Đào viên của nhị công chúa cũng không quá lớn, đất chỉ khoảng mười sáu mười bảy mẫu, phòng ốc chiếm một phần ba, nước chiếm một phần năm, thúy trúc nghìn gốc, kỳ hoa dị thảo, đình đài lầu các xen lẫn trong đó, có nhàn thú "Chung triêu thủy vân gian, thì thì thính quản huyền". Đây vốn là tư gia của một vị văn nhân, không biết thế nào lại rơi vào tay nhị công chúa.

Trong trang viên có một nơi gọi là Đông Ly Viên, cạnh bên nguyệt hồ, trong đó có các loài hoa cúc đủ màu, đều do nhị công chúa sưu tầm từ khắp nơi. Đang vào mùa cúc nở, nàng ta liền phát thiếp mời văn nhân mặc khách cùng các khuê tú đến thưởng hoa.

Tạ Phù Sơ chẳng có hứng thú gì với ngắm hoa, đi theo đoàn người Nguyên Bích Vu tùy tiện ngắm nghía một chút. Ngược lại nàng đang tò mò Tạ Phù Phong có thể sẽ ngâm ra mấy câu "Thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn*" gì gì không, nhưng lúc này dường như Tạ Phù Phong rất ngoan ngoãn, không hề đề cập tới chuyện thi từ mà chỉ vô cùng hào hứng kể một vài chuyện thú vị ở nước ngoài.

*Trích trong bài Ẩm tửu kỳ 5 của Đào Tiềm.

Dịch nghĩa: Hái hoa cúc dưới mảnh giậu phía đông, Thong dong nhàn nhã ngắm nhìn núi Chung Nam.

Nguồn: https://www.facebook.com/thotutq/posts/2014872398757553/

"Tạ Phù Phong thật bác học, có mấy chuyện thú vị chẳng biết nàng ta đọc được từ đâu." Thường Bình nghe một hồi, cái gì mà "Anh hùng xạ điêu", "Kiếm hiệp truyền kỳ", "Hải ngoại tiên sơn", còn nhiều hơn những thoại bản ở phố phường.

"Đúng thật." Tạ Phù Sơ gật đầu đáp. Không nói chuyện khác, trí nhớ của Tạ Phù Phong vô cùng tốt, nếu là nàng, tình tiết câu chuyện gì đó cũng đã quẳng lên chín tầng mây. Tạ Phù Phong cũng cẩn thận, lúc này không hề nói là do mình nghĩ ra, mà là đọc được từ một vài quyển tạp thư.

Vườn cũng không lớn, người ngựa hai bên luôn sẽ có lúc chạm mặt. Trịnh Minh Nguyệt vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng như trước nhìn Tạ Phù Sơ. Trong mắt có vẻ hèn mọn và khinh thường. Về phần Hoa Nhĩ Nhã, nhớ tới sự việc lúc trước, sắc mặt phút chốc trở nên ửng đỏ, mày liễu dựng lên, trong đôi mắt tròn xoe tràn đầy tức giận.

"Sao ngươi lại ở đây?" Nàng ta hỏi.

Tạ Phù Sơ cảm thấy buồn cười, nàng hỏi ngược lại: "Vì sao ta không thể ở đây?"

Hoa Nhĩ Nhã còn định nói gì, Trịnh Minh Nguyệt kề bên tai nàng ta nói mấy câu. Sắc mặt Hoa Nhĩ Nhã chợt biến sắc, nàng ta nhìn Tạ Phù Sơ hồi lâu, chợt cười khẩy nói: "Vì quyền thế thành thân cùng một nữ nhân, ta thật xem thường ngươi!"

Trịnh Minh Nguyệt cũng không ngờ tới Hoa Nhĩ Nhã sẽ nói như vậy, vừa nghe hoảng sợ vô cùng. Phút chốc, mọi người xung quanh chợt im lặng. Dù cho có ý nghĩ như thế, nhưng có liên quan đến Chiêu Dương công chúa, ai lại dám nói ra những lời này? Sau khi Hoa Nhĩ Nhã nói xong còn ngại chưa đủ, lại tiếp tục nói thêm mấy câu chanh chua.

Đôi mắt Tạ Phù Sơ tối tăm lạnh lùng, sắc mặt đông lại, đợi khi Hoa Nhĩ Nhã im miệng, nàng mới nhoẻn miệng cười, thong thả nói: "Nhĩ Nhã công chúa nói xong rồi?" Thấy Hoa Nhĩ Nhã giật mình ngừng lại, nàng lại nói: "Có người sống vì tình, có người chết vì tình. Làm người vô tình, khác nào cỏ cây? Ta và Chiêu Dương công chúa lưỡng tình tương duyệt, kết thành nhân duyên, có gì không thể?" Tạ Phù Sơ tiến lên trước một bước, dùng giọng chỉ mình Hoa Nhĩ Nhã nghe được nói, "Việc này đương nhiên Nhĩ Nhã công chúa không hiểu, xem mạng người như cỏ rác, ngay cả thân huynh trưởng cũng mặc kệ không quan tâm, làm sao hiểu được?"

Hoa Nhĩ Nhã không bị Tạ Phù Sơ thuyết phục, nàng ta nghe được hai chữ huynh trưởng, hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh. Khuôn mặt trắng bệch, sau đó lùi lại một bước, mở to mắt nhìn Tạ Phù Sơ.

Tạ Phù Sơ nở nụ cười nói: "Công chúa trẻ người non dạ, lời nói và hành vi có chỗ không thỏa đáng, ta đương nhiên không tính toán, nhưng có một số lời, chọc thủng lỗ tai người khác, người khác chưa hẳn sẽ hào phóng như thế." Lời của nàng cũng không khách khí, bâng quơ nhìn Hoa Nhĩ Nhã, cũng không để nàng ta vào mắt.

"Nhị muội muội, Nhĩ Nhã công chúa chỉ vô tình nói thế mà thôi." Tạ Phù Phong nói.

Tạ Phù Sơ mỉm cười, nàng nhìn Tạ Phù Phong, nói từng chữ một: "Tỷ tỷ, ta đây không phải đã tha thứ cho Nhĩ Nhã công chúa rồi sao? Tỷ nói lời này làm gì? Chẳng lẽ muốn đích thân công chúa đến sao?"

Nhiều ngày không gặp, Tạ Phù Sơ vào phủ công chúa càng thêm không khách khí. Tạ Phù Phong đè nén đố kỵ cùng tức giận trong mắt, rũ mặt, chỉ sâu kín thở dài một hơi. Hiện giờ Tạ Phù Sơ có Chiêu Dương công chúa làm chỗ dựa vững chắc, nếu Tạ Phù Sơ muốn vạch trần thân phận nàng ta chỉ sợ nàng ta sẽ vô lực ứng đối. Tam hoàng tử bên kia —- nàng ta phải nghĩ biện pháp sớm ngày trèo lên ngôi vị hoàng phi mới được. "Nhị muội muội nhiều ngày chưa hồi phủ vấn an mẫu thân cùng tổ mẫu, hôm qua bọn họ vẫn còn nhớ đến." Tạ Phù Phong đột nhiên nói.

Tạ Phù Sơ kinh ngạc liếc nhìn nàng ta, quyết đoán đẩy ra lá chắn, đáp: "Đương nhiên ta cũng rất nhớ tổ mẫu cùng mẫu thân, nhưng thân thể công chúa không khỏe, cần ta bên cạnh săn sóc."

Sao có thể thật sự một chút thời gian cũng không có? Nhưng Tạ Phù Sơ đã đẩy Chiêu Dương công chúa ra, những người thức thời đều ngậm miệng, làm như sự thật đúng là như thế. Trong lòng lại suy nghĩ, quan hệ giữa Hầu phủ và Tạ Phù Sơ thật lãnh đạm, có lẽ là ở phía công chúa, cũng không thể nói rõ.

"Nơi này náo nhiệt vậy, mọi người đang làm gì thế?" Một tiếng cười sang sảng truyền đến. Một nhóm thiếu niên do tứ hoàng tử dẫn đầu đi về hướng bên này.

Tạ Phù Sơ liếc nhìn Lý Lệnh Tiết, bên cạnh hắn có hai nam tử mặc áo tím, một người lúc trước đã gặp qua, người còn lại chính là đại tế ti Ba Quốc Hoa Tinh Hà. Tầm mắt của nàng dừng trên tay phải của Hoa Tinh Hà, nếu không lầm, trong tay áo hắn có một con rắn? Tạ Phù Sơ nhíu mày không nói chuyện.

"Trịnh Minh Nguyệt kia trông thấy vương trữ Ba Quốc thì mặt mày nhăn nhó." Thường Bình chậc chậc hai tiếng, nhỏ giọng nói. Vương tử tiểu quốc biên thùy sao so được với công tử thế gia đại tộc? Trịnh Minh Nguyệt tâm cao ngất trời, có muốn cũng là hoàng tử, vương trữ này sao có thể được nàng ta coi trọng? Tạ Phù Sơ cũng không cảm thấy kỳ quái với thái độ của nàng ta.

Khi nhóm công tử này đi tới, nhóm khuê các liền có vẻ câu nệ mấy phần. Lý Lệnh Tiết nhếch miệng cười, vẫy tay một cái xua người đi. Mà Hoa Minh Nhã kia liên tục nhìn lại. Tạ Phù Sơ nhìn theo tầm mắt của hắn, phát hiện người hắn nhìn không phải Trịnh Minh Nguyệt, cũng chẳng phải khuê tú nào khác, mà là Tạ Phù Diêu đang thu mình một chỗ.

"Chúng ta đi Nguyệt hồ chơi thuyền đi, người này kỳ quái không thú vị gì cả." Thường Bình bĩu môi nói.

"Ta không đi." Hoắc Thanh Châu lắc đầu, nàng ấy không quá thích nước, còn không bằng tìm một sân mã cầu đánh một trận.

"Tỷ không đi thì đừng đi, Phù Sơ và Nguyên tỷ tỷ sẽ đi cùng ta." Thường Bình hừ một tiếng, ôm lấy tay Nguyên Bích Vu, trừng mắt nhìn nàng ấy, cứ như không cho nàng ấy nói một chữ "Không". Nguyên Bích Vu bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể thuận theo Thường Bình.

Bên bờ hồ có mấy chiếc thuyền hoa tinh xảo đang neo đậu. Các nàng vừa ngắm hoa vừa đi về hướng Nguyệt hồ, còn chưa tới gần đã bị một nam tử khuôn mặt lạnh lùng cản đường. Nam tử chắp tay nói một tiếng "Xin thứ lỗi", lại chuyển hướng sang Nguyên Bích Vu nói, "Nguyên tiểu thư, tại hạ có chuyện muốn nói, chậm trễ cô một ít thời gian."

"Tiêu Lăng Châu, ngươi làm gì?! Nguyên tỷ tỷ không muốn nhìn thấy ngươi!" Thường Bình thấy nam tử thì sắc mặt trở nên khó coi, nàng ấy nhìn chằm chằm Tiêu lăng Châu, lạnh lùng nói.

"Đây là việc của ta và Nguyên tiểu thư." Tiêu Lăng Châu nhíu mày nói. Hắn không thích bọn người Thường Bình này, luôn không vui khi thấy Nguyên Bích Vu đi cùng các nàng. Tuy rằng hắn có hảo cảm với Tạ Phù Phong, nhưng biết mối hôn sự này có quan hệ cùng tiền đồ của bản thân, không thể hủy bỏ. Nhưng lúc trước Nguyên gia đã lộ ra tiếng gió, nói muốn hủy bỏ hôn sự, hắn vẫn không tìm được thời cơ hỏi. Hiện tại vừa lúc chạm mặt Nguyên Bích Vu, đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.

"Ta và Tiêu công tử không có gì để nói, phiền người nhường đường." Nguyên Bích Vu lạnh mặt nói. Người như Tiêu lăng Châu nàng ấy cũng không để vào mắt, cũng chỉ là hủy một mối hôn sự mà thôi, nàng ấy còn không sợ người trong kinh đồn thổi, Tiêu gia lo lắng gì chứ?

Thường Bình chắn trước mặt Tiêu Lăng Châu, cười lạnh nói: "Nghe thấy chưa? Nguyên tỷ tỷ không muốn nói chuyện với ngươi."

"Này —" Tiêu Lăng Châu nhíu mày, cũng không ngờ sẽ như thế. Hắn ta còn muốn nói thêm vài câu, Nguyên Bích Vu trực tiếp vòng qua hắn rời đi, ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn. Tiêu gia hắn tự xưng là nhà quyền quý, nhưng đệ tử trong triều cũng chẳng có mấy, làm sao so được với Nguyên gia? Kết thân cùng Nguyên gia đối với hắn có lợi vô hại, đang yên đang lành sao có thể bị hủy? Nhưng không đợi hắn nói tiếp, Nguyên Bích Vu các nàng đã bước lên thuyền hoa, đi về hướng tâm hồ.

Trên thuyền đàn sáo vang trời.

Các nàng lên thuyền du hồ, người Tạ Phù Phong bên kia cũng đi lên theo, trên hồ liền có bốn năm chiếc thuyền hoa.

Mí mắt Tạ Phù Sơ giật giật, cảm thấy có mấy phần kỳ quái. Thị lực của nàng không tồi, người trên mấy con thuyền rời đi có Tạ Phù Phong, cũng có Thôi Trưng, nhưng lại không nhìn thấy Tạ Phù Diêu. Nàng đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt bỗng trầm xuống. Những chi tiết trong trí nhớ cũng dần chắp vá lại toàn bộ. Ngôn Tình Tổng Tài

Tạ Phù Diêu có một kiếp nạn ở đây!

"Làm sao vậy?" Nguyên Bích Vu thân thiết hỏi han.

Tạ Phù Sơ thấp giọng nói: "Phù Diêu không ở cạnh Tạ Phù Phong, cũng không ở bên chỗ đại tẩu ta." Tạ Phù Diêu bởi vì thân thể có khiếm khuyết nên rất ít tiếp xúc với người ngoài.

"Có thể là không tới du hồ chăng." Nguyên Bích Vu không cho là đúng nói.

Tạ Phù Sơ lắc lắc đầu, nàng vẫn tin tưởng trực giác bản thân. Xoa trán, nàng nói: "Trước tiên cập bờ đi." Phủ nhị công chúa có thể là nơi an toàn, nhưng cũng có thể sẽ cất giấu những thứ khác. Hoa Minh Nhã có lá gan giả mạo vương trữ Ba Quốc, cũng có thể làm ra chuyện gì khác. Hắn ta không có hứng thú với Trịnh Minh Nguyệt, nhưng lại chú ý tới Tạ Phù Diêu, liền trở về chỗ cũ.

Xuống khỏi thuyền hoa, Tạ Phù Sơ liền đi thẳng đến sân mã cầu. Nàng không thể làm gì ở trang viên của nhị công chúa, nhưng Lý Lệnh Tiết thì không giống. Hơn nữa, nếu Hoa Minh Nhã còn ở đó thì trái tim treo cao của nàng cũng có thể buông xuống.

Rất trùng hợp, nửa đường nàng gặp Hoắc Thanh Châu đang vội vàng đi tới.

Sắc mặt Hoắc Thanh Châu lo lắng, lúc nhìn thấy Tạ Phù Sơ, ánh mắt chợt sáng lên, kề bên tai nàng nói nhỏ: "Phù Diêu quận chúa xảy ra chuyện."

Tâm Tạ Phù Sơ kinh hoảng, trợn mắt nhìn nói: "Nhanh đưa ta qua xem."

Hoắc Thanh Châu vốn muốn đi đánh mã cầu, nhưng trên đường về bắt gặp một người đang lén lút, trực giác của nàng ấy nhạy bén, theo bản năng đi qua xem, đẩy cửa nhìn vào, trong phòng lại là Tạ Phù Diêu! Tình huống của Tạ Phù Diêu không tốt lắm, nàng ấy phân phó tâm phúc ở bên cạnh trông coi, còn mình vội vàng đi ra tìm người.

Lúc Tạ Phù Sơ đến, Tạ Phù Diêu vẫn đang hôn mê, trên cổ tay nàng còn có hai dấu răng nho nhỏ, máu chảy ra đã khô lại. "Xà độc." Tạ Phù Sơ lạnh lùng nói, lấy một bình ngọc từ trong tay áo ra, lấy một viên thuốc giải độc từ trong bình. Giải độc đan này là nàng nghiên cứu chế tạo ra, chỉ có thể áp chế độc tố bình thường.

"Có người tới!" Hoắc Thanh Châu bỗng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play