Sinh nhật Thiệu Ngô đúng vào một ngày trời nắng, bầu trời tháng năm xanh trong không một gợn mây, chỉ thường có chim sẻ chớp cánh bay qua. Olympics ngày càng gần kề, ở nơi đầu đường cuối ngõ có thể dễ dàng nhìn thấy năm Bé Phúc (1), đến cả biểu ngữ "Đếm ngược tới kì thi Đại học" đều điểm tô sắc đỏ rực ngập tràn niềm vui, có lẽ để cầu điềm lành.

(1) Linh vật Olympics 2008

Còn chưa tới một tháng là đến kì thi Đại học, may mà chuyện này chẳng liên quan gì đến Thiệu Ngô. Năm nay cậu học lớp 11, thành tích tốt, ngoại hình khôi ngô, vô lo vô nghĩ - cho tới ba tháng trước.

Thực ra học sinh cấp ba đau khổ vì tình cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Chuyện bất ngờ là tình cảm của cậu dành cho một chàng trai.

Dương Thư Dật. Kỳ lạ, tại sao lại là Dương Thư Dật.

Dương Thư Dật không phải kiểu đẹp trai đến chói mắt, thành thật mà nói hắn sẽ không để lại ấn tượng đầu quá sâu. Hắn cao tầm mét tám, vì đang trong tuổi lớn nên trông có vẻ gầy gò. Làn da có màu lúa mạch phổ thông, có lẽ là đậm màu hơn một chút, làm đôi mắt càng sáng.

Không sai, mắt Dương Thư Dật rất sáng, nhưng vì hắn luôn cúi đầu biếng nhác nên trông chẳng còn sáng đến thế.

Ngoại hình không nổi bật, vậy những mặt khác thì sao? Những mặt khác thì càng không đáng nhắc tới: thành tích học tập kém, mê trốn tiết, đến cả thầy chủ nhiệm cũng chẳng thèm quản hắn; tính cách không tốt, lạnh nhạt với các bạn học, đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình.

Thiệu Ngô thường cảm thấy bản thân rất vô lý, nhưng lại không kìm được quay đầu liên tục về góc trong của hàng cuối cùng, "ghế cá biệt" mà thầy chủ nhiệm xếp cho Dương Thư Dật.

"Thiệu Ngô!" Vào tiết cuối buổi sáng, thầy Trần gõ gõ bảng đen, "Em lên kẻ đường phụ đi."

"Dạ? Vâng ạ!" Thiệu Ngô vội vàng đứng dậy, vừa định đi về phía bục giảng thì cả lớp bỗng cười ầm lên.

Chu Tinh Tinh cùng bàn nói khẽ: "Cậu bị ngơ à? Đây là bài hình cầu mà!"

Thiệu Ngô: "..."

Thầy Trần thở dài: "Cười đủ chưa? Được rồi, Thiệu Ngô ngồi xuống đi. Các em, các em ngày ngày đi qua khu lớp 12 mà không nhìn thấy biểu ngữ đếm ngược đến thi Đại học à? Đó cũng là đếm ngược cho các em lên lớp 12 đấy! Khối trên thi xong là các em lên lớp, trạng thái thế này có phải trạng thái của học sinh cuối cấp không? Thiệu Ngô, em biết làm hết dạng bài quan trọng rồi đúng không, sao cứ ngoái cổ về sau mãi thế, vội tan học đến thế cơ à?"

Thiệu Ngô ngại ngùng cúi đầu.

Đồng hồ treo ở bức tường phía cuối phòng học, lúc cậu quay đầu đều giả vờ xem giờ, thực ra là vội vàng liếc Dương Thư Dật. Phần lớn thời gian Dương Thư Dật đều nằm nhoài ra bàn ngủ, tình cờ có lúc hắn cúi đầu đọc sách nhưng chẳng biết là sách gì.

"Các em đừng thấy thời gian còn dài, thực ra bây giờ đã tính là lớp 12..." Lúc chuông tan học reo lên, thầy Trần phất phất tay, "Được rồi, tan học thôi! Em nào trưa ra về cũng nhớ phải ngủ trưa đấy!"

Rõ là không ngủ được rồi, lúc nằm trên giường sau bữa trưa, trong đầu Thiệu Ngô chỉ nghĩ làm sao chia bánh ngọt cho Dương Thư Dật. Mẹ đã đặt sẵn bánh ga tô, đến bữa tối sẽ đưa tới trường để cậu ăn cùng các bạn trong lớp.

Cậu muốn chia bánh cho Dương Thư Dật, nhưng dường như cậu không thân với hắn đến mức ấy.

Mở mắt thao láo đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, Thiệu Ngô rửa mặt bằng nước lạnh rồi xuống dưới nhà, nhảy lên chiếc xe đạp.

Chỉ là miếng bánh mà thôi! Thiệu Ngô đạp xe thật nhanh đón làn gió nhẹ tháng năm, cùng lắm cậu đi hỏi thẳng Dương Thư Dật: "Cậu ăn bánh không?"

Sinh nhật Thiệu Ngô hôm ấy là tháng 5 năm 2008, chính xác hơn là vào ngày 12.

Chiều ấy xảy ra Động đất Tứ Xuyên, bố Dương Thư Dật gặp nạn ngay giữa tâm động đất.

Chẳng ai được ăn bánh sinh nhật của Thiệu Ngô, bao gồm chính cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play