Tại tư gia biệt thự sang trọng của chú năm Lan Chi, ông Thái Bảo đang nghe điện thoại, với giọng điệu có phần hoảng hốt pha lẫn tức giận:
Sao cơ? Lại chưa làm được. Tôi nói cho mấy người biết mau chóng giải quyết nó đi. Tiền nhất định sẽ đưa.
Được tôi sẽ mau chóng xử lý.
Vậy đi! Nếu mà không xong thì 1 xu cũng không có. Cúp máy xong ông thì thầm: Hội Himura cái gì chứ, khoe mẻ, có chút chuyện cũng chưa xong.
Bà Quỳnh Thư ngồi đọc báo ở Sofa hỏi han:
Sao thế mình? Có chuyện gì à.
Ông chỉ cười, giả vờ hỏi thăm:
Không sao, mấy việc vặt thôi. bà có nghe ba nói gì về con bé Lan Chi chưa? Tìm được nó chưa?
Bà Quỳnh Thư cười khẩy:
Chưa, nhưng mà vậy cũng tốt, Cát Cát nhà mình cũng không tệ sao ba không chú ý đến nó nhỉ
Thôi được rồi! Con bé còn nhỏ cứ từ từ. Nhà mình toàn lang sói, nó không có đủ trí tuệ để chơi đâu. Ông Thái Bảo gạt ngang
Nhưng mà…tôi chỉ muốn nhà chúng ta có chỗ đứng. Ông tìm cho nó một vị trí trong công ty đi.
Ông Thái Bảo đăm chiêu:
bà yên tâm đi sớm muộn gia đình chúng ta cũng sẽ có thứ thuộc về mình. Cho tôi chút thời gian.
Ông lại liên hệ với đám sát thủ thông qua một người bí ẩn, ông ta muốn trừ khử Lan Chi luôn, nhưng mà ông không ngờ rằng tất cả hành vi của ông điều được ông Quang Đại quan sát. Sở dĩ vấn đề người thừa kế là do ông ta muốn Lan Chi được vào nhà họ Trịnh lấy tập hồ sơ quan trọng cho ông Quang Đại, hơn nữa ông còn định cho Lan Chi tham gia vào hoạt động kinh doanh ngầm của ông lý do là làm con chốt thí. Ông Thái Bảo thì chỉ nhìn sự việc bên ngoài nên ghen tức, ông ta cũng thua luôn ông Bá Vỹ em trai ông, em trai ông luôn được kính nể về sự ôn nhu đạo mạo nhưng tất cả chỉ là giả dối, còn bên trong ông ta là một người hai mặt gian trá. Nhiều việc xảy ra khiến ông rất tức giận nên ngày càng có những âm mưu độc ác.
Uyển Nhi đang lang thang đi trên đường thì xe của Bách Lâm đang đi đến, dừng lại hạ kính xuống Bách Lâm gọi:
Này! Cô đang đi đâu? Lên xe tôi chở cô đi.
Uyển Nhi ngạc nhiên:
Là anh sao? Thôi được cảm ơn anh.
Cô bước vào xe hai người thong thả nói chuyện, Bách Lâm hỏi chuyện:
Cô viết các bài báo thể loại khoa học chính luận à.
Ừ!
Có vẻ chính nghĩa quá nhỉ.
Anh nói vậy là sao?
Không sao tôi chỉ hỏi như vậy thôi, nhưng thể loại báo cô viết như vậy thì sẽ có rất nhiều nguy hiểm, cô không sợ à?
Uyển Nhi cười:
Sợ chứ! Tôi nhớ có lần còn bị hăm dọa giết, chém, axit rất nhiều cũng may là chưa bị ném mắm tôm và tạt sơn.
Bách Lâm cười:
Cô cũng gan thật, sao không chuyển qua các thể loại báo giải trí đi. Nhàn hơn!
Mấy thể loại báo rẻ tiền đó tôi không làm được. Không có lương tâm lại phải bợ đỡ showbiz. Mua vui này kia tôi ghét lắm.
Uyển Nhi nhìn qua hỏi Bách Lâm:
Bách Lâm này! Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?
Được cô hỏi đi. Tay vẫn lái xe gương mặt anh hài hòa và trầm tĩnh.
Anh có yêu Lan Chi không? Giọng điệu dứt khoát, gương mặt toát lên vẻ cười đùa.
Bách Lâm thật ra cũng chưa biết trả lời như thế nào, yêu hay không yêu anh cũng không rõ, anh trở nên ngại ngùng, cười:
Cô hỏi có hơi quá trực tiếp và thẳng thắn rồi không? Vấn đề này chúng ta không nên bàn bây giờ được không? Tôi sẽ không tùy tiện trả lời đâu.
Uyển Nhi cười:
Anh có phải là đàn ông không? Bày đặt ngại. Nếu anh thích thì cố gắng chút nữa. Cô ấy rất lương thiện nên rất dễ bị người ta gạt. Tôi thấy Lan Chi tin anh như vậy mong anh đối xử tốt với cô ấy.
Bách Lâm nhìn qua Uyển Nhi, khiến cô ngại ngùng, anh cười:
Cô đúng là bạn tốt của cô ấy. Nhưng cô yên tâm tôi không xấu xa như tưởng tượng của cô đâu.
Uyển Nhi cười, và nói với Bách Lâm:
Thôi được từ hôm nay tôi cũng sẽ xem anh là bạn tốt. Trước đây có thái độ không tốt với anh, bỏ qua nhé.
Nhất trí.
Ông Bá Diệp bác hai của Lan Chi đang ngồi uống ly cà phê, tay cầm tờ báo đọc, thân người ngã dài trên chiếc ghế mây dài trong khuôn viên biệt thự của ông thì bà Thái Hà ăn mặc quý phái, dáng đi nhẹ nhàng tay cầm xấp hình tức giận đi đến quăng một đống hình chụp ông đi ăn chơi trác táng, tay ôm ấp phụ nữ và quát to:
Đây! Chuyện tốt mà ông làm đây nhìn đi.
Ông Diệp lên tiếng:
Hớ! Bà lại giở trò cho người theo dõi tôi à, Thái Hà ơi Thái Hà mấy chục năm qua bà không chán à?
Bà Thái Hà nhìn ông cười nhạt nhẽo:
Chán à, đúng là tôi rất chán đấy. Nhưng có bao giờ ông nghĩ cho tôi với hai đứa con không?
Ông Diệp cười vẻ bất cần:
Thôi đi, chẳng phải bà cũng là kẻ hai mặt sao? Trước mặt tôi thì đừng có tỏ vẻ tội nghiệp như vậy nữa, diễn cho ai xem? Vở kịch này tôi đã ngán đến tận cổ.
Bà Thái Hà tức giận:
Ông! Được thôi, nếu đã vậy thì tôi cứ diễn vở kịch này. Xem coi ông sẽ ăn nói sao với gia đình ông.
Vũ Minh là con trai lớn của ông, anh ta thật sự là một tên công tử thế gia chỉ biết vui chơi, lòng cũng có chút dã tâm, từ nhỏ cũng ranh đua và hay ức hiếp Lan Chi và mấy đứa em trong nhà, về tài năng thật sự anh chỉ có tài năng trên giường với phụ nữ như ba anh, chứ còn trong công việc thì bỏ đi không đáng nhắc tới, anh đạo mạo trong bộ vest xám thong thả từ trên lầu bước xuống đi thẳng ra ngoài khuôn viên lắc đầu chán nản:
Ba mẹ định cãi nhau đến bao giờ? Sao nhà mình không lo đến việc khác mà chỉ lo mấy việc cỏn con này. Gia đình mình không có một chút quyền lực gì trong tập đoàn cả. Ngay cả cổ phần ba cũng có một chút xíu. Ba lại không có mưu tính gì, nếu ba đã không có mưu tính gì thì cũng phải giúp con chứ! Không lẽ ba để chú năm, chú út hay cô tư hay thậm chí chú ba dành à, đặc biệt cái con ranh Lan Chi là con không ưa rồi.
Ông Bá Diệp cười khẩy:
Mày có giỏi thì làm đi, mưu tính gì. Mày chỉ giỏi nói.
Vũ Minh ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn:
Được, ba chờ xem con trai ba làm được gì cho ba xem.
Bà Thái Hà cười:
Con trai hôm nay con uống lộn thuốc rồi à? Con còn chưa được cho tí cổ phần nào, nhưng con Lan Chi đã có 5% cổ phần rồi.
Lắc đầu Vũ Minh nói:
Không, con đang rất tỉnh táo, chẳng phải cái gai trong mắt mọi người là con ranh Lan Chi đó sao, giờ nó mất tích rồi, cơ hội cho con. Mẹ không cần lo lắng đâu.
Ông Bá Diệp tuy hơi hời hợt nhưng vẫn biết năng lực con trai nằm ở đâu ông cười đùa:
Thôi được con trai, làm được tích sự gì đi rồi nói. Ba mệt rồi ba ra ngoài có chút việc đây.
Bà Thái Hà lại hỏi với theo:
Ông lại ra ngoài tằng tịu với người phụ nữ đó phải hông. Ông được lắm!
Ông Bá Diệp chỉ nói với theo:
Phiền phức.
Đang ngồi trong phòng khám bệnh xem bệnh án, ông Hoàng Tùng nhận một cuộc điện thoại từ ông Nguyên Lộc:
Alô! Ai đấy?
Ông Nguyên Lộc nhẹ nhàng chào ông Hoàng Tùng:
Chào bạn cũ! Hai mươi lăm năm qua thế nào?
Ông Hoàng Tùng có chút ngạc nhiên:
Là anh sao? Anh muốn gì nói đi. Nhiều năm qua chúng ta chưa gặp lại.
Chúng ta hẹn nhau được không?
Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói.
Tôi biết chuyện quá khứ làm ông rất căm ghét tôi. Nhưng hôm nay tôi gặp ông về chuyện công việc.
Hôm nay tôi đang bận. Khi khác gọi cho ông sau.
Ông Hoàng Tùng vội vàng cúp máy, dựa đầu vào ghế thở dài. Ông không dám gặp lại cố nhân vì sợ nhớ lại chuyện quá khứ hay bởi lòng ông vẫn còn canh cánh chuyện cũ không dám đối diện với sự thật, còn ông Nguyên Lộc thì bỏ điện thoại xuống và đứng nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư:
Sớm muộn gì chúng ta cũng gặp lại thôi Hoàng Tùng à. Trốn tránh mãi cũng đâu phải là cách. Lần này gặp lại tôi sẽ cho ông biết sự thật.
Bà Dao Anh gõ cửa phòng ong Nguyên Lộc mời vào:
Vào đi!
Bà là một người phụ nữ hiền lành, đem cho ông một món chè mà bà tự làm cho ông, nhiều năm qua trong lòng ông thấy có lỗi với vợ mình nhưng chưa bao giờ nói ra:
Tôi mang món chè hạt sen cho ông nè, ăn đi cho dễ ngủ, dạo này tôi thấy ông suy tư nhiều quá.
Cảm ơn bà!
Vợ chồng sống với nhau lâu rồi. Ông không cần khách sáo như vậy. À tôi có chuyện muốn hỏi ông?
Chuyện gì?
Tôi thấy hai thằng con trai của chúng ta có chuyện gì đó giấu mình.
Tụi nhỏ nó lớn rồi, tâm tư cũng khác. Tôi với bà không quản được đâu. Nhưng có thời gian tôi sẽ nói chuyện với anh em nó.
Bà Dao Anh thở dài:
Tôi lo cho Nguyên Bảo hơn, nó cứ lầm lì tôi cảm thấy lo lắng.
Ông Nguyên Lộc động viên:
Được rồi tôi sẽ giải quyết chuyện anh em nó cho, bà yên tâm đi.
Ăn chè của vợ ông tấm tắc khen:
Bao năm qua, tay nghề nấu ăn của bà không hề thay đổi, ngon lắm!
Bà Dao Anh nhìn ông cười dịu hiền. Tuy là bà không biết tại sao có đôi lúc chồng mình suy tư hay lo lắng chuyện gì nhưng bà là người phụ nữ truyền thống, xuất giá tòng phu nên không đòi hỏi gì, chỉ cần bình yên như vậy. Nhưng nếu một ngày nào đó, sự thật trong quá khứ phơi bày, liệu bà có còn bình tĩnh an yên?
Biệt thự Trinh Gia thắp sáng cả một khu đất rộng, Khôi Nguyên đang ngồi trầm tư suy nghĩ ở hồ bơi, thì ba anh đến mang một chai rượu và hai cái ly đến:
Con uống với ba một ly được không?
Gật đầu và hỏi han:
Dạ được, đã lâu ba con mình không có nói chuyện.
Nào cạn ly!
Cạn ly.
Khôi Nguyên hơi thắc mắc hỏi ba mình:
Ba đang có tâm sự gì sao?
Lắc đầu ngồi xuống ghế mà thở dài:
Không, ba chỉ lo lắng một số chuyện. Sao hôm trước con không đi buổi conference kia. Ông nội con đang định đầu tư vào dự án đó. Con liệu mà báo cáo tình hình cho ông con.
Khôi Nguyên đang mặc đồ ngủ, ngả ra sau ghế cười:
Đi đến đó hay không cũng đâu quan trọng vì chưa phải đấu thầu chính thức mà. Con có kế hoạch của con. Đi đến đó thì chỉ nhìn bọn họ tranh nhau thôi nhưng mà không có được gì hết. Với lại cần tìm hiểu dự án như thế nào đã. Con e rằng khó thực hiện được.
Ông Đình Nghĩa nhìn con trai mình rồi nói:
Ừ! Ông con vẫn chưa từ bỏ chuyện hôn ước với gia đình ông Quang Đại đâu. Con liệu mà làm việc cho tử tế. Ba luôn thông cảm cho con. Nhưng con cũng phải hiểu gia đình mình chỉ có con là con trai.
Con biết rồi. Nhưng tại sao phải là gia đình ông ta. Sao ông nội có vẻ sốt sắng với gia đình đó.
Ông Đình Nghĩa im lặng, tay cầm ly rượu uống cạn, không nói gì. Khôi Nguyên ngồi uống rượu mà lòng cũng khó chịu từng cơn, đâu phải anh muốn như vậy, tạo hóa nó sắp đặt như vậy sao có thể trách anh. Anh cũng từng ước mình là người đàn ông bình thường, cũng muốn có một cuộc tình bình thường như bao người chứ không phải là cuộc sống lén lút, không dám công khai, người trong nhà thì cấm đoán và người ngoài thì xem anh là một tên bệnh hoạn, một kẻ lạ đời. Nốc một hơi dài cạn ly rượu rồi đặt ly xuống bàn, thở nhẹ và đứng dậy anh bước về phòng, còn ba anh thì lắc đầu nhìn theo nói thầm:
Con trai, ta xin lỗi. Ta lại để con bị sắp xếp lên bàn cờ thế sự này. Nhưng ta không biết làm sao cả.
Từng bước chân mệt nhoài bước ra thang máy Lan Chi về đến nhà mở cửa vào trong, bật đèn và ngồi xuống ghế sofa màu xanh chất liệu bằng vải da lộn cũng khá êm ái, quá mệt mỏi nên nằm ngả ra sau, thì có điện thoại của Uyển Nhi:
Lan Chi, bạn đang ở đâu?
Giọng tràn đầy mỏi mệt:
Mình mới về nhà, hôm nay mới đi uống với đồng nghiệp về.
Chà, đang say hả?
Không chỉ hơi mệt thôi, Nhi đang ở đâu?
Định hỏi Lan Chi ăn gì không mình mua về nè, lát mình qua nhà bạn ăn rồi mình nói chuyện này cho nghe.
Được rồi bạn cứ đem gì cho mình ăn cũng được.
Buông điện thoại xuống thì lại suy nghĩ vẩn vơ, bật một bài hát lên nghe bài hát only love mà cô hay nghe, rồi nhắm mắt lại thiếp đi.
Một lát sau Uyển Nhi gõ cửa phòng của Lan Chi:
Đến ngay đây!
Uyển Nhi đưa bắp xào và vài món lên trước mặt Lan Chi:
Tèn Tén ten! Ngạc nhiên không?
Lan Chi cười:
Oh! Món ăn tuổi thơ của hai đứa mình.
Uyển Nhi bước vô phòng của Lan Chi, cô khen ngợi:
Không ngờ một thiên kim tiểu thư bây giờ ở trong căn phòng nhỏ nhỏ này mà cũng tươm tất ghê ha. Tối nay mình ngủ bên này với bạn được không?
Lan Chi gật đầu:
Cứ tự nhiên.
Bây giờ Lan Chi mới bất giác nhìn lại căn phòng mình, tuy thuê cũng khá lâu mà bây giờ mới nhìn lại, nó thua cả cái phòng chứa đồ của biệt thự họ Ngô, Lan Chi trang trí cho cái phòng đơn sơ, tối giản nhất có thể, nhưng vẫn có kệ sách, sofa và vài thứ lặt vặt cô không nấu ăn nên bình thường hay ăn bên ngoài, Uyển Nhi hỏi han:
Mà Lan Chi. Dạo này bạn còn bị theo dõi nữa không?
Còn chứ, lúc nào mình cũng lo lắng hết.
Uyển Nhi ngồi ôm gối trên sofa ăn bắp và nói:
Bạn phải tìm cách gì đi chứ! Mình thấy không đơn giản là trốn vậy là xong chuyện đâu.
Lan Chi cũng ngồi đó:
Mình biết, nhưng mà trốn được lúc nào hay lúc đó đi. Không lo nghĩ nhiều được. À! Lúc nãy nói có gì nói với mình mà.
À! Mấy năm nay mình hay đi làm công tác thiện nguyện ở một nhà thờ, chủ nhật này mình đi nè, Lan Chi có muốn tham gia không?
Lan Chi háo hức:
Được chứ, mình thích các hoạt động như vậy lắm. Cho mình theo với.
Được vậy chủ nhật mình cùng đi. Mà bạn có muốn rủ anh Bách Lâm đi cùng không?
Lan Chi suy nghĩ, im lặng một chút rồi nói:
Thôi mình không muốn phiền anh ấy.
Uyển Nhi gật đầu:
Được thôi.
Hai cô gái trò chuyện vui vẻ trong đêm còn từ xa tại căn phòng ngủ của Bách Lâm anh lại nằm mơ, cơn ác mộng cũ vẫn bám víu lấy anh, vẫn hiện hữu trong anh, anh từng dùng thuốc an thần để tránh đi, nhưng những cơn ác mộng đó chưa bao giờ dừng lại, chưa bao giờ buông tha cho anh, trong giấc mơ anh vẫn thấy mình bị chú mình đem nhấn đầu mình xuống nước suýt chết ngộp, thím của anh thì ngồi đay nghiến anh, anh khóc lóc van xin, càng van xin anh càng bị hành hạ, tiếng thét, tiếng khóc cứ thế mà dồn dập khiến anh giật mình tỉnh dậy, trán anh đổ đầy mồ hôi anh ngồi bật dậy, bước xuống giường ra nhà bếp rót một ly nước uống, rồi bước ra bancon đứng suy nghĩ:
Tại sao mình cứ hay nghĩ đến cơn ác mộng đó.
Anh lại suy nghĩ về chú thím của mình. Chú anh đã mất hai năm trước do ung thư gan, chỉ còn thím của anh, lâu lâu anh có đến thăm họ, họ không có con cái, thím anh cũng là loại người ham mê vật chất, tiền bạc quan trọng hơn tình nghĩa, lúc còn nhỏ bà vẫn coi thường anh nhưng bây giờ mỗi lần anh đến thăm bà thì anh lại đày đọa tinh thần bà, dồn ép bà vì bây giờ bà cũng đã bị tàn phế hai chân do một lần anh bất cẩn cãi nhau với bà đã đẩy bà gãy chân phải ngồi xe lăn. Bà bây giờ đâu còn phảng khán gì với anh được, Bách Lâm muốn dày vò thím của mình như trong quá khứ anh cũng từng bị dày vò như vậy mỗi ngày. Anh thấy hả hê lắm nhưng sự hả hê đó không làm cho anh quên đi cơn ác mộng đó, từ nhỏ đến lớn cơn ác mộng này vẫn theo anh, nhiều năm qua anh không thể nào có một giấc ngủ yên bình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT