Về sau, vào rất nhiều buổi sáng sớm, Thiệu Ngô khó có thể ngăn mình hồi tưởng lại sớm mai hôm ấy, gió lạnh nhẹ nhàng phất qua mái tóc, sợi tóc cọ qua trán hơi ngứa. Cậu chăm chú nhìn Dương Thư Dật, nhìn hắn "Ừ" một tiếng với vẻ mặt tuy mờ mịt nhưng rất thành thực.

Cậu cũng thấy đồng tính buồn nôn à?

... Ừ.

Một tiếng "Ừ" khẽ khàng quá đỗi lại tựa như cây búa nhỏ gõ nhẹ lên tiếng lòng đang căng lên, phát ra tiếng vang lanh lảnh và để lại dư âm không dứt.

Rất lâu về sau, Thiệu Ngô mới tự giễu mà ngẫm ra, ở cái thời họ đều không biết đến đồng tính, Dương Thư Dật đã thẳng thắn thể hiện thái độ của mình, nhưng vấn đề ở chỗ khi ấy họ đâu biết đồng tính là gì. Khi ấy, dù là yêu thích hay đau khổ đều mơ hồ. Thiệu Ngô hoảng hốt cả buổi trưa vì một tiếng "Ừ" của Dương Thư Dật, nhưng tới chiều lại đến trước mặt hắn và hỏi với vẻ tha thiết mong chờ. Cậu biết làm bài hình học giải tích không? Tôi lại giảng cho cậu nhé?

Dương Thư Dật vẫn trả lời theo kiểu thế nào cũng được: "Được, cảm ơn."

Thiệu Ngô không hỏi lại chuyện về Vương Vũ Quân, Dương Thư Dật cũng không nhắc tới.

Một tuần sau, thầy chủ nhiệm thực sự bắt đầu sắp xếp đôi bạn cùng tiến trong lớp. Đối tượng chính nhận được trợ giúp là nhóm học sinh năng khiếu. Phần lớn học sinh trong nhóm này lên lớp 12 sẽ đi tập huấn ở nơi khác, vì vậy lớp 11 là cơ hội quý báu để học môn văn hoá. Thầy dặn học sinh năng khiếu tự tìm bạn cùng lớp để lập nhóm, sau đó lớp trưởng sẽ thống nhất danh sách và báo với thầy, thầy chỉ cần duyệt là được.

Lúc trước Thiệu Ngô nói dối Dương Thư Dật nên giờ đành phải tự đi tìm thầy: "Thầy ơi, em muốn chung nhóm với Dương Thư Dật."

Thầy rất ngạc nhiên: "Hả? Danh sách thầy viết ra có Dương Thư Dật à?" Thầy rút cặp tài liệu ra rồi lật qua lật lại. "Thầy bảo mà. Dương Thư Dật không có trong danh sách, không cần lập nhóm."

"Thầy ơi, em biết ạ. Ý em là..." Thiệu Ngô dừng thoáng chốc rồi rời mắt vì chột dạ, "Em muốn giúp Dương Thư Dật. Tuy bạn ấy không phải học sinh năng khiếu nhưng thành tích không quá tốt." Đâu chỉ không quá tốt, quả thực là kém hơn rất nhiều học sinh năng khiếu.

Thầy lặng yên nhìn Thiệu Ngô trong chốc lát. Mãi một lúc sau, thầy mới thở dài, hỏi: "Quan hệ giữa em và Dương Thư Dật khá tốt nhỉ?"

"Dạ, cũng coi như thế ạ." Thiệu Ngô thấy trong lòng bồn chồn.

Thầy chỉ "À" một tiếng rồi cười: "Thằng bé Dương Thư Dật này hơi lầm lì, có thể kết bạn ở lớp là rất tốt. Đúng là thành tích của em ấy không quá ổn, thầy rõ ràng cũng hi vọng em ấy có thể cải thiện thành tích, nhưng..." Thầy chuyển đề tài, "Thiệu Ngô, em cũng là học sinh lớp thầy, thầy phải chịu trách nhiệm với em, đúng không?"

Thiệu Ngô mù mờ đáp lại: "Vâng ạ."

"Thầy nói thẳng với em, nhưng em đừng nói cho người khác nhé." Thầy hạ giọng, "Em Dương Thư Dật có hoàn cảnh gia đình không quá tốt. Chính em ấy không muốn học, các thầy cô cũng làm công tác giáo dục nhưng vô dụng. Em ấy sống trong gia đình độc thân, cả bố lẫn mẹ đều không liên lạc được, các thầy cô có thể làm được gì?"

Thiệu Ngô cúi đầu, mím môi.

"Thầy biết em có ý tốt, em muốn giúp bạn, nhưng chuyện này còn phải xem bạn có bằng lòng không. Nếu như bản thân em ấy căn bản không muốn học, em giúp em ấy có thể có ích lợi gì? Hoàn toàn là lãng phí thời gian của em. Các em cũng lớp 11 rồi, tầm quan trọng của giai đoạn này thầy đã nói trong buổi sinh hoạt lớp, em chắc chắn cũng biết rõ. Thiệu Ngô..."

"Thầy," Thiệu Ngô hạ quyết tâm ngắt lời thầy, "Dương Thư Dật không phải không học, thái độ của bạn ấy rất tốt. Bạn ấy chỉ..." Chỉ cái gì? Chỉ không để tâm, giảng cho hắn thì hắn nghe, không giảng hắn lại tự chơi. Hắn chỉ không để tâm.

"Thầy cho em thử một tháng xem. Nếu kì thi tháng tới bạn ấy có tiến bộ mà em cũng không thụt lùi, hai bọn em sẽ tiếp tục học nhóm, có được không ạ?"

Thầy nhìn Thiệu Ngô mà chẳng biết làm sao, nhưng cuối cũng vẫn nhượng bộ: "Được rồi, vậy thử xem đi."

"Vậy thầy đừng nói chuyện này cho bạn ấy được không ạ?" Thiệu Ngô đánh bạo đưa ra yêu cầu, "Thầy bảo bạn ấy thầy trực tiếp phân bọn em vào cùng nhóm nhé."

Thầy bưng cốc nước lên uống một ngụm, giọng nói như ẩn chứa hàm ý sâu xa: "Được... Em nghĩ chu đáo lắm."

Thiệu Ngô đỏ cả mặt, vội vàng nói "Em chào thầy" rồi chạy trối chết.

Trong buổi sinh hoạt lớp ngày thứ hai, thầy công bố danh sách nhóm học tập cuối cùng.

Quả nhiên Thiệu Ngô và Dương Thư Dật đều có tên.

"Đây là một cơ hội rất tốt các em nhé." Thầy chỉ chỉ màn hình lớn, "Em nào cơ sở không tốt có thể nhân cơ hội này luyện cho vững. Đề tài nào bình thường các thầy cô không giảng trên lớp các em có thể đem ra hỏi lúc học nhóm. Còn các bạn có cơ sở tương đối tốt, các em giảng bài cho bạn khác cũng là đang củng cố kiến thức của mình."

Thiệu Ngô hơi nghiêng đầu liếc Dương Thư Dật, chỉ thấy hắn cúi đầu trước cái bàn trống trơn, không biết đang nghĩ gì, nhưng vì là sinh hoạt lớp nên hắn cũng không dám ngủ gà ngủ gật.

"Các em được giúp đỡ nhất định phải trân trọng cơ hội này, phải biết ơn, có hiểu không? Bạn khác tiêu tốn thời gian sức lực dạy kèm cho các em mà không đòi đồng nào, các em còn không nói lời cảm ơn, không mua ít đồ ăn vặt cho bạn à?" Cả lớp cười vang. Phía trên Thiệu Ngô là học sinh mỹ thuật Chu Lỗi và lớp trưởng, hai người là đôi bạn cùng tiến. Lớp trưởng chọc chọc Chu Lỗi: "Tôi muốn ăn bim bim Copico." Thầy nói tiếp: "Chu Lỗi, em mua gói Copico cho người ta đi chứ." Chu Lỗi gật đầu lia lịa: "Mua mua mua, bà cô ạ!" Vì vậy những học sinh khác càng cười vui vẻ.

