*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Phù Sơ bị hai chữ "Sơ Nhi" này chấn động đến trong lòng ngứa ngáy.
Nàng nhìn Chiêu Dương công chúa, cười trong trẻo nói: "Công chúa không thể tha sao?" Ánh mắt nàng ấm áp sáng ngời, như được điểm xuyết những ngôi sao.
Chiêu Dương công chúa nhìn nàng một cái liền thu hồi tầm mắt, nàng ấy rũ mi, thấp giọng nói: "Đúng thật là không tha." Ngừng một chút lại cười nói, "Nàng xem nên dùng vật gì để tiêu trừ hình phạt?"
Tạ Phù Sơ nghe vậy giang hai tay, nàng cất cao giọng nói: "Dùng núi cao sông dài kia, dùng trăng thanh gió mát này để nhận lỗi, thế nào?"
Chiêu Dương công chúa không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, sau khi ngẩn ra mới cười nói: "Trăng thanh gió mát không có chủ, nàng làm sao mang tới cho ta?"
Tạ Phù Sơ chớp mắt nói: "Nếu không có chủ, vì sao ta không thể làm chủ nhân nơi đây? Nếu như có một ngày ấy, đương nhiên quanh thân choàng ánh sáng của trăng, tay áo đựng cơn gió mạnh, đi khắp núi sông." Nói xong, nàng lại che miệng cười nói, "Núi sông thấy ta mang mỹ nhân đến, đương nhiên sẽ không trách ta bội ước."
Lời này nói xong trái tim nóng lên, như uống một vò rượu lâu năm —--
Sắc mặt Chiêu Dương công chúa hơi đỏ lên, nàng sớm biết Tạ Phù Sơ không giống người thường. Lời nàng ấy nói ra sao lại khiến kẻ khác mê say như thế?
Sự tình nơi này đã giao toàn bộ cho Tư Mã Hưu, hai người Chiêu Dương công chúa và Tạ Phù Sơ cũng không quan tâm nữa.
Cuối xuân, hoa rơi tung bay tựa tuyết. Xa giá thiên tử cuối cùng cũng tới Dương châu. Sau khi quan lại Dương châu biết tin, lập tức ra khỏi thành nghênh đón. Thiên tử thấy bọn họ, cũng không ngụ lại nơi thứ sử đã chuẩn bị tốt, mà mang theo một vài thân tín đến Tuyết Viên trước. Ông ấy đã sớm biết được chuyện hai chân của Chiêu Dương từ trong thư, nhưng hôm nay tận mắt trông thấy nàng ngồi trên xe lăn, không khỏi có chút đau lòng. Cũng không quan tâm gì khác, chỉ để lại Chiêu Dương ở trong phòng nói chuyện.
"Nữ nhi vốn cũng không quá thích đi lại." Thấy Minh Đức Đế có chút đau buồn, Chiêu Dương công chúa cong môi cười, ra vẻ thản nhiên nói.
Có thể giữ lại tính mạng đã rất may mắn, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi mong cầu càng nhiều. Minh Đức Đế nhìn Chiêu Dương công chúa ngồi xe lăn, thở dài một hơi nói: "Ta thật có lỗi với mẹ con hai người."
Chiêu Dương công chúa nghe đến mẫu hậu của mình, nàng thấp giọng nói: "A nương cũng sẽ không trách cứ phụ thân."
"Thôi thôi, không nói đến những chuyện thương cảm này." Minh Đức Đế khoát tay áo, lại thân thiết hỏi han, "Sau khi đến Dương châu có xảy ra việc gì không?" Thật ra Minh Đức Đế cũng không cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ thuận miệng hỏi vài câu, nào ngờ lời vừa nói ra, Chiêu Dương công chúa liền lâm vào trầm mặc. Ông ta nhướng mày, trầm giọng nói, "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"
Chiêu Dương công chúa nở một nụ cười miễn cưỡng, nàng nói: "Nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ."
"A?" Minh Đức Đế nhíu mày, ông cũng không định ép Chiêu Dương nói ra.
