Bệnh viện nơi ông Hoàng Tùng làm việc hôm nay vẫn lạnh lùng ảm đạm của sự sống và cái chết, phía dưới khuôn viên ông Hoàng Tùng đang đi dạo nghỉ ngơi một chút thì điện thoại reo lên:
Alô! Con gái của ba hôm nay gọi ba có việc gì?
Trúc Ngọc than thở:
Hôm nay ba con mình phải chuẩn bị đồ cúng giỗ mẹ, ba, ba không nhớ hả?
Ông Hoàng Tùng nói giọng trầm mặc:
Không ba không có quên! Con đang ở đâu?
Trúc Ngọc trả lời hơi nhạt vì mỗi năm đến ngày giỗ mẹ cô là cô lại buồn và giận dỗi với ba mình:
Con đi mua đồ về nhà nấu với chị giúp việc trước, ba về sớm được thì về nhé. Nhiều năm nay ba luôn về trễ vào ngày này đó. Năm nay ba về sớm một chút được không?
Ông Hoàng Tùng nói lại một giọng nghẹn đặc cứng:
Con trách ba sao? Ba xin lỗi năm nay ba sẽ tranh thủ về sớm.
Cúp máy.
Ông suy nghĩ đến bà Diễm Linh, về cuộc hôn nhân bên ngoài tương kính như tân nhưng bên trong thì bão tố ngập tràn. Trúc Ngọc cũng từng nghi ngờ điều này luôn luôn tra hỏi về việc sao ba mẹ mình có phần lạnh nhạt, nhưng ông không thể nói. Vào mười năm trước, bà Diễm Linh phải nhập viện vì bị bệnh tim và qua đời, tác nhân bên trong chính là do u uất mà ra. Trúc Ngọc thì không biết chỉ nghĩ là do mẹ mình không khỏe và không có sức chống chọi bệnh tật nên ra đi. Chung quy lại cũng là những chấp niệm trong tình yêu. Không buông bỏ, không giải thoát được.
Bám víu lấy sự thương hại của đối phương để đổi lấy một chút quan tâm cuối cùng sự ích kỷ cũng hại chết chính mình. Một đạo lý hiển nhiên nhưng không phải ai cũng hiểu được. Ai cũng có nỗi lòng, và sự thống khổ nhưng tất cả điều cố chấp không chịu từ bỏ. Dù là quá khứ không thể cứu vãn vẫn chưa chịu buông xuống. Sự hối hận cũng không thể thay đổi sự thật. Hà cớ gì vẫn giữ bên mình!
Nửa đêm ông Hoàng Tùng mới về, Trúc Ngọc lặng lẽ ngồi chờ ông ở bàn cơm, bình thường cô gái đỏng đảnh trẻ con vui tươi nay lại ngồi ủ rũ khiến ông Hoàng Tùng xót xa:
Con gái à! Sao con chưa ngủ nữa, ba xin lỗi hôm nay có cấp cứu đột xuất ba về không kịp cúng giỗ mẹ con.
Giọng nói ảm đạm cất lên:
Ba, ba không cần giải thích, công việc của ba con hiểu.
Ừ con hiểu là ba an tâm rồi.
Trúc Ngọc lại tức giận:
Ba à! Hôm nay ba nói rõ ràng cho con nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến ba lạnh nhạt như vậy? Không phải chỉ có năm nay ba về trễ đâu. 10 năm rồi! 10 năm qua ngày giỗ mẹ ba đều trốn tránh. Sau đó thì âm thầm tiếc thương. Tại sao vậy ba?
Câu hỏi tại sao đó khiến cho ông vô cùng đau khổ. Tại sao ư? Tại sao mà trong lòng ông thấy quá buồn thương và trốn tránh ư? Vì yêu sao? Đúng vì yêu? Yêu ai? Không phải vì yêu bà Diễm Linh đâu, mà vì chấp niệm với sai lầm của quá khứ, vì hận người mình yêu mà lấy một người một người khác về làm vợ, rồi lại đối xử lạnh nhạt và luôn nghĩ về người phụ nữ khác. Không buông bỏ được, đến một ngày hiểu ra sự việc thì không còn cứu vãn được. Người ra đi đầu không ngoảnh lại, người ở lại bỗng chốc hóa đau thương. Đau ở trong lòng, đau ở trong tim, sự ích kỷ và oán hận khiến cho nhiều bi kịch liên tiếp xảy đến. Ông không có dũng khí nói hết với con gái mình, cũng không có dũng khí đối mặt với chính mình. Là bác sĩ ông cứu được rất nhiều người nhưng chính ông thì không thể cứu lấy chính mình. Đó là nghiệp mà ông phải trả giá cho tuổi trẻ thiếu suy nghĩ của mình.
Ông Hoàng Tùng vẻ mặt trầm tĩnh, giọng nói có chút nghẹn ngào:
Trúc Ngọc à! Có những chuyện không như bề ngoài con suy nghĩ đâu. Từ từ con sẽ hiểu. Ba thật sự xin lỗi con gái.
Trúc Ngọc khóc và bức xúc chạy lên phòng đóng cửa lại một tiếng rầm, trong phòng tiếng bình hoa đập nát. Lúc này ông chỉ biết thở dài từng tiếng và quay ra bàn thờ của vợ. Thắp một nén hương chỉ nói được 3 từ:
Xin lỗi em!
Rồi ông cũng lặng lẽ bước về phòng mình, bước chân nặng trĩu, tâm tư khó lòng thể hiện bên ngoài. Ông định uống rượu, nhưng bác sĩ khoa ngoại không được uống rượu nhiều. Lòng buồn phiền quá chỉ ngôi lặng lẽ xuống bàn và hút một điếu thuốc. Đã lâu rồi ông chưa hút thuốc, đêm nay ông lại trải qua một tâm trạng sầu nén bi thương như thế này chỉ vì quá khứ không thể quay trở lại để sửa hết lỗi lầm, hiện tại cũng không thể nào bù đắp được, tương lai càng là một vấn đề hết sức viển vông làm sao mà có thể an yên một đời.
Người thì cũng đã xa rồi! Nhưng sao tôi vẫn thấy mình không thể quên được...em.
Thời tiết ngoài trời có lẽ có chút mưa, trong căn phòng tràn ngập ánh sáng, Bách Lâm lại chìm vào cơn ác mộng đeo đuổi nhiều năm, bao nhiêu lâu anh cũng không nhớ, anh sợ bóng tối, thích sự trầm tĩnh, cơn ác mộng trăm lần như một, không hề đổi thay, anh được bác sĩ điều trị tâm lý yêu cầu không được suy nghĩ quá nhiều, thoải mái đón nhận những điều tốt đẹp, đừng mang những u uất đau khổ đó sẽ không tốt cho thần kinh của mình. Nhưng với một người đã từng rơi vào hố sâu tuyệt vọng, bị áp bức cùng cực thì sẽ không thể nào buông bỏ được. Mồ hôi trên trán vã ra như tắm khiến anh chợt tỉnh giấc:
Lại như vậy nữa rồi.
Anh chậm rãi bước xuống giường nhìn ra balcon nói thầm:
Nếu đã không thể chữa lành, thôi thì chấp nhận vậy.
Trong đêm khuya anh vẫn ngồi trầm mặc suy nghĩ, gương mặt có vẻ rất đau lòng. Đây mới chính là anh, đau khổ nhưng không nói, oán hận nhưng luôn giữ kín trong lòng, mưu sâu kế hiểm thay đổi không ai nhận ra. Ban ngày là người thâm trầm bình tĩnh, ấm áp. Nhưng có ai biết được từ lâu bên trong thì đã lạnh lẽo vô tình. Những mâu thuẫn liên tục dày vò anh khiến anh mệt mỏi thiếp đi đến sáng trên ghế sofa.
Buồi sáng khu biệt thự họ Trần, hôm nay Nguyên Bảo có hứng thú đi dạo ngoài vườn cây, gặp Nguyên Phong đang ngồi ở một chiếc bàn có trà và vài thứ bánh ngọt. Anh di chuyển đến chào hỏi em trai với vẻ ung dung và trong lòng bớt nặng nề hơn:
Em chưa đi làm à?
Vẫn chưa! Anh hai hôm nay em trông anh có gì đó rất khác.
Chủ động rót trà uống một ngụm, Nguyên Bảo lại trải lòng:
Nguyên Phong, có lẽ anh thông suốt vài chuyện nên tâm trạng thoải mái. Anh em minh lâu quá không đi chơi thể thao rồi, à hôm nào tìm một số đồng đội cũ hai anh em mình chơi đá bóng một bữa đi.
Nguyên Phong vô cùng ngạc nhiên:
Vậy được, để em nói với Hoài Nam tập họp quân số mình chia đội tham gia.
Uhm được đó.
Hai anh em vui vẻ nói chuyện, trên lầu cao nhìn ra bà Dao Anh cười nói thầm:
Rốt cuộc cũng thấy anh em nó vui vẻ như vậy.
Ông Nguyên Lộc có thói quen đọc bào và uống cà phê trong phòng sách, đột nhiên ông bỏ tờ báo xuống và gọi điện thoại cho ông Lý Minh Đạt về chuyện hợp tác và kết thông gia:
Alo anh Đạt à?
Ông Minh Đạt cười cười:
Vâng! Tôi đây, sáng sớm ông bạn già gọi tôi có gì không? Có vụ làm ăn nào mới à?
Ông Nguyên Lộc cười vui vẻ:
Cũng không hẳn là vụ làm ăn. Nhưng thật sự cũng thú vị.
Uhm! Anh nói thử xem.
Nghiêm túc hỏi lại bạn mình:
Anh thật lòng muốn liên thủ với tôi để làm dự án bệnh viện đó chứ.
Bên kia một giọng cười vang:
Sao hả? Lâu quá tôi không có cái dự án nào mà tranh đấu vui như vậy chắc chắn tôi sẽ tham gia, làm một mình có lẽ không dễ nên tôi mới muốn hợp tác với anh. Hơn nữa mấy năm gần đây tôi thấy có vài chuyện không ổn cho mấy gia đình chúng ta, nên hợp tác là tốt nhất.
Ông Nguyên Lộc trầm tĩnh, giọng ôn tồn cười nhạt một chút:
Anh đúng là không khác xưa, luôn cẩn trọng.
Chung quy lại cũng vì bọn trẻ.- Ông Minh Đạt cũng cười
Khoan đã! Tôi cũng nghĩ đã đến lúc nói chuyện hôn sự của mấy đứa nhỏ. Nhưng mà không biết ý anh như thế nào? Ông Nguyên Lộc đang thăm dò.
Giọng ông Minh Đạt trầm lại:
Xưa nay tôi không hề ép tụi nhỏ, chỉ vì không muốn tụi nó giẫm lên vết xe cua tôi hồi xưa.
Chậc! Chuyện này cần suy xét kỹ hơn. Mấy đứa nhỏ dạo này tâm tư tôi nhìn không thấu. Nhưng cũng không phải là không có cơ hội.
Ông Minh Đạt cười lớn:
Đúng! Chính xác. Chắc chắn rồi, tụi nhỏ cũng thâm tình lắm, chờ tôi dò ý tụi nó một chút. Cái này không gấp được.
Được! Được! Vậy hôm nào chúng ta hẹn nhau đi đánh golf đi.
Okay!
Tạm biệt.
Cúp máy ông Nguyên Lộc cầm điện thoại và suy nghĩ sau đó gọi cho một người cấp dưới:
Cậu mau theo dõi con trai tôi xem dạo này nó làm gì? Đừng để nó biết, tư liệu cứ gửi qua mail của tôi còn các giấy tờ quan trọng thì đến gặp tôi trực tiếp.
Dạ! Tôi hiểu rồi.
Sau đó lại đứng nhìn ra sân vườn, trầm tư. Trong lòng lại thấy có một chút cô đơn, ông cũng là một con người tội lỗi, nghĩ đến ông liền nhắm mắt lại tự nói với lòng:
Nếu như năm đó tôi không làm ra chuyện tai hại đó, thì có lẽ không ray rứt như bây giờ. Nhưng cuộc đời không có nếu như, nó đã là chuyện đã rồi. Tôi không biết phải làm sao để trả nợ cho em Lan Hương à.
Ngoài trời ánh nắng vẫn lan tỏa, hai cậu con trai ngồi nói chuyện vui vẻ, trên bầu trời mây trắng tầng tầng lớp lớp, ông chợt ngước nhìn mà trong lòng lại còn quá nhiều phiền muộn không thể giải bày.
Uyển Nhi ngồi một mình trong nhà nghe một bài nhạc an yên buổi sáng, thì Lan Chi gõ cửa:
Ai vậy? Tới liền!
Mở cửa ra thấy Lan Chi cô nở nụ cười có chút gượng gạo:
Lan Chi mới sáng bạn không đi làm à?
Lát nữa mình đi, nhưng dạo này bạn bị sao vậy? Không khỏe hay Có gì lo lắng cứ nói với mình được không? Mình hơi lo cho bạn.
Uyển Nhi phá lên cười:
Thôi đi tiểu thư ơi. Tôi mới là người lo cho cô kìa. Sao công việc dạo này ổn không?
Không ổn tí nào.
Sao thế?
Hai cô gái ngồi xuống ghế nói chuyện nghiêm túc, Lan Chi lắc đầu nói vẻ mệt mỏi:
Công ty mình vừa mới trải qua một cuộc can qua, mình không biết có phải tại mình không, nhưng mà suy nghĩ logic thì có một chút, nó giống như đang truy cùng giết tận mình.
Ý bạn là ngoài ông Nội của bạn ra còn có những người khác phía sau lưng bạn muốn hại bạn chết luôn sao?
Cũng không loại trừ khả năng này. Nhưng mình vẫn thấy có bất ổn không yên tâm được.
Uyển Nhi nhìn Lan Chi lo lắng rồi hỏi thăm:
Mình giả sử bạn bị bắt về Cần Thơ rồi sao? Tiếp theo sẽ làm gì? Tiếp tục đính hôn và làm người thừa kế à?
Lan Chi thở dài:
Cả hai mình điều không muốn, hơn nữa, thật sự chuyện làm người thừa kế có nhiều thứ rắc rối lắm. Mình chưa tiện nói bây giờ được, gia đình mình có những bí mật khó lòng mà tìm hiểu.
Uyển Nhi cũng bất lực ngồi thở dài và uống một ly nước trắng, Lan Chi lại vặn vẹo hỏi lại:
Uyển Nhi à? Bạn đang giấu mình chuyện gì? Có thể nói cho mình biết, nếu có khó khăn mình giúp bạn.
Không sao đâu! Không có việc gì đâu. Mình tới giờ ra ngoài rồi, bạn thì sao?
Thôi mình cũng đi đến công ty đây. Hôm nay mình với sếp sẽ gặp tập đoàn Họ Trần.
Uyển Nhi không biết nên cười hay nên dùng thái độ nào với Lan Chi, vui cho cô ấy hay là lo lắng, mà tại sao lo lắng? Không biết như thế nào cô cứ cảm thấy bất an như sắp có bão tố sắp đến, khuyên cũng không được mà cũng không có lý do để ngăn cản nên như thế nào thì cứ như thế ấy, nếu đã là duyên số thì khó lòng mà thay đổi, thôi thì cứ chờ xem sao, nên nói:
Chúc may mắn nhé!
Cả hai bước xuống nhà , mỗi người một hướng, Uyển Nhi vội vã chạy bộ ra khuôn viên nhà, Lan Chi bước thong dong và suy nghĩ:
Uyển Nhi nói không sai, nếu bị bắt lại thì làm sao từ chối được mấy chuyện kia?
Nghĩ thôi mà đã thấy đau đầu rồi, không nghĩ nữa cô tiếp tục đi bộ và hôm nay cô đi taxi đến tập đoàn họ Trần.
Tại một khu ăn uống phức hợp, có một người đàn ông đang chơi đùa với máy tính, đeo tai nghe và huyên thuyên:
Gì nào? Thôi! Thôi! Giả dối...đừng nói nữa.
Có một bàn tay vỗ vai anh ta, người đàn ông đó chau mày:
Sao lại là anh? Định Quân anh muốn làm gì tôi?
Người đàn ông kia biến đổi sắc mặt, Định Quân vẫn kiên trì lạnh lùng, tên thanh niên kia vẫn cố chấp hỏi:
Anh tìm tôi là để làm gì? Anh tha cho tôi đi, chuyện hai năm trước không liên quan tôi.
Đi theo tôi! Định Quân rất nghiêm túc, đôi mắt sắc bén bên trong chiếc kính trắng như nhìn thấy hồng trần của anh, anh chầm chậm nhìn vào tên thanh niên có phẩn hốt hoảng này.
Cuối cùng sự bạo lực trong ý nghĩ cũng khiến đối phương đứng dậy đi theo, tâm trạng hồi hộp lo lắng.
Trong một căn phòng tối dưới tầng hầm, người con trai lúc nãy đang nhai kẹo và lãi nhãi:
Này! Định đưa tôi đi đâu? Có biết tôi là ai không hả?
Định Quân cười nhạt nhẽo, vẫn dáng vẻ anh tuấn đeo kính trắng tỏ vẻ thư sinh:
Phương Khiêm, lâu ngày không gặp có vẻ như cậu đã trưởng thành hơn một chút rồi đó. Còn dám xưng danh tính ra, không sợ chết à.
Phương Khiêm là ai? Quốc tịch Ý, tên tiếng ý là Alan, trình độ kỹ thuật rất tốt, bối cảnh gia đình rất phức tạp, con lai nên thừa hưởng sắc vóc không tệ, Anh ta còn là cao thủ hacker và game thủ poker số 2 tại các sòng bài casino ở Ý, nhưng bảy năm trước vì đắc tội với gia đình Cosa nên bị truy giết sang Pháp, may mắn lúc đó được Định Quân và Hà Phi cứu một mạng, sau đó giúp anh ta trừ khử một số thành viên của gia đình Cosa, được cứu một mạng nên Phương Khiêm giúp Hà Phi làm một số việc, tuy nhiên 2 năm trước đột nhiên các dữ liệu quan trọng bị mất và Phương Khiêm cũng mất tích Hà Phi nghi ngờ anh ta phản bội, giờ thì đã để Hà Phi tìm ra thì mạng anh ta khó mà giữ.
Phương Khiêm bình tĩnh, hỏi lại:
Có gì đâu, tôi biết sớm muộn gì các anh cũng tìm tới tôi. Nhưng mà dữ liệu năm đó không phải tôi làm mất.
Định Quân sọt tay vào túi cười nói:
Đi mà nói chuyện với cậu chủ Harry đi! Giải thích rõ ràng, hai năm nay chắc cậu biết mình bị truy sát không ít lần nhỉ? Không ngờ dám về Việt Nam đấy.
Đi đến một cái bàn hình chữ nhật dài, đầu bàn là Hà Phi đang ngồi chễm trệ và uống một vodka cười, sau đó rót một ly đẩy tới Phương Khiêm, lúc này gương mặt Phương Khiêm có phần sợ hãi, trắng bệch, Hà Phi lạnh lùng nói:
Người anh em, lâu ngày không gặp, uống chút rượu đoàn tụ đi.
Phương Khiêm không thể cầm ly, cũng không uống, Hà Phi chau mày:
Sao vậy? Người anh em đang lo lắng gì? Không nể mặt Harry này à?
Phương Khiêm lo lắng, giải thích:
Harry, anh muốn tôi phải làm sao mới tin tôi? Quả thật dữ liệu đó bị mất nhưng không phải tôi làm. Tôi làm sao mà dám đắc tội với anh được.
Hà Phi uống một ngụm rượu, Vodka nóng bỏng đi xuống cổ họng anh thở nhẹ nhàng và hỏi chậm rãi, giọng nói lạnh lùng:
Thế à? Vậy tại sao bỏ trốn? Mà trốn rất kỹ, thay đổi thân phận rất nhiều lần?
Phương Khiêm càng căng thẳng thì càng chảy mồ hôi trên trán, Hà Phi liên tục công kích, sắc mặt lãnh cảm vô tình, đôi mắt không có hồn của kẻ nhẫn tâm:
Tôi đang bí mật điều tra, nhưng tiếc là không tra ra được, nhưng tôi biết có người phá rối và ly gián chúng ta.
Hử? Cậu đang đóng phim truyền hình điệp viên à?
Tôi nói thật, từ ngày gặp nhau và hợp tác với nhau tôi chưa từng nghĩ sẽ phản bội anh, bởi vì anh cứu tôi. Tính tôi xưa giờ có ân trả ân, có thù báo thù. Tôi không có làm thì tôi sẽ không thừa nhận. Nếu hôm nay anh cho người khử tôi thì tôi cũng nói như vậy.
Hà Phi không cười, không nói gì suốt buổi cho đến bây giờ, anh nhìn qua Định Quân ra hiệu, Định Quân tiếp lời:
Được! Nếu như cậu Phương Khiêm nói vậy thì cứ như vậy, nhưng hôm nay cậu muốn ra khỏi chỗ này thì hơi khó.
Đến bây giờ nhìn lại thì vệ sĩ đứng đầy đủ cả khu vực của anh, anh hỏi lại:
Vậy bây giờ các anh muốn gì?
Búng tay một phát, Đinh Quân nói:
Hay lắm! Hỏi đúng câu hỏi rồi! Chúng tôi muốn cậu làm một việc? Cậu không có sự lựa chọn, tốt hơn là nên hợp tác tự nguyện.
Việc gì? Ngạc nhiên hỏi lại.
Định Quân đứng sát ghế cúi xuống vỗ đầu của Phương Khiêm:
Làm việc theo sở trường chắc không quá khó nhỉ?
Phương Khiêm lẩm bẩm:
Sao? Đừng nói là hack cái gì hay poker gì nhé! Lâu rồi tôi không chơi mấy cái trò đó.
Định Quân bóp miệng của Phương Khiêm:
Dù sao cậu vẫn là cao thủ hacker còn là game thủ poker số 2, cái này thì có lẽ không cần bàn cãi. Đừng có mà trốn tránh.
Haizza. Thôi được! Muốn đối phó ai và ở đâu?
Hà Phi im lặng, Định Quân lại tựa vào thành bàn, tay chóng xuống sau đó cười:
Nhanh miệng lắm. 2 ngày nữa sang Campuchia, giúp đỡ một người chơi poker trong Casino thắng 20 tỷ sau đó đi về đây, mang theo người cậu đã giúp về luôn.
Chỉ vậy thôi sao?
Làm xong việc này sẽ có yêu cầu khác. Nếu không muốn chết thì im lặng mà làm.
Sao phải là tôi, chẳng phải Harry là số 1 sao?
Đừng có mà càu nhàu, cậu chỉ cần làm theo ý Harry là được. Harry hiện tại hạn chế lộ diện. Chỉ cần làm theo như vậy là được.
Phương Khiêm nghiêm túc suy nghĩ, nêu cãi lại thì cái mạng này sẽ không sống được bao lâu đành chấp nhận thôi. Định Quân chìa ra bản thỏa thuận và uy hiếp:
Ký vào!
Phương Khiêm ký xong thì được một nhóm người đưa đi. Ở lại trong phòng Hà Phi vẫn lạnh lùng, suy nghĩ. Định Quân thì vẫn đeo chiếc kính trắng, bên ngoài ăn mặc như thư sinh khiến người ta không đề phòng, Hà Phi rót một ly rượu cho Định Quân:
Vất vả cho anh rồi, hù dọa tên nhóc đó một phen. Từ lâu tôi biết dữ liệu đó không phải do Phương Khiêm làm.
Vậy thì ai?
Tôi chưa cảm nhận được mùi của con gián chết tiệt. Nhưng tôi sẽ không để con gián đó sống được lâu đâu.
Định Quân cũng hơi bất an vì thân phận anh không được phép có sự thay đổi trong cử chỉ của mình, anh vẫn trầm tĩnh, tươi cười và uống một ngụm rượu để giảm bớt căng thẳng.
Từng bước chân tiến vào tòa nhà của tập đoàn họ Trần, Lan Chi có chút không thoải mái vì cô vẫn chưa nói cho Nguyên Phong biết chuyện mình sẽ là đối tác của nhau, vừa đến cửa thì gặp Jack, cô và Jack đi sát nhau hỏi:
Hi anh! Chúng ta không hẹn trước mà đột ngột đến có tiện không anh? Sao anh lựa chọn chủ động đến mà không phải anh ấy tìm chúng ta sao?
Jack nhìn Lan Chi lắc đầu và cưới:
Hôm nay em ăn mặc rất đẹp, đảm bảo sẽ thành công.
Lan Chi hơi sốc trước lời nói của Jack:
Sếp ơi! Sếp nói gì vậy em không có đùa với sếp.
Jack cười:
Ai đùa với em, lát gặp em sẽ biết.
Jack và Lan Chi đến quầy tiếp tân, Jack nở nụ cười làm tan chảy mấy cô em, anh hơi hóm hỉnh:
Hi mỹ nhân! Cho anh gặp Tổng giám đốc của em nhé.
Hai cô tiếp tân nhìn Jack hết hồn suy nghĩ trong lòng ‘’ trời ơi là trời, ăn cái gì mà đẹp trai thế không biết’’ nhưng vẻ mặt bình tĩnh:
Dạ! Anh có hẹn trước không ạ?
Jack ra vẻ ngại ngùng:
Nói thế nào nhỉ? Có hẹn trước không hả? Không hẹn trước là không lên được sao?
Tiếp tân tiếp lời:
Dạ nếu như anh chưa hẹn trước thì không thể lên được đâu ạ.
Lan Chi nhìn Jack rồi che miệng cười, cô vốn dĩ nghĩ Jack rất nghiêm túc không ngờ có lúc lại gian manh như vậy, cô đứng kế bên nên nói thêm:
Phiền hai cô báo với Tổng giám đốc một tiếng là có công ty Growth up đến thăm. Đây là Mr.Jack Nguyễn.
Hai cô tiếp tân giật mình:
Công ty Growth up, tập đoàn đầu tư đa quốc gia. À vâng vâng, tôi sẽ báo ngay.
Bấm máy gọi số nội bộ, thư ký của Nguyên Phong vào phòng báo:
Thưa anh! Có Mr.Jack và trợ lý của anh ấy ghé thăm, cần gặp anh.
Nguyên Phong đang ngồi trên ghế bỗng cười một tiếng:
Mời họ lên đi. Chuẩn bị cafe và trà nhé.
Dạ!
Dưới sảnh hai cô tiếp tân nói với Jack:
Dạ sếp bảo hai anh chị lên ạ. Đi thang máy A. Tầng 40
Okay em! Cảm ơn em nhé.
Trước khi rời khỏi còn cười chết người với hai em gái tiếp tân khiến hai cô hết hồn mà bàn tán:
Có cần phải cười bức người như thế không?
Một mình sếp là đủ khiến con tim không ngủ yên rồi, nay tự nhiên xuất hiện thêm một anh, ôi trời ạ!
Nguyên Phong trong phòng gọi cho Hoài Nam:
Qua đây một chút đi, sắp có khách quý ghé thăm.
Hoài Nam hơi bất ngờ:
Chậc! Không lẽ là Jack.
Yes!
Được! Qua ngay đây.
Cửa thang máy dừng ở lầu 40, Lan Chi và Jack bước ra thì thấy thư ký ra đón:
Chào hai anh chị, sếp đã đợi hai người ở bên trong ạ.
Lan Chi và Jack gật đầu bước vào trong.
Nguyên Phong mặc một bộ suit màu đồng rất đẹp bên trong áo gile và cavat chỉnh chu, tay đeo rolex gương mặt phản chiếu qua ánh sáng của sổ bằng kính khiến cho anh càng đẹp trai, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lan Chi nở một nụ cười đẹp nao lòng, khiến Lan Chi hốt hoảng trái tim đập hơi mạnh nhưng cố gắng bỉnh tĩnh, rồi anh lại nhìn qua Jack sau đó đứng lên chìa tay ra bắt tay:
Chào anh Jack! Lâu rồi chúng ta không gặp.
Jack nhìn qua Lan Chi cười có vẻ hơi nham hiểm một chút rồi quay qua bắt tay với Nguyên Phong:
Cũng không lâu lắm, tôi vẫn thấy anh ở trên báo chí doanh nhân. Có điều là nói chuyện trực tiếp thì có vẻ từ lần gặp 2 năm trước chúng ta không có nói tới nữa.
Nào nào ngồi đi. Hoài Nam nhanh chóng xóa tan căng thẳng.
Thư ký mang trà và cafe vào xong rồi đi ra. Lan Chi nhìn qua Hoài Nam và chợt nhớ lại:
Ôi! Là anh sao?
Thì ra là cô!
Jack và Nguyên Phong ngạc nhiên:
Hai người quen nhau à?
Lan Chi cười:
Không tính là quen.
Hoài Nam tiếp lời:
Tình cờ giúp đỡ một lần. Không sao chúng ta sẽ nói chuyện đó sau nhé.
Lan Chi lại cười như mùa thu tỏa nắng:
Okay! Cảm ơn anh lần đó giúp tôi.
Jack lại cười:
Xem ra chúng ta có duyên rồi.
Hoài Nam tự giới thiệu lại:
Chào cô! Tôi là Hoài Nam, trợ lý cho sếp Nguyên Phong.
Lan Chi chào lại:
Chào anh! Tôi là Lan Chi, hiện tại phụ trách với sếp Jack dự án này.
Nguyên Phong lại tiếp lời:
Tôi không ngờ hôm nay anh đại giá đến đây. Sao nhiều lần từ chối gặp mặt.
Jack nghiêm túc trở lại:
Con người có lúc sẽ có thay đổi. Chủ yếu đến đây xem tập đoàn tỷ đô như thế nào. Nhiều năm trước không có cơ hội hợp tác với nhau, bây giờ có thể có bước tiến tôi cũng muốn tìm hiểu một chút.
Hoài Nam nghiêm nghị hỏi:
Anh Jack đã xem qua bản kế hoạch hợp tác của chúng tôi chưa?
Jack cầm ly cafe lên uống một ngụm, xong nhắm mắt tận hưởng:
Cà phê chỗ anh ngon quá! Mua ở đâu vậy?
Lan Chi bất ngờ về câu trả lời của Jack không ăn nhập với câu hỏi của Hoài Nam, Nguyên Phong thì cũng không quá bất ngờ với cách xử sự như vậy của Jack, Lan Chi ghé tai hỏi Jack:
Anh ơi là anh! Mình đi bàn chuyện mà. Nhà mình Thu Lan pha cà phê cho anh không đủ uống hả?
Jack cười:
Sao hả? Em lo gì, mình đi qua đây tìm hiểu chứ có phải đánh nhau đâu mà em căng thẳng quá. Uống trà đi.
Lan Chi nhìn anh, anh nói thêm:
Uống trà đi, bỏ thêm tí đường.
Lan Chi bất lực uống trà. Nguyên Phong cười nói:
Anh Jack thích cà phê ở đây vậy lát tôi nói thư ký tặng anh một ít, và cho anh liên hệ nhà cung cấp anh có thể mua thoải mái.
Cả phòng cười lên, Jack mới nói:
Tôi thấy sao mà mọi người căng thẳng quá. Chúng ta đâu phải mới biết nhau phải không? Tôi đã đến đây rồi thì đã có quyết định cho chuyện hợp tác này rồi.
Cả bốn người cùng nhau bàn bạc trong không khí trầm mặc, Jack là một người đàn anh nổi tiếng ở trường, cùng thời với Nguyên Phong ở bên Anh, nhưng phong cách làm việc khác nhau, Jack được các giáo sư rất xem trọng và định cư ở nước ngoài nên dù sao cũng là người có địa vị, Jack là người đầu tư nên sẽ tính toán rất nhiều, cho nên điều kiện đưa ra cũng rất khó cho đối tác chấp nhận. Nguyên Phong vừa nói nhưng vẫn hay nhìn về phía Lan Chi, Jack cũng nhìn ra một ý đồ thâm sâu nên hay lấy nước uống phân tán sự chú ý. Sau một hồi bàn luận thì Jack nghiêm giọng nói nhẹ nhàng:
Điều kiện tôi cũng đưa ra như vậy rồi! Không có deal nào tốt hơn thế đâu.
Nguyên Phong nhìn Hoài Nam, rồi HoàI Nam cười:
Tôi nên gọi anh là cá mập hay cá voi?
Jack lại cười, hôm nay Jack cười hơi bị nhiều rồi, còn đâu dáng vẻ làm bộ khó chịu của anh:
Cá mập cắn người, cá voi cứu người. Anh muốn tôi như thế nào?
Hoài Nam lật kèo trên bàn đàm phán:
Hôm nay đồng ý với anh deal này thì anh là cá voi, nhưng nếu như chúng tôi không đồng ý thì anh sẽ là cá mập cắn chúng tôi sao?
Lan Chi uống thêm một hớp trà rồi thong thả mở máy tính tra cứu số liệu, Jack nhắc lại:
Lần này tôi chỉ nhận 20% cổ phần thôi, tôi sẽ giúp anh giải quyết chuyện SSG. Hơn nữa là dự án bệnh viện tôi nghĩ chúng ta nên hợp tác. Và quan trọng là nếu đấu thầu thành công thì 49% cổ phần là của tôi, vì tôi cũng muốn được ngang quyền như anh. Anh cứ giữ chức vụ chủ tịch cũng được, tôi không cần chức vụ nhưng tôi cần quyền quyết định. Vì có đôi lúc anh sẽ không quyết định được thì tôi sẽ là người quyết định.
Nguyên Phong suy nghĩ:
Tên Jack chết bầm này! Đúng là như lời đồn mà.
Jack đang chờ câu trả lời:
Sao hả? Thấy sao? Mà nếu anh hợp tác với tôi trong dự án bệnh viện thì Lan Chi là người phụ trách chính, cô ấy sẽ qua làm việc với anh thường xuyên, tôi cho anh mượn nhân sự rồi lại còn là một cô gái tài giỏi xinh đẹp nữa, như vậy chưa thỏa đáng với anh sao? Tôi nói cho anh biết không thể nào đấu thầu xây dựng bệnh viện một mình đâu. Đây là miếng bánh ngon, nhiều người muốn tranh giành. Anh không nhanh chóng liên thủ thì dự án sẽ nhanh chóng rơi vào tay người khác. Cho anh 3 ngày suy nghĩ. Còn SSG thì tôi đã nói rồi. Tôi sẽ đầu tư và giải quyết rắc rối cho anh. Giúp anh qua nguy khó, hơn nữa đây cũng là một mảng phát triển với tốc độ tốt. Nhưng trước hết anh nên loại bỏ hết nhân sự của công ty rách nát đó đi, tôi sẽ cử người xây dựng lại hết cho anh và gửi chi tiết cho anh trong vòng 10 ngày.
Nguyên Phong ngồi ngả ra sau, đúng là không ai chịu nhường ai Nguyên Phong lại cười:
Jack à! Bao năm rồi mà cách anh xuống deal vẫn như thế. Vẫn cái khí thế đi bức người. Để tôi nhắc một chút cho anh nhớ. Tuy là hiện trạng công ty SSG đang có một chút khó khăn và nó đang nằm trong red caution nhưng mà cũng không phải là quá tệ. Tôi nghĩ 20% thì quá cao, 10% or 15% thì tôi sẽ cân nhắc. Hôm nay anh đến đây là đã nể mặt tôi rồi. Còn vấn đề dự án bệnh viện và đề xuất của anh thì e rằng tôi chưa thể quyết định, tôi cần bàn bạc thêm.
Jack cười to và chau mày lại:
Tôi biết ngay mà, chúng ta không dễ gì đồng thuận được ngay, 18% cho SSG là giới hạn cuối cùng.
Nguyên Phong im lặng suy nghĩ. Hoài Nam định nói nhưng cũng không nói tiếp được, Jack uống hết tách cà phê và nói:
Không sao chúng ta còn nhiều thời gian, nhưng mà đấu thầu sắp đến rồi. Anh mau suy nghĩ và liên lạc với tôi nhé. Lan Chi mình về thôi.
Lan Chi gật đầu chào Nguyên Phong và Hoài Nam, cô bỗng suy nghĩ trong lòng: Hai người này cao ngạo như nhau, ai cũng khi thế, hèn gì bàn hoài không hợp tác được.
Trong phòng còn lại Nguyên Phong và Hoài Nam, Nguyên Phong đứng dậy bước đến cửa sổ, cởi áo vest ra thở dài hỏi Hoài Nam:
Cậu thấy tên Jack không, chẳng khác gì 2 năm trước, bây giờ còn hừng hực khí thế hơn nữa chứ.
Hoài Nam cười cười:
Nè! Cậu đang bực cái gì vậy? Tôi thấy là anh ta cũng có thay đổi một chút, nhưng đúng là Jack có một chút khí thế áp mình, dự án bệnh viện hắn ta chắc có chút tin gì nên mới biết một mình chúng ta không làm được.
Nguyên Phong chau mày:
Chuyện mà lần trước nói thế nào rồi, tại sao ngay lúc này các dự án của chúng ta điều bị phá nát, ảnh hưởng vốn lưu động. Tên đứng sau lưng mình là ai?
Hoài Nam căng thẳng nói:
Rất ít tin tức, tuy nhiên nghe nói là một người nước ngoài, quốc tịch Pháp, có gia thế không hề đơn giản. Nhưng không tiết lộ danh tính.
Nguyên Phong sọt tay vào túi nói tiếp:
Tiếp tục tra đi, chơi trò chơi ném đá dấu tay thì cũng không phải tốt lành gì.
Ừ được thôi. Tôi sẽ cố gắng.
Nguyên Phong hỏi han:
Nè! Sao cậu quen Lan Chi vậy?
Hoài Nam híp mắt lại, gương mặt cũng điển trai thoải mái nói:
Lần đó hẹn cậu tại quán bar đó, trước khi gặp cậu tôi thấy cô ấy đang chạy trốn một đám người nên giúp cô ấy lánh mặt. Nhưng chưa kịp hỏi gì thì cô ấy chạy mất.
Nguyên Phong suy nghĩ lại hôm đó rồi nói thầm trong lòng:
À! Thi ra là vậy.
Hoài Nam nghi ngờ hỏi:
Nè! Cô gái đó là...không phải cô gái đó chứ!
Nguyên Phong cười:
Rất trùng hợp! Đó là cô gái tôi tìm kiếm.
Hoài Nam phá lên cười đang ngồi ở sofa đứng dậy nói với Nguyên Phong:
Chúc mừng cậu. Nè! Hôm nào hẹn cô ấy đi ăn đi, hôm nay nhìn cô ấy tôi hiểu sao cậu thích cô ấy rồi. Đôi mắt cô ấy rất đẹp.
Nguyên Phong liếc bạn mình:
Nè! Đang nghĩ gì đó.
Không nghĩ gì, nhưng mà chuyện hợp tác với Growth up có triển vọng đấy. Suy nghĩ lại một lần nữa đi.
Uh!
Jack và Lan Chi đi ra khỏi tòa nhà, lên xe Jack chạy về công ty, anh nhìn qua Lan Chi rồi cười nói chọc ghẹo:
Lan Chi!
Hả?
Hả gì mà hả? Lúc nãy anh thấy Nguyên Phong cứ nhìn em cười cười? Dẫn người đẹp đi theo khí thế khác hẳn.
Có sao? hehe
Thôi đi cô nương! Em có quen với Nguyên Phong bên ngoài hả?
Lan Chi cười tươi như hoa:
Bị anh phát hiện rồi sao? Hahaha tình cờ em gặp được 2 lần, do em đi nhà thờ thăm bọn trẻ trong đó. Nhưng em không hề nhắc đến chuyện công việc.
Anh thấy chắc anh ta biết em từ lâu nên cố tình tiếp cận. Em cẩn thận đấy!
Chắc không phải đâu.
Anh mong là như vậy.
Jack bắt đầu nghiêm giọng trong lòng đang có suy nghĩ không vui. Lan Chi lại hỏi thêm:
Anh Jack! Em thấy khi nãy thái độ và phong cách của anh đúng là giống như lời đồn không sai tí nào.
Chậc! Đứa nào dám mách lẻo trước mặt em về anh vậy?
Hahaha.
Nhưng mà Nguyên Phong anh ta cũng không dễ chịu đâu. Nhưng sớm muộn anh ta phải đồng ý thôi. Vì anh ta đang thật sự khó khăn.
Anh ta không phải người tài giỏi lắm sao?
Thật ra không phải anh ta làm không tốt, chỉ có điều như anh nói rồi đó làm nghề của chúng ta sẽ có rất nhiều người muốn giẫm chúng ta chết, bóp nát chúng ta, thâu tóm chúng ta, luôn đề cao cảnh giác. Chắc là Nguyên Phong bị ai đó hại nên liên tiếp gặp rắc rối.
Anh biết ai phá rối không?
Jack im lặng suy nghĩ trong lòng:
Có khi nào là người đó, rồi anh lại mỉm cười với Lan Chi:
Làm sao anh biết được. Nhưng mà chắc Nguyên Phong sớm vượt qua thôi.
Đang trò chuyện thì điện thoại nhận được tin nhắn:
Tối mai hẹn cô ăn tối nhé! Tôi sẽ đón cô! NP
OK! LC
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT