn đã tới đây xử lý chuyện này.

Cổ tay Hứa Mộng Ngưng bị nắm chặt xanh tím một vòng, hằn lên rõ ràng, giám đốc khách sạn nể mặt Lê Khinh Chu, để cho cô ta đi nghỉ ngơi trước.

........

Trong phòng nghỉ nhân viên, Lê Khinh Chu tìm thuốc tiêu sưng bôi cho Hứa Mộng Ngưng.

Hứa Mộng Ngưng thấp thỏm nói: “Khinh Chu……Có phải em đã phá hủy hợp tác giữa anh và vị Liễu tiên sinh kia......"

Cô ta nghe ra hình như hôm nay hai người đến bàn bạc việc gì đó.

Lê Khinh Chu nói: "Chưa tiến hành hợp tác, vả lại, đây cũng không phải lỗi của em, em đừng để bụng."

Cậu cẩn thận bôi thuốc cho Hứa Mộng Ngưng xong xuôi, bảo Hứa Mộng Ngưng cất đi.

"Em còn làm việc không?"

Hứa Mộng Ngưng gật đầu: “Có, 10 giờ em mới tan làm."

Lê Khinh Chu: "Được, trở về nhớ chú ý an toàn, anh đi trước đây."

Cậu lựa chọn bỏ qua vẻ mặt muốn nói lại thôi của nữ chính, kêu Phương Tây Ngạn đẩy mình rời đi.

Nhưng mà bên ngoài không biết trời mưa to từ khi nào, khách sạn Cẩm Hiên Các cách âm thật tốt.

Phương Tây Ngạn nói: "Cậu ở đây chờ tôi một chút, tôi đi mượn dù."

Lê Khinh Chu ừ một tiếng.

…………

Chiếc maybach màu đen sau khi được sửa chữa dừng trước cửa Cẩm Hiên Các.

Trâu Minh cầm ô xuống xe trước, theo sau là Liễu Bạc Hoài bước ra từ trong xe.

Mặc dù mưa to che khuất tầm nhìn, nhưng Trâu Minh liếc mắt một cái là nhận ra người đang yên tĩnh ngồi ở cạnh cửa khách sạn.

Anh ta khẽ a một tiếng, ngay sau đó nhớ tới cái gì.

Liễu Bạc Hoài liếc anh ta một cái.

Trâu Minh vội vàng giải thích: "Tam gia, hôm nay là ngày tiến hành bàn bạc với thiếu gia nhà họ Lê, vị kia có lẽ là vừa mới ra......"

Anh ta biết người bên cạnh sẽ không nhớ rõ, nên nhắc nhở một tiếng, chỉ về hướng cạnh cửa khách sạn.

Liễu Bạc Hoài theo hướng tay anh ta nhìn qua ——

Trong phạm vi 10 mét.

Trên đỉnh đầu Lê Khinh Chu có một bong bóng trong suốt, to khoảng bằng quả bóng rổ, trong bong bóng có một người tí hon khoác áo poncho màu vàng đang đứng, chân đeo đôi ủng đi mưa.

Người tí hon này có gương mặt gần giống với Lê Khinh Chu.

Nhưng do tỷ lệ cơ thể tròn vo, nên trông có vẻ non nớt đáng yêu hơn.

Trong bong bóng không chỉ có người, mà còn có mưa rơi tí tách, tích thành một vũng nước đầy trên đất......

Trong ánh mắt bất chợt trừng lớn không thể tin được của Liễu Bạc Hoài—— Người tí hon mặc áo poncho màu vàng đeo ủng đi mưa kia vui vẻ lạch bạch nghịch nước, giống như một chú vịt con gặp mưa mà vui vẻ.........

App TYT & Cơm Cháy editor

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play