"Phụ hoàng, Tiểu Bát rất, rất quá đáng." Lý Lệnh Thục lau nước mắt, ngay cả lời nói cũng không lưu loát, nàng ta nức nở nói, "Muội, muội ấy trực tiếp đột nhập vào phủ con bắt Vương Tự đi, muội ấy có xem tỷ tỷ là con ra gì?"

Minh Đức Đế vuốt râu, chậm rãi hỏi: "Vương Tự này là người nơi nào? Vì sao Nghi Nhi lại mang hắn đi?"

Lý Lệnh Thục nghe vậy tức giận nói: "Tiểu Bát nói Vương Tự bắt nạt Bảo Hòa quận chúa ở cúc hoa yến, hài nhi vẫn chưa nghe nói về việc này! Nhưng Vương Tự hắn là quan phụ trách thiện thực* trong phủ, nào có lá gan này?"

*Thiện thực: bữa ăn hàng ngày.

Minh Đức Đế nhíu mày nói: "Cho nên con đang nói Nghi Nhi nói xằng nói bậy?"

Lý Lệnh Thục đúng là có ý này, nàng ta không nhìn rõ vẻ mặt của Minh Đức Đế, bèn cúi đầu không hé răng.

Minh Đức Đế thở dài một hơi, lại nói: "Vậy bảo Nghi Nhi và Bảo Hòa quận chúa đến đây đi, giáp mặt nói cho rõ ràng, để tránh tỷ muội các con lại có vướng mắc trong lòng." Ông cũng đã một khoảng thời gian chưa gặp Chiêu Dương, tin tức ngự y bên kia truyền đến không tốt cũng không quá xấu, cứ như vậy cũng không phải biện pháp. Phương pháp của quốc sư cũng không biết hữu dụng hay vô dụng.

Minh Đức Đế sai người truyền chỉ, Chiêu Dương công chúa và Tạ Phù Sơ rất nhanh đã ngồi xe vào cung, đi cùng các nàng còn có Hành Dương trưởng công chúa.

"Hoàng tỷ sao lại đến đây? Có chuyện gì xảy ra ư?" Minh Đức Đế đối đãi với Hành Dương trưởng công chúa thập phần cung kính, thấy vẻ mặt bà ấy không được tốt lắm, vội vàng hỏi.

Hành Dương trưởng công chúa phất tay áo, thản nhiên nói: "Ở cửa cung gặp Chiêu Dương các nàng, không biết bệ hạ triệu các nàng vào cung là có chuyện gì?"

Minh Đức Đế liếc mắt nhìn Lý Lệnh Thục một cái, than thở nói: "Còn không phải chuyện giữa tỷ muội bọn chúng sao?"

Hành Dương trưởng công chúa ra vẻ hứng thú dạt dào, nhướng mày "à" một tiếng.

"Chắc Nghi Nhi cũng biết là chuyện gì rồi? Nói xem nào." Minh Đức Đế ôn hòa cười nói.

"Trịnh Quý phi cầu kiến!" Một giọng nói cao vút truyền đến.

Chiêu Dương công chúa còn chưa nói ra đã bị cắt ngang. Minh Đức Đế nói: "Sao hôm nay ai cũng đến nơi này?" Ông ta cũng không bảo người ngăn cản, trực tiếp phất tay nói: "Để nàng ấy vào đi."

Trịnh Quý phi vừa đến đã mở miệng nói: "Thiếp nghe nói nhị công chúa và tam công chúa xảy ra mâu thuẫn, chỉ là chút việc nhỏ, sao có thể ầm ĩ trước mặt bệ hạ. Bệ hạ lo cho dân cho nước, không nên phiền lòng vì việc nhỏ, chi bằng giao cho thiếp xử lý đi." Trịnh Quý phi rất nóng vội, sau khi nghe nhị công chúa đã gặp thiên tử, không thể ngăn lại được, lập tức chạy tới. Đáng tiếc trên đường đi đụng phải nhiều người, chậm trễ chút thời gian. Chiêu Dương cùng Hành Dương trưởng công chúa đều ở đây, chỉ sợ việc không lành.