Chuyển đề tài, cha con hai người nói một ít chuyện phiếm, Minh Đức Đế liền rời khỏi phòng. Ông vừa ra ngoài, sắc mặt liền biến đổi, chỉ còn lại sự lạnh lùng. Ông vẫy tay, gọi đại thái giám đến, bảo hắn kêu toàn bộ người hầu ở Tuyết Viên đến. Ông muốn nhìn xem, trong thời gian ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì!
Câu hỏi của thiên tử, hạ nhân đương nhiên không dám có chút giấu giếm. Từ lúc mới đến Dương châu bị Trịnh Minh Hồng gây khó dễ đến có người vọng tưởng mua hạ nhân Tuyết Viên hạ độc. Minh Đức Đế nghe vậy giận dữ! Chiêu Dương trở thành dáng vẻ hiện giờ chính là bởi vì có người âm thầm hạ độc! Ông ghét nhất những chuyện thế này. Vậy mà bây giờ có người dám xuống tay với Chiêu Dương? Nếu thành công thì sẽ thế nào? Minh Đức Đế không dám nghĩ sâu xa tiếp! Biết được Tư Mã Hưu đã giam giữ toàn bộ người, ông ta vẫn cảm thấy tức giận không thôi, định đích thân can dự vào việc này!
Ông một đường nam hạ từ Trường An, cũng không chỉ để ngắm phong cảnh, một đường xử lý không ít đám quan viên ngồi không ăn bám.
Tạ Phù Sơ biết Chiêu Dương sẽ ở cạnh thiên tử, liền một mình ở trong vườn thuốc chơi với thảo dược. Không ai đến thông báo, nàng cũng không biết chuyện thiên tử đã rời đi.
"Những dược liệu này sinh trưởng thật đáng yêu." Ỷ Ngọc đi theo bên cạnh Tạ Phù Sơ, đôi mắt tràn đầy hứng thú. Nhưng giây lát sau, vẻ mặt lại ảm đạm đi, nàng ấy nói, "Đáng tiếc không lâu nữa chúng ta sẽ trở về rồi." So với Trường An, nàng ấy càng thích Tuyết Viên ở Dương châu. Nhưng việc này một hạ nhân như nàng ấy sao có thể làm chủ?
"Tự nhiên sẽ có lúc trở lại." Tạ Phù Sơ thong thả nói. Nàng vốn không định chết già ở kinh thành, xem Tuyết Viên hiện giờ, nàng cũng có thể đoán được vài phần kế hoạch của Chiêu Dương. Chiêu Dương đối với nàng tốt vô cùng, phần tình ý này chỉ có thể dùng cả đời để đáp lại.
Ỷ Ngọc vừa nghe lại vui vẻ trở lại, nàng ấy nói: "Vậy người nhất định phải mang theo nô tì."
Tạ Phù Sơ liếc mắt nhìn tiểu nha đầu, không hé răng. So với thời điểm lặng lẽ nhút nhát lúc vừa ở bên cạnh nàng, Ỷ Ngọc hiện giờ hiển nhiên hoạt bát hơn nhiều.
Bỗng nhiên, một giọng nói xa lạ xộc đến.
Thiên tử tới Dương châu, ở Tuyết Viên tất nhiên sẽ có thêm không ít người xa lạ. Nàng cũng biết thiên tử nam hạ dẫn theo phi tử, chỉ là giọng nói này, nàng cũng chưa từng nghe qua. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, một nữ tử áo trắng ước chừng hai mươi tuổi, đang được mấy nha hoàn dìu đỡ, đi về phía vườn thuốc bên này. Ánh trăng mông lung, nàng không nhìn rõ dung mạo nữ tử này, nhưng đến khi tới gần, nương theo đèn lồng liền nhìn được rõ ràng. Cô nương này có vẻ là thiên tư quốc sắc, khuôn mặt dường như —- Tạ Phù Sơ suy nghĩ trong lòng, khuôn mặt này có vài phần tương tự với Chiêu Dương và thái tử.
"Cẩn thận, ôi coi chừng giẫm phải thảo dược!" Ỷ Ngọc trừng mắt hô một tiếng.
Nha hoàn bên cạnh nữ tử áo trắng kia lập tức đi lên trước, hung hăng nói: "Ngươi là người nào, vô lễ như thế?! Thứ này giẫm thì giẫm, cô nương chúng ta muốn, nhổ hết cũng không phải không thể!"
"Diệu Ngôn, không được vô lễ." Nữ tử áo trắng quay đầu sang hô một tiếng, trong giọng nói cũng không có bao nhiêu trách cứ. Bước chân của nàng ta cũng không ngừng lại, như thể cố tình, giẫm lên một gốc thảo dược phía trước. Vì để tiện chăm thảo dược, Tạ Phù Sơ ăn mặc có chút mộc mạc, vàng bạc ngọc thạch trên người đều tháo xuống, nhưng xem phong tư này, cũng không giống một nha hoàn. Nữ tử áo trắng im lặng đánh giá, nội tâm đã sớm xem nàng là một phi tử không được sủng ái hoặc là muốn bay lên thành phượng hoàng của Minh Đức Đế.
Tạ Phù Sơ nhíu mày, cảm tưởng đối với người kia vô cùng tệ.
Nữ tử áo trắng như không nhận thấy vẻ không vui của nàng, chỉ vào một gốc cây thược dược bên bờ tường cười nói: "Hoa này thật động lòng người."
"Cô nương thích, nô tỳ lập tức hái đến." Nha hoàn bên cạnh nữ tử áo trắng lập tức nịnh nọt. Nàng ta bước lên trước, duỗi tay hái gốc hoa kia. Tạ Phù Sơ không tiếp tục bàng quan nữa, nàng đi lên trước, đánh bộp một cái lên tay nô tỳ kia.
"Ngươi, ngươi làm càn!" Nha hoàn kia bị dọa, sau một lúc lâu mới hung hăng nói, "Ngươi có biết cô nương chúng ta là ai không?"
"Ồ? Là ai?" Tạ Phù Sơ thản nhiên hỏi han.
Nô tỳ kia ấp úng nửa ngày không nói nên lời, nàng ta hung hăng nói: "Dù sao cũng là quý nhân trước mặt hoàng thượng!"
Lời vừa nói, Tạ Phù Sơ liền hiểu, vị này hẳn là nữ nhân thiên tử mới thu nhận trên đường? Nhưng dáng vẻ này —-- Tạ Phù Sơ nhíu mày, không định dây dưa cùng bọn họ nữa, lãnh đạm nói: "Đi ra ngoài!"
Mà nô tỳ kia hiển nhiên không chịu bỏ qua như vậy. Nàng ta quay đầu nhìn chủ tử của mình, thấy nữ tử mỉm cười không nói lời nào, liền hiểu được ý tứ của nàng. Nàng ta nhanh chóng giẫm lên một gốc thảo dược, kiêu ngạo nói: "Nơi này không có chủ nhân, tại sao chúng ta phải ra ngoài? Ta không ra!" Nói xong còn muốn hại thêm một gốc thảo dược khác.
"Nơi này không có chủ nhân?" Tạ Phù Sơ như cười như không nhìn nô tỳ kia.
Ỷ Ngọc nghe được ngữ điệu của nàng, biết là lúc bản thân ra tay. Nàng ấy đẩy nha đầu đang giẫm lên thảo dược, chống hông, chỉ vào nàng ta mắng to: "Làm càn! Thấy quận chúa chúng ta còn không hành lễ?!"
"Quận chúa?" Nô tỳ kia ngẩn ra, trong mắt có chút mờ mịt.
Nữ tử áo trắng phút chốc biến đổi sắc mặt. Đương nhiên nàng ta biết quận chúa là cái gì, cũng biết quận chúa này chính là vị Bảo Hòa quận chúa kết duyên cùng Chiêu Dương công chúa. Nàng ta không sợ Bảo Hòa quận chúa, nhưng có người đã dặn dò nàng ta, bảo nàng ta đừng đắc tội với Chiêu Dương công chúa. Lúc này nàng ta cúi người, mềm giọng nói: "Người hầu của dân nữ không biết, xúc phạm quận chúa, xin quận chúa thứ tội." Dừng một chút, nàng ta lại tiếp tục nói, "Ta phụng dưỡng bệ hạ không lâu, cũng mới tới nơi này, chưa quen thuộc chuyện nơi đây, không biết đây là vườn thuốc của quận chúa..."
"Nếu không thứ tội thì sao?" Một tiếng nói lạnh như băng truyền vào trong vườn, trực tiếp cắt ngang lời nói của nữ tử áo trắng.
Tạ Phù Sơ nghe giọng biết là Chiêu Dương tới đây, nàng cũng không dây dưa cùng người kia, dứt khoát bước nhanh ra ngoài vườn, tới bên cạnh Chiêu Dương, thấp giọng nói: "Sao nàng lại đến đây? Phải để Dao Cầm tới báo cho ta biết một tiếng."
Minh Đức Đế vừa đi, Chiêu Dương công chúa liền tìm đến vườn thuốc, không ngờ lại đụng phải tình cảnh này. Nơi này là địa phương của nàng, Tạ Phù Sơ là người của nàng, còn bị người khác khi dễ? Sao có thể nhịn? Nàng lạnh lùng nhìn nữ tử áo trắng đang xoay người kia, đến khi trông thấy rõ khuôn mặt nàng ta, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đến là một vẻ chán ghét nồng đậm.
Nữ tử áo trắng hôm nay đã nhìn thoáng qua từ xa, biết người ngồi trên xe lăn là Chiêu Dương công chúa. Lúc này nàng ta cúi người, hành lễ nói: "Dân nữ ra mắt công chúa." Nô tỳ phía sau nàng ta lại khủng hoảng quỳ xuống.
Chiêu Dương công chúa chỉ lạnh lùng nhìn.
Nàng ta không duy trì được, loạng choạng thân người định đứng dậy.
Chiêu Dương công chúa cười lạnh một tiếng nói: "Cho ngươi đứng dậy chưa?"
Nữ tử áo trắng sắc mặt trắng bệch, mang theo ba phần vội vàng nói: "Bệ hạ bên kia vẫn đang chờ."
Hoàng đế đang làm gì, sao Chiêu Dương không rõ?
Không nhập lưu*, còn kém hơn cả Trịnh quý phi, cũng không biết là xuất thân gì. Chiêu Dương công chúa trong lòng đầy chán ghét. Nàng không hề nhìn nữ tử áo trắng, mà nâng mắt nhìn Tạ Phù Sơ cười, hỏi: "Trong vườn có tổn thất gì không?"
*Nhập lưu: triều đại phong kiến chia quan viên thành cửu phẩm (chín cấp bậc), trong cửu phẩm là lưu nội, ngoài cửu phẩm là lưu ngoại. Quan viên từ lưu ngoại thăng cấp vào lưu nội gọi là nhập lưu. Nguồn: https://baike.baidu.com/item/%E5%85%A5%E6%B5%81/7116645Tạ Phù Sơ sao không biết ý tứ của Chiêu Dương, lúc này nàng trầm mặt, đau lòng nói: "Bị giẫm hư một ít, dược ngày mai phải mua từ bên ngoài, không biết các đại dược đường còn trữ hàng hay không."
Chiêu Dương công chúa gật đầu, làm như tùy ý liếc mắt nhìn nữ tử áo trắng, không chút để tâm nói: "Mấy ngày gần đây, người mưu hại bổn công chúa bỗng hơn nhiều hơn một chút, cũng không biết có phải do phong thủy không tốt hay không."
Tạ Phù Sơ tiếp lời: "Mệnh cách công chúa há những tiểu nhân càn rỡ có thể phạm vào?"
Nữ tử áo trắng run rẩy thân mình, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, trong mắt có một tia phẫn hận.