Nhà cũ Lê gia.

Sau khi hai chị em Lê Hạm Ngữ, Lê Húc Sanh rời đi không lâu, ông Lê lại bảo Lê Hoành Kiệt tạm thời rời đi.

Quản gia, bảo mẫu cũng đều lui xuống.

Trong phòng khách bỗng chốc liền trở nên yên tĩnh, thật thích hợp để trò chuyện.

Lê Khinh Chu vẫn bình tĩnh.

Nhưng ông Lê lông mày lại dần nhíu chặt, một tay đặt trên đầu gối nắm chặt, nhìn chằm chằm miệng vết thương chưa lành trên trán Lê Khinh Chu, hỏi: “Nếu không phải Thừa Khang nói chuyện này cho ta, cháu còn muốn gạt ta tới khi nào?”

“Ngay cả xảy ra tai nạn cũng không nói với ông nội một tiếng, có phải sau khi trở lại Tây Thành cũng định cứ thế cho qua phải không?”

Lê Khinh Chu thản nhiên nói: “Cũng không phải chuyện gì đáng nói.”

Những lời này khiến ông càng thêm tức giận.

Ông dùng sức vỗ mạnh vào bàn trà trước mặt, dư âm vang dội, ngay cả nước trong ly cũng đều dao động, sánh ra bên ngoài.

Mặt ông Lê cũng dần đỏ phừng: “Cháu vừa nói cái gì?”

“Chuyện này không đáng nói, vậy cái gì mới phải?! Chẳng lẽ chờ cháu, chờ cháu…”

Ngón tay ông Lê chỉ vào Lê Khinh Chu cũng run rẩy, nhìn qua đúng là bị tức giận không nhẹ, ngực kịch liệt phập phồng, thở dốc.

Lê Thừa Khang vội vàng đứng dậy vuốt dọc sống lưng cho ông Lê “Ba đừng nóng giận, đừng nóng giận, chú ý thân thể.”

“Tính cách Khinh Chu không phải ba không biết, nó luôn như vậy…”

Ngón tay Lê Khinh Chu cuộn lại, cuối cùng vẫn thả ra.

Tưởng Tiết Linh âm thầm nhướng mày, giọng điệu trào phúng nói: “Ba, con thấy nó chính là không đem chúng ta đặt ở trong lòng, mất công ba vì nó mà buổi tối lo lắng đến ngủ không yên.”

“Trái tim Lê đại thiếu gia đoán chừng được làm từ đá…”

“Tất Linh.”

“Con câm miệng cho ta.”

Lê Thừa Khang cùng ông Lê tử một trước một sau nói.

Tưởng Tiết Linh: “Được được được, con câm miệng, ngay cả nói thật cũng không cho người ta nói.”

Cuối cùng cô ta nói thầm vài câu rồi dứt khoát tựa vào ghế sô pha, một chân gác lên, nhàn rỗi mà mài móng tay.

Dáng vẻ nhìn qua đúng là không thèm để ý đến nữa.

ông Lê hòa hoãn lại, nói: “Về sau ta không muốn lại nghe cháu nói mấy lời như vậy nữa… Khinh Chu, trong nhà sẽ có người lo lắng cho cháu.”

“Nếu xảy ra chuyện gì, không thể cứ tự mình gánh vác, biết không?”

Lê Khinh Chu biểu tình cứng đờ gật gật đầu: “...Cháu đã biết, ông nội.”

Ánh mắt Lê Thừa Khang chợt lóe, một lần nữa ngồi lại chỗ cũ cười nói: “Ba, ba cứ yên tâm, Khinh Chu nếu biết mình sai ở đâu về sau nhất định sẽ không tái phạm.”

“Đúng không, Khinh Chu?”

Không chờ Lê Khinh Chu trả lời.

ông Lê nặng nề mà hừ một tiếng, sau đó lại thở dài nói: “Chỉ mong cháu có thể ghi nhớ chuyện này…”

Lê Thừa Khang cười vui vẻ nói mấy câu.

Sau đó hắn nói: “Đúng rồi, chú nghe nói tai nạn xe cộ lần này là nhằm vào Liễu gia ở Yến Kinh … Lúc ấy, Liễu Bạc Hoài ngồi ở trong xe, xảy ra chút thương tích.”

“Khinh Chu, cháu đã gặp Liễu tam gia chưa?”

“Vẫn chưa.” Lê Khinh Chu lạnh nhạt nói.

Lê Thừa Khang: “Phải không?”

“Khinh Chu, dù sao cháu cũng vì Liễu Bạc Hoài mới gặp phải tai nạn xe cộ… Chẳng lẽ Liễu gia không bày tỏ gì sao?”

“Chú hai muốn Liễu gia bày tỏ cái gì?” Lê Khinh Chu hỏi ngược lại.

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến Khinh Chu cháu hiếm khi có ý tốt…”

Về việc Liễu gia “bồi thường”, tạm thời Lê Khinh Chu không muốn nhắc tới.

Tuy rằng Lê Thừa Khang có thể có được tin tức cậu gặp tai nạn xe cộ nằm viện, nhưng sẽ không biết được liên hệ giữa trợ lý của Liễu Bạc Hoài cùng Phương Tây Ngạn.

Hạng mục mảnh đất phía Bắc ngoại ô còn chưa giải quyết xong, Lê Khinh Chu nhất định sẽ còn trở lại Yến Kinh.

Ở Yến Kinh cậu cũng có một khu bất động sản, là hồi còn học đại học mua được, ở Tây Thành cũng có một nơi, bình thường rất ít khi cậu ở lại nhà cũ Lê gia.

Mặc dù em gái và em trai cậu đều ở tại nơi này.

Lê Khinh Chu bởi vì bị tai nạn xe cộ, ông Lê liền trực tiếp bắt cậu ở lại, chờ sau khi thân thể khỏi hẳn mới cân nhắc đến việc khác.

Hạng mục mảnh đất phía Bắc ngoại ô Yến Kinh cũng nhất thời trì hoãn lại sau.

Lê Khinh Chu đành phải đồng ý.

……..

Nhà cũ rất lớn.

Lê Khinh Chu ở tại tầng một để thuận tiện đi lại, ông Lê cùng hai chị em đều ở tầng hai.

Còn một nhà Lê Thừa Khang đã sớm dọn khỏi nhà cũ, ngẫu nhiên mới trở về ở một lần.

Sau khi ông Lê lên tầng nghỉ ngơi, Lê Khinh Chu cũng di chuyển xe lăn về phòng, thế nhưng không ngờ lại bị người khác chắn đường.

Lê Hoành Kiệt khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống người anh họ tàn tật là cậu này, khóe miệng lộ vẻ giễu cợt nói: “Lúc anh dọn đi không phải thái độ quả quyết lắm sao.”

“Có bản lĩnh thì anh cả đời cũng đừng về đây, Lê gia không thuộc về anh.”

Đối mặt với Lê Hoành Kiệt tràn đầy ác ý, Lê Khinh Chu ngẩng đầu, khí thế không giảm chút nào: “Lê gia không thuộc về tôi, chẳng lẽ lại thuộc về cậu?” - App truyện tytnovel.com -

“Người quý ở chỗ tự mình biết mình, kẻ có đầu óc ngu dốt như cậu, có tư cách gì mà nói mấy lời này?”

“Dựa vào bộ dạng ngu ngốc nực cười của cậu sao? Mơ mộng hão huyền cũng có mức độ thôi, cút đi.”

Lê Hoành Kiệt liền tức giận không thôi, sắc mặt căng đến đỏ bừng.

Ngặt nỗi đang ở nhà cũ Lê gia, cậu ta cũng không dám làm gì, chỉ có thể ngoài miệng chửi bới: “Kẻ tàn tật như anh cũng có gì để đắc ý!”

“Nếu không phải tại anh, bác trai và bác gái cũng sẽ không chết! Anh chính là đồ sao chổi! Tai họa! Đáng đời cả đời anh đều bất hạnh!”

“Anh “tài giỏi” như vậy dựa vào cái gì mà chưởng quản Lê gia…”

“Câm miệng!” Lê Khinh Chu ánh mắt tối tăm nói.

Thanh âm cậu không lớn, nhưng lại thành công khiến Lê Hoành Kiệt ngậm miệng lại, chân trái cũng không nhịn được mà lùi về sau một bước.

Tựa hồ cảm thấy như vậy quá mức mất mặt, Lê Hoành Kiệt lại miễn cưỡng đứng thẳng.

Lê Khinh Chu châm chọc nói: “Cậu so với một người tàn tật còn kém hơn, như thế nào còn mặt mũi tồn tại thế?”

“Nếu như tôi là sao chổi, vậy việc tôi làm đầu tiên chính là trù ẻo cậu đến chết.”

“Loại phế vật như cậu tồn tại chỉ lãng phí lương thực, lãng phí không khí, lúc chết lại lãng phí đất đai, nửa sống nửa chết thì lãng phí tiền bạc.”

Lê Hoành Kiệt tức đến không thể chịu được, nhưng lại không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Bình thường khi cậu ta nhục mạ như vậy, Lê Khinh Chu chỉ biết dùng ánh mắt âm trầm nhìn cậu ta chằm chằm, sau đó sẽ di chuyển xe lăn rời đi.

Làm sao giống hiện tại…

Lê Hoành Kiệt không khỏi đứng ngốc tại chỗ.

Lê Khinh Chu lười để ý cậu ta, di chuyển xe lăn nghiền qua mu bàn chân Lê Hoành Kiệt mà đi, sau đó đem tiếng kêu la mắng chửi của Lê Hoành Kiệt nhốt ở ngoài cửa.

………

Phòng của cậu ở nhà cũ Lê gia luôn có người quét dọn, giữ vẻ nguyên dạng.

Nhưng vì đã lâu không có người ở, trong phòng thoạt nhìn có chút quạnh quẽ, ngay cả ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ cũng không xua tan được cái lạnh lẽo bao phủ quanh phòng….

Sau khi Lê Khinh Chu khóa kĩ cửa, việc đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau đó đi về phía tủ sách sát ven tường.

Một hàng ngăn kéo của tủ sách nằm ở phía dưới bên phải.

Lê Khinh Chu lấy ra chìa khóa vẫn luôn mang theo bên người, mở chiếc ngăn kéo khóa chặt ở trên cùng tủ sách.

— Một quyển album cực kỳ quý giá được cất giữ bên trong.

Cậu cầm album đặt trên đùi, mở ra.

Trong này lưu giữ ảnh chụp chung của gia đình, cũng có của ảnh chụp riêng của ba mẹ Lê Khinh Chu, cùng em trai em gái…

Bối cảnh trong ảnh chụp hầu như đều ở bệnh viện, số khác là chụp ở nhà cũ.

Ảnh chụp gợi lại hồi ức đã qua.

— Ba mẹ Lê tươi cười xán lạn, bản thân tuy cũng nỗ lực nhếch khóe môi, nhưng nhìn có vẻ cứng nhắc, mà biểu tình em trai em gái chụp chung thì có chút hờ hững…

Đây là thời gian Lê Khinh Chu mới được ba mẹ Lê đưa về Tây Thành, cũng là lúc đôi chân cậu đã hết cách chữa trị.

Lúc vừa cùng ba mẹ, người thân nhận nhau, đôi bên đều chậm rãi ở chung, thử cố gắng tiếp nhận nhau.

Trái tim Lê Khinh Chu vốn đã dựng lên bức tường thành, chỉ chờ đến một ngày được hơi ấm gia đình dần dần làm tan rã.

Nhưng cái bóng tật nguyền lại thủy chung như hình với bóng bao phủ suy nghĩ Lê Khinh Chu, hơn nữa hoàn cảnh sống ở Lê gia cùng cuộc sống lúc trước của cậu hoàn toàn không giống nhau…

Điều này càng làm cho cậu trở nên u ám mẫn cảm, thậm chí là tự ti.

Những cảm xúc mâu thuẫn bị kiềm nén, từng giây từng phút tích tụ lại.

Nhưng trong một lần khi Lý Khinh Chu cảm nhận được sự chênh lệch to lớn giữa đôi bên, rốt cục cảm xúc đó cũng bùng nổ.

— Đó là lần đầu tiên Lê Khinh Chu tranh cãi với mẹ Lê.

Sau đó, cậu một thân một mình rời khỏi nhà cũ Lê gia.

Cậu muốn trở lại Lệ thành, trở lại cô nhi viện.

Nhưng một người tàn tật có thể đi được đâu chứ.

Ở trên đường phố kẻ đến người đi, Lê Khinh Chu mờ mịt nhìn xung quanh— bàn tay vì thời gian dài di chuyển xe lăn mà bị cọ xát đỏ bừng, ống quần cùng đầu gối cũng lưu lại vết tro bụi rõ ràng.

Trên con đường nhỏ gập ghềnh cậu té ngã một cái, giãy giụa hồi lâu mới được một người qua đường tốt bụng ngẫu nhiên đi qua đỡ dậy…

Khoảnh khắc kia, cảm giác hổ thẹn, chật vật, thống khổ cùng vô số cảm xúc hỗn tạp khác luân phiên kéo đến.

Yết hầu Yến Khinh Chu như bị nghẹn lại, thở không ra hơi.

Cậu cho rằng tất cả sự tối tăm của một ngày đều hội tụ ngay lúc này, cho đến khi… mẹ Lê gặp phải tai nạn xe cộ ngay trước mặt cậu.

Cấp cứu thất bại, tử vong.

Trong sách chỉ có vẻn vẹn vài câu miêu tả.

Nhưng thực tế lại vẫn luôn được lưu giữ trong trí nhớ Lê Khinh Chu, cảnh tượng xẹt qua kia giống như khắc tạc vào xương cốt vậy.

— Ngày hôm đó dường như được chiếu thành một tấm ảnh đen trắng cũ kỹ,cơn mưa dầm bao phủ kéo dài bi thương cùng tuyệt vọng, không thể lật xem, cũng không thể chạm vào…

Lê Khinh Chu vuốt ve hình mẹ Lê trong album, than nhẹ một tiếng.

Kể từ ngày đó, cậu không hề đề cập đến việc trở lại Lệ thành.

Dựa theo sắp xếp của ông Lê mà vào cao trung Tây Thành học tập, sau đó thi đỗ đại học Yến Kinh, nhảy lớp tốt nghiệp.

Trí thông minh của Lê Khinh Chu được ông Lê xem trọng, khi mới vào đại học đã tự mình dạy cậu xử lí một số công việc trong công ty.

Lê Khinh Chu cũng thật sự làm rất tốt, sau khi hiểu rõ càng liền bắt đầu chậm rãi tiếp nhận sự nghiệp trọng yếu của Lê gia.

Từ khi có năng lực nuôi sống bản thân, cậu liền dọn khỏi nhà cũ Lê gia.

Nghiêm khắc mà nói, ngoại trừ trao đổi với ông Lê là nhiều nhất, qua lại giữa Lê Khinh Chu cùng hai em trai em gái kia có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng việc này tuyệt đối không phải do Lê Khinh Chu không yêu bọn họ.

Cậu chỉ không biết làm cách nào thu lại gai nhọn trên người— sợ làm bọn họ bị thương, cũng sợ bản thân không gánh vác nổi.

Lê Khinh Chu nhẹ xoa chỗ tim ở ngực trái, nặng nề lại đau âm ỉ.

“Ôi, mình thật là một người đáng thương.”

Lê Khinh Chu không nhịn được, hai ngón tay kéo tay áo bên trái lên xoa xoa khóe mắt, sau đó nâng quyển album trên đùi lên, hôn nhẹ từng người, ông nội, ba mẹ, em trai và em gái…

moa, moaaaaa. . . . . .

Lê Khinh Chu hôn xong thì đem album đặt tại một nơi dễ thấy.

Mặt sau album còn chưa lấp đầy, một mảng trống rỗng.

Mẹ Lê nuối tiếc không có ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của cậu, tưởng rằng một khắc sau khi tìm được cậu kia sẽ bắt đầu đền bù, nhưng lại vĩnh viễn trở thành tiếc nuối.

“Không cần tiếc nuối, tôi đến thay cậu hoàn thành nguyện vọng đây.” Lê Khinh Chu nhẹ giọng nói.

Ánh sáng ngoài cửa sổ vẫn tươi đẹp như lúc ban đầu, trong phòng rốt cuộc cũng có chút ấm áp.

App TYT & Cơm Cháy editor

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play