Minh Đức Đế như không nghe lời nói của Trịnh Quý phi, ông ta cười một tiếng, nói: "Trẫm mới vừa được nhàn hạ, nghe nữ nhi nói chuyện một chút cũng không tính là gì." Nói xong, ông lại chuyển hướng nhìn sang Chiêu Dương, ra vẻ uy nghiêm nói, "Nói đi, sao lại thế này?"

"Việc này để ta nói đi." Hành Dương trưởng công chúa đột nhiên mở miệng.

Minh Đức Đế kinh ngạc nhìn Hành Dương trưởng công chúa.

Tim Trịnh Quý phi rơi lộp bộp, chìm xuống đáy vực.

"Cẩu nô tài kia quả thật có dã tâm, nhưng người hắn đắc tội không phải Bảo Hòa quận chúa, mà là Phù Diêu." Hành Dương trưởng công chúa vẻ mặt nghiêm túc, ngữ điệu lạnh lẽo. Minh Đức Đế vừa nghe liền hiểu được vẻ mặt khó chịu của bà từ đâu mà đến.

Hành Dương trưởng công chúa tiếp tục nói: "Sợ có kẻ hủy thi diệt tích, liền bảo Chiêu Dương dùng cớ kia đến phủ nhị công chúa bắt Vương Tự." Nhị công chúa cùng tam công chúa xưa nay có mâu thuẫn, các nàng nảy sinh xung đột cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy bất ngờ.

"Cô mẫu, con không hiểu lắm." Lý Lệnh Thục lúng túng mở miệng. Sao chuyện này lại có quan hệ với Phù Diêu rồi?

"Thiếp thấy có thể là có hiểu lầm?" Trịnh Quý phi miễn cưỡng cười nói.

"Hiểu lầm?" Hành Dương trưởng công chúa liếc mắt nhìn Trịnh Quý phi, ngữ điệu bất thiện nói, "Trịnh Quý phi, nghe nói Vương Tự có chút quan hệ thân thích với ngươi?" Mẫu thân của Trịnh Quý phi xuất thân không tốt, mẫu thân nàng ta may mắn gả cho Trịnh Quốc công Trịnh Anh, nhưng di mẫu* của nàng ta lại sớm gả cho một kẻ sa cơ thất thế. Vương Tự này là tôn tử** của di mẫu nàng ta, nghe nói còn có chút quan hệ với phủ Uy Viễn Hầu.

*Di mẫu: dì (chị em gái của mẹ).

**Tôn tử: cháu trai (gọi bằng ông bà)

Trịnh Quý phi nhíu mi, nhu hòa nói: "Xác thực có việc này, nhưng hài tử kia ---"

"Một khi đã vậy, xin Trịnh Quý phi tránh đi." Hành Dương trưởng công chúa không cho Trịnh Quý phi chút mặt mũi nào, trực tiếp cắt ngang lời bà ta.

Trên mặt Minh Đức Đế có vài phần tức giận, hắn quát một tiếng: "Lui xuống!"

Trịnh Quý phi không cam lòng, nhưng nào dám cãi lệnh thiên tử.

"Nhị công chúa có biết Vương Tự là người của Trịnh gia không?" Chiêu Dương công chúa chậm rãi hỏi.

Lý Lệnh Thục nào có biết ngọn nguồn của người trong phủ? Chiêu Dương vừa hỏi như vậy, nàng ta không khỏi bực bội, mím môi cố ý nói: "Biết."

"Vậy tỷ có biết Vương Tự cấu kết với người Ba Quốc không?" Chiêu Dương công chúa lại nói.

Lời này như sét đánh giữa trời quang rơi vào đầu Lý Lệnh Thục, nàng ta hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình. Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng ta không nghe được một chút gì? Nàng ta nhìn Hành Dương công chúa, sắc mặt dần trắng bệch.

"Lý Lệnh Thục con cũng về trước đi, lần sau đừng lỗ mãng như vậy, Nghi Nhi và con là tỷ muội, sao có thể làm hại con?" Minh Đức Đế nói.

Lý Lệnh Thục cắn môi, lên tiếng: "Vâng."

Đợi khi Lý Lệnh Thục cũng lui xuống, Minh Đức Đế mới nhìn sang Chiêu Dương công chúa, mở miệng nói: "Nói đi. Vì sao lại có quan hệ với Ba Quốc?"

Chiêu Dương công chúa che miệng ho khan hai tiếng.

Tạ Phù Sơ rũ mắt thấy nàng ấy đang nắm lấy tay áo mình, thu lại tâm tư như đi vào cõi tiên, trả lời thay nàng ấy: "Vương trữ Ba Quốc Hoa Thanh Nhã bị thích khách hãm hại, mất tích không rõ. Ba Quốc liền để Hoa Minh Nhã thế thân. Mấy ngày gần đây kẻ xuất hiện trước mặt mọi người đều là Hoa Minh Nhã. Hoa Minh Nhã có ý định ngồi lên vị trí vương trữ liền đánh chủ ý đến Phù Diêu, muốn nhân cơ hội này nhận được trợ giúp của Đại Tấn. Vương Tự kia chính là đồng lõa."

Đã nói đến đây, Minh Đức Đế sao lại không rõ. Vẻ mặt phút chốc giận dữ. Ông hỏi: "Sao con lại biết vương trữ Ba Quốc là giả?"

Tạ Phù Sơ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Vương trữ thật sự là do con cứu, luôn ở tại phủ công chúa."

"Hoang đường!" Minh Đức Đề gầm lên một tiếng, vậy mà lại bị sứ thần tiểu quốc xem như khỉ mà đùa giỡn! Ông ta tức giận không ít, ánh mắt nhìn Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa cũng có mấy phần bất mãn, "Các con đã sớm biết vì sao không báo?"

Chiêu Dương công chúa chớp chớp mắt, vô tội nói: "Khi trước con vẫn luôn không xuống giường được, Phù Sơ cũng không thể rời khỏi. Trong phủ không có người thân tín, sợ kinh động đến kẻ giật dây sau màn."

Minh Đức Đế cũng bị nàng chọc cười, phủ công chúa sao lại không có người? Nếu không có thể tìm người báo cho thái tử, để thái tử giải quyết. "Con thật là có chủ kiến." Minh Đức Đế cười lạnh nói.

Chiêu Dương công chúa nói: "Đa tạ phụ hoàng khích lệ."

"Con ---" Minh Đức Đế bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thở dài một hơi, "Thôi, việc đã đến nước này, vậy Hoa Minh Nhã đâu?"

Lúc này Hành Dương trưởng công chúa tiếp lời: "Đã chết." Bà thấy Minh Đức Đế cau mày, lại nói, "Hoạt động ở Trường An vẫn luôn là vương trữ Hoa Thanh Nhã, hiện tại Hoa Thanh Nhã đã trở về, có khác biệt gì với ngày thường đâu? Hoa Minh Nhã coi như đã chết trong tay thích khách đi."

"Như thế cũng được." Minh Đức Đế trầm tư một lát, lại nói, "Vậy Vương Tự đâu? Sao lại cấu kết với sứ giả Ba Quốc?"

"Theo khẩu cung của Vương Tự, là Trịnh Minh Lãng phân phó." Chiêu Dương công chúa thản nhiên nói. Sau khi vương trữ Ba Quốc đến Trường An, giao du với nhiều quý công tử, quen biết Trịnh Minh Lãng cũng không có gì kỳ quái. Vương Tự lại là người Trịnh gia, đương nhiên phải nghe lệnh Trịnh Minh Lãng. Về phần Trịnh Minh Lãng vì sao lại làm ra việc này -- Chiêu Dương công chúa cười lạnh một tiếng, hỏi, "Phụ hoàng muốn gả nữ nhi Trịnh gia đến Ba Quốc?"

"Đám người này thật lớn mật! Người Trịnh gia không muốn, lại dám có ý định với hoàng gia!" Minh Đức Đế tức giận không ít, vốn kiêng kị thế lực Trịnh gia trong triều, trải qua chuyện này, chán ghét với Trịnh gia lại cao thêm một tầng. Việc này nếu truyền ra ngoài sẽ có tổn hại tới danh tiết Phù Diêu, nhưng cứ như vậy buông tha lại không cam lòng.

"Sao bệ hạ không sắc phong Trịnh Minh Nguyệt làm quận chúa, để nàng ta đi Ba Quốc, gắn kết hai nước?" Hành Dương trưởng công chúa nói.

Ánh mắt Minh Đức Đế trầm xuống, đáp: "Được!"

Gió thu lạnh lẽo xuyên qua hành lang dài, tiếng chuông rung leng keng dưới mái hiên.

Trịnh Minh Nguyệt ngồi trong viện, mí mắt giật mãnh liệt, nàng ta nhìn Trịnh Minh Lãng, kích động nói: "Ca, Chiêu Dương công chúa đến chỗ nhị công chúa bắt Vương Tự đi."

Trịnh Minh Lãng bĩu môi, lơ đễnh nói: "Hai vị công chúa kia vẫn luôn mâu thuẫn, hoảng cái gì?"

"Nhưng hôm qua Tạ Phù Sơ cùng Tạ Phù Diêu đều cùng nhau rời khỏi, Hoa Minh Nhã bên kia lại không truyền đến tin tức gì, người của chúng ta hắn cũng không gặp, muội sợ sự tình bị lộ." Trịnh Minh Nguyệt nói.

Huynh muội bọn họ biết vương trữ kia là giả.

"Hoa Minh Nhã không có gan khai ra chúng ta." Trịnh Minh Lãng khinh thường nói.

"Còn Vương Tự thì sao?" Trịnh Minh Nguyệt khẩn trương nói.

"Yên tâm đi, Vương Tự là người của chúng ta, nếu nhà họ Vương muốn có cuộc sống tốt đẹp sao có thể không dựa vào chúng ta?" Trịnh Minh Lãng phất tay áo, lại nói, "Muội không cần khẩn trương."

Trịnh Minh Lãng đang an ủi Trịnh Minh Nguyệt, một hạ nhân đã vội vội vàng vàng chạy vào, nói: "Không tốt, người Vương gia đêm qua đã bị người của tứ hoàng tử mang đi!" Gia quyến của Vương Tự đều nằm trên tay tứ hoàng tử, lập trường Vương Tự kia còn có thể kiên định sao? Sắc mặt Trịnh Minh Lãng phát lạnh, bỗng đứng lên.

"Làm sao bây giờ?" Trịnh Minh Nguyệt gấp đến độ muốn khóc. Việc này là chủ ý của huynh muội bọn họ, nàng ta do dự hồi lâu nói, "Hay là nói cho phụ thân đi?"

"Không cần, huynh đi tìm hiểu tin tức!" Trịnh Minh Lãng nói.

Trịnh Minh Nguyệt nôn nóng bất an chờ đợi, không đợi được tin tốt của Trịnh Minh Lãng, lại đợi tới một đạo thánh chỉ.

Sắc mặt Trịnh Kiệm rất khó coi, thiên tử từng có đề nghị, nhưng đã bị ông ta từ chối, ông ta không muốn đưa nữ nhi của mình đến Ba Quốc. Lúc trước thiên tử vẫn không cưỡng cầu, thế mà lần này một tiếng thông báo cũng không có, trực tiếp hạ thánh chỉ xuống, căn bản không có đường cứu vãn!

Trịnh Minh Nguyệt sắc mặt cũng trắng bệch, nàng ta khóc muốn ngất đi.

Trịnh Kiệm hít sâu một hơi, quát: "Câm miệng!" Ông ta cũng vô cùng nôn nóng bất an, đi qua đi lại trong phòng, lại còn xô ngã mấy cái ghế.

"Phụ thân cứu con, con không muốn đến Ba Quốc đâu!" Trịnh Minh Nguyệt vẫn khóc nói những lời này.

Trịnh Kiệm bị nàng ta khóc đến phiền, trừng mắt nhìn nàng ta, mặt không biến sắc hỏi: "Các ngươi đã lén làm gì? Không phải ta đã nói các ngươi không được đắc tội người ở phủ Chiêu Dương công chúa sao?"

"Không có." Trịnh Minh Nguyệt vừa khóc vừa lắc đầu, nàng ta nức nở nói, "Là, là Hành Dương trưởng công chúa."

Trịnh Kiệm nghe vậy hít một hơi khí lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play