Tôi sững người, ở đây có người? ngay lập tức lấy lại tinh thần đưa mắt nhìn quanh ngôi miếu trống trải.

Quả không sai, sau khi Bạch Hồ nói xong có mấy người đi ra từ sau tượng phật, tôi vừa nhìn thấy họ trong lòng vốn đang lo lắng liền thấy nhẹ nhõm hơn, mấy người đó là nhóm sinh viên, nỗi sợ hãi hiện lên trên mặt họ, nhớ đến lời ông bác nói có lẽ đây là nhóm sinh viên trước đó vào đây để nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên.

Đúng là tự tìm cái chết, làm gì không làm, lại đi nghiên cứu siêu nhiên cái gì chứ, nhưng xem ra bọn họ vẫn còn may mắn, không giống như hai viên cảnh sát đã chết ngoài kia, còn tìm được chỗ nghỉ ngơi.

Dẫn dầu là một cô gái tết tóc đuôi ngựa, không được xinh đẹp lắm, nhưng lại có khí chất điềm tĩnh, giống như chị gái hàng xóm vậy, phía sau cô ấy là ba người, một nam và hai nữ, hai cô gái đó rất xinh đẹp, nhưng có lẽ do sợ hãi quá trông dáng vẻ rất đáng thương, trên mặt vẫn còn vương nước mắt.

“Các người là ai?” cô nữ sinh đi đầu cau mày hỏi: “Là người hay quỷ?”

“Nếu bọn ta là quỷ thì các người còn có thể sống được sao.” Tiết Dương không vui vẻ trả lời, “Mấy người chắc là đám sinh viên đến nghiên cứu mà ông bác kia nói, tìm gì không tìm, lại đến tìm cái chết, đúng là lần đầu tiên mới thấy.”

Khuôn mặt họ rõ ràng đỏ bừng lên, tất nhiên họ cũng biết lần này thật sự tự mình tìm đến chỗ chết rồi, nhất thời không tìm được lời nào để ngụy biện.

Tôi để ý, hai cô nữ sinh xinh đẹp nhìn Bạch hồ với ánh mắt lấp lánh, đương nhiên là đã bị Bạch Hồ thu hút rồi, lập tức trong lòng cảm thấy ghen ghét, thật sự là soái đến mức đi đâu cũng được săn đón, giờ chỉ dựa vào khuôn mặt cũng khiến cho tiểu mỹ nhân người ta động lòng, quay đầu lại mà xuất ra vài ba chiêu thì chắc mấy cô mỹ nhân này sẽ quỳ xuống cầu xin được hiến thân cũng nên.

Quả nhiên không sai, không đợi lâu, một cô trong số đó rụt rè tiến lại trước mặt Bạch Hồ: “Xin chào, em tên là Tô Minh Minh, có thể biết anh tên là gì không?”

Bạch Hồ chỉ lạnh lùng đảo mắt một lượt cô tiểu mỹ nhân tên Tô Minh Minh đó, không nói gì cả, bày ra bộ dạng kiêu ngạo kiên quyết từ chối người khác.

Tô Minh Minh đó dẫm phải đinh nhưng cũng không nản lòng, quay lại chỗ nhóm mình, xem ra lại còn rất vui vẻ, thì thà thì thầm gì đó với cô gái xinh đẹp còn lại, tám phần là đang nói mấy lời mê trai.

Tôi nhìn Giang Tiểu Thơ ở phía sau, người khác thế nào tôi không quan tâm, tôi có cô ấy là đủ, cũng may cô ấy không mê trai giống như mấy cô gái xinh đẹp kia.

Giang Tiểu Thơ có chút không hiểu liếc mắt nhìn tôi như muốn hỏi quay lại nhìn cô ấy làm gì.

Tôi vội vàng quay đầu lại, mặt đỏ tưng bừng, tâm trí rối loạn.

“Các người muốn chết ta không cản, nhưng đừng vướng víu ta là được.” Bạch Hồ lạnh lùng nói rồi từ trong túi của mình lấy ra vài tờ bùa, dùng bút chấm vào chu sa không biết viết gì trên đó, rồi dán từng lá lên cửa sổ và cửa lớn của ngôi miếu, sau khi đã dán xong, tôi cảm thấy không khí vốn ẩm ướt lạnh lẽo đã trở lên bình thường.

Tất nhiên mấy lá bùa rất hữu ích.

“Tiết Dương, pháp kỳ.” Bạch Hồ lên tiếng.

Tiết Dương ồ lên một tiếng, vội vàng lấy từ trong túi mình ra một nắm pháp kỳ, cũng có nhiều màu sắc, Bạch Hồ cầm nắm lá cờ do dự một lúc, rồi cũng tính cả mấy người sinh viên vào trong, dùng cờ quây thành một vòng tròn.

Tôi biết Bạch Hồ là người ngoài lạnh trong nóng, mặc dù bề ngoài nói ra những lời lạnh lùng, nhưng đến lúc cấp bách đều nghĩ tới người khác, nói như ngôn ngữ hiện giờ thì là tâm khẩu bất nhất.

Mấy người sinh viên lúc này cũng tự động hiểu hành động của Bạch Hồ, cô gái dẫn đầu nói tiếng cảm ơn với Bạch Hồ, rồi tìm một chỗ ngồi xuống, tôi để ý thấy, từ lúc chúng tôi bước vào, nỗi sợ hãi của bọn họ cũng giảm đi ít nhiều.

Chờ sau khi đã sắp xếp xong xuôi, Bạch Hồ lên tiếng: “Tối nay qua đêm ở đây, đợi sáng mai xuất phát.”

Tôi gật gật đầu, dù sao cũng đã đi một ngày đường, bụng cũng đói rồi, tôi lấy từ trong túi ra bánh mỳ và nước khoáng đã chuẩn bị sẵn, nghĩ ngợi một chút, tôi quay qua hỏi mấy sinh viên kia: “Mấy người có đồ ăn chứ?”

“Có chứ có chứ, chúng tôi có đem.” Trong đám chỉ có một cậu con trai vội lên tiếng, rồi chỉ chỉ vào mấy túi du lịch phía sau. Tôi để ý thấy có tám túi du lịch, nhưng hiện giờ lại chỉ có bốn người, còn bốn người nữa đi đâu không thấy, thảo nào trông bọn họ lại sợ hãi đến vậy, bị chết đến một nửa số người, đổi lại là ai cũng sẽ sợ hãi thôi.

Trong lúc chúng tôi ăn uống, cô nữ sinh dẫn đầu lúc này đã có thêm dũng khí, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, mấy vị là đạo sĩ phải không?”

Tiết Dương ngẩng đầu nhìn họ, không nói gì lại cúi xuống ăn tiếp.

Thấy chúng tôi không trả lời, cô gái đó gấp gáp nói: “Tôi biết các vị chắc chắn biết rất nhiều, cũng hiểu nhiều thứ, tôi cầu xin các vị có thể dẫn chúng tôi ra khỏi đây được không, chúng tôi có tiền, ra được khỏi đây các bị muốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng có thể trả được.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Mấy người còn lại vội vàng đồng thanh nói.

Bạch Hồ chỉ lạnh lẽo nhìn bọn họ, “Không rảnh.”

Vốn dĩ vừa mới thắp lên tia hy vọng, trong chốc lát tâm trạng bọn họ lại chìm xuống đáy, khuôn mặt cô gái dẫn đầu không giấu được sự thất vọng, trong lòng tôi lại nổi lên lòng trắc ẩn, tôi biết đưa bọn họ ra ngoài thì đơn giản, nhưng theo như quãng đường ngày hôm nay, đi ra rồi quay lại phải mất thêm thời gian một ngày nữa, chẳng trách Bạch Hồ lại từ chối.

Người dẫn đường là Bạch Hồ, tôi mặc dù rất muốn giúp bọn họ, nhưng lại không thể mở lời, vì vốn dĩ Bạch Hồ đến giúp tôi đã là phiền phức rồi, giờ làm sao có mặt mũi mà thêm điều kiện, người ta cũng chẳng nợ gì tôi.

“Vậy chúng tôi có thể đi theo mọi người không? Cô nữ sinh đó lần nữa khẩn cầu, tất nhiên cô ấy cũng biết bọn họ ở lại nơi núi rừng vắng vẻ này không sớm thì muộn cũng sẽ chết thôi, đi theo Bạch Hồ còn có một con đường sống.

“Tùy.” Bạch Hồ tiếp tục chầm chậm ăn bánh mì, cũng lạ, ăn có cái bánh mì mà Bạch Hồ có thể ăn giống như đang ngồi trong nhà hàng Pháp thưởng thức mùi vị món ăn vậy, đó là dạng cao ngạo và tố chất đã ăn vào trong xương, không giống như tôi, lúc ăn uống thì như chó thấy phân, ăn hùng hục.

“Yeah!” cô nữ sinh và mấy người bên cạnh đập tay vui mừng.

Đây vô tình là tia hy vọng trong lúc tuyệt vọng mà bọn họ không dễ gì tìm được.

Lúc này tôi cũng có chút tò mò mở miệng hỏi: “Nhìn mấy cái túi trên mặt đất, các bạn có lẽ là có tám người, tại sao chỉ còn lại bốn người? thời gian vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trong sương mù có thứ gì?”

Không ngờ tôi vừa hỏi đến chuyện đó, sắc mặt bọn họ liền thay đổi, nhợt nhạt ra, không còn chút thần sắc nào.

Nhanh chóng tôi nhận được một câu trả lời khiến tôi khó hiểu.

“Không biết!”

Không sai, chính là không biết, cả đường bọn họ đi vào đây không gặp phải thứ gì, nhưng khi đến ngôi miếu này, một người trong số họ đột nhiên như phát điên, gào thét lên rằng chúng tôi đều phải chết, đều phải chết ở đây!

Sau đó dùng móng tay tự cào vào cổ mình, cào đến mức máu chảy ra, rồi cuối cùng cậu ta cào vào động mạch, chết rồi!

Những người có mặt bị dọa đến sợ hãi, giây lát không biết nên làm thế nào, nhưng vì trời đã tối, lúc đó mà quay lại đường sẽ không dễ đi, xảy ra chuyện như vậy, không ai dám đi đường đêm.

Sau cùng tất cả mọi người đều nghĩ rằng chuyện người đó vào trong miếu trước thì tốt hơn, phơi xác chết ở nơi hoang dã thế này cũng không phải là chuyện tốt, sau khi cả đám người vào trong đã đem cái xác vứt ra sân sau, vứt đi sự sợ hãi, bắt đầu bận rộn dựng lều, lấy túi ngủ.

Chờ bận rộn xong xuôi, một người trong số đó bắt đầu thảo luận tại sao người đó lại chết, sau cùng nhận được câu trả lời là do trong sương mù có thứ chất gì đó khiến cho người ta bị kích động, người đó bị làm cho mê muội đầu óc, cuối cùng đã chọn cách tự sát.

Nói rồi, có người đề xuất là người chết không nên vứt ra ở đó, ít nhất cũng đắp cho cái chăn, kết quả cả nhóm đi ra để đắp chăn lên nhưng phát hiện ra cái xác đã biến mất!

Không sai, chính là đột ngột biến mất, như thể chưa từng tồn tại vậy!

Cuối cùng có người cũng không chịu được nữa, giống như phát điên chạy ra ngoài, nói là không thể ở lại cái nơi quỷ quái này nữa.

Có người khởi xướng, tâm trí những người còn lại cũng bùng phát theo!

Nỗi sợ hãi bắt đầu lan dần ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play