Trong nhà tắm, hơi nóng bốc lên mờ mịt, nước từ trong bồn tắm tràn ra xối xả, bắn tóe lên những bong bóng nước màu cầu vồng rồi nhanh chóng vỡ tan. Những lời Vương Nhất Bác nói ra không mang theo quá nhiều cảm xúc, chỉ bình tĩnh, nhẹ nhàng mà nói, giống như hơi nước đang bao phủ đầy xung quanh vậy, nước thì ẩm ướt, trơn trượt, ấm áp, êm dịu khẽ bao bọc lấy trái tim luôn lo sợ cùng bất an nhiều ngày của Tiêu Chiến.
Anh tự nhận mình không phải dạng người yếu đuối, mẹ anh bệnh nặng nhiều năm như thế, điều kiện gia đình không được coi là giàu có, sự sụp đổ tinh thần của ba anh cũng không phải là do ba anh yếu đuối, tất cả mọi tâm tình anh đều chôn sâu vào trong lòng, đeo lên người một cái mặt nạ "sống lâu thế rồi có gì mà chưa từng trải qua" đối diện với mọi thứ. Tất cả sự thanh cao, kiêu ngạo, cùng sự nhạy cảm, tự ti đè ép lên khiến anh mệt mỏi khôn cùng, nhưng trước giờ anh cũng chưa từng dừng lại mà cẩn thận xem xét nó.
Nhưng lại bị con người này nhìn thấu hết tất cả.
Anh nghĩ đến nụ hôn ấm áp, nhẹ nhàng mà tràn đầy tình ý ở trong nhà bếp, cũng nhớ tới bản thân mình đã ôm theo tâm trạng gì đi đến nhà bếp rồi làm tất cả vì người đàn ông này, lúc đó anh mới hiểu nụ hôn đó, câu nói đó, "không muốn làm nữa, thì nói với em" có nghĩa là gì.
Trái tim mềm mại khẽ chùng xuống một chút.
Tiêu Chiến bỗng xoay người trong bồn tắm, làn nước nóng khẽ vỗ vào thành bồn tạo thành những âm thanh vui tai. Giống như hôm đó, anh chui vào trong vòng tay của Vương Nhất Bác, đối phương vẫn nhè nhẹ vỗ lên tấm lưng hao gầy của anh, nhưng sau đó dừng lại, giữ tư thế một nửa ôm lấy anh, "Đứng dậy thôi, ngâm lâu không tốt."
Tiêu Chiến không để ý đến câu này, anh nhúc nhích thân mình không ngừng cọ cọ vào lồng ngực cậu, cũng cọ cọ lên cả bộ phận hung tàn nào đó. Vương Nhất Bác lập tức hiểu ý Tiêu Chiến đang muốn làm gì, cậu hỏi ngược lại, "Dục cầu bất mãn có đúng không?"
Tiêu Chiến bị nói trúng, lưng run cả lên, "Em không khó chịu à?"
Vương Nhất Bác đẩy anh ra, lúc vươn người còn tạo ra tiếng nước ì oạp, "Anh đừng có khiêu khích nữa thì em sẽ không khó chịu."
Cậu vừa nói vừa đưa tay ra lấy chiếc áo tắm đang được gấp gọn đặt ở một bên, rồi lại vươn tay ra kéo Tiêu Chiến đang ở trong nước lên, ngã vào lòng mình, nửa kéo nửa đẩy anh về đến phòng ngủ, "Lên giường nằm đi, em đi hâm lại sữa bò."
Tiêu Chiến túm lấy tay cậu, "Bụng anh trướng lắm. Không uống nổi đâu."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào hàng mi vẫn còn ướt đẫm nước của anh, đèn ngủ trên đầu giường lách qua người Tiêu Chiến chiếu đến, xuyên qua hàng mi đang rung rung đó, đi đến đuôi mắt còn lóe lên một tia sáng nhỏ, "Anh đây là... nhất định phải chọc vào em đúng không?"
