Không biết là do thân tín của Tạ Phù Phong báo tin hay do Lý Lệnh Thần nghe được tiếng gió từ bên ngoài, hắn vừa xuất hiện, đồng nghĩa với việc Tạ Phù Phong sẽ trở về toàn vẹn. Nhưng Tạ Phù Sơ cũng không muốn Tạ Phù Phong xảy ra chuyện, dù sao Tạ gia cũng là phủ Công Hầu, thừa sức bảo vệ một thiên kim tiểu thư.
Tạ Phù Sơ lắc đầu, mục đích đã đạt được. Hẳn là không bao lâu toàn bộ người trong kinh sẽ biết thơ của Tạ Phù Phong là do trộm được. Về phần "Đỗ Tử Mỹ" và "Lý Thái Bạch" đã an bài, dựa vào thế lực của tam hoàng tử nhúng tay vào, sẽ tránh khỏi việc bị vương công quý tộc hoặc thiên tử nhìn trúng.
Kinh triệu doãn vừa thấy Lý Lệnh Thần liền vô cùng kích động, nào nghĩ tới chuyện thế này lại kinh động đến đại nhân vật như vậy, vội nhường chỗ cho Lý Lệnh Thần thẩm vấn. Đỗ Tử Mỹ bên kia có nhân chứng, còn về phần vật chứng cũng vừa vặn có được bã độc. Lý Lệnh Thần vừa mở miệng đã lấy tội danh cố ý "vu oan" định cho người nọ, lệnh Hầu phủ bồi thường chút ngân lượng cho Đỗ Tử Mỹ cho xong chuyện. Lý Lệnh Thần muốn dẫn Tạ Phù Phong đi, cũng không ai có thể ngăn được. Về phần Ngự sử đài luận tội lúc sau, đối với vị tam hoàng tử được nhận thánh sủng mà nói, đều là việc rất nhỏ không đau không ngứa.
"Người đi rồi." Chiêu Dương công chúa nhìn đám người giải tán, trên mặt cũng mang theo vài phần tiếc nuối.
"Trong dự kiến." Đến khi người Tạ gia ngồi xe ngựa rời đi, nàng mới thu hồi tầm mắt.
Chiêu Dương công chúa nói: "Ngày sau ở Hầu phủ nàng sẽ thế nào?"
Tạ Phù Sơ mỉm cười nói: "Đương nhiên là cẩn trọng, vâng vâng dạ dạ." Việc này sẽ không bị người Hầu phủ biết được, cho dù lỡ như vậy, Chiêu Dương công chúa cũng có thể xử lý không phải sao? Đôi con ngươi của nàng lóe sáng, lấp lánh như ánh sao. Chiêu Dương công chúa sao lại không rõ ràng hàm nghĩa trong lời nàng, tay phải nâng lên, đầu ngón tay lướt trên mái tóc đen mềm của Tạ Phù Sơ, Chiêu Dương không khỏi thở dài một tiếng nói: "Nàng cứ yên tâm." Nếu nàng ấy đã biết việc này, đương nhiên sẽ không khiến Tạ Phù Sơ lo nghĩ về sau.
Lúc Định Dũng Hầu gặp gỡ đồng liêu* nghe nói chuyện này, nữ nhi ông ta vẫn luôn tự hào, thế mà lại trở thành đề tài cho người ta trà dư tửu hậu, mất hết thể diện của ông ta. Ông ta tức đến lửa giận cuồn cuộn, nhưng trước mặt đồng liêu, không thể biểu lộ mảy may. Đến khi về tới phủ, ông ta lập tức sai người gọi Tạ Phù Phong đến.
*Đồng liêu: đồng nghiệp.
Lúc này Tạ Phù Phong vẫn đang hoảng hồn, đang không ngừng khóc lóc bên cạnh Vương thị. Vương thị chỉ đành an ủi nàng ta, nói đây đều là việc rất nhỏ, không cần quan tâm. Nhưng cũng rất phiền lòng, việc này đã phá hủy thanh danh nàng ta, ngày sau sao còn sống được ở kinh thành? Còn nhà nào chấp nhận cưới nàng ta?
"Con không muốn đi." Với sự hiểu biết về Tạ Huyền Uy, Tạ Phù Phong nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn nổi giận đùng đùng của ông ta, liền cảm giác da đầu run lên. Nhưng người của Tạ Huyền Uy lại liên tục thúc giục. Vương thị bất đắc dĩ, vừa sai người đến báo tin cho lão thái thái, vừa nói với Tạ Phù Phong: "Chớ sợ, nương đi cùng con."
Tạ Huyền Uy xanh mặt ngồi ở chủ vị, ông ta thấy Tạ Phù Phong di chuyển từng bước nhỏ không cam lòng không muốn đi vào, tức giận quát: "Quỳ xuống cho ta!"
"Hầu gia, người làm gì vậy?" Vương thị nghe sợ, bà ta cũng biết tính tình Hầu gia nhà mình, là kẻ sĩ diện, nghĩ có lẽ là đã bị đồng liêu kích thích đến.
Tạ Huyền Uy nhìn Vương thị lại nhìn sang Tạ Phù Phong, vẻ mặt thất vọng. Con hư tại mẹ! Cái danh tài nữ nhiều năm này vậy mà lại thành trò cười! Đường đường là thiên kim Hầu phủ lại làm chuyện đạo thơ bỉ ổi này! Thể diện Hầu phủ đều bị nàng ta vứt hết! "Ngươi hay lắm! Đạo thơ, còn muốn giết người diệt khẩu?!"
"Phụ thân, con không có!" Tạ Phù Phong tái nhợt nghiêm mặt, vẫn muốn viện cớ cãi lại.
Tạ Huyền Uy lửa giận công tâm, bỗng đi lên trước, tát một cái vào mặt Tạ Phù Phong.
Một tiếng bốp giòn vang, gò má Tạ Phù Phong sưng lên, trước mắt biến thành màu đen, khóc không thành tiếng.
"Tiểu tâm can của ta! Hầu gia, con làm gì vậy?" Lão phu nhân Trịnh thị cũng vội vàng chạy tới, ôm lấy Tạ Phù Phong, kêu khóc tê tâm liệt phế.
Tạ Huyền Uy nhìn dáng vẻ của ba người phụ nữ phía dưới, lửa giận lại tăng vọt, buột miệng nói: "Chung quy vẫn không phải huyết mạch Tạ gia chúng ta, chỉ làm những chuyện không phù hợp. Toàn bộ hơn mười năm này xem như nuôi không. Lúc trước nói đón nhị nha đầu trở về, các người còn lo lắng dáng vẻ phố chợ của nó, ta xem, cô nương trong phủ này đứa nào cũng kém nhị nha đầu!"
"Con đây là đang chỉ trích ta nuôi hư chúng nó?" Trịnh lão phu nhân tức giận nói.
Tạ Huyền Uy cứng ngắc nghiêm mặt nói: "Nhi tử không dám." Hắn nhìn chằm chằm Tạ Phù Phong, thần sắc ghét bỏ, "Con cho rằng vẫn nên đưa nó đi."
Tạ Phù Phong khóc đến thảm hại, nghĩ tới thân thế bản thân, lại tràn đầy phẫn uất cùng không cam lòng. Vì sao lại cho nàng ta xuyên vào thế giới này, lại phải chịu cực khổ như thế? Rõ ràng trước kia cũng không có Đỗ Phủ Lý Bạch, hết thảy đều rất tốt! Rốt cuộc là ai muốn hại nàng ta? Trong bất lực, nàng ta nghĩ tới nam nhân kia. Cũng không biết lấy khí lực ở đâu, nàng ta đẩy Vương thị và lão phu nhân ra, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Trịnh lão phu nhân tức giận khó thở, kêu lên một câu: "Con đây là muốn chọc chết ta à!" Hai mắt trợn lên bất tỉnh nhân sự. Tạ Huyền Uy thấy mẫu thân như thế, vội vàng sai người đi mời đại phu.
Đèn đuốc thắp lên, cả Hầu phủ đều rối loạn.
Người Hầu phủ tìm Tạ Phù Phong cả đêm, đến ngày tiếp theo, nàng ta được người của phủ tam hoàng tử đưa trở về.
"Đại cô nương bị Hầu gia cấm túc." Ỷ Ngọc nhỏ giọng nói.
Tạ Phù Sơ lười biếng hừ một tiếng.
Ỷ Ngọc lại nói: "Nghe nói là người phủ tam hoàng tử đưa về."
Tạ Phù Sơ lúc này mới mở mắt, nhẹ nhàng nói: "Thật không?" Đã qua đêm ở phủ tam hoàng tử, nói không có gì với tam hoàng tử chỉ sợ không ai tin rồi. Hiện giờ khắp kinh thành đều là tiếng xấu của Tạ Phù Phong, nếu tam hoàng tử quý trọng nữ chính, có lẽ sẽ nghĩ biện pháp tẩy trắng cho nàng ta?
Nàng đã đoán đúng, Tạ Phù Phong nói là bị cấm túc, nhưng người của tam hoàng tử vừa tới đã lập tức thả ra. Bọn họ lấy danh nghĩa Tạ Phù Phong nấu cháo phát thuốc, vừa lúc tới ngày tọa chẩn ở Bảo Hòa Đường. Tạ Phù Sơ thân là lão bản ở phía sau Bảo Hòa Đường, kỳ thực ít khi lui tới, nhưng có đôi khi đụng phải chứng bệnh khó, người Bảo Hòa Đường cũng tới mời nàng đến. Đúng lúc hôm nay là một ngày như thế.
"Tạ cô nương Hầu phủ? Sự tình chấn động khắp kinh thành ngày ấy khiến người ta cảm thấy tan vỡ mộng đẹp trong lòng."
"Không phải huynh không biết Trường An chúng ta không ít người ngưỡng mộ tài văn chương của Tạ cô nương, nhưng ai có thể ngờ tới, đều là trộm được." Người nói chuyện rung đùi đắc ý, còn thở dài một hơi.
"Nếu là ta sẽ không dám ra ngoài." Một sĩ tử cười nhạo nói.
"Nói đi cũng phải nói lại, Tạ cô nương đi làm việc thiện, ít nhất tâm tính cũng rất tốt."
"Điểm này quả thật vậy, Tạ cô nương ở tại trạch viện, có lẽ không hiểu quy củ giới văn nhân, nhất thời đi nhầm hướng, lạc đường biết quay đầu là tốt rồi."
"Nhưng Đỗ Tử Mỹ cùng Lý Thái Bạch đều là diệu nhân, sao bọn họ không xuất hiện ở kinh thành nữa?"
"Huynh ngốc à? Đắc tội Hầu phủ còn có thể ở lại kinh thành sao? Thật đáng tiếc."
Nhóm sĩ tử thảo luận cũng không che giấu, rất dễ dàng rơi vào tai Tạ Phù Phong. Sắc mặt nàng ta thoạt trắng thoạt đỏ, lúc Lý Lệnh Thần nhìn tới thì miễn cưỡng cười.
Tin tức nàng ta muốn phát cháo phát thuốc đã sớm truyền ra ngoài, thuốc cũng được xếp thành chồng. Cũng không biết thế nào, chẳng có mấy người đến chỗ bọn họ. Lý Lệnh Thần không tin thịnh thế Trường An này không có lưu dân, hắn nhíu mày, sai người tìm hiểu. Không bao lâu, hạ nhân đã mang tin tức về, nói là dân chúng đều ở Bảo Hòa Đường.
Bảo Hòa Đường ---
Lý Lệnh Thần xoa nhẫn ngọc bích trên ngón tay cái, vẻ mặt lạnh lùng, căn dặn: "Đi, tìm người mang đến đây cho ta!"
Trong Bảo Hòa đường, Tạ Phù Sơ đang thi châm cho người ta, thình lình nghe người trong dược đường đến báo, nói là có người gây sự!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT