Thuyền hoa cũng không nhỏ, nhưng hai người vừa vặn kẹt ở bên cạnh bàn con, hành động có chút bất tiện.

Chiêu Dương đè trên người Tạ Phù Sơ, trong mắt chứa ý cười như sao.

Tạ Phù Sơ biết nàng cố ý, xấu hổ nói: "Đứng dậy."

Chiêu Dương công chúa kề sát Tạ Phù Sơ, tầm mắt tới lui chần chừ, nàng nói: "Không."

Tạ Phù Sơ nâng tay đẩy Chiêu Dương, nhưng lại sợ nàng ấy không cẩn thận bị ngã, cuối cùng đặt tay lên eo nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Lý Lệnh Nghi, đứng dậy."

Chiêu Dương vẫn nhẹ lắc đầu, nàng cười khẽ nói: "Gọi thẳng tên ta, bất kính."

Suy nghĩ chơi đùa của công chúa vừa nổi lên, Tạ Phù Sơ thật đúng là không làm sao được, nàng thả nhẹ giọng, xin tha nói: "Công chúa ngoan, Lệnh Nghi ngoan, mau đứng dậy, xem như ta xin nàng."

Chiêu Dương nghe vậy hừ một tiếng, tiến đến bên tai Tạ Phù Sơ, nói: "Nàng đang ôm ta, làm sao ta dậy được?"

Tạ Phù Sơ sợ run cả người, vội vàng thu tay lại. Một tiếng va đập vang lên, nàng vẫn đang lo Chiêu Dương công chúa va phải thứ gì, cuối cùng lại do nàng va phải. Chiêu Dương nghe được tiếng động này, vội vàng đứng dậy, cũng không quấy rối Tạ Phù Sơ nữa, cầm cổ tay nàng, vén tay áo lên, vừa thấy chỗ bị va đã có một vết bầm nhỏ. Nàng ấy khẽ nhíu mày, trong đôi mắt tràn đầy vẻ áy náy và thương tiếc.

"Không sao cả." Tạ Phù Sơ khẽ thở phào một hơi. Có hơi đau, nhưng không phải không chịu được.

Chiêu Dương công chúa nhíu mày không nói, quay đầu để cho thuyền hoa trở về phủ.

Do có Chiêu Dương công chúa giới thiệu, ngày tiếp theo, Tạ Phù Sơ qua lại giữa phủ Hành Dương trưởng công chúa và Chiêu Dương công chúa. Điểm giá trị tín ngưỡng được tích lũy từng chút một, thấm thoát đã được năm nghìn. Tạ Phù Sơ xem trong hệ thống cửa hàng một hồi, phát hiện năm nghìn giá trị tín ngưỡng đã đổi đủ một ít công pháp hộ thân kỳ kỳ quái quái, thậm chí ngay cả thứ như "Cửu Dương Thần Công*" cũng có thể đổi. Tầm mắt Tạ Phù Sơ dừng ở Cửu Chuyển linh đan vàng óng một lát, lại nhìn tới số điểm tích phân vẫn còn màu đen như trước, khẽ thở dài một hơi, rời khỏi hệ thống cửa hàng.

*Cửu Dương Thần Công: còn gọi là Cửu Dương Chân Kinh là bộ nội công tâm pháp xuất hiện trong tác phẩm Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn Kim Dung.

Nếu có đủ thời gian, vậy đổi cho nàng ấy đi.

Tháng mười một.

Đại hôn tam hoàng tử, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử, Trường An một bầu không khí vui mừng. Vì chuyện của ba vị hoàng tử phía trước, hôn sự của Tạ Phù Sách và Tạ Phù Phong liền không có ai chú ý tới. Tạ Phù Phong không cam lòng, trăm phương nghìn kế truyền tin đến phủ tam hoàng tử, nhưng những bức thư này như trâu đất xuống biển, một chút tiếng tăm cũng không có, nàng ta không khỏi lâm vào tuyệt vọng.

"Ta vốn chưa từng nghĩ con sẽ là con dâu Tạ gia ta, chỉ một lòng xem con là con gái, nhưng ai biết lại thành ra chuyện thế này. Con —--" Vương thị lắc đầu, đôi môi run run, cuối cùng chỉ để lại một hồi thở dài, bà ta nói, "Con hãy tự lo."

Mộng hoàng phi bị chặt đứt như thế, Tạ Phù Phong làm sao cam tâm? Vương thị vừa đi, nàng ta liền đập vỡ đồ trong phòng, nguyền rủa: "Tạ Phù Sơ! Tạ Phù Sơ!" Nàng ta hận Tạ Phù Sơ thấu xương. Chuyện này nếu không có Tạ Phù Sơ thúc đẩy bên trong, sao lại phát sinh cục diện hiện tại? Ầm ĩ một trận, nàng ta bình tĩnh trở lại, hỏi, "Tam hoàng tử bên kia thế nào?"

"Nói người chờ." Tiểu nha đầu cũng không dám nhìn vẻ mặt Tạ Phù Phong.

"Chờ? Haha!" Tạ Phù Phong ngửa đầu cười to, khóe mắt chảy ra nước mắt.

Ngày đông mây đen giăng trên đầu thành, đất trời ảm đạm.

Than cháy trong bếp lò tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt lạ lùng.

Chiêu Dương công chúa buông bút lông, nhẹ nhàng thổi trang giấy kia, thấp giọng nói: "Sai người đưa đến phủ thái tử đi." Những cái tên trên giấy đều là Hoa Thanh Nhã cung cấp. Khi trước Hoa Minh Nhã có thể giả thành vương trữ, quả thực đã chiếm được trợ lực của không ít "nhân vật lớn" trong kinh. Hoa Thanh Nhã diễn xuất rất tốt, khiến cho những người đó vẫn nghĩ hắn là "Hoa Minh Nhã", bởi vậy mà cung cấp không ít tin tức.

"Ba Quốc chẳng qua là một nước nhỏ, vì sao bọn họ lại liên hệ với vương thất Ba Quốc?" Tạ Phù Sơ khó hiểu nói.

Chiêu Dương công chúa cười cười nói: "Ba Quốc lấy vu y truyền quốc, người Ba Quốc ngoại trừ thiện dùng cổ, còn am hiểu chế tạo đằng* giáp và đằng thuẫn."

*Đằng: cây mây, cây song.

Tạ Phù Sơ nhíu mày, hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ lén —--"

Chiêu Dương công chúa gật đầu, mỉm cười nói: "Ngoại trừ Ba Quốc, còn có Bắc Hán Quốc, sợ là đều có người lén liên hệ." Ba Quốc thần phục Đại Tấn, nhưng Bắc Hán Quốc thì không giống, thường hay gây rối ở biên cảnh. Quốc chủ tiền nhiệm của bọn họ bị Đại Tấn đánh sợ, bèn sai sứ giả đến tiến cống hàng năm, nhưng quốc chủ đương nhiệm tuổi trẻ khí thịnh, đã sớm không đặt Đại Tấn vào mắt. "Không nói việc này nữa." Chiêu Dương công chúa ngừng đề tài, nàng nói, "Ba ngày sau là sinh thần của a huynh, cũng không thể ở nhà không ra ngoài."

Tạ Phù Sơ thuận miệng hỏi: "Sinh thần của nàng là khi nào?" Thấy vẻ mặt Chiêu Dương công chúa buồn bã, lòng nàng chợt trầm xuống. Thời gian sống của Chiêu Dương công chúa trong sách quá ngắn ngủi, vốn không đề cập tới ngày sinh thần. Nhưng nàng biết, ngày Chiêu Dương công chúa sinh ra là ngày hoàng hậu hoăng, có lẽ Chiêu Dương không muốn nhớ tới chuyện ấy. Tạ Phù Sơ nhíu mày, trong lòng thầm cảm thán. Thế giới trong sách hiện tại với nàng mà nói mới là thế giới chân thật, bất giác, nhập kinh đã hơn nửa năm, rất nhiều chuyện đều thay đổi, phát triển rất khác biệt so với nguyên tác. Như vậy, Chiêu Dương công chúa thì sao?

Sinh thần của thái tử, quần thần đến chúc mừng. Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa đồng tịch*, xung quanh đều là cáo mệnh phu nhân cùng với quý nữ các nhà vương hầu.

*Đồng tịch: ngồi cùng một chiếu.

Thái tử phi là tỷ tỷ ruột của Nguyên Bích Vu, khuôn mặt hai người tương tự, nhưng Nguyên Bích Thanh có mấy phần dịu dàng hơn Nguyên Bích Vu.

Phía tay trái Chiêu Dương công chúa là nhị công chúa Lý Lệnh Thục, nàng ta có nhiều bất mãn với Chiêu Dương, nhưng không dám tức giận ra mặt, mà con ngươi đảo vòng, đánh chủ ý tới trên đầu Tạ Phù Sơ. Nàng ta ung dung nói: "Tạ nhị cô nương, không Tạ đại cô nương. Nghe nói ngươi được nuôi ở nông thôn, không biết so với kinh thành, nông thôn có chỗ nào tốt hơn? Định Dũng Hầu này hẳn là có thâm ý nhỉ?" Cũng không cần nàng ta chỉ ra, mọi người liền biết nàng ta đang nói chuyện đại tiểu thư giả nuôi ở trong phủ, còn thân nữ lại ở bên ngoài tự sinh tự diệt. Ngữ điệu nàng ta ngạo mạn, trong mắt có vài phần xem thường khinh miệt. Chiêu Dương người này làm việc thất thường, ngay cả hôn sự cũng như thế. Thành thân cùng một nữ nhân, trở thành trò cười cho người trong kinh.

Tạ Phù Sơ cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: "Văn hạnh vi lương, hương mao kết vũ. Triêu dương phi điểu, lạc nhật tùng phong. Hồ thượng phù dung, u ấm lục đài*... những điều tốt này đương nhiên không kể hết."

*Gỗ cây ngân hạnh làm xà nhà, cỏ xanh thơm kết thành mái. Cảnh sắc chim bay giữa ánh mặt trời, cây tùng khi mặt trời lặn. Hoa sen trong hồ, rêu xanh dưới bóng râm.

Lý Lệnh Thục ngẩn ra, thanh nhàn như thế đương nhiên là nơi ẩn cư, bọn họ không biết cụ thể trước khi hồi kinh Tạ Phù Sơ làm gì ở đâu, vừa nghe nàng miêu tả, nghĩ đến nàng thật sự ở trong một biệt viện nào đó ít giao du với bên ngoài. "Thật là tao nhã." Lý Lệnh Thục khẽ hừ một tiếng, không mở mắt không nói năng gì.

Tạ Phù Sơ cũng mặc kệ những người này. Vì quan hệ với Chiêu Dương công chúa, nàng cũng không cần phải ứng phó bọn họ, đã sớm rời tiệc né tránh, tìm một tiểu đình u tĩnh trò chuyện cùng với mấy người Nguyên Bích Vu.

"Công chúa chung quy vẫn là thân nữ nhân, ngày sau nên thế nào?" Nguyên Bích Vu nhỏ giọng nói. Kỳ thực lời nói thiên mệnh cùng với xung hỉ gì đó của thiên tử, nàng ấy không tin. Một người là biểu tỷ, một người khác lại là hảo hữu, nàng ấy cũng cảm thấy có chút khó xử, cũng may hảo hữu rộng rãi... nàng ấy nhíu mi, từ từ thở dài một hơi nói, "Ngày sau sẽ cho cô rời phủ sao?"

Tạ Phù Sơ sững sờ, hồi lâu sau mới nói: "Thế này cũng rất thoải mái rồi, chuyện ngày sau, để ngày sau hẵng nói." Tuy rằng Chiêu Dương công chúa thỉnh thoảng trêu đùa nàng, nhưng trong lòng lại không sinh chút chán ghét nào. Nàng không có quá nhiều cảm tình mãnh liệt, cũng không có người trong lòng. Trải qua những ngày thế này cũng không tệ. Nhưng nếu Chiêu Dương công chúa có người trong lòng thì sao? Nàng ấy sẽ thích dạng người thế nào? Người nọ có thể sẽ vào phủ công chúa hay không? Đến lúc đó bản thân mình thì sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Phù Sơ như bị gai đâm, sau đó đều không yên lòng.

"Không ổn, đã xảy ra chuyện!" Gã sai vặt nghiêng ngả lảo đảo phá vỡ bình yên một phương.

Nguyên Bích Vu vốn đang mang ý cười trên mặt, vừa nghe thấy "Thái tử phi đã xảy ra chuyện", vẻ mặt lập tức đại biến.

Thường Bình kéo tay Nguyên Bích Vu, nhẹ vuốt lòng bàn tay nàng ấy, trấn an cảm xúc của nàng ấy.

Khóe mắt Tạ Phù Sơ giật giật, nàng trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Gã sai vặt kia gấp giọng nói: "Thái tử phi bỗng nhiên hôn mê, có lẽ là trúng độc, điện hạ bên kia sai tiểu nhân đến báo tin." Thái tử phi gặp chuyện không may, khách trong phủ đương nhiên phải giải tán, nhưng Nguyên Bích Vu là muội muội ruột của Nguyên Bích Thanh, việc này cũng không tránh được nàng ấy. Sau khi gã sai vặt kia nói xong, lại chắp tay thi lễ với Tạ Phù Sơ, mở miệng nói, "Công chúa bên kia cũng bảo người qua đó."

Tạ Phù Sơ gật đầu nói:

"Được."

Đoàn người theo gã sai vặt nhanh chóng đi xuyên qua hành lang dài, đi vào trong phòng.

Trong phòng thái tử phi nằm trên tháp, sắc mặt tái nhợt, lão ngự y vuốt chòm râu nheo mắt, sau một hồi mới nhẹ lắc đầu nói: "Thai nhi sợ rằng khó giữ."

"Cái gì?" Lý Lệnh Tự kinh hoảng kêu lên.

Lão ngự y nhìn Lý Lệnh Tự một cái, liền biết thái tử không biết việc này, ông ta cân nhắc một lát nói: "Mạch tượng thái tử phi rất nông, nếu không cẩn thận rất dễ bỏ qua, tương ứng với mang thai ba tháng."

Sắc mặt Lý Lệnh Tự trầm xuống.

Ngự y nhìn thần sắc của hắn, thăm dò hỏi: "Có giữ thai nhi lại không?" Cũng không phải không thể giữ, nhưng lại dễ tổn hại sức khỏe, lưu lại bệnh, sợ là sau khi sinh hạ, hài nhi cũng không khỏe mạnh, về phần thái tử phi, lại càng —-- ngự y đã nhìn quen những loại chuyện thế này, thở dài.

Sắc mặt Lý Lệnh Tự biến đổi không ngừng, hắn trừng mắt nhìn ngự y nói: "Nói xằng bậy gì vậy?!" Việc này nếu rơi vào tai phụ hoàng, chỉ sợ không tiếc trả giá hết thảy cũng phải giữ lại thai nhi. Hắn lấy lại bình tĩnh, nói từng chữ một: "Lý ngự y tuổi cao, lần này chẩn lầm, cô sẽ không truy cứu."

Ngự y kia vừa nghe, trong lòng cả kinh, lập tức quỳ gối dưới đất.

"Điện hạ, Hoa tiên sinh đến rồi." Một gã sai vặt truyền tin.

Lý Lệnh Tư phất tay áo bảo các ngự y lui ra hết, hắn nói: "Cho hắn tiến vào."

Hoa Tinh Hà vào trong phòng, tùy ý chắp tay, trông thấy thái tử phi hôn mê cũng không kinh ngạc, chỉ lười biếng mở miệng hỏi: "Thái tử điện hạ mời thần đến không biết có chuyện gì?"

Lý Lệnh Tự hành lễ với Hoa Tinh Hà, trầm giọng nói: "Thái tử phi hôn mê, không biết nguyên nhân, xin nhờ Hoa tiên sinh."

Hoa Tinh Hà híp mắt, hắn trầm ngâm một lát nói: "Tại hạ cũng muốn cầu xin thái tử một vật." Vừa dứt lời, Hoa Tinh Hà đã cảm giác được phía sau có một tầm mắt tựa như mũi châm, hắn cười cười, đột nhiên chuyển lời nói, "Ta lại có một sự lựa chọn, có lẽ người ấy có thể chữa trị được thái tử phi."

Lòng Lý Lệnh Tự đã loạn, hắn nâng mắt nhìn Hoa Tinh Hà, truy vấn: "Ai?"

Hoa Tinh Hà thản nhiên nói: "Bảo Hòa quận chúa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play