Đôi mắt thụy phượng cong lại dưới ánh đèn, "Chọc em đó."
Nụ hôn nóng hổi, ẩm ướt từ giữa trán một đường đi xuống dưới, cần cổ, lồng ngực, đi đến eo trên liền để lại hai dấu hôn đậm. Vương Nhất Bác dùng răng mình nhẹ nhàng cắn lấy hai đầu nhũ nhạy cảm của Tiêu Chiến, rồi ngậm vào trong miệng, Tiêu Chiến run rẩy thân mình, liền nghe thấy Vương Nhất Bác nói, "Thích à?"
Cậu chỉ hỏi hai tiếng đơn giản như vậy, lại tiếp tục cụp mắt ngậm hai hạt đậu kia vào sâu hơn trong khoang miệng, bàn tay to lớn chu du một vòng bên dưới, khẽ vuốt ve vòng eo mảnh dẻ rồi lại rơi vào phần đùi trong trắng ngần. Lòng bàn tay cũng đang xoa nắn lấy điểm mẫn cảm ở đùi trong, hai chân Tiêu Chiến như đang bị con gì cắn ngứa, vô thức rụt lại.
Giọng Tiêu Chiến còn mang theo hơi thở khó khăn, nói, "Đừng...ngứa quá..."
Vương Nhất Bác vô thanh vô tức mỉm cười, tụt người xuống phần thân dưới của anh, đầu lưỡi liếm qua đùi trong, Tiêu Chiến càng cảm thấy ngứa ngáy hơn bội phần, túm chặt lấy ga giường, rướn hết cả eo lên. Đầu lưỡi càng dùng thêm lực lướt đi khắp đùi trong rồi từ từ lướt qua phần bụng dưới, tính khí ở giữa hai chân bị sự lả lướt lúc có lúc không của đầu lưỡi kích thích đến nỗi chỗ kia dần dần ngóc đầu dậy rồi khe khẽ run run, đầu v* cùng với trụ thân thỉnh thoảng lại bị tóc mái của Vương Nhất Bác quẹt qua nên càng trở nên ngứa ngáy, khó chịu gấp bội.
Tiêu Chiến túm lấy ga giường, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu ngọ nguậy chân, lại bị Vương Nhất Bác dang rộng ra, giữ chặt đến không thể khép lại cũng không thể chạm tới. Hai chân chỉ có thể cọ cọ lung tung vào ga giường bên dưới.
Anh đầu hàng, nói "Em đừng cố tình làm ở đó nữa."
Vương Nhất Bác dùng đầu ngón tay thò vào tính khí của anh, lướt từ gốc lên đến đỉnh đầu nấm, trêu anh, "Thế muốn làm ở đâu nào?"
Tiêu Chiến rùng mình.
Ngay sau đó, khoang miệng ấm nóng đã ngậm lấy phân thân đã dựng thẳng đứng của anh.
Dường như anh có chút hoang mang, nên mở lớn mắt nhìn lên trần nhà, sau đó lại bị đầu lưỡi linh hoạt kia chơi đùa đến không nghĩ ngợi được gì, chỉ còn lại tiếng rên rỉ đầy thoải mái. Hai bàn tay lớn đang nhào nặn mông anh, đầu lưỡi cọ sát với trụ thân, đầu nấm lướt qua phần thịt mềm sâu trong cổ họng, tiếng anh đã trở nên sụt sùi, cơ thể theo quán tính mà cong eo. Cuống lưỡi lại cuốn lấy tính khí trong cổ họng mà nuốt lấy sâu thêm, Tiêu Chiến nức nở run run đưa mông lên cao, qua mấy lần như vậy anh đã tước vũ khí đầu hàng trong miệng của Vương Nhất Bác.
Anh nhìn thấy cổ họng Vương Nhất Bác khẽ động, thoắt cái đã cầm lấy cái gối bên cạnh úp chặt lên mặt, "A, em làm cái gì thế!"
Vương Nhất Bác cạn lời đưa tay ra cướp lấy cái gối đang che mặt của anh, "Làm cái gì là làm cái gì?"
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu nửa ngày mới nói tiếp, "Em, ăn rồi..."
Vương Nhất Bác vừa bóp tuýt gel bôi trơn ra tay vừa liếc mắt qua, "Ừm. Anh là người đầu tiên đó."
"....." Tiêu Chiến ngẩn người ra một lúc lâu mới lí nha lí nhí, lẩm bẩm, "Ý anh cũng không phải thế này...A!"
Lời mới nói xong một nửa, thân dưới đã bị đỉnh vào, cửa huyệt không bao lâu trước đã bị thao cho mềm xốp lại tiếp tục đón nhận thứ đồ kia của Vương Nhất Bác tiến vào. Đôi mắt của Tiêu Chiến ngay lập tức đã phủ lên một tầng sương mỏng, anh rướn thẳng cổ hít vào một ngụm không khí, "Em, sao em lại vào đột ngột như vậy?"
Vương Nhất Bác chậm rãi chuyển động phần eo, đẩy thứ đồ kia vào càng sâu hơn trong cơ thể Tiêu Chiến, "Được, em vào đây."
"......."
"Anh chọc vào em, chưa làm cho em hài lòng thì em sẽ không dừng lại."
Tiêu Chiến bị giữ chặt hai bên eo, quỳ bò trên giường, tiếng gel bôi trơn bị tính khí to lớn kia không ngừng đâm vào rút ra phát ra tiếng nhèm nhẹp, xương chậu va chạm với mông khiến nó rung lên như những cơn sóng, ngay cả sức lực để kìm nén lại tiếng rên rỉ anh cũng không có, âm thanh trong cổ họng chỉ còn lại vài tiếng vụn vặt chưa thành hình mà đã được thốt ra miệng.
Hai hạt đậu nhỏ trước ngực vẫn bị hai ngón tay vân vê, thỉnh thoảng còn cố ý kéo ra một chút khiến anh cong cả thân mình, vừa thở hổn hển vừa ngân nga rên rỉ, Vương Nhất Bác lại cực kì vui vẻ vừa đâm chọc hậu huyệt của anh lại vừa đùa nghịch với hai đầu v* đã sưng đỏ lên như hai trái anh đào, "Lần đầu mới thấy chỗ này của anh đặc biệt mẫn cảm như thế. Chơi một tí, đằng sau anh đã co rút đến lợi hại rồi."
"Ngậm miệng lại...A!"
Tiêu Chiến vừa mở miệng, Vương Nhất Bác lại căn chuẩn thời gian và góc độ mãnh liệt đỉnh thẳng trụ thân vào trong, tính khí không kiêng dè gì chọc trực tiếp vào điểm mẫn cảm ở sâu bên trong cơ thể Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác càng ra sức nắn bóp ác liệt hai hạt nhỏ kia, bên dưới đã thả nhẹ tốc độ chậm rãi ra vào.
Cả người Tiêu Chiến bị thao đến lắc tới lắc lui, trong miệng nghẹn ngào tiếng chửi mắng ngắt quãng, "Đều...bị em..làm sưng..cả lên rồi...nếu làm nữa...ưm...không làm nữa..."
"Không làm nữa?" Vương Nhất Bác đỉnh thẳng tính khí vào trong, "Chỗ này của anh cắn chặt như thế, cắn không thèm buông em ra rồi đấy."
Tiêu Chiến bị giọng điệu thách thức trêu chọc đến toàn thân run rẩy, ngay cả bản thân anh cũng cảm nhận rõ ràng hậu huyệt đang theo từng nhịp đâm vào mà ngậm chặt lấy tính khí của Vương Nhất Bác. Anh xấu hổ vùi mặt mình vào trong đống gối, lại bị Vương Nhất Bác kéo lên, để anh quay lưng ngồi vào trong lòng cậu.
"Em muốn xem anh tự động. Tiểu mỹ nhân."
Tư thế anh quay lưng lại ngồi xuống, tính khí đang chôn trong cơ thể anh nháy mắt càng tiến vào càng sâu hơn mấy phân. Lục phủ ngũ tạng đều như bị bóp lại thành một cục rồi nghẹn lại ở ngực, anh nắm lấy hai đùi của Vương Nhất Bác khó khăn nhấc eo lên dường như đang muốn những cơ quan đi sai vị trí trở về đúng chỗ của mình.
Vương Nhất Bác ngả người ra đằng sau, kê hai tay sau gáy, trước mắt là Tiêu Chiến quỳ ngồi trên người mình, nghiêng người về phía trước, cong mông chuyển động lên lên xuống xuống, hậu huyệt như đang cắn nuốt lấy phân thân của cậu.
Lõa lồ và trực quan.
Tính khí ướt nhẹp phun ra một ít dịch, lại giống như được cơ thể Tiêu Chiến ăn trọn vào trong, bên tai vang lên tiếng rên rỉ mang theo cả tiếng khóc sụt sùi, da đầu Vương Nhất Bác như tê dại cả đi, "Chết mất thôi."
"Hứm?"
Tiêu Chiến không kịp đề phòng liền bị tóm lấy đầu gối, hai chân co chặt lại dính sát vào cơ thể, cả người anh được ôm bổng lên. Ngay sau đó là sự lên xuống vừa nhanh vừa mạnh của dương v*t cứng rắn.
Anh vô lực ngả cổ về sau dựa sát vào bờ vai rộng lớn của Vương Nhất Bác thở hổn hển, điểm mẫn cảm trong cơ thể bị đâm chọc đến tê dại cả đi, tính khí đang được kẹp chặt giữa hai chân vẫn tấn công vào từng đợt từng đợt, "Không được rồi...muốn..."
Anh căn bản cũng không kịp nói hết đã bắn ra ngoài, nhưng hình như Vương Nhất Bác vốn không có ý định dừng lại. Lúc phóng thích tràng bích kịch liệt co thắt, dường như lại khiến thứ đồ bên trong cơ thể mình càng trở nên to hơn, cơ thể sau khi lên đỉnh nhiều lần, bên trong lại càng mẫn cảm gấp bội, mỗi lần đâm chọc đều khiến anh có cảm giác mình không thể chịu thêm được nữa, mỗi lần lại là một đợt khoái cảm mới mẻ ập đến, cắn phá thần kinh khiến anh mất đi khống chế, run lẩy bẩy y như một cái sàng đang rung lắc vậy, "Không muốn nữa..."
Anh vô thức lắc đầu, những giọt lệ bên khóe mắt cũng chưa từng ngừng rơi, "Không được..."
Vương Nhất Bác tiến sát lại bên tai anh, "Ngoan nào, đút no anh, để anh ngày ngày đỡ phải khiêu khích em."
Lại một lần nữa, Tiêu Chiến sảng sảng khoái khoái chui vào trong chăn, cả người hoàn toàn rã rời.
Anh nheo đôi mắt nhìn Vương Nhất Bác cầm cốc sữa bò đi vào phòng, trong đầu chỉ còn sót lại một suy nghĩ, "Rốt cuộc là thể lực bản thân quá kém hay là thể lực của tên này quá tốt đây."
Ngay cả nói lên anh cũng không muốn nói, nghĩ đến chuyện làm tình làm đến nỗi cả cổ họng đều đã khàn đặc, anh liền muốn chôn mặt mình vào sâu trong đống chăn.
"Lại đang nghĩ cái gì đấy?"
"...." Tiêu Chiến chui từ trong chăn ra, chỉ để lộ hai mắt.
Vương Nhất Bác đưa cốc sữa bò qua, Tiêu Chiến nhận lấy rồi uống một hơi hết sạch, hắng hắng giọng nói, "Ngày mai chắc hát không nổi rồi."
Bên kia đang nhấc chăn lên chui vào trong, "Hát không nổi thì không cần hát."
Mí mắt Tiêu Chiến khẽ giựt, "Thế thì ông chủ không được trừ lương đâu đó."
Vương Nhất Bác nhấc mắt lên nhìn anh, "Ngày mai em sẽ nói với Tề Vận, anh lấy thân bù vào rồi, không cần trừ lương."
Tiêu Chiến:....Đù.
Nhưng anh chưa phục lắm, nói tiếp, "Cũng được, dạo trước Tề Vận có nói là anh không bẫy được em đó đúng không, ngày mai anh sẽ bắt Tề Vận mời anh ăn cơm. Có chơi có chịu."
"Mấy ngày sau Tề Vận chắc chắn sẽ nói với anh, ông chủ hình như có bạn gái rồi."
Tiêu Chiến:....Cái đệch.
Tiêu Chiến đặt cốc sữa bò xuống, va vào tủ đầu giường đánh cái cốp một nhát.
"Chơi đủ chưa?" Vương Nhất Bác kéo người anh vào trong chăn, "Chơi đủ rồi thì đi ngủ."
Có một số chuyện không phải cứ nói dăm ba câu là có thể coi như mọi chuyện đã qua, lúc nhìn thấy người kia xuất hiện lần nữa ở Ngàn Chén Tiêu Chiến vẫn không thể làm như hoàn toàn không nhìn thấy hắn ta được.
Nhưng người kia cũng chẳng có ý định đến tìm gặp trực tiếp anh. Anh cũng không nói với Vương Nhất Bác về sự xuất hiện của người đó, cũng giống như anh đã không nói với Vương Nhất Bác anh vẫn còn ảnh và video ở trong tay hắn ta vậy.
Anh không ngừng tự trấn an bản thân, những bức ảnh chẳng còn ý nghĩa gì kia, cùng với mấy video kia nữa, cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, nhưng nó vẫn giống như một chiếc xương cá mắc trong cổ họng, giống như một mảnh gai mà anh giẫm phải.
Một khoảng thời gian rất lâu sau, Lạc Bùi mới xuất hiện lại ở Ngàn Chén, không lên tầng 2, chỉ ngồi ở bên ngoài quầy bar. Tiêu Chiến không có chuyện gì có thể nói chuyện phiếm với Lạc Bùi cả, dứt khoát cúi đầu nghịch điện thoại.
Lạc Bùi đột nhiên cất tiếng, "Cái vị Nghiêm tổng kia với anh có phải quen nhau không?"
Cho dù đã tập qua nhiều giả thiết khác nhau, nhưng Tiêu Chiến vẫn có chút chấn kinh, chỉ là ngoài mặt cố tỏ ra không có gì khác thường, anh vẫn cúi đầu xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, "Không quen."
"Ò. Thế thì tốt." Lạc Bùi dừng lại một chút, "Tôi có nghe ông ta đã chụp ảnh gì gì đó, tưởng hai người có quen biết nhau chứ, xem ra là ông ta chụp trộm rồi."
Ngón tay đang cào cào lên màn hình bỗng chốc khựng lại.
Lạc Bùi cười cười, "Chỉ có những người lớn lên xinh đẹp mới có sự phiền phức kiểu này thôi."
"Đang chơi cái gì đó, nhìn nghiêm túc vậy."
Giọng nói của Vương Nhất Bác bỗng vang lên từ đằng sau, tay Tiêu Chiến run lên, điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất.
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, đúng lúc Lạc Bùi đang quay ra nói với Vương Nhất Bác, "Đúng rồi, Nhất Bác, ngày mai anh có bảo người đến sửa chữa Tiểu Lạc Viên, em nhớ qua đó sớm một chút nha."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT