*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Nhất Bác đạp chân ga xe phóng đi với tốc độ nhanh nhất để đi đón bảo bối 'sắp đói chớt rồi' ở nhà. Cậu ngẫu nhiên đỗ xe vào một chỗ trống gần lối ra, sải đôi chân dài bước hai ba bậc cầu thang một chạy lên tầng, cậu gõ cửa hai tiếng nhưng lại chẳng có ai đáp lại nên chỉ đành móc chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, vừa đẩy cửa vào, ngẩng mặt lên thì một người bổ nhào đến đâm sầm vào trong ngực cậu.
Lúc này người trong lồng ngực như một đứa bé thực hiện trót lọt được ý đồ nên khà khà khà cười lớn.
Người này đã không mở cửa cho cậu lại còn có màn xuất hiện đặc sắc như thế này, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy mình như được hưởng lợi vậy. Trên người Tiêu Chiến tỏa ra mùi thơm nồng nàn của sữa tắm tràn ngập khoang mũi, mùi hương trong lành thấm vào tâm can cậu, những thứ cảm xúc bực bội, u ám còn sót lại trong cậu nháy mắt đã bị cuốn trôi đi sạch sành sanh.
Cậu cười rồi hỏi, "Chuyện gì mà vui vẻ thế?"
"Thì tâm trạng tốt thôi á."
Người bạn nhỏ này gần như đang đu người trên cổ cậu, hai chân buông thõng không chịu đứng thẳng cho hẳn hoi, thân hình hai người đều cao như vậy, nên nhìn dáng vẻ bây giờ có chút buồn cười.
Vương Nhất Bác cứ để mặc cho anh treo như thế, ôm lấy eo anh xoay người đi vào trong phòng, "Vừa mới tắm xong à? Thơm vậy."
Bạn nhỏ lúc này mới buông tay ra đứng thẳng dậy, lại tự ngửi ngửi thân mình, "Đây không phải là loại sữa tắm hàng ngày em hay dùng à?"
Vương Nhất Bác dễ dàng bị biểu cảm này của anh chọc cho bật cười, bèn tiến sát lại ngửi chỗ hõm cổ anh, ám muội vô cùng, chóp mũi cọ cọ lên làn da mềm mịn, "Đó là do bảo bối của chúng ta thơm đó."
Thanh âm tùy tiện của cậu cũng có thể khiến lòng người ngứa ngáy, bạn nhỏ làm sao chịu đựng được cậu cố ý như vậy chứ, dái tai mẫn cảm lập tức dỏ ửng. Tiêu Chiến vừa xoa xoa đôi tai của mình, vừa đi về phía phòng ngủ, "Ây da em phiền chết đi được ấy."
Lần này đổi lại là người đàn ông thực hiện trót lọt, cậu cười, "Mới nói hai câu đã bỏ chạy rồi à?"
Người bạn nhỏ bị trêu chọc quay đầu lại chun chun mũi, lườm cậu, "Ông đây phải đi thay quần áo, nói rồi mà sắp chết đói đến nơi rồi nè."
Bên ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh, có ánh nắng vàng nhạt chiếu rọi khắp nơi. Người đàn ông đang lái xe là một người ít nói trước giờ không biết cách bắt đầu câu chuyện, nhưng may thay, bạn nhỏ ngồi bên ghế phó lái hôm nay tâm trạng lại cực kì tốt, cả quãng đường không ngồi yên được giây phút nào, cứ tí tí lại ríu rít nói chuyện phiếm, giọng điệu ngọt ngào y như đang khuấy mật.
Chủ đề nói chuyện được gác sang một bên, Tiêu Chiến lại ngân nga hai bài theo tiếng radio trong xe, nghiêng đầu cái liền hỏi, "Anh hát có hay không?"
Bên kia không cần suy nghĩ một giây nào lập tức trả lời, "Hay lắm."
"Xí, vờ vịt."
Người đàn ông ngồi ghế lái đang chăm chú nhìn phía trước chỉ đành bất đắc dĩ nhìn anh một cái rồi lại quay đầu lại, "Em trả lời ngay, dứt khoát như thế anh bảo là vờ vịt, nhưng nếu em ngừng lại một lát, anh lại nói em miễn cưỡng hoặc chả tập trung gì."
Bạn nhỏ cười cong cong đôi mắt, "Có hay thật không?"
"Thật."
Vương Nhất Bác lái xe vào đường cao tốc, điện thoại đang được để trong khay đựng đồ trong xe vang lên hai tiếng, một tin nhắn gửi đến. Vương Nhất Bác không để ý, ánh mắt Tiêu Chiến lia qua nhìn cậu, cậu lại giương cao khóe miệng cười, "Anh giúp em xem đi."
Người bạn nhỏ kia cực kì hài lòng cầm điện thoại lên, "Mật mã."
Vương Nhất Bác đánh lái, rẽ vào đường xuống khỏi cao tốc, "Sinh nhật của anh."
Người bạn nhỏ lại càng hài lòng hơn, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Em tầm thường quá đi."
Vương Nhất Bác không nói cái gì chỉ gật gật đầu, ý cười dịu dàng bay sang bên ghế bên kia, rơi trên người bạn nhỏ đang cực kì vui vẻ hài lòng, đôi mắt càng xinh xắn đẹp đẽ hơn bội phần.
Anh mở điện thoại lên, trong điện thoại của Vương Nhất Bác đang xếp hàng một đống tin nhắn người khác gửi đến nhưng cậu không trả lời lại, ngày gửi thì có gần có xa, tin nhắn thì tán tỉnh có, ve vãn cũng có. Người bạn nhỏ vừa rồi còn vui vẻ giờ lại lật tay một cái làm đổ hũ giấm om lâu ngày của mình ra, "Chậc chậc chậc, giỏi thật."
Bên kia vẫn bình thản cực kì, buồn cười nói, "Không phải anh muốn xem à? Giờ xem xong lại tức giận."
Tiêu Chiến chỉ nhấn vào xem tin nhắn được gửi tới mới nhất, đáp lại, "Vương Nhất Bác anh cảnh cáo em đấy, nếu để anh bắt được cái gì, thì anh thiến em luôn đấy."
"Tuân lệnh, bạn nhỏ."
Tiêu Chiến giơ điện thoại lên, "Người này tên Nhậm Trạch bảo là việc em giao xử lí xong rồi, yên tâm đi." Anh nghiêng đầu tiện miệng hỏi, "Chuyện gì thế?"
Vương Nhất Bác lại quên khuấy mất việc này, tuy cậu không định cho Tiêu Chiến biết tình tiết nhưng nếu Tiêu Chiến đã hỏi đến thì cậu cũng không cố ý giấu giếm gì, suy cho cùng thì chính bản thân cậu cũng ghét nhất là nói dối.
Cậu chỉ nói, "Gần đây anh vẫn nằm mơ thấy ác mộng."
Tuy rằng không phải đêm nào cũng bị giật mình tỉnh dậy, nhưng cũng là cách hai ba hôm lại một thân đầm đìa mồ hôi được Vương Nhất Bác ôm vào lòng vỗ nhẹ lên lưng dịu dàng gọi dậy.
Vết sẹo mới lành trong lòng bàn tay thực sự xấu xí đến cực điểm.
Tiêu Chiến không truy hỏi thêm, một câu bâng quơ của Vương Nhất Bác cũng đủ để cho anh hiểu. Anh không phải trẻ con, những cảnh thanh sắc nhục dục dù trước đây chưa thấy qua cũng được nghe qua một hai, vả lại đến giờ anh cũng coi như trải qua một lần rồi.
Một Vương Nhất Bác mà anh đã nghe từ trong miệng Tề Vận, bây giờ đã hoàn toàn hiện ra trong trí tưởng tượng của anh.
Trắng đen hai cực.
Anh cũng vui bởi người đàn ông này vì anh mới quyết đoán lạnh lùng như vậy, thậm chí còn cảm thấy hả hê. Khi đó anh bất lực bao nhiêu, sợ hãi bao nhiêu chứ, anh cũng là người bình thường, anh cũng biết hận.
Nhưng trong lòng anh vẫn có một nỗi niềm gì đó không thể nói rõ.
Vương Nhất Bác lái xe hết rẽ rồi lại ngoặt, đi vào một cánh rừng, đánh lái vòng vào một khoảng trống, trước mắt anh là một sơn trang kiểu Nhật.
Dọc theo giàn hoa được làm bằng những thanh tre được tuyển chọn kĩ càng, bầu trời vào độ giữa trưa trong xanh như làn nước mùa thu, những đám mây bồng bềnh mang theo tiết thu nhẹ nhàng, khi ngước mắt lên có thể nhìn thấy thứ ánh sáng rạng rỡ như nhung vàng trải đều muôn nơi.
Vương Nhất Bác đưa tay ra, anh liền nắm lấy, tay trong tay. Anh đi theo sau lưng Vương Nhất Bác, Lạc Bùi đã từng quan trọng với Vương Nhất Bác như thế nào, cho dù cậu đã làm thế nào để có được ngày hôm nay, giờ nhổ cỏ tận gốc như vậy, chắc chắn trong lòng Vương Nhất Bác sẽ có những tiếng thở dài cùng buồn phiền mà cậu sẽ không bao giờ để anh nghe thấy.
Bây giờ vừa đúng là giờ ăn trưa, những gian phòng đi qua đều có rèm che tối màu che chặt, thỉnh thoảng lọt vào tai cũng chỉ là những tiếng xôn xao vụn vặt, không thể nghe rõ đang nói cái gì, hoặc là những tiếng thanh thúy vui tai, hoặc là tiếng phát ra từ các bữa tiệc ăn uống linh đình.
Hai người chọn một phòng bao có cửa trượt, sàn nhà gỗ có hoa văn sẫm màu cũng toát lên vẻ ấm cúng, trên chiếc bàn chân thấp tinh tế cũng sắp đầy đủ, thẳng hàng những vật dụng ăn uống sang trọng và tinh tế không kém, đôi đũa bạc được điêu khắc hình hoa, cái đĩa sáng loáng có thể soi được gương, cái cốc được tô vẽ những hình ảnh phức tạp lại thanh tú, tinh xảo, từng thứ từng thứ được gác lên một miếng lót sạch sẽ, mới lạ bằng vải mỏng.
Phía bên kia của phòng bao là cửa sổ mở ra phía sân vườn kiểu Nhật được chủ nhà dốc lòng chăm sóc trang trí, có suối nhỏ có hòn non bộ, nuôi thêm mấy chú cá cảnh để ngắm, ống tre trữ nước cứ đến giờ được cài đặt lại đập xuống, vang lên tiếng động nho nhỏ.
Tiêu Chiến nhoài người ra cửa sổ ngắm nhìn không biết chán, Vương Nhất Bác liền đi đến ngồi bên cạnh anh, "Cảnh đẹp như thế, cơm cũng không cần ăn nữa đúng không?"
Anh nhìn sang Vương Nhất Bác, ngay thẳng lại dè dặt nói, "Trong lòng có chút khó chịu." Anh giơ ngón trỏ và ngón cái ra, tạo ra một khoảng trống nhỏ giữa hai đầu ngón tay, nói, "Chút xíu xiu thế này thôi."
Chỉ một động tác nhỏ bình thường không mang quá nhiều hàm ý của người này thôi mà có thể biến trái tim sắt đá trở nên dịu dàng như nước.
Vương Nhất Bác hết cách nhìn anh, thực sự vẫn chỉ là một bạn nhỏ thôi, "Không muốn ăn cơm nữa cơ mà, sao chỉ có chút xíu thế này được?"
Tiêu Chiến mím mím môi nhìn Vương Nhất Bác, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói, "Em có đau lòng không?"
"Đau lòng chứ."
Lông mi Tiêu Chiến khẽ rung lên.
Vương Nhất Bác lại nói tiếp, "Ngày hôm đó khi nhìn thấy anh, là thời khắc em đau lòng nhất cho đến ngày hôm nay của em."
"Không phải anh hỏi cái này."
"Em biết anh muốn hỏi cái gì, nhưng chẳng có gì có thể khiến em đau lòng hơn cái em vừa nói cả." Vương Nhất Bác ôm anh lại gần, hai cổ kề sát nhau, "Anh có phải ngốc không thế? Nếu cứ thế mà chẳng ai phát hiện ra..."
Cảnh tượng mà mấy ngày nay cậu không muốn nhớ lại, không dám nhớ lại kia lại đột ngột hiện ra, nỗi đau đớn thấu tim gan như thiên đao vạn quả mà cậu đã trải qua kia lại lần nữa quay về, lăng trì cậu.
Người đàn ông vẫn luôn vững vàng như núi, người đàn ông mà từ trước đến nay vẫn hờ hững, thản nhiên, thế mà khi đó cổ họng bóp chặt nhưng không kìm chế được một tiếng nghẹn ngào.
Chết mất.
Cậu luồn tay qua sau gáy Tiêu Chiến, ôm anh giống như đang ôm một chú mèo, nhưng cũng giống như đang cực kì không biết làm thế nào, "Bây giờ nhìn anh không bệnh không tật gì, có phải lại bắt đầu thương cảm cho người khác rồi không?"
Tiêu Chiến chớp chớp mắt hai cái, lấy một quả quýt ở bàn bên cạnh cầm trong lòng bàn tay, cụp mắt bóc vỏ không nhìn cậu, "Không có mà."
"Cái tính tình này của anh, em có thể không biết sao?"
Vương Nhất Bác nhìn xuống quả quýt trong tay anh, từng mảng từng mảng vỏ được bóc ra, bình tĩnh nhưng giống như mang theo chút ý cười, "Nếu giờ em vẫn còn 13 14 tuổi ấy, thì cánh tay của người đàn ông đó khẳng định không còn đâu, vết thương này của anh phải trả lại cho hắn ta gấp mấy lần. Thế không phải anh sẽ đau lòng đến chết à?"
Tiêu Chiến chỉ coi như những lời Vương Nhất Bác nói này là đang an ủi anh, dẩu môi, "Sao em ác thế...Này!"
Tinh dầu từ vỏ quýt bị bắn vào mắt, Tiêu Chiến nhắm chặt mắt lại.
Tiếng cười phụt ra của Vương Nhất Bác vang lên.
Tiêu Chiến vất quả quýt sang, "Cười cái mông ấy mà cười, anh đang bóc cho em đó."
Vương Nhất Bác đỡ được quả quýt đặt sang một bên, "Lại trách em rồi à?"
"Nếu không thì còn sao nữa?"
Vương Nhất Bác vừa bất lực vừa buồn cười, rút giấy ăn rồi lại như đang túm lấy một chú mèo con tinh nghịch mà kéo anh lại gần, dịu dàng vô cùng lau nước quả vương trên mi anh, lại nhẹ nhàng ấn ấn lên mắt anh, "Được rồi mà."
Dù gì đối với người trước mắt này cậu không làm ác được, cũng chẳng còn cách nào khác.
Cậu nói, giống như đang dỗ dành một đứa bé, "Nhưng quả quýt này mới là đầu sỏ tội ác có được không hả."
Tiêu Chiến được lau sạch mắt, nhìn Vương Nhất Bác lột nốt chỗ vỏ còn lại của quả quýt, đưa sang, "Này, vỏ được bóc hết rồi nè, đừng tức nữa nhé, được không."
Lúc này hai người bọn họ anh một câu em đáp một câu, dù còn những buồn phiền, những đúng sai không thể nói rõ, hình như cũng bị sự nhàn nhã, ấm áp này thổi bay hết đi.
Hai người bọn họ một lãnh đạm, một thì nhiệt tình. Một người thì chân thành mà cứng rắn, một người lại lương thiện, dịu dàng. Một người tàn nhẫn, một người lại từ bi.
Ngẫm lại, trong cái thế giới phàm tục này hai người bọn họ đều là chủ của
Ngàn Chén Không Say, dẫu đã bị thế tục dày vò thành những dáng vẻ khác nhau, nhưng lại vẫn có thể tiếp tục nâng ly với đời, bảo vệ một mảnh trời trong sạch nhất trong tim mình.
Dường như tồn tại một sự ăn ý không gì sánh bằng, cho dù có thế nào đi chăng nữa vẫn ăn khớp đến vừa vặn, mới khiến bọn họ sau này càng ngày càng mê đắm đối phương, càng ngày dính chặt lấy nhau, chìm vào bể tình không thể tách rời, thậm chí còn có thể đánh bại được ngày rộng tháng dài.
Trước Quốc Khánh, Vương Nhất Bác sẽ giống như mỗi năm vào thời gian này, sẽ đến các nhà máy rượu ở nước ngoài đặt hàng cho năm tới và đặt làm riêng rượu phục vụ cho tầng hai.
Đêm trước kì nghỉ Quốc Khánh một ngày,
Ngàn Chén liền mở cửa với bầu không khí đón lễ ngập tràn, trong quán chiêu đãi những vị khách đến với nào là tai thỏ nào là tai mèo đi đi lại lại.
Ngàn Chén mời tới mấy ban nhạc underground nổi tiếng làm chủ diễn, ngoài những người khách quen đi đến sân khấu của
Ngàn Chén đặc biệt yêu cầu bọn họ lên hát, thì thời gian còn lại Tiêu Chiến và Diêu Giai sẽ giúp đỡ ở chỗ quầy bar.
Tiêu Chiến nhìn thấy trên đầu Tề Vận có đeo một cái băng đô hình tai thỏ cứ buồn cười, "Năm ngoái cậu tổ chức sự kiện, nào là kỵ sĩ nào là công chúa anh mày còn có thể hiểu được, năm nay lại đam mê thế giới động vật à?"
Tề Vận liếc anh một cái, "Người ta bây giờ đều thích mấy cái này, anh không biết à?"
Tiêu Chiến cười, nhún nhún vai, "Thế anh thực sự không biết rồi."
Diêu Giai đang đứng phụ giúp bên kia quầy bar cũng đang nhàn rỗi, liền lia ánh mắt qua, "Chiến ca sao lại không đeo tai thỏ thế? Năm ngoái anh hóa trang thành kỵ sĩ làm say đắm bao nhiêu người cơ mà."
Anh mân mê chiếc tai thỏ bị anh treo ở sau lưng, "Anh đây không đeo đâu."
Trong đầu anh lại phiêu đãng nhớ đến cảnh tượng Vương Nhất Bác mặc quần áo trắng hóa trang thành kỵ sĩ đứng ở quầy bar năm ngoái, vô thức mím mím môi cười nhẹ.
Tề Vận đẩy ly rượu đã được pha chế xong trong tay qua cho khách, khóe mắt nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Chiến cúi đầu giấu giếm nụ cười liền mỉa mai nói, "Tên yêu tinh kia bỏ thuốc anh đấy à. Ngay cả bây giờ hắn không có ở đây, anh cũng như bị trúng tà ấy."
Tiêu Chiến cũng không tức giận gì, chỉ nói, "Cậu cấm anh đấy à."
Tề Vận làm một động tác rùng mình hơi lố, "Em thấy anh hết cứu nổi rồi."
Bọn họ ở bên này giỡn với nhau, Diêu Giai đi đến đằng sau lấy rượu cũng chọt vào một câu chế giễu, "Anh à, anh xây được cái thành lũy này thì ráng mà giữ lấy nha, con người như ông chủ ấy, bao nhiêu người nhìn ngó kia kìa."
Tiêu Chiến đảo mắt lên nhìn qua, nhìn thấy anh có hứng thú, Diêu Giai liền ẩy Tề Vận qua một bên, đứng ở giữa bọn họ, lôi cái tai thỏ giắt ở eo anh ra, "Tình thú nè."
========================================
A Zhu: update chương cuối cùng của năm cũ, sau đây cho tui xin phép nghỉ Tết mấy ngày nha...
=====================================
A Zhu và A Hoa:
Nay đã là 30 Tết rồi, năm mới sắp sang,
Chúc Vương Nhất Bác Tiêu Chiến bình an hỉ lạc, vạn sự tòng hoan!
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng!
Năm nay năm tuổi của hai bọn tui, chúc chúng ta may mắn nha A Hoa!