Bị ngăn cách bởi các bạn cùng lớp đang ngã trái ngã phải, Thiệu Ngô không thấy rõ vẻ mặt của Dương Thư Dật. Dương Thư Dật cũng cười ư? Hay là hắn vẫn thả hồn trên mây như thường ngày?

Sau khi sinh hoạt lớp là giờ tự học tối, đến giờ ra chơi, Thiệu Ngô muốn giảng bài cho Dương Thư Dật nhưng không tìm được người.

Hết tiết sau là tan học rồi.

"Tôi giảng bài tập toán hôm nay cho cậu nhé?" Thiệu Ngô đi tới. Tuy cậu có vẻ bình tĩnh nhưng cũng lén mong đợi, liệu Dương Thư Dật có nói cảm ơn không nhỉ? Thực ra cậu chẳng cần hắn phải đội ơn gì đâu, cậu chỉ nghĩ nếu hắn có thể thân thiện với mình một chút là tốt rồi.

"Được.: Nhưng hắn vẫn hờ hững như trước, "Cảm ơn."

Thiệu Ngô đành phải nói: "Không có gì." Cậu ngồi xuống, lấy sách bài tập từ trong ba lô: "Đây là bài giải, cậu xem trước xem có chỗ nào không hiểu không." Bài tập toán tối nay là năm câu hỏi lớn thầy Trần đích thân chọn: ba câu hình học không gian, hai câu xác suất. Trong bài thi Toán của kì thi Đại học, hình học không gian và xác suất không phải câu then chốt, cũng không khó với Thiệu Ngô. Song, cậu vẫn viết tỉ mỉ bài giải, thậm chí đến đường phụ cũng kẻ rõ ràng ngay ngắn.

Vì bài giải này là viết cho Dương Thư Dật, mà cậu biết cơ sở của hắn không vững.

"Chỗ này," Dương Thư Dật hỏi, "Tại sao không xét trường hợp k là số âm?"

"À, là thế này, cậu xem, đề bài viết đường thẳng y=kx+b tiếp tuyến với hình tròn, vậy..."

Thật ra Dương Thư Dật rất sáng dạ. Mỗi dạng kiến thức chỉ cần Thiệu Ngô nói một lần, hắn có thể tự rút ra điểm tương đồng, sau đó không cần Thiệu Ngô giảng đến lần hai.

Hơn hai mươi phút sau, Dương Thư Dật nhét sách bài tập vào cặp rồi ra khỏi lớp cùng Thiệu Ngô.

Học sinh đã ra về gần hết, chỉ có phòng học của lớp 12 vẫn sáng trưng - giờ tự học lớp 12 còn kéo dài đến mười giờ rưỡi. Không khí oi bức tựa như sắp mưa.

Thiệu Ngô đẩy xe đạp ra từ nhà xe rồi hỏi Dương Thư Dật: "Cậu về nhà à?"

Hắn gật đầu: "Về."

"Vậy... mai gặp lại." Cậu leo lên xe.

"Thiệu Ngô," Hắn mở khoá ba lô rồi thò tay vào, "Cậu thích ăn cái này không?"

Hắn lấy ra một gói bim bim Copico căng phồng, trên bao bì màu tím là Châu Kiệt Luân đang giơ ngón tay cái. Năm ấy là 2007, bài "Sứ Thanh Hoa" đang hot khắp cả nước. Trời trong xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta đang đợi người (1), đúng là sắp mưa rồi.

(1) Lời bài hát Sứ Thanh Hoa, bản dịch trích từ tài khoản Hồ Ly Rùa trên Youtube

"Tôi không biết cậu thích vị gì nên mua vị truyền thống." Dương Thư Dật khẽ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play