Từ cao tổ tới nay, ba đời hoàng đế nam chinh bắc phạt đã thành bá chủ, các nước đều chầu. Triều đại này cũng không cấm trao đổi với người ngoại quốc, dân phong cởi mở, cho nên Trường An có không ít người dị tộc đến từ các quốc gia. Lúc Tạ Phù Sơ ra ngoài chẩn bệnh cũng gặp qua mấy lần. Nếu là bình thường nàng tuyệt đối sẽ không tin chuyện vu y giao tiếp cùng linh hồn trong trời đất, nhưng đã lọt vào trong, nàng không thể không chấp nhận thiết lập này.
Ở phủ công chúa cũng không khác trước đây, có thể nói là tốt hơn vài phần, ít nhất không có hai kẻ phiền toái Tạ Phù Phong Tạ Phù Sách kia. Chẳng qua chung quy vẫn không thể ở lì trong phủ cả ngày được. Nếu vậy, giá trị tín ngưỡng đến bao giờ mới tích đủ? Vào cung yết kiến Minh Đức Đế, sau khi lấy được lời không cần lúc nào cũng vào cung thỉnh an, Tạ Phù Sơ liền có chút không thể ngồi yên.
Gió thu rì rào, lá rơi lả tả. Dưới tàng cây bạch quả có sắc vàng kim, như những lá vàng lay động. Tạ Phù Sơ giẫm trên những chiếc lá bạch quả, để lại từng trận lại từng trận tiếng vang.
Chiêu Dương công chúa vén tay áo tưới hoa cúc bên hàng rào, nàng sao lại không rõ tâm tư của Tạ Phù Sơ, nhìn Tạ Phù Sơ đứng ngồi không yên hồi lâu, nàng bỗng cười nói: "Nếu nàng muốn ra ngoài hành y thì đi đi, ta để Thập Ngũ theo bảo vệ nàng."
Tạ Phù Sơ cả kinh, cũng không khách khí, đáp: "Đa tạ công chúa."
Chiêu Dương công chúa mím môi nói: "Lệnh Nghi."
Tạ Phù Sơ không chút nghĩ ngợi, đáp lời: "Vâng, công chúa."
Chiêu Dương công chúa: "..."
Hành y một khoảng thời gian, y thuật Tạ Phù Sơ phát triển rất nhiều, độ thuần thục "Thái tố cửu châm" cũng tăng lên không ít. Thôn trang dưới chân núi Nguyên Hợp Tự cũng không nhiều, có chứng bệnh gì khó xử lý Tạ Phù Sơ đều giải quyết được, còn lại chỉ là những vấn đề đại phu bình thường cũng có thể xử lý. Lần này, Tạ Phú Sơ mang theo Ỷ Ngọc cùng Lãnh Thập Ngũ muốn đi hành y xa một chút.
Lãnh Thập Ngũ thấy Tạ Phù Sơ càng chạy càng xa, không khỏi có mấy phần sốt ruột. Hắn chắp tay, mở miệng nói: "Quận chúa, nếu đi xa sợ là hôm nay không thể trở về Trường An."
Tạ Phù Sơ suy nghĩ giây lát, gật đầu nói: "Đúng vậy." Dừng một chút, nàng lại nói, "Vậy dừng ở đây đi." Nơi này lân cận Vị Thủy, gần Ly Sơn, cách đô thành không xa. Vào trong thị trấn, nàng trực tiếp đến dược đường trong thành, lấy danh nghĩa đại phu Bảo Hòa Đường làm việc.
Tên của Bảo Hòa Đường đã sớm truyền khắp những trấn phụ cận Trường An, bọn họ trông thấy Tạ Phù Sơ đương nhiên hoan nghênh vạn phần. Tạ Phù Sơ ở dược đường mấy canh giờ, trông thấy giá trị tín ngưỡng từ từ tăng lên, tâm tình cũng vô cùng vui sướng. Đến khi Lãnh Thập Ngũ nhắc nhở, nàng mới bảo Ỷ Ngọc thu thập đồ đạc, chuẩn bị quay về thành Trường An.
Xe ngựa trên đường lui tới không nhiều, tuấn mã chạy qua vung lên một mảnh tro bụi.
Tạ Phù Sơ ngồi trong xe cảm thấy ngột ngạt, nhấc mành nhìn ra bên ngoài, vừa lúc trông thấy một mảnh vải dính máu trong đống cỏ dại.
"Thập Ngũ, dừng xe." Sắc mặt Tạ Phù Sơ trầm xuống, lập tức hô lên.
Lãnh Thập Ngũ không rõ nguyên do, vẫn ghìm cương lại, hắn quay đầu, khó hiểu nhìn Tạ Phù Sơ.
Tạ Phù Sơ chỉ vào đống cỏ dại kia, trầm giọng nói: "Nơi đó có người, ngươi qua nhìn xem."
Tạ Phù Sơ vừa mở miệng, Lãnh Thập Ngũ cũng trở nên cảnh giác, hắn đè kiếm giữ vững hô hấp đi đến đống cỏ, quả thật gặp được một người. Nhướng mày, hắn dùng vỏ kiếm đẩy đẩy người trên mặt đất, thấy người nọ không có động tĩnh gì, dùng mũi chân lật người lại.
Nam nhân là một người dị tộc, trên ngực có lỗ máu, máu tươi đã khô lại. Lãnh Thập Ngũ tới gần phát hiện người nọ còn hô hấp, lúc này mới trở về bẩm báo Tạ Phù Sơ: "Quận chúa, là một người dị tộc bị thương."
Ánh mắt Tạ Phù Sơ lóe sáng, nàng nói: "Mang hắn vào trong xe ngựa đi."
Lãnh Thập Ngũ sửng sốt, nhíu mày nói: "Quận chúa, việc này quá mức nguy hiểm, chưa rõ thân phận của kẻ này, không thể như vậy."
Tạ Phù Sơ lãnh đạm nói: "Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ. Hắn đã hôn mê, không đủ sức gây sợ hãi." Thấy mặt Lãnh Thập Ngũ vẫn không buông lỏng, nàng thầm thở dài một hơi, lại nói: "Ta đã có biện pháp phòng bị."
Nghe lời này của Tạ Phù Sơ, Lãnh Thập Ngũ mới ôm lấy người bị thương kia ném hắn đến bên cạnh. Cách một tầng mành xanh cũng có thể đề phòng.
"Ôi chao là một người dị tộc." Ỷ Ngọc xốc mành lên trộm liếc mắt một cái, nàng ấy nhỏ giọng nói thầm, "Mặc y sam sắc tím, trên cổ tay và trên trán đều có trang sức bằng bạc, có lẽ là người Ba Quốc."
Tạ Phù Sơ gật đầu, lại nói: "Không biết là ai muốn giết hắn." Người dị tộc này trực tiếp mang về phủ công chúa cũng không thỏa đáng, nàng suy nghĩ giây lát, nói: "Thập Ngũ, lát nữa cứ đưa chúng ta đến Bảo Hòa Đường đi."
Lần trì hoãn này đến khi mặt trời ngả về tây, Tạ Phù Sơ cũng chưa quay về phủ công chúa. Lãnh Thập Ngũ phụng mệnh bảo hộ Tạ Phù Sơ, sợ người dị tộc này có vấn đề nên một tấc cũng không rời, cũng không trở lại phủ công chúa báo tin.
Phủ công chúa.
Chiêu Dương công chúa nhìn một bàn thức ăn cũng không có tâm tình động đũa. Nàng ngồi ở một đầu, sắc mặt tái nhợt, trong mắt ảm đạm.
"Công chúa, vẫn chưa trở về." Dao Cầm đã ra ngoài xem nhiều lần, vẫn không thấy chiếc xe ngựa kia.
"Công chúa, hay là người dùng cơm trước đi." Cẩm Sắt khuyên giải.
Chiêu Dương công chúa rũ mi, hồi lâu sau mới nói: "Chờ thêm chút nữa."
Một lần chờ đến khi đèn đuốc thắp lên.
Chiêu Dương công chúa bước tới bước lui, giữa mày cất giấu vẻ lo lắng nồng đậm.
"Bên Lãnh Thập Ngũ có tin tức không?"
Dao Cầm lắc đầu nói: "Không có." Thấy chủ tử nhà mình tràn đầy lo lắng, vội nói, "Có Thập Ngũ bảo hộ bên người, hẳn quận chúa không có việc gì. Có lẽ là đi hơi xa......" Vừa nghĩ tới, mắt Dao Cầm bỗng sáng lên, nàng ấy vỗ vỗ đầu nói, "Có phải đã bị nhốt ngoài thành không?"
Chiêu Dương công chúa hơi dừng bước, nghĩ có thể như vậy, vội nói: "Nhanh sai người đi xem thử."
Tạ Phù Sơ bên kia có chút khó giải quyết. Ngoại thương của người dị tộc này thật ra là việc nhỏ, nhưng trong cơ thể hắn còn có một loại độc cổ, đến khi Tạ Phù Sơ giải quyết xong độc trên người hắn đã là nửa đêm.
"Cuối cùng cũng giải quyết xong." Tạ Phù Sơ xoa mồ hôi trên trán, thở ra một hơi. Lúc này giá trị tín ngưỡng tăng nhiều hơn lúc bình thường, chẳng lẽ người này có thân phận quan trọng? Là nam phụ trong sách chăng? Nàng có chút buồn bực. Đi ra khỏi nội đường, trông thấy Lãnh Thập Ngũ đứng dưới tàng cây, nàng bỗng nhớ tới một việc, đã thành thân, nhưng cảm giác có gia đình vẫn chưa xuất hiện. Nàng bất đắc dĩ cười, mở miệng nói, "Không còn sớm, hôm nay ta ở lại Bảo Hòa Đường, ngươi quay về phủ công chúa truyền tin."
Lãnh Thập Ngũ trừng mắt nhìn nói: "Quận chúa vẫn nên hồi phủ đi, công chúa thấy người mới có thể an tâm." Hắn vốn chỉ nói lời khách sáo, đến khi về tới phủ công chúa, thấy công chúa còn chưa ngủ, vẫn ở trong đại đường, hắn mới giật mình phát giác bản thân đã đánh giá sai địa vị của quận chúa này trong lòng công chúa. Không dám nói gì nhiều, lập tức lui xuống nhận phạt.
Hoa nến rung động tí tách.
Chiêu Dương công chúa ngồi một bên, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối.
Tạ Phù Sơ phất vạt áo, bước vào trong sảnh, trên mặt cũng toát ra mấy phần mỏi mệt. Nàng bước nhanh tới trước mặt Chiêu Dương công chúa, thấp giọng hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Hai từ "Chờ nàng" vừa nghĩ lại vẫn bị Chiêu Dương công chúa nuốt xuống, nàng nâng mắt nhìn Tạ Phù Sơ, lười biếng ngáp một cái, lúc này mới chậm rãi đáp: "Không buồn ngủ."
Chiêu Dương công chúa vẫn lười biếng, nàng nắm lấy tay Tạ Phù Sơ, mũi khẽ ngửi, thấp giọng nói: "Trên người nàng có mùi máu tươi, đã xảy ra chuyện gì?"
Tạ Phù Sơ kinh ngạc nhìn Chiêu Dương công chúa, đáp: "Việc này kể ra rất dài."
Chiêu Dương công chúa nói: "Vậy nói ngắn gọn."
Tạ Phù Sơ không để ý đến Chiêu Dương công chúa, ngại trên người có mùi, sai người đun nước ấm tắm rửa. Nàng nghĩ khi mình trở lại Chiêu Dương công chúa đã ngủ rồi, nào ngờ đến khi nàng tắm rửa xong, trên bàn đã bày mấy món ăn nhẹ cùng điểm tâm.
Chiêu Dương công chúa cầm lấy chiếc khăn từ tay Ỷ ngọc, đè vai Tạ Phù Sơ lại. Những giọt nước đọng trên tóc chảy xuống thấm vào trong y phục đơn bạc, Tạ Phù Sơ cảm thấy mát lạnh, không khỏi co rúm lại. Đến khi nhận thấy ngón tay của Chiêu Dương công chúa luồn qua tóc đen của nàng, nàng lại sợ run một hồi, trên mặt không khỏi có mấy tia đỏ ửng.
"Công chúa!"
Chiêu Dương công chúa ngoảnh mặt làm ngơ.
Tạ Phù Sơ cắn chặt răng, lại hô một tiếng: "Lý Lệnh Nghi!"
Chiêu Dương công chúa lúc này mới cười khẽ, thu lại ngón tay chạm loạn.
"Bây giờ nàng có thể nói tiếp, vì sao lại về muộn như vậy?"
Tạ Phù Sơ cân nhắc một hồi, chậm rãi nói: "Trên đường nhặt được một người dị tộc bị thương, trên người có vết đao thương, còn bị trúng độc. Nhìn phục sức hẳn là người Ba Quốc. Chất vải cũng là loại vô cùng tốt, không phú cũng quý. Nhưng không biết vì sao lại bị người đuổi giết."
"Người Ba Quốc?" Chiêu Dương công chúa nhíu mày nói.
Tạ Phù Sơ gật đầu nói: "Phải", ngừng một chút nàng lại nói, "Trên người người nọ không có văn thư gì chứng minh thân phận."
Chiêu Dương công chúa gật đầu, đi về một phía khác, nhìn Tạ Phù Sơ trong gương, trong mắt nàng lóe hàn quang, nàng nói: "Đem người đưa vào phủ công chúa, chớ làm kinh động những người khác."
"Công chúa biết là ai?" Tạ Phù Sơ kinh ngạc hỏi.
Chiêu Dương công chúa mỉm cười, chậm rãi nói: "Nhập kinh vào thời điểm này hẳn là vương tộc Ba Quốc. Nội bộ vương tộc Ba Quốc cũng không quá yên ổn, quốc vương Ba Quốc phái vương trữ* nhập kinh, trên đường đi sẽ có rất nhiều người muốn mạng của hắn."
*Vương trữ: vị trí kế vị của một vị vương.
Tạ Phù Sơ quay đầu lại nhìn Chiêu Dương công chúa, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là vương tử Ba Quốc? Sao có thể trùng hợp như vậy? Làm sao nàng biết là hắn?"
Chiêu Dương công chúa cười nói: "Ta chỉ là nghe được chút tiếng gió thôi." Tin tức trong cung truyền ra, rất nhanh có thể rơi vào tai nàng. Cũng thật trùng hợp, người lại được Tạ Phù Sơ nhặt được. Về phần bàn tay ở sau bức màn này rốt cuộc có phải người Ba Quốc hay không, vẫn chưa thể kết luận.
Tạ Phù Sơ nghe Chiêu Dương công chúa nói cũng không hỏi lại gì nữa. Người quan trọng như vậy, có thể ở lại phủ công chúa đương nhiên là tốt. Lỡ như mất tích ở Bảo Hòa Đường, nàng sẽ không gánh nổi trách nhiệm này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT