CẢNH BÁO: Chương này anh Chiến ngủ với người khác, những chương về sau cũng có thể có chi tiết này, cả 2 người luôn, ai không chấp nhận được thì quay xe nhó.
Về sau nếu có thì tui cũng cảnh báo trước ở đầu chương luôn.
Còn ai ok thì Enjoy!
CHƯƠNG 3: CÂY HÁI TIỀN
Tiêu Chiến trằn trọc mãi không ngủ được.
Con người ta sau khi ý thức được nỗi cô đơn một khi không cẩn thận sẽ càng chìm sâu hơn vào vũng lầy tăm tối này. Không hề liên quan đến việc có thích hay không, có yêu hay không, người động tâm trước nhất định sẽ mất đi quyền chủ động, bị "con tim" dẫn lối.
Nhưng chỉ có kiểu người như Vương Nhất Bác là ngoại lệ.
Người đàn ông này dường như dựng lên xung quanh mình rất nhiều rào chắn, thành thục có thừa, càng làm càng điêu luyện. Cậu hiểu hơn ai hết, ánh sáng huy hoàng ngắn ngủi của pháo hoa sau khi vụt tắt thì sẽ bị bao phủ bởi làn khói dày đặc, thật lâu cũng không bay hết.
Vương Nhất Bác trước giờ chưa từng có một phút giây nào lơ là cảnh giác, cậu càng thích vây khốn người ta trong làn khói mờ mịt và màn sương mù khiến đối phương lạc lối này hơn.
Vương Nhất Bác nếu muốn phá bỏ những ranh giới thì thực sự dễ như trở bàn tay, nhưng cậu sẽ không làm thế. Người đi săn thường hưởng thụ quá trình săn đuổi con mồi hơn.
Tiêu Chiến thực sự không thích cái cảm giác lúc nào cũng có thể rơi vào hoảng loạn như này, dù cho anh cũng có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà qua loa đối phó một phen nhưng chung quy giả vờ cũng chỉ là giả vờ mà thôi, thậm chí có thể coi là miễn cưỡng chống đỡ.
Tiêu Chiến thậm chí còn nghĩ nếu một ngày anh thực sự thích Vương Nhất Bác rồi, thế có nghĩa là anh đã thua triệt để.
Nhưng đối diện với kiểu người như Vương Nhất Bác, từ khi có chút xíu cảm giác đến thực sự động tâm thì cũng không tốn nhiều thời gian cho lắm.
Cô đơn có thể bù lấp được, đàn ông càng biết cách làm thế nào để có thể giải quyết mọi chuyện tốt đẹp nhất.
Anh lôi điện thoại ra, tuy đã qua 12h rồi nhưng cũng không thiếu người "cứ gọi là đến" đâu.
Zhu: bắt đầu vờn mồi!!!!!
Ra khỏi cửa, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn còn nằm dài ở ngoài ban công, tư thế nằm hơi nghiêng người, chắc là ngủ rồi. Giấc ngủ của Vương Nhất Bác hình như vẫn luôn rất nông, tiếng đóng cửa cũng có thể khiến cậu tỉnh giấc.
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn qua, "Chìa khóa xe ở trên nóc tủ lạnh ấy."
"Sao cậu không về phòng mà ngủ?"
"Ngủ quên mất." Vương Nhất Bác dụi dụi người vào chõng, âm thanh phát ra tràn đầy âm mũi khi vừa mới thức dậy, thực giống một đứa trẻ bị đánh thức khi ngủ gật, giọng nói đang như làm nũng, "Nằm thêm chút nữa."
Phía ban công không phát ra âm thanh gì nữa, Tiêu Chiến cũng không nói gì, cầm lấy chìa khóa rồi ra ngoài.
Cái giờ này ra ngoài muốn làm cái gì, trong lòng ai cũng biết rõ.
Kiểu đàn ông như Tiêu Chiến, người muốn thượng anh hoặc muốn bị anh thượng đều không ít đâu.
Không có hôn hít, cũng không hề có màn dạo đầu, cơ thể lõa lồ của người phụ nữ nhấp nhô trên người Tiêu Chiến, đôi bồng đào đầy đặn lắc lư trước mắt, bên tai vang lên hơi thở hổn hển, mềm mại đầy sắc dục, thân thể người phụ nữ bao bọc lấy cái đó của anh, giải quyết được ham muốn sinh lý dồn nén nhưng không thể làm biến mất đi cảm giác bồn chồn tận sâu trong con tim anh.
Anh lật cơ thể người phụ nữ lại để lưng cô đối diện với mình, nhấn gáy cô xuống, khiến mông vểnh cao lên. Anh cầm tính khí của bản thân cứ thế chọc vào, mạnh bạo phát tiết. Tiếng hai cơ thể va chạm vào nhau, tiếng côn th*t của anh chọc vào trong cơ thể đối phương vang lên những âm thanh đầy dâm dục, khiến anh nhướn cao đôi mày hưởng thụ sự khoái cảm này.
Một đường từ giường ngủ vào đến nhà tắm, anh đè người phụ nữ xuống bồn rửa tay, vẫn là tư thế từ đằng sau, một lần nữa lại đưa vào, từng nhát từng nhát rút ra rồi đâm sâu vào trong cơ thể cô.
Tiêu Chiến nhìn vào hình ảnh không có bất cứ biểu cảm gì của mình ở trong gương, trong não bỗng xẹt qua gương mặt vừa yêu nghiệt vừa cấm dục nào đó.
Anh có chút không hiểu nổi cũng có chút uể oải, rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ chứ?
Sau khi làm xong, Tiêu Chiến quay mặt đi, nụ hôn của người phụ nữ khi cố gắng rướn người lên chỉ có thể rơi trên má anh.
Khi anh đứng dậy, người phụ nữ nói, "Bây giờ đi luôn à?"
Tiêu Chiến quay lại mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ lên gương mặt cô, "Nằm bên cạnh em sao tôi có thể ngủ ngon được đây? Làm thêm một hồi nữa thì mai không còn sức để mà hát hò nữa đâu."
Người phụ nữ cũng rất thức thời, "Lần sau hẹn nữa không?"
Tiêu Chiến mặc quần áo xong xuôi, vẫy vẫy tay với người đằng sau, "Hẹn gặp ở Ngàn Chén."
Cuộc sống về đêm ở Ngàn Chén vẫn diễn ra như thế. Phòng bao trên tầng hai chào đón mấy người khách quen cũ, Vương Nhất Bác gần như không có thời gian lãng phí mà ngồi ở quần bar như mọi lần.
Tiêu Chiến diễn xong liền đến quầy bar, Tề Vận đẩy một cốc nước mật ong ấm đến tay anh, "Ông chủ pha đấy."
Tiêu Chiến cười cười, nhận lấy cái cốc rồi đẩy qua đẩy lại giữa hai tay, thỉnh thoảng cầm lên nhấp một ngụm, "Ông chủ vẫn còn ở trên lầu à?"
"Ừm." Tề Vận đang bận rộn rửa mấy cái ly mà khách hàng đã sử dụng qua, "Sao thế? Nhớ rồi à?"
Tiêu Chiến cũng không để bụng chỉ lắc đầu cười, "Yêu nghiệt không có ở đây, quầy bar mới thanh tịnh được."
Tề Vận gật đầu, "Đúng thật, cứ đến thì chỗ này thành động bàn tơ luôn ấy."
Cậu xếp từng cái từng cái ly đã rửa sạch để lên giá, nhấc ly rượu của bản thân chạm với cốc nước của Tiêu Chiến, "Trông anh nay có vẻ mệt?"
Tiêu Chiến nhún nhún vai, "Buông thả quá độ chút."
Tề Vận nhấp một ngụm rượu, không tỏ ra ngạc nhiên, nói, "Thế ông chủ hết thú vị rồi?"
Chắc có lẽ người sáng suốt nhất trong Ngàn Chén chính là Tề Vận, ít nhất thì cũng luôn sáng suốt trong chuyện của ông chủ bọn họ.
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Tề Vận, "Sao cậu chắc chắn là tôi không làm cùng ông chủ?"
Tề Vận nhướn mày bật cười, "Trực giác."
Tiêu Chiến nở nụ cười chế giễu bản thân, cầm cốc nước của mình tiến đến chạm vào ly của Tề Vận, nói, "Chi bằng dùng cái trực giác của cậu dạy tôi phải làm thế nào đi!"
"Uầy, anh cũng muốn thu phục yêu quái á?"
Tiêu Chiến bị câu nói của Tề Vận chọc cười, nhướn một bên mày, nói, "Nói như cậu không hóng chắc?"
"Kịch hay thế em không chê nhiều đâu." Tề Vận lắc lắc chút rượu trong ly, "Không phải anh là người rõ nhất nên làm thế nào à? Còn 'buông thả quá độ' rồi kia mà."
Trong ấn tượng của Tề Vận, hơn 1 năm Tiêu Chiến ở đây dường như chưa có lúc nào anh cảm tính như thế, có vẻ thực sự gặp khó khăn hoặc đã hạ quyết tâm gì đó rồi thì mới có thể nói với cậu những lời như vừa rồi.
Tề Vận mỉm cười, nhấp môi uống nốt chút rượu còn lại trong ly, "Ồn ào rối loạn thì cũng qua rồi. Anh ấy từ lúc mười mấy tuổi đã lăn lộn trong cái giới này. Chuyện từng gặp phải không hề giống những đứa trẻ bình thường khác."
"Dù gì rảnh rỗi cũng vẫn là rảnh rỗi, hợp đồng của tôi không phải là còn một năm rưỡi nữa đó sao." Tiêu Chiến nhìn cốc nước của mình, ngón trỏ khẽ miết lên thành cốc, "Chơi cũng không được bao lâu."
"Anh không định ở lại nữa à?"
Tiêu Chiến bất lực nhìn Tề Vận cười, "Tôi năm nay cũng tròn 30 rồi."
Cũng đã nhiều năm rồi không trực tiếp nhắc đến tuổi tác của bản thân như vậy, hình như có sợi dây thần kinh nào đó bỗng đứt đoạn sâu bên trong đại não, vẽ lên một đoạn kí ức trống rỗng lên trước mắt anh.
Cũng giống như trái tim trong lồng ngực nay, tồn tại và nhìn trực tiếp vào là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tiêu Chiến vẫn luôn biết rằng mình chưa hề nghiêm túc đánh giá chuyện này một lần nào cả, anh đã rời nhà 6 năm rồi.
Mối liên hệ với anh với người nhà chỉ là mỗi lần gửi hầu hết tiền lương của mình về, sau đó bố anh sẽ thuận mồm hỏi một câu công việc của anh như thế nào rồi, có bạn gái chưa, kiểu vậy.
Ca sĩ trong quán bar thì có thể làm được mấy năm chứ?
Sự yên lặng ngắn ngủi qua đi, bên tai lại vang lên tiếng ồn ào, huyên náo.
Vương Nhất Bác đi từ trên lầu xuống, An Nhiên theo đằng sau. Vương Nhất Bác cước bộ rất vội vã, một ánh mắt cũng không liếc về phía quầy bar, trực tiếp đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tiêu Chiến nhìn theo, quay đầu hỏi Tề Vận, "Uống say rồi à?"
Tề Vận tắt đèn rọi đi, Diêu Giai từ phía sân khấu cũng tiến về phía nhà vệ sinh.
Tề Vận nói, "Ông chủ của Ngàn Chén Không Say. Chắc đã uống quá nhiều rượu, giờ đau dạ dày rồi."
Tề Vận ngồi lại vào chiếc ghế cao, hất cằm chỉ về phía nhà vệ sinh, "Không đi xem sao à?"
"Xem bọn họ 3P chắc?"
Tề Vận cười đến độ vỗ đùi bem bép, "Anh à, anh hài hước thật đó."
Tiêu Chiến gõ gõ chiếc cốc thủy tinh trong tay, "Cậu không chuẩn bị cho cậu ta nước chanh mật ong hay gì gì đó hả?"
Tề Vận xòe tay ra, "Trước giờ đều là anh ấy tự mình làm. Chỉ có anh uống quen vị mà anh ấy thích, em không làm được đâu."
Vương Nhất Bác ở trong nhà vệ sinh đến mật xanh mật vàng đều nôn ra hết, rửa xong mặt mũi chân tay liền chống tay ở bồn rửa mặt đứng ngơ ra một lúc lâu.
An Nhiên đứng ngay đằng sau cậu.
Vương Nhất Bác lau mặt, nhìn An Nhiên trong gương, nói, "Về quầy bar đi."
An Nhiên e dè tiến lên một bước, nói, "Anh không sao chứ?"
Vương Nhất Bác cười cười, "Đây cũng không phải là lần đầu tiên rồi, cũng không phải lần cuối cùng, không phải cậu muốn lần nào cũng đứng canh chừng tôi thế à?"
Đứa trẻ nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Vương Nhất Bác, bướng bỉnh đáp lại, "Chỉ là em lo lắng cho anh thôi."
Vương Nhất Bác lại nhìn cậu một lúc, nhếch miệng nói tiếp, "Tề Vận bọn họ còn đang đợi tôi diễn một màn xuân cung sống trong nhà vệ sinh đấy, cậu còn ở đây làm cái gì?"
Đứa trẻ này lập tức đỏ ửng cả hai tai, chạy nhanh ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc chạy ra, nhìn thấy Diêu Giai đang ngồi ở cái sô pha cách nhà vệ sinh nam gần nhất.
An Nhiên còn cố tình đứng lại một lúc ở cửa nhà vệ sinh, cuối cùng cũng xoay người quay lại.
Vương Nhất Bác còn đang đứng ở chỗ bồn rửa tay, hai tai xoa xoa bụng, nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn, đôi mày sắc bén của cậu liền nhướn cao.
Vương Nhất Bác không nói điều gì, đứng thẳng người dậy ra khỏi nhà vệ sinh. Khi đi qua chiếc sô pha kia, Diêu Giai gọi cậu, cậu cũng không thèm phản ứng lại.
Vào trong quầy bar, Vương Nhất Bác trực tiếp cúi người xuống tìm thuốc dạ dày được cậu để trong góc.
Diêu Giai và An Nhiên một trước một sau tiến đến, vẻ mặt không ổn lắm. Tề Vận Tiêu Chiến liếc mắt nhìn nhau, không kìm được mà bật cười.
Vương Nhất Bác quay đầu qua liếc 2 người một cái, nhìn thấy phía bên đó Diêu Giai và An Nhiên một trước một sau đi đến quầy bar, đại để cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Cậu tìm được thuốc liền đứng thẳng người dậy, bước đến đứng vào giữa Tề Vận và Tiêu Chiến, với tay lấy cái ấm siêu tốc rót cho mình một cốc nước ấm, nói, "Đội xem kịch hay của cậu bây giờ còn tăng thêm thành viên rồi đấy phỏng?"
Tề Vận đưa qua cho cậu bình mật ong, khịa cậu, "Thì lần trước không phải đã nói rồi sao, hóng màn xuân cung sống của cậu đấy."
Vương Nhất Bác múc lấy 2 thìa mật ong, lại thêm một thìa nữa, không biết rốt cuộc cậu đã cho bao nhiêu mật ong, sau đó vừa khuấy vừa nói, "Khán giả không đến, sao tôi diễn được." Cậu nghiêng mặt nhìn Tiêu Chiến, "Đúng không. Tiêu mỹ nhân."
Tiêu Chiến xoay ghế đối diện với Vương Nhất Bác, "Trách tôi à? Hôm nay chân không có sức, không muốn đi lại cho lắm."
Tề Vận ở cạnh nghe thấy chỉ cười cười. An Nhiên nhác thấy liền cố tình vương người về phía Tiêu Chiến xem xét.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu uống thuốc đã cầm từ nãy, uống thêm một ngụm nước lọc, nhưng mắt vẫn không rời Tiêu Chiến.
Hai tay Tiêu Chiến ghì lấy ha bên mép ghế, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, giương giường cằm, giống hệt một đứa trẻ ngoan ngoãn đang cố gắng đưa ra lời hứa, nói, "Lần sau nhất định sẽ đi cổ vũ."
Vương Nhất Bác nhấp một ngụm nước mật ong ấm, lưỡi đánh một vòng quanh khoang miệng, dù cố gắng nhưng vẫn không nếm ra vị gì, cậu nhìn Tiêu Chiến, sau đó nhếch môi mỉm cười, nghiêng người quay lưng lại với mấy người Tề Vận, đột nhiên lại hỏi một vấn đề chả liên quan, "Uống nước mật ong chưa?"
Tiêu Chiến đang nhiên bị hỏi có chút ngơ người, gật gật đầu.
Cằm anh bị nắm lấy, gương mặt yêu nghiệt trước mắt đột nhiên tiến sát lại gần, đôi môi bị cướp đoạt.
Zhu: ối giồi ôi làng nước ơi, áu áu áu áu áu.....
Hơi thở Tiêu Chiến như ngưng đọng.
Đôi môi hé mở bị tấn công trực diện, đầu lưỡi linh hoạt đưa sâu vào liếm láp miệng lưỡi, công thành chiếm đất, nhưng cũng rất nhanh liền lui ra.
Dường như chỉ là trong một tích tắc.
Vương Nhất Bác đứng thẳng người, nhoẻn miệng bày ra nụ cười lưu manh thường thấy, cậu cụp mắt quan sát Tiêu Chiến chỉ biết trừng trừng nhìn mình, ngón tay cọ cọ lên đôi môi vài cái, nói, "Quả nhiên uống rượu mạnh quá rồi, chả nếm được ra mùi vị gì cả."
Cậu nói xong liền đi luôn lên tầng hai.
Lúc Vương Nhất Bác đi ngang qua, Diêu Giai đem câu nói mà cậu đã nói vào hôm cô ôm lấy cổ cậu trả lại, "Cậu làm một màn như thế không ít người tan nát con tim đấy."
Vương Nhất Bác quay đầu nở một nụ cười đẹp trai đến ngút trời, "Có cả chị không thế?" sau đó cũng không thèm đợi câu trả lời, cất bước đi thẳng.
Mà bên phía quầy bar, An Nhiên chỉ nhìn Tiêu Chiến không nói năng gì, Tề Vận lại nhịn không được nữa, cười to đến gập cả bụng, nói, "Vãi cả không nếm ra được vị gì, thế anh thì sao? Mùi vị thế nào?"
Tiêu Chiến phản ứng lại lập tức rút lấy hai tờ khăn giấy trên mặt quầy bar, lâu mạnh môi, "Con mẹ nó, đắng vãi."
Đến tận lúc đóng cửa quán Vương Nhất Bác mới thèm xuống tầng, ngồi nghỉ ngơi một lúc ở chiếc ghế sô pha quen thuộc được đặt trong góc, Tề Vận với An Nhiên đang giúp đỡ đưa hết khách lên trên tầng hai.
Về được đến phòng, Vương Nhất Bác liền đi tắm ngay, lúc Tiêu Chiến đi ngang qua nhà bếp bỗng dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn bước vào lấy ra một bình mật ong.
Anh học theo Vương Nhất Bác, trước tiên lấy hai thìa mật ong đầy, nhưng cái thìa cuối cùng làm thế nào cũng lấy không đúng chuẩn lượng mà Vương Nhất Bác thường làm.
"Muốn uống à?"
Tiêu Chiến bị dọa đến nhẩy cẩng cả lên, cái thìa trong tay rơi tuột xuống đất, "Sao cậu đi không có tí tiếng động nào thế?"
Người đang đứng bên cạnh nhặt cái thìa lên, để dưới vòi nước rửa sạch, chậm rãi nói, "Là anh tập trung quá thôi."
Vương Nhất Bác tiến lên lấy bình mật ong, ngoáy ngoáy vài nhát đã cho ra thành phẩm một cốc mật ong quen thuộc, đưa qua cho anh.
Tiêu Chiến vẫn ngơ người, nhận lấy, "Cậu không uống à?"
"Uống nhiều bị ngấy." Sau khi đặt chiếc bình mật ong lên kệ, cậu liền đi ra ngoài vẩy vẩy mái tóc ướt, "Một tiếng sau hẵn uống sữa bò, nếu buồn ngủ quá thì thôi cũng được."
Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, một rưỡi sáng. Anh cắn miệng cốc rất lâu, mới đặt chiếc cốc xuống.
Sao lại có thể ngấy được.
Tiêu Chiến cười tự giễu bản thân, cuối cùng cũng chỉ là bản thân tham lam mà thôi. Người đàn ông này từ trước đến nay, luôn cho người khác thấy được ánh sáng, chỉ là một thứ ánh sáng le lói không hề có chút ấm áp nào trong ngày đông lạnh giá, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được mà lao nhanh đến như bầy thú đói ăn, nhiều hơn một phút thôi, cũng khiến con người ta càng tham lam hơn.
Cho dù chỉ là sự chăm sóc với cây hái ra tiền mà thôi.
Anh đi rửa cốc, chuẩn bị về phòng tắm rửa thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tiêu Chiến đứng ở trước cửa phòng nhìn ra ban công. Người sẽ đến đây, cũng chỉ có người của Ngàn Chén.
Vương Nhất Bác nằm im bất động trên chiếc chõng ngoài đó.
Tiêu Chiến mở cửa, An Nhiên đang đứng đó. Tiêu Chiến vừa có chút ngạc nhiên nhưng cũng là trong dự liệu của bản thân, anh chỉ về phía ban công, "Tìm ông chủ à?"
Lúc Tiêu Chiến quay đầu lại, Vương Nhất Bác đã đứng nghiêm chỉnh ở cửa ban công rồi, anh đưa tay đóng cửa lại, ra ý bảo An Nhiên qua đó, sau đó sượt qua vai Vương Nhất Bác về lại ban công tiếp tục đeo tai nghe lên.
Tiếng nói phát ra từ phía Vương Nhất Bác lọt qua chiếc tai nghe vốn dĩ không mở âm của anh, "Có chuyện gì?"
An Nhiên không nói năng gì.
Trong một giây bài hát trong chiếc điện thoại được phát lên, Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác nói, "Chưa nghĩ kĩ xem nói cái gì thì mau về nghỉ ngơi sớm đi."
Tiêu Chiến cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì nữa, cuối cùng vẫn là bấm cho bài hát ngừng chạy.
An Nhiên cứ đứng đơ ra một hồi mới đáp lại, "Không phải dạ dày anh đang đau đó sao? Em đến đưa thuốc cho anh."
"Cậu chạy xa như vậy đến đây chỉ để đưa thuốc?"
An Nhiên mím chặt môi không thốt lên được câu gì.
"Được thôi." Vương Nhất Bác cười, giơ tay đặt lên ván cửa ngay cạnh tai cậu.
An Nhiên lùi một bước, đụng phải cửa, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nói, "Cậu đến tặng thuốc hay là đến tặng bản thân?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT