Tại một góc đường trong khu chung cư của Lan Chi, Nguyên Phong ngại ngùng:
Xin lỗi cô hôm nay bữa ăn trở nên như vậy.
Lan Chi như người mất hồn, chưa xuống xe không có động tĩnh gì, Nguyên Phong lại hỏi:
Cô không sao chứ? Lan Chi cô có nghe tôi nói gì không?
Lan Chi giật mình, quay lại hỏi:
Hả? Anh nói gì?
Nguyên Phong cười:
Tôi nói xin lỗi cô!
Lan Chi lắc đầu:
À! Không có gì đâu. Nguyên Phong tôi hơi mệt, có gì mình nói chuyện sau nhé. Cảm ơn anh hôm nay!
Này! Chưa kịp nói thêm thì Lan Chi chạy nhanh về phía thang máy chung cư. Nên thôi anh không nói nữa.
Lan Chi vội vàng xuống xe và đi nhanh lên nhà. Nguyên Phong lặng lẽ lái xe rời đi. Đứng trước nhà Uyển Nhi, cô gõ cửa nhưng không ai mở, cô nản lòng bước vào nhà mình. Ngồi xuống sofa mà khóc.
Cô khóc vì gặp lại Huy Tường ư? Đúng rồi, nhưng tại sao? Còn yêu? Không phải vì còn yêu mà mỗi lần cô nghĩ về anh ta thì cô lại rất tức giận. Cái vẻ mặt không biết hối hận của người đàn ông đó khiến cô muốn nôn, muốn tát vào mặt. Hôm nay anh ta lại xuất hiện trước mặt cô, cợt nhã trước mặt cô, ám chỉ trước mặt cô thậm chí còn uy hiếp, chẳng những thế anh ta còn là người quen của Nguyên Phong khiến cô sợ hãi, cô sợ anh ta sẽ nói chuyện thân phận và quá khứ.
Lan Chi chạy vào phòng tắm, mở vòi sen nước xả từ trên xuống khiến cô tỉnh táo lại. Hôm nay một phen hú vía, cô cho rằng Huy Tường đáng sợ hơn cái lũ người đang truy bắt cô.
Bên nhà Bác Sĩ Hoàng Tùng, ông đã về và ngồi đợi Trúc Ngọc, Trúc Ngọc len lén bước vào nhà, nhà không bật đèn cô vui mừng thở phào rồi bật đèn lên, giật mình khi thấy ông:
Ba! Sao ba ngồi ở đây?
Ông Hoàng Tùng nghiêm nghị:
Ba đang đợi con. Hôm qua con đã xảy ra chuyện gì? Ba gọi con không được. Trong sở ngoại giao nói con bỏ vị trí chạy đi. Họ còn nói con vi phạm một số chuyện, sẽ sa thải con, dù con là con của ba cũng không ngoại lệ.
Trúc Ngọc không biết nói sao nên bực dọc:
Ba à! Tại họ ép con thôi.
Ông Hoàng Tùng cầm ly trà lên uống:
Tính khí con ra sao ba biết rõ quá mà. Từ đầu ba nói con nên cẩn thận, bớt tính kiêu ngạo lại.
Ba à! Hôm qua con buồn quá đi chơi với bạn, sau đó điện thoại hết pin, con ngủ lại nhà bạn vì khuya quá con không nhắn tin cho ba được.
Trúc Ngọc ngồi xuống cạnh ông, ngã vào ngực ba và nói:
Hôm qua con muốn nói hết cho ba nghe nhưng mà huhuhu. Con sợ ba lo.
Xoa đầu đứa con gái:
Con hết giận ba chưa?
Trúc Ngọc cười:
Làm gì có chuyện giận ba của con lâu được. À còn chuyện ở sở ngoại giao, con sẽ tự mình xử lý. Sẽ không ảnh hưởng đến ba đâu. Nhưng mà có lẽ ban đầu con nên nghe lời ba thì có lẽ tốt hơn bây giờ. Bây giờ con thấy con không thích hợp làm việc cho chính khách.
Ông Hoàng Tùng cười rồi nhẹ nhàng nói:
Cuộc sống của con do con tự mình quyết định. Ba chỉ muốn con sống tốt và bình yên.
Trúc Ngọc lặng lẽ đứng lên và bước lên lầu:
Ba! Ba yên tâm đi. Con biết làm sao mà. Ba ngủ ngón
Trúc Ngọc bước vô phòng nằm xuống giường suy nghĩ:
Mình sẽ đến chỗ anh Bách Lâm. Quyết định như vậy đi.
Đêm dần trôi, màn sương khuya rơi xuống những kiếp lang thang phố thị, tại một căn phòng rộng lớn có đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên giường cuồng nhiệt và hoan lạc. Du Miên cười khẽ nằm dưới thân hình của Hà Phi, anh như một con thú hoang dã mà chiếm lấy thân cô, thật ra cô yêu anh, rất yêu, yêu đến quên mình, cũng vì yêu mà trở nên hận anh khi anh rời xa cô. Cô không thể khiến Hà Phi yêu cô, nhưng cơ bản Hà Phi phải dùng thuốc theo định kỳ, mỗi lần dùng thuốc anh phải ngủ với Du Miên. Hà Phi thấy kinh khủng ghê tởm với điều này mỗi khi tỉnh lại, nhưng không thể cưỡng lại cơ thể mình. Thuốc phát tác dụng thì cơ thể thay đổi khơi gợi dục vọng, trong lòng như lửa đốt, cuồng dại, hoang dã lên. Anh muốn giết người, để giảm tải tác dụng của thuốc gây thiệt hại lớn thì buộc lòng phải quan hệ tình dục.
Sau cuộc hoan ái, Hà Phi vứt bỏ Du Miên trên giường vào phòng tắm nước lạnh sau đó qua phòng sách rót ly rượu uống, mở laptop xem hình Lan Chi và một số tin tức gần đây. Với anh Du Miên là công cụ và không hề có một chút thương hoa tiếc ngọc, anh chán ghét cô. Lúc này Hà Phi trong lòng chỉ có hận thù, chỉ có âm mưu, chỉ có thời gian cho công việc của gia đình Philip. Lúc này anh nhìn ra cửa sổ, trầm tư một lúc. Anh chưa phát hiện ra khát vọng được yêu của bản thân mình, anh chỉ chăm chú nhìn vào các hình ảnh theo dõi về Lan Chi người mà anh nghĩ là quân cờ tốt để trả thù của anh và suy nghĩ kế hoạch xuất hiện để tiếp cận.
Du Miên nằm trên giường mắt nhìn lên trần nhà đau lòng như ai xé nát trái tim ra. Nhưng cô không khóc, cô chỉ nhắn một tin nhắn:
Thuốc đã đưa cho anh ấy! Con chip cũng đã đưa. Mọi việc vẫn ổn. Chú cứ yên tâm. DM.
Được! Tốt lắm. Quan sát Định Quân cho chú.
Dạ vâng!
Quăng điện thoại qua một bên, bước xuống giường đi ngâm mình cho tỉnh táo
Ngày hôm sau, trong một quán cà phê tĩnh lặng, quán cà phê được bày trí rất tao nhã và yên ắng, tiếng nhạc không lời du dương, Ngọc Diệp ngồi sát cửa sổ và nhìn ra ngoài. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng, mặc đầm hoa, tay chống cằm và đôi mắt mơ màng nhìn về phía xa. Lúc này Nguyên Bảo bước vào, anh vẫn tư thế thoải mái với trang phục quần tây đen áo sơ mi trắng, giày tây, đúng chất của một giảng viên, thân hình anh cũng ưu tú không kém Nguyên Phong, mái tóc đen chải gọn gàng, nhưng anh rất trầm tĩnh ít nói hay nói đúng hơn là lặng lẽ ẩn mình và nếu trong đám đông anh khó mà nổi bật. Chính vì điều này, Ngọc Diệp không hề để anh vào mắt mình dù bảy năm trước hay bây giờ cô nghĩ anh như một người hùng thầm lặng bảo vệ cô, nhưng mà người cô muốn sánh bước là Nguyên Phong. Nguyên Bảo bước đến trước mặt chào Ngọc Diệp bằng giọng nói trìu mến:
Em đợi anh có lâu không? Xin lỗi em vì sáng nay kẹt xe quá!
Ngọc Diệp lắc đầu:
Không sao đâu. Tại em đến sớm. Anh uống gì gọi đi!
Phục vụ đứng chờ, anh gọi:
Một Capuchino nóng. Cảm ơn.
Phục vụ đi, anh quay qua cười nhẹ nhàng hỏi han:
Hôm nay nhìn em rất xinh đẹp! Rất nữ tính! Khác dáng vẻ mọi ngày. Em đang muốn thay đổi hình ảnh hả?
Cảm ơn anh! Hôm nay thay đổi một chút, do tâm tình có chút phức tạp.
À! Em khách sáo làm gì chứ! Chúng ta quen biết nhiều năm, lần này em hẹn anh ra có phải có chuyện gì muốn nói không?
Ngọc Diệp khuấy ly cà phê sữa của mình và thở dài:
Anh nghĩ em và anh Nguyên Phong có cơ hội không?
Nguyên Bảo dù dặn lòng sẽ tác hợp cho hai người, nhưng vừa nghe Ngọc Diệp nói như vậy anh cảm thấy hơi nhói trong tim, nhưng anh lại hỏi ngược lại cô:
Sao em hỏi như vậy? Em không có tự tin à?
Ngọc Diệp im lặng, Nguyên Bảo nhìn phục vụ đạt ly cà phê xuống, cảm ơn và sau đó nói với Ngọc Diệp:
Em nhìn ly capuchino này đi. Em thấy nó đẹp không?
Ngọc Diệp cười:
Vẽ hình chiếc lá rất đẹp.
Nguyên Bảo gật đầu:
Đúng! Nó rất đẹp cho đến khi anh dùng muỗng khuấy nó lên. Nó đã trở thành một ly cà phê xấu xí, nhưng uống vào lại ngon. Vị nhàn nhạt thanh thanh pha lẫn đắng đắng, mùi thơm cà phê Ý rất tuyệt.
Ngọc Diệp nhìn anh rồi hỏi:
Ý anh là?
Nguyên Bảo cười:
Ly cà phê này như đạo lý tình yêu, ban đầu rất đẹp có lúc chúng ta cũng hưởng đầy đủ những cung bậc cảm xúc sóng gió ngọt, bùi, đắng, cay. Sau cùng sẽ được hạnh phúc. Hạnh phúc do mình tạo ra, không phải ép buộc lựa chọn. Em và Nguyên Phong điều có sự lựa chọn riêng mình, cơ hội là do mình tạo ra và giữ lấy. Em đang thiếu lòng tin với bản thân nhiều như vậy à?
Ngọc Diệp sửng sốt khi nghe Nguyên Bảo nói, cô hỏi lại anh:
Vậy còn anh?
Nguyên Bảo uống ngụm cà phê:
Hạnh phúc của em là hạnh phúc của anh. Em vui anh sẽ vui. Từ lâu anh hiểu rằng cho dù có cố chấp bên em thì em cũng không chấp nhận anh. Cho nên anh sẽ luôn ở đằng sau cổ vũ em, em buồn có thể tìm anh. Thật ra anh cũng hy vọng nếu em không hạnh phúc có thể tìm anh làm chỗ dựa.
Ngọc Diệp buồn bã nhìn anh:
Anh định như vậy mãi sao?
Cũng không hẳn! Nhưng ít nhất bây giờ là vậy.
Ngọc Diệp thấy tim mình tự nhiên khó chịu, sao những lời thâm tình như vậy không phải là Nguyên Phong nói ra. Cô cố chấp đợi anh bảy năm nhưng mà Nguyên Phong luôn xa cách với cô. Trước mặt cô là người yêu cô nhiều năm như vậy. Cô thấy chuyện tình cảm cũng quá là trêu chọc người ta. Nhưng biết làm sao. Cô vẫn yêu Nguyên Phong, cô có thể cảm động trước Nguyên Bảo, nhưng tuyệt đối phải ở bên cạnh Nguyên Phong. Cô mỉm cười:
Em không thiếu lòng tin. Em cần sự ủng hộ. Thật may mắn anh ủng hộ em.
Người con gái này cũng quá tàn nhẫn đi, cô đã không yêu anh nhưng hành hạ anh bằng cách này, lúc cần anh thì tìm đến anh, vẻ mặt đau lòng như van xin anh hãy giúp cô đến với người đàn ông khác mà người đó là em trai anh. Ôi định mệnh thật là khiến người ta bất ngờ.
Nguyên Bảo cũng không phải là người dễ buông bỏ, chỉ có điều trong tình yêu anh luôn đứng sau, anh không tranh giành, cũng là một loại cố chấp đến ngược đãi bản thân, bản thân đã có nhiều tổn thương rất sâu nhưng anh lại cam chịu không trách ai chỉ trách bản thân mình. Anh cũng lại là một kẻ si tình đến hết thuốc chữa.
Nguyên Bảo nói thêm:
Em yên tâm! Anh sẽ giúp em kéo gần em và Nguyên Phong hơn, nhưng em biết tính nó rồi. Đừng ép nó quá phản tác dụng.
Ngọc Diệp lắc đầu:
Em hiếu! Em chờ được. Anh để ý anh ấy giúp em nhé. Em sợ bị người ta cướp mất.
Nguyên Bảo cười và vỗ vào tay của Ngọc Diệp:
Yên tâm đi. Gia đình anh có vẻ thích em. Nên em đừng lo, về Nguyên Phong anh sẽ để ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT