Một thành phố ồn ào hoa lệ trong buổi sáng tấp nập người qua, Lan Chi ngồi trên xe buýt đến chỗ làm lại thả hồn theo gió mây, vừa bước xuống xe thì gặp Thế Tâm, anh chàng vẫn kiểu hóm hỉnh vui tươi:

y da! Chào người đẹp! Ngày nào em cũng đi bằng xe buýt à? Sao không sắm chiếc xe máy mà đi hoặc là tìm một anh tài xế đi.

Lan Chi cười đùa lại:

Em thích đi phương tiện công cộng, bảo vệ môi trường. Anh đừng đùa! Em không đủ tiền trả lương cho tài xế đâu.

Thế Tâm cười hề hề rồi sọt tay và túi quần hỏi thăm:

Lan Chi, anh chưa bao giờ nghe em kể về gia đình. Nhưng anh nhìn em thì có lẽ gia đình em không tầm thường như em nói. Có thể bật mí một chút được không?

Lan Chi bấm nút thang máy lên lầu 48, rồi cười, nhìn qua vẻ mặt thân thiện khôi hài của Thế Tâm và nhẹ giọng::

Phần đó khi nào có thời gian em kể cho, giờ nói chuyện chính nè sắp tới có cuộc hợp với tổng công ty, chúng ta cần trình bày các hạng mục nào?

Thang máy mở ra, Thế Tâm cầm tài liệu cùng với Lan Chi vừa đi vừa nói;

Báo cáo hết bao gồm câu chuyện hợp tác với tập đoàn Trần Gia. Và dự án xây dựng bệnh viện. Nhưng không biết là phút cuối có thêm yêu cầu gì nữa không thì chưa biết.

Mà sao bên tổng công ty phải làm như vậy? Tình hình ở Việt Nam 2 năm gần đây em thấy khá ổn mà.

Anh không biết được. Jack đang đau đầu vì có thông tin có một bức email gửi vào hòm thư của tổng công ty bên UK nên họ muốn qua để tham chiếu vài vấn đề.

Email? Email sao?

Email tố cáo nói Jack lập quỹ đen.

Lan Chi cười ngỡ ngàng:

Trời đất! Có chuyện này luôn. Vậy mình phải làm sao anh?

Thế Tâm và Lan Chi ngồi xuống nói tiếp:

Tại em không biết thôi, tập đoàn họ Trần là mục tiêu của công ty chúng ta. 2 năm trước Jack từng đàm phán với Nguyên Phong Tổng giám đốc bên đó, nhưng thất bại anh ta không chịu hợp tác.

Nhưng mà bây giờ anh ta đổi ý? Nhưng sao lúc đó anh ta không đồng ý? Điều kiện không thỏa đáng à?

Ừ! Đúng là có một chút không thỏa đáng. Thời thế tạo anh hùng mà, mấy năm nay tập đoàn đó cũng gặp chút rắc rối, hơn nữa vụ án triệu đô của SSG vẫn chưa xong, cho nên anh ta muốn chọn mình làm người hợp tác.

Lan Chi thơ dài suy nghĩ rồi hỏi bâng quơ:

Vậy chuyện SSG có liên quan đến chúng ta không? Thật là trùng hợp đó anh Thế Tâm.

Thế Tâm ngạc nhiên nhìn cô và cười:

Này cô bé! Xem phim hình sự nhiều quá rồi hả? Jack không có làm mấy chuyện đó đâu. Với lại 2 năm nay chúng ta cũng phát hiện lâu lâu cũng có một bàn tay nào đó phá hoại, nhưng có điều không biết là ai.

Lan Chi lại thấy chẳng an lòng suy nghĩ, Thu Lan lại đứng từ xa nhìn suy nghĩ:

Nhất định cô ta có vấn đề. Làm sao để tìm ra được bí mật của cô ta. Mình phải làm gì đó trước khi quá muộn.

Lan Chi nhận được một lời chúc của Nguyên Phong:

Chúc cô ngày mới tốt lành! NP.

Lan Chi lại thấy trong lòng có chút xao động, đây là cảm giác gì đây? Cô đã rung động rồi sao? Qua rồi tuổi mộng mơ nhưng mà cô vẫn xao xuyến bởi Nguyên Phong. Nhưng mà cuộc tình này làm sao phát triển, liệu rằng nỗi đau ngày trước có phôi pha hay lại nếm trải thêm những dư vị của tình yêu nghiệt ngã này.

Ngồi và mở máy tính ra làm việc thời gian cứ trôi.

Bách Lâm và Quang Tuấn về đến sân bay, Định Quân cũng vừa ra khỏi khu vực nhận hành lý, vô tình Định Quân đụng phải Bách Lâm, Định Quân gật đầu:

Sorry!

Bách Lâm lắc đầu, rồi bước đi, Định Quân đeo kính đen, trang phục quần jean áo jacket da, giầy thể thao trong rất ngầu. Phía xa là Hà Phi, Hà Phi lướt ngang qua Bách Lâm, hai người chưa chạm mặt nhau. Họ là bạn hay là thù? Chưa biết được nhưng mà người bạn duy nhất của Hà Phi đã về, hai người vẫy tay nhau và cười, Định Quân cười:

Vất vả cho cậu thời gian qua. Cậu vẫn ổn hả?

Tôi vẫn ổn. Tôi chờ anh lâu quá rồi đấy.

Vừa định nói thêm thì đằng sau một cô gái xuất hiện:

Chào anh!

Hà Phi ngạc nhiên:

Du Miên sao cô lại…!

Du Miên lạnh lùng nói:

Là ba anh kêu tôi về đây để lo cho anh. Ông ấy nói anh sẽ cần đến tôi.

Nhưng..

Định Quân ra hiệu lắc đầu:

Chúng ta về nhà nói chuyện đi.

Trên xe Bách Lâm xem các báo cáo về khảo sát dự án bệnh viện, quay qua nói với Quang Tuấn:

Sắp xếp cuộc hẹn tối nay với ông chủ khu đất đó. Tôi muốn lấy nó trước khi quá muộn.

Thôi được.

Bên xe của Hà Phi, anh im lặng, Du Miên cười khẩy:

Anh đừng lo, tôi không cản trở anh đâu, ba anh nói tôi có thể là bức bình phong cho anh. Tôi và ba anh có thỏa thuận nên anh không cần bận tâm. Anh muốn làm gì là quyền của anh. Dù chúng ta đã ly hôn nhưng vẫn còn thỏa thuận làm việc. Anh không cần ghét tôi đến vậy.

Tùy cô!

Hà Phi với Du Miên đã từng có thời gian là vợ chồng hợp đồng để hợp tác trong nhiều phi vụ làm ăn, hai người vốn không hợp tính nhau nên bất hòa, Hà Phi không yêu Du Miên nhưng Du Miên thì khó mà đoán biết. Cô ta lạnh lùng không một nụ cười, gương mặt xinh đẹp nhưng quá lạnh nhạt và vô tình.

Thân phận của Định Quân cũng vô cùng bí ẩn, Hà Phi gặp anh trong một lần năm Hà Phi 10 tuổi, lúc đó Định Quân đã liều mình cứu anh thoát khỏi bọn Mafia bắt cóc ở Nhật, sau đó thì hai người sinh tử có nhau, Hà Phi có thể khép kín với tất cả nhưng với Định Quân thì anh sẵn lòng bày tỏ, anh xem Định Quân như anh trai mình. Tuyệt đối tin tưởng anh, nhưng mà ba nuôi của Hà Phi luôn không tin tưởng bất kỳ ai, cho đến bây giờ Định Quân vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta. Ông ta cho rằng Định Quân vô duyên vô cớ xuất hiện đúng lúc để cứu Hà Phi là có mục đích riêng, nên 20 năm qua luôn tìm cách điều tra, thử lòng nhưng không được gì đành ngồi yên quan sát.

Trong biệt thự của mình, Nguyên Phong mặc lễ phục màu trắng kem, chải chuốt bảnh bao, anh chạy từ cầu thang xuống hỏi mẹ mình:

Cả nhà chuẩn bị xong chưa? Mình qua nhà bác Đạt.

Nguyên Bảo định không đi, nhưng mà suy nghĩ lại nói với Nguyên Phong:

Chờ anh đi cùng.

Bà Dao Anh và ông Nguyên Lộc nhìn nhau cười.

Họ ra xe và đi về biệt thự nhà họ Lý. Tối nay là tiệc chiêu đãi sinh nhật của ba Ngọc Diệp, ông Lý Minh Đạt là đại gia về ngành sản xuất và xuất khẩu gỗ, các hạng mục bất động sản cũng là kinh doanh chính của gia đình, tại khuôn viên của biệt thự Lý Gia đang ồn ào.

Chiếc siêu xe dừng lại tại biệt thự, gia đình Nguyên Phong được các vệ sĩ dẫn vào khuôn viên vườn gặp chủ nhân buổi tiệc.

Ngọc Diệp rực rỡ trong bộ váy màu đỏ bordeaux rất xinh đẹp, thấy gia đình Nguyên Phong tới Ngọc Diệp vui mừng ra đón:

Cháu chào hai bác và hai anh. Ba cháu đang nói chuyện bên trong.

Ông Nguyên Lộc cười:

Cháu cứ để chúng ta tự nhiên.

Rồi ông và bà Dao Anh đi chào hỏi xung quanh cạn ly với khách mời, lúc này cô cặp tay Nguyên Phong và cười hỏi:

Anh đến đi em có chuyện muốn hỏi.



Nguyên Phong ngại ngùng vì có anh trai ở đây, Nguyên Bảo tinh ý nên nhẹ nhàng nói:

Em cứ đi với cô ấy, anh đi kiếm chút gì ăn.

Ngọc Diệp cười với Nguyên Bảo và kéo Nguyên Phong đi. Nguyên Bảo lại lủi thủi lấy một ly rượu vang uống nhìn về phía xa trầm tư. Huy Tường đang đứng sọt tay vào túi quần uống rượu thì thấy Nguyên Bảo sầu não nên đi qua hỏi:

Sao hả? Anh có tâm sự gì à? Chắc anh đây là cậu hai nhà họ Trần si tình trong truyền thuyết phải không?

Nguyên Bảo vốn dĩ ít nói nên lắc đầu. Huy Tường dày dạn tình trường nên cười khẩy:

Anh thích cô chủ của tôi phải không? Nhưng rất tiếc là...Tình yêu là thứ thuốc độc giết người không thương tiếc. Cái chết vì yêu...đúng thật là...

Nguyên Bảo đặt ly rượu xuống, không nói lời nào và rời khỏi Huy Tường. Anh đứng nhìn theo bóng dáng của Nguyên Bảo nói thầm:

Ái tình đúng là thú vị. Nếu mình là anh ta thì đã dũng cảm đi đập chậu cướp hoa. Ai lại nhu nhược như vậy.

Ngọc Diệp dẫn Nguyên Phong ra một khu vực yên tĩnh trong khuôn viên biệt thự cô hỏi thăm:

Anh à về dự án bệnh viện, em đã thuyết phục ba hợp tác với anh để mình cùng làm.

Nguyên Phong ngạc nhiên hỏi:

Sao em phải làm vậy?

Nếu em nói là vì anh anh có tin không?

Nguyên Phong giọng ngập ngừng:

Anh...

Ngọc Diệp cười và nói:

Em nói đùa mà, việc nào ra việc đó. Chuyện dự án bệnh viện là lợi ích chung và nhiều ý nghĩa. Ba em rất hứng thú. Nhưng em cũng biết nội bộ tài chính công ty anh đang có vấn đề.

Ngọc Diệp em…

Anh yên tâm em giúp anh cũng là giúp em. Anh suy nghĩ thêm về lời đề nghị hợp tác nha.

Được anh sẽ suy nghĩ.

Thôi được rồi, hôm nay có văn nghệ nè. Anh đàn và hát một bài đi.

Nguyên Phong cười:

Được thôi!

Rồi anh lên sân khấu đàn một bài guitar vui nhộn chúc mừng sinh nhật. Ngọc Diệp nhìn anh cười một ánh mắt say đắm nhìn anh, 7 năm qua cô chỉ mong được Nguyên Phong mở lòng với mình nhưng mà chưa hề được đáp lại, cô yêu anh điên cuồng, đánh mất tôn nghiêm, từ chối một người yêu mình để chạy theo một người mãi không chịu chấp nhận cô, đúng là theo tình tình chạy, chạy tình thì tình theo, còn Nguyên Bảo đứng nhìn Ngọc Diệp thì nghĩ thầm và vô cùng buồn bã:

Cô ấy yêu Nguyên Phong đến như vậy sao? Thôi được Ngọc Diệp à, coi như vì em anh sẽ tạm buông tay và tạm quên, anh sẽ đẩy thuyền cho em. Em hạnh phúc thì anh cũng hạnh phúc.

Ông Nguyên Lộc thì bắt tay với ông Minh Đạt cười nói:

Được! Được! Tôi thấy thú vị đó chúng ta sẽ bàn chuyện này vào tuần sau.

Okay.

Huy Tường đến chào bắt tay với Nguyên Phong cười:

Chào anh! Tôi là Huy Tường cố vấn luật cho tiểu thư Ngọc Diệp. Chúng ta có vài lần gặp qua nhưng chưa chính thức chào hỏi.

Chào anh. Hân hạnh được gặp anh, tôi biết anh là luật sư nổi tiếng.

Huy Tường bất ngờ:

À! Hóa ra anh cũng biết tôi à?

Nguyên Phong đứng sát vào thì thầm:

Nhiều lắm, cả xấu và tốt.

Lùi về sau Huy Tường thay đổi sắc mặt:

Đúng là lời đồn không sai. Nhưng không sao, hôm nay gặp anh tôi cũng vui, Cạn ly, mong thời gian tới chúng ta có dịp hợp tác.

……………

Quán nhậu ngoài lề đường ồn ào, đông người, một tên ăn mặc bụi đời ngồi xuống và nghe điện thoại:

Alô! Em nghe nè đại ca.

Cô ta thế nào rồi?

Vẫn đang lẩn trốn, chạy rất nhanh.

Cậu cứ quan sát thêm đi, không được làm tổn hại cô ta nếu tôi chưa cho phép.

Biết rồi đại ca.

Vừa kết thúc cuộc gọi, uống 1 ly bia thì thấy Lan Chi đi ngang, anh ta suy nghĩ:

Không phải chứ, mới nhắc đã xuất hiện.

Xong anh lại đứng lên đi theo dõi Lan Chi. Lan Chi vừa đi vừa suy nghĩ thì có điện thoại của Bách Lâm:

Alo, Bách Lâm em nghe nè!

Uhm em đang ở đâu? Anh qua gặp em một chút. Có quà cho em.

Em đang trên đường về nhà. Đang đi trên đường nè.

Anh thấy em rồi?

Uả..

Vừa quay ra thì thấy xe Bách Lâm dừng lại, Lan Chi nhìn cười rồi vào xe Bách Lâm:

Mấy bữa nay anh đi đâu vậy?

Anh đi công tác ở Bali gấp nên không báo cho em. Anh có quà gửi cho em và Uyển Nhi.

Chà chắc là Uyển Nhi thích lắm. Cô ấy thật sự rất tốt. Anh Bách Lâm nghĩ sao về Uyển Nhi?

Bách Lâm cười, một kiểu cười ấm áp nhưng đôi mắt trũng sâu vì phiền muộn:

Anh không biết, nhưng cô ấy là bạn em thì chắc là tốt rồi.

Lan Chi nhìn qua anh, một cái nhìn nghi hoặc rồi cười khẽ:

Xem anh kìa! Thật đúng như em nghĩ về anh trước giờ, một Bách Lâm lòng sâu như vực thẳm. Đôi lúc em cũng muốn hiểu anh lắm, nhưng em không thể hiểu được anh.

Sao em lại không thử hiểu anh? Nếu em muốn hiểu thì sẽ có cách hiểu, với lại chúng ta đâu phải mới quen vài ngày.

Đúng nhỉ, em nhớ không lầm thì ít nhất cũng khoảng 6 7 năm.

Bách Lâm bất giác cười và hỏi một câu khiến cả hai rơi vào im lặng:

Chính xác là 6 năm 8 tháng, sắp 7 năm rồi và em nhớ gì không Lan Chi? Anh đã từng nói với em là hãy làm bạn gái anh ít nhất 10 lần. Nhưng em luôn từ chối.



Lan Chi nhìn ra ngoài cửa kính, ánh đèn đường soi sáng theo dòng người cô nói nhẹ nhàng với giọng hơi nhạt và buồn:

Bách Lâm à! Chúng ta cứ là bạn bè như vậy sẽ tốt hơn! Anh nên có một người thật sự hiểu anh. 10 lần anh tỏ tình, thì đùa em chắc cũng hết 10 lần rồi, như vậy không vui đâu.

Bách Lâm lại cười không nói gì, xe vẫn đi trên đường, còn tên theo dõi lúc nãy thì đứng giữa đường chống nạnh và chửi:

Khốn thật! Lần này lại chẳng có tin gì.

Về tới chung cư của Lan Chi thì gặp Uyển Nhi cô đang bước vội vàng, Lan Chi bước xuống cầm theo túi quà, và chạy tới Uyển Nhi:

Nhi ơi! Xem nè!

Chìa món quà ra trước mặt, Uyển Nhi cười nhìn qua thấy Bách Lâm trong xe anh giơ tay chào và cười với cô rồi lái xe đi, Uyển Nhi nhìn theo rồi quay qua hỏi:

Cái gì đây?

Anh Bách Lâm đi công tác ở Bali về mua tặng bạn đó.

Nào lên nhà đi, hôm nay mình muốn được ngủ một giấc cho thoải mái.

À chủ nhật này mình tự đến nhà thờ nha. Mình đi với một người bạn.

Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn rồi hỏi:

Ai thế?

Nguyên Phong.

Lan Chi mình đã nói với bạn rồi phải cẩn thận với anh ta.

Nhi yên tâm đi mà, không có phải như Nhi nghĩ đâu.

Uyển Nhi im lặng đi lên nhà với Lan Chi, tay cầm món quà của Bách Lâm mà lòng vô cùng ngổn ngang, cô đang lo lắng cho bạn mình có tình ý với người khác một người lẽ ra cô cần phải đề phòng, Uyển Nhi không biết tại sao trong lòng có điều gì đó bất an, nhưng chưa xác định là tốt hay không, rồi lo lắng bản thân mình sao lại bắt đầu phát sinh cảm giác với Bách Lâm. Lan Chi quay qua hỏi:

Bạn đang suy nghĩ gì vậy?

Uyển Nhi lắc đầu bước ra thang máy vào nhà, còn Lan Chi thấy chút hụt hẫng nhìn theo:

Uyển Nhi làm sao thế nhỉ?

Vừa vào nhà Uyển Nhi ngồi vào bàn mở máy tính lên viết bài báo, nghe điện thoại liền đứng dậy:

Được tôi đến ngay! Chờ tôi….

Ra ngoài và khóa cửa lại chạy đi ra thang máy, Lan Chi đứng trong nhà tầng 3 nhìn xuống thở dài.

Uyển Nhi! Giờ này mà bạn còn đi đâu? Cô gái này chắc lại đi săn tin.

Trên đường về Bách Lâm nghe điện thoại:

Alô con chào bác gái!

Chào cậu! Lan Chi, con bé nó vẫn ổn chứ?

Dạ cô ấy vẫn ôn. Cháu mới vừa gặp cô ấy.

Chủ nhật này tôi sẽ gặp cậu. Địa chỉ tôi sẽ nhắn sau.

Dạ! Bác lên đây có việc gì ạ?

Việc riêng, đừng cho Lan Chi biết.

Dá cháu hiểu rồi.

Tắt máy, Bách Lâm đăm chiêu suy nghĩ một tay lái một tay gõ vào vô lăng chạy đi trong dòng xe và ánh đèn đường nhàn nhạt có lúc sáng, lúc tối như trong lòng anh.

Trong căn phòng tối chỉ có một ánh đèn soi vào một người chơi violin, bài Violin buồn bã, Du Miên đứng khoanh tay dựa vào thành cửa lắng nghe, thái độ bất cần, gương mặt lãnh cảm, Du Miên hơi vô tình, lại hay đố kỵ, trong lòng vẫn hận Hà Phi về chuyện ly hôn, nên cô quyết không bỏ qua cho anh, Định Quân bước ra vì hiểu rằng hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ Hà Phi, anh sẽ chơi bài hát Violin đó suốt cả ngày để tưởng niệm, không ai được làm phiền, anh ngạc nhiên hỏi:

Sao cô đứng đây?

Tôi bị tiếng đàn làm ồn không ngủ được.

Anh cười nhếch mép, Định Quân đeo kính trắng, anh ngụy trang trên chiếc kính đó một số thứ mà người khác không hề biết mục đích thật sự của mình, anh hỏi ngược lại:

Thật không? Hay là cô lại đang muốn làm gì đấy?

Du Miên im lặng nhìn Định Quân rồi gằn giọng:

Anh đừng suy diễn lung tung. Chuyện tôi anh không quản được đâu.

Định Quân lặng nhìn Du Miên và quay ra nhìn Hà Phi nói với vẻ cảm thông:

Mỗi năm đến ngày này cậu ấy sẽ như vậy. Cậu ấy đã chơi bài hát này hơn 20 năm rồi không thay đổi. Lòng cậu ấy chất chứa quá nhiều thù hận.

Du Miên lạnh lùng không chút biểu cảm, khoanh tay rồi cười khẩy, bước ra cầu thang:

Anh hiểu anh ta đang muốn gì không? 2 năm nay chú Philip để anh ấy về Việt Nam để xây dựng hệ thống, nhưng vẫn chưa được như ý. Còn nữa thứ mà chú Philip đưa tôi sẽ nhanh chóng đưa cho anh ấy triển khai. Anh cũng nên suy nghĩ thêm đi.

Ừ! Thứ chú Philip đưa cho cô là gì?

Từ từ anh sẽ biết. Ban đầu chú ấy định đưa cho anh, nhưng mà phút cuối chú ấy vẫn không tin anh.

Ừ! Tôi biết! Tôi ở tập đoàn 20 năm nhưng những phi vụ quan trong tới phút cuối cùng tôi cũng bị loại ra. Nhưng sao cô lại hỏi tôi về Harry, tôi nghĩ cô phải là người hiểu rõ chứ? Cô đã ở bên cạnh Harry 20 năm không lẽ không hiểu được trong lòng cậu ta muốn gì sao? Hơn nữa con có thời gian là vợ chồng?

Đôi khi thời gian đâu phải là điều kiện để hiểu một người. 20 năm nhưng có bao giờ anh ta chịu cho người khác hiểu.

Định Quân lấy thuốc ra hút và mới Du Miên, cô lấy 1 điếu và anh châm lửa cho cô, anh thản nhiên cười:

Cô dối người gạt mình để làm gì? Từ đầu đến cuối cô vẫn giữ trong lòng cái tình cảm mà cô cho là đáng ghét đó để đối xử với cậu ấy. Cô nói cô không yêu Harry, nhưng khi kết hôn với cậu ấy thì cô trong lòng tự biết rõ có yêu hay không? Sau khi ly hôn cô luôn đứng đằng sau ngăn cản các bóng hồng vờn trước mặt Harry.

Anh quá rõ tại sao tôi phải làm vậy mà, đúng không?

Định Quân hút một hơi dài và nhả khói thuốc ra, cười:

Chắc là thế. Nhưng sao cô lại về đây? Cô tự hành hạ cảm xúc như vậy à·

Tôi không thể để anh ấy ở đây một mình. Dù đã ly hôn nhưng tôi không muốn anh ấy sẽ có thêm người phụ nữ nào khác ở bên cạnh.

Lắc đầu, Định Quân thở nhẹ nhàng:

Tự dày vò bản thân, đúng là ngu ngốc! 5 năm trước tôi nhớ cô và cậu ấy đã kết thúc, không còn tình cảm gì cớ sao phải khổ như vậy? Chẳng lẽ cô...và như hôm nay cô thấy đó. Trong lòng Harry chỉ có thù hận.

Tôi cũng đâu có nói là còn yêu Harry, chỉ có điều tôi không có được, thì người khác cũng đừng hòng có được. Tôi không thích nhìn anh ấy ôm phụ nữ khác.

Từ nhỏ Du Miên đã sống chết ở cạnh Hà Phi nhưng mà Hà Phi vốn dĩ lạnh nhạt vô tình, trong lòng chỉ có thù hận, năm đó làm kết hôn để che mắt kẻ thù và giải cứu các anh em trong gia đình ngài Philip nên anh chấp nhận lấy Du Miên, sống với nhau 5 năm nhưng không có tình yêu, thường xuyên tranh cãi anh với cô kết thúc hôn nhân trên hợp đồng, anh nhận nhiệm vụ về lại Việt Nam, Du Miên từ yêu chuyển sang ghét, nhất là sau vụ ly hôn, cô lại có sở thích chiếm hữu độc tôn, nên bao năm qua không có một người phụ nữ nào đến bên Hà Phi được, dù đã ly hôn nhưng cô không lấy người khác, không yêu ai khác, miệng luôn nói trước giờ chưa từng thích Hà Phi nhưng luôn dẹp bỏ viễn cảnh yêu đương tình ái, mỹ nữ chân dài của Hà Phi, dù cho ăn bánh trả tiền cũng không được, nếu anh có nhu cầu phải tìm đến cô, nếu không anh sẽ đau khổ hơn là chết khi dùng loại thuốc kia.

Định Quân đứng dậy và cười nhạt nhẽo, nói thêm:

Cô nên tu tập lại và buông bỏ đi. Đừng uy hiếp cuộc sống của Harry nữa. Kẻo một ngày nào đó sẽ hối hận. Cô đừng chạm tới giới hạn của Harry. Cậu ấy sẽ không thủ hạ lưu tình với cô đâu.

Tôi đâu có cần.

Tùy cô.

Hà Phi đã đàn xong bài nhạc, buông đàn và nằm xuống sàn nhà, nhắm mắt lại, nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ tự sát, anh gào khóc trong đêm, không ai đến cứu. Sau đó anh nhìn thấy sự lạnh lẽo cô đơn và ngất xỉu. Anh mở mắt ra và nói với lòng mình:

Ba mẹ yên tâm con nhất định sẽ trả thù cho ba mẹ.

Dáng vẻ ngoài 30 của anh rất thu hút, anh giỏi tất cả cái gì cũng biết, đặc biệt chơi đàn Violin và kiếm đạo. Anh luôn có vẻ ngoài lạnh nhạt, lạnh đến mức tất cả mọi người điều cảm thấy sợ, chỉ có Du Miên, cô muốn anh luôn lạnh lùng như thế, bởi vì đó mới là Hà Phi của cô, một Hà Phi tàn nhẫn vô tình, để cô yên tâm không ai có thể cướp mất anh đi, đúng là có chút điên khùng và ích kỷ nhưng cô thích. Du Miên lặng lẽ rời đi và ngoài trời chút gió rung cây vài chiếc lá rơi lã chã xuống mặt đường. Tĩnh mịch và cô quạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play