Vẻ mặt của Đại pháp sư bỗng trở nên nghiêm trọng, ông nói bằng giọng khẩn trương:
- Nếu như phát hiện muộn một chút, e rằng.. Trưởng công chúa sẽ chết bất đắc kì tử!
*
**
Hồ ly áo đỏ là người phản ứng nhanh nhất, hắn nhướng mắt ra dấu cho tôi biết. Tôi hơi ngơ ngẩn nhưng vẫn nhảy xuống đứng cạnh cái ngai, lúng túng nhìn phía dưới. Không phải tôi là linh hồn sao? Tại sao một số người phía dưới lại thấy tôi nhỉ?
Quỷ vương thấy các đại thần kích động chỉ thẳng về chỗ mình đang ngồi, đôi mắt ông ta khép hờ, nghiêng nghiêng đầu chống tay dựa vào tay vịn của ghế để quay đầu tìm xem Quỷ nữ ở đâu ra.
- Đường đường là Quỷ tộc mà trông thấy Quỷ nữ lại kinh hãi? - Giọng Quỷ vương mở lời có hàm ý mỉa mai - Ở đây giăng bao nhiêu kết giới cùng thần thú trấn giữ, lấy đâu ra Quỷ hồn?
Reo lập cập đứng dậy, nói:
- Thưa phụ hoàng, quả thật có một thiếu nữ đang đứng cạnh ngài! - Reo làm dấu hạ tay cho những pháp sư trông thấy linh hồn ngồi xuống ổn định, rồi mỉm cười - Đúng là có một linh hồn, nhưng đó không phải Quỷ hồn.
Tiếng xì xầm mỗi lúc một lớn, cũng không phải toàn bộ đều trông được bộ dạng của tôi. Quỷ vương hơi bất ngờ, ánh mắt đảo quanh, nhưng vẫn giữ bộ dạng biếng nhác nghiêng người trên ngai, nheo nheo mắt. Bàn tay ông đập đập lên chiếc gậy màu đen quyền lực trong tay, chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Thái tử Reo lấy trong ngực ra một tấm gương nhỏ, đứng dậy đi đến bên chỗ cha của mình ngồi hóa một phép thuật màu đỏ. Chiếc gương phóng lớn mang theo sắc đỏ huyền ảo. Đây là cái gương Jiro đã dùng trong ảo cảnh, sao hôm nay nó thành màu đỏ vậy nhỉ?
Reo nâng mắt ra dấu mời tôi bước vào, tôi không hiểu lắm. Hắn muốn bắt nhốt tôi lại ư? Tôi chỉ vô tình lạc vào đây thôi, chưa nghe được tin cơ mật nào cả nha!
Ánh mắt Reo khẽ cau một cái, hối tôi vào. Tôi miễn cưỡng bước vào tấm gương, phát hiện trong đó như một căn phòng nhỏ có thể nhìn trông ra tất cả mọi người bên ngoài. Tôi đứng trong đó đưa mắt nhìn mọi người. Bọn họ đều mắt chữ O, mồm chữ A. Ngay cả Quỷ vương cũng phải đứng dậy rời khỏi ngai, đi đến vài bước để trông tôi cho rõ.
- Công chúa Miyuki? - Giọng ông chú của tôi lấy làm ngạc nhiên vô cùng.
Tôi nghe Quỷ vương gọi tên tôi nên tôi đành học lỏm nghi thức, đặt tay lên ngực trái, nghiêng người chào ông. Tên gọi của tôi do chính miệng Quỷ vương thốt lên lại càng làm toàn bộ quần thần xôn xao thêm. Họ bàn tán, chỉ trỏ một hồi.
- Con gái của Chiến thần Katsuo?
- Không phải cô ấy vẫn luôn mất tích sao?
- Cô ấy tại sao lại chỉ có linh hồn?
- Đó là con gái của Quỷ vương quá cố thật sao?
* * *
Tôi giương đôi mắt tròn xoe như mắt nai đứng nhìn mọi người. Bình thường bộ dạng học sinh của tôi hơi ngố, nhưng trong nguyên hồn tuyệt mỹ này, tôi chỉ việc đứng yên đã đủ làm phong cảnh trở nên rực rỡ rồi. Vậy nên xét lại từ lúc trồi lên trên sảnh do sơ ý có chút dọa người, tôi vẫn chưa làm trò con mèo nào làm mất mặt bản thân vì cả buổi tôi chỉ đứng yên ngó Đông, ngó Tây. Bây giờ chắc mọi người trông thấy tôi y chang con búp bê Barbie đứng trong ngôi nhà đồ chơi mà thôi.
- Mọi người vẫn chưa tin là công chúa Miyuki sao? - Reo chắp tay sau lưng, cất lời với quần thần, sau đó quay sang tôi bảo rằng - Công chúa, mời nàng triệu hồi cánh khí của mình.
Ok, tôi chiều cậu! Tôi nhắm mắt tập trung triệu hồi cặp cánh khí của mình ra, đứng trong cái hộp này hơi nhỏ nên cánh tôi không vươn được hết sải cánh vốn có, đôi cánh đen nhẹ nhàng vỗ, đuôi cánh mang theo ánh sáng trắng lấp lánh sáng bừng, giống như tinh tú tỏa trên nền trời u tối.
- Sức mạnh màu trắng! Đúng thật là con gái của Katsuo!
- Hậu duệ của Katsuo! Sức mạnh màu trắng hiếm hoi của hoàng tộc! Bao lâu rồi ta chưa trông thấy cánh khí đẹp như thế này! - Một ông lão râu tóc trắng tươi mang vẻ mặt thông tuệ khẽ rưng rưng chấm nước mắt.
Quỷ vương tiến lên mấy bước đối diện chiếc gương, chăm chú nhìn tôi, nụ cười trên khuôn mặt tuyệt đẹp của ông ấy dãn ra, cất giọng:
- Trước giờ luôn lặng lẽ dõi theo đứa trẻ này, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này! - Nói rồi ông xua tay, chất giọng quyền uy vang lên - Hôm nay không còn việc gì thì chúng ta dừng tại đây. Về việc mọi người trông thấy linh hồn của Trưởng công chúa không được phép tiết lộ cho bất kì ai cho đến khi có thông báo chính thức từ ta!
Mọi người dù xì xầm nhưng vẫn tuân theo lời Quỷ vương. Họ đứng dậy hành lễ với Quỷ vương rồi trật tự rời khỏi Sảnh nghị sự.
Bóng pháp sư cuối cùng rời khỏi sảnh, chỉ còn có Quỷ vương và Thái tử ở nơi đây. Quỷ vương lập tức ngoay ngoắt thái độ, ném cây gậy màu đen lại trên ngai vàng, liền chụp lấy vai con trai mình lắc tới lắc lui:
- Mau nói chuyện gì đã xảy ra! Tại sao công chúa Miyuki lại ra nông nỗi này! Thằng ranh con, sao dám qua mặt ta? Ta đã bảo có chuyện gì nguy cấp phải báo cho ta mà! Có phải con và Jiro lại gây họa rồi phải không?
Tôi trố mắt suýt làm rơi cả hai nhãn cầu xuống đất. Ôi trời ơi ông chú của tôi! Sao vừa mới thần thái ngút ngàn chớp mắt đã trở thành chú già kích động chả khác gì Ahmya rồi!
- Cha, từ từ, con chóng mặt! - Reo giơ tay đầu hàng, bất lực thở dài - Cha lắc đến độ xương của con sắp bung khỏi khớp rồi!
Chú của tôi tặc lưỡi tức giận, bộ điệu như gà mắc thóc, nửa muốn đánh Reo, nửa lại sốt sắng nhìn tôi. Rốt cuộc không nén được kích động, ông ấy sà lại tấm gương, toe toét cười, khuôn mặt tuyệt mỹ, hàm răng trắng đều chói lóa, ánh mắt đen huyền đầy mị lực chăm chú quan sát tôi. Ngài Quỷ vương xinh đẹp đưa ngón trỏ di di vào mặt kính, giọng nói đầy vẻ yêu chiều:
- Cháu gái yêu dấu, cháu về lâu chưa? Đã quen với hoàng cung chưa? Ai đưa cháu về? Cháu thấy chỗ này ổn không? Cháu thấy chú có giống cháu không? Cháu gái ghé thăm bất ngờ quá ta chẳng kịp đặt làm cặp Âm nhãn nào cả! Ôi đứa cháu gái bé bỏng của ta! Ôi nhìn gương mặt xinh xắn của nó làm ta lại nhớ anh trai của ta năm anh ấy mới 20 tuổi ra chiến trường cũng mang cặp cánh trắng xinh đẹp thế này! Ôi anh trai xấu số của ta! Cháu làm ta nhớ anh trai quá! - Nói rồi đôi mắt đen huyền đó lại rưng rưng lủi thủi nâng ống tay áo lên chấm nước mắt.
Tôi chứng kiến một tràng câu hỏi của ông chú này, sự nồng nhiệt đến hết hồn này làm tôi hóa đá theo ông ấy. Reo thì xấu hổ kéo lui cha mình lại, dỗ dành:
- Cha à, từ tốn thôi, cha dọa Miyuki sợ đơ cánh rồi kìa!
Quỷ vương thu nước mắt lại, ngẩng mặt nhìn con trai mình, lại nói một tràng:
- Con thì biết gì chứ! Trước kia ngày nào Jiro cũng cho ta xem hình ảnh về đời sống của con bé ở không gian đó. Từ lúc con bé học mẫu giáo đến khi mặc đồng phục nữ sinh trung học đến trường, ta luôn dõi theo từng bước một, lo lắng, hồi hộp có khác gì công chúa nhà mình sinh ra đâu! Mấy lần con bé không có ai họp phụ huynh, ta chỉ hận mình không thể đi họp phụ huynh cho con bé! Công chúa Miyuki học giỏi như thế, ta có một lần làm phụ huynh vào nhận phiếu thành tích học tập của con bé thôi là đủ mát mặt lắm rồi!
Bây giờ đến lượt Reo hóa đá. Hắn không đọ nổi độ nói nhiều của cha mình, chỉ biết gật đầu tỏ ra thấu hiểu, nhưng vẻ mặt lại bất lực hết sức.
Tôi đưa tay gõ cộc cộc vào kính, vặn ra một nụ cười con trẻ đáng yêu, ngọt ngào gọi:
- Chú ơi!
Quỷ vương quay mặt qua tôi, xúc động đưa tay chạm vào mặt kính, hận không thể nhào qua ôm lấy tôi.
- Đứa trẻ này, ở nơi đó vừa cô đơn vừa chịu nhiều ấm ức. Con làm ta thực tình rất phiền lòng, nhưng lo lắng con không đủ sức vượt nổi các tầng không gian mà ta chưa dám đưa người đón con về, chỉ có thể nhờ vả Jiro và Ahmya chăm sóc con. Mấy tháng trước ta cũng cố gắng tập tành làm Đồng cốt thuật, nhưng khổ nỗi tìm chẳng ra kí chủ để bám vào, thành thử vẫn lực bất đồng tâm. À, học kì này vẫn đứng nhất trường chứ con? Cậu bé Hiểu Khiết tỏ tình với con chưa? Thằng ranh Tử Đằng còn làm phiền con không? Conan tập cuối có chưa con nhỉ?
Tôi biết nói gì đây?
Hóa ra ông chú này lại là fan của Conan, xem ra Jiro rất thường xuyên cho chú biết về tình trạng của tôi. Tôi cứ nghĩ Quỷ tộc chắc là chỉ biết tôi là một công chúa lưu lạc ở một vùng không gian khác, lại chưa từng nghĩ tôi vốn được giám sát thường xuyên, bao năm nay luôn có người chằm chằm nhìn mình. Quỷ vương lại tỏ ra yêu thích tôi đến thế, có lẽ là một chỗ dựa đủ tốt để tôi có thể tin tưởng.
Bên cạnh cha mình, Reo đập trán mình, khổ sở ôm đầu rồi nói:
- Vốn dĩ tôi định im lặng mà giải quyết chuyện này. Khi không cô lại làm cho buổi sáng hôm nay cả triều đều biết, bây giờ tai họa này cho cô lãnh đủ!
Tôi nhún vai bất đắc dĩ, cũng chẳng muốn cãi lại hắn. Đối với Reo, sau khi được Ahmya kể một số chuyện, tôi cũng đã bớt đề phòng con người này, xem ra kiểu ác mồm ác miệng này của Reo hay Jiro đều chỉ là tật xấu bình thường chứ không hẳn từ lòng dạ xấu xa. Tuy Reo ràng buộc điều kiện này nọ với tôi, nhưng nghĩ lại, hắn ta chỉ muốn Jiro có thêm chút địa vị, như là sợ tôi sẽ lợi dụng Jiro nên mới làm khó dễ. Dù sao tính tình của Thái tử vốn sẽ cao ngạo hơn người, chỉ cần hắn không quá quắt, nhịn được tôi sẽ nhịn.
Bởi vậy mấy câu hằn học của hắn tôi không hề để tâm mà chỉ lo cười với Quỷ vương, trong lòng thấy rất vui vẻ, bèn nhẫn nại đáp từng câu:
- Miyuki biết được chú rất quan tâm đời sống của con, Miyuki cảm thấy rất hạnh phúc. Học kì này con vẫn chưa thi, nhưng con rất chăm chỉ học nên chắc thành tích cũng ổn. Hiểu Khiết với con chỉ là quan hệ bạn bè trong sáng thôi ạ! An Tử Đằng dạo này rất ngoan, không bám dính lấy con nữa mà chuyển sang khẩu chiến với Ban Mai rồi. Còn Conan vẫn chưa có hồi kết, nhưng Game of Thrones và Avengers đã có phần cuối rồi.
Ánh mắt Quỷ vương sáng lên lóng lánh, rất hào hứng mà nói:
- Thật sao? Ôi ta cũng muốn xem nữa! Jiro đang không khỏe, phải triệu hồi Ahmya giúp việc này mới được!
Reo lúc này đang ngồi trên bậc thang dẫn lên ngai vàng, tay chống cằm hờ hững, chỉ chờ cho cha mình bao giờ mới ngưng lạc đề. May thay chú của tôi vẫn còn minh mẫn, vừa định gọi Ahmya bỗng nhiên nhớ ra tình trạng của tôi, liền hỏi lại:
- Ủa mà tại sao cháu gái của chú lại ra nông nỗi này? Hồn ở đây rồi xác ở đâu? Ngoài Reo ra còn ai biết chuyện này không?
- Cả triều biết rồi cha à! - Reo tiu nghỉu nói.
Quỷ vương xoa cằm, tôi nghe ông ấy lẩm bẩm: "Ừ nhỉ!". Tôi cười khổ, mới kể với chú rằng:
- Ở không gian kia con gặp một tai nạn, sau đó bị lạc vào ảo cảnh liên tục. Jiro đã xuất hồn đi tìm con, nhưng con lại không thể trở về thân xác được. Thế là cậu ấy đưa con về đây. Anh Reo bảo là lấy Tảo Hồi Hồn chế thuốc là có thể giúp con quay về thân xác. Tuy nhiên.. - Tôi ngập ngừng - Con phải tổ chức xong nghi lễ, anh ấy mới giúp!
Đức ngài Quỷ vương quay sang con mình suy ngẫm, áo bào xanh đen tràn ngập tia sáng ẩn hiện từ những hoa văn hình chim muông tung cánh. Sau đó lại mỉm cười rực rỡ, vỗ tay một cái như trúng số độc đắc:
- Nghi lễ? Miyuki muốn đăng cơ sao? Ôi trời ơi rốt cuộc có người chịu thay ta ngồi ở cái ghế chán ngắt này rồi! Nào nào, cháu muốn đăng cơ ngày mấy? Hay ngày mai luôn nhé! Ôi bao nhiêu năm rồi Herzlos mới có một Nữ hoàng dẫn dắt vương quốc. Cháu gái ta sẽ là Nữ hoàng thế hệ mới của vương quốc này! Ha ha! Ta rốt cuộc cũng sắp được về hưu rồi!
Thái tử Reo nghe xong tái cả mặt, vội chụp người của Phụ hoàng mình lại, lập tức thanh minh:
- Cha à, bớt tưởng bở đi! Cái gì mà đăng cơ ở đây! Cha phế con trước đi nhé! Nghi lễ mà con muốn là lễ đính hôn của Trưởng công chúa với Jiro cơ! Cha không phải luôn phiền não vì hôn sự bị ảnh hưởng bởi không gian địa lí của Jiro sao? Bây giờ tốt rồi, cô ấy đã đồng ý. Mấy ngày nay con đã chuẩn bị gần hoàn thiện rồi, chỉ chờ cha đồng ý và Jiro bật dậy là triển thôi!
Quỷ vương không suy nghĩ tới 5 giây đã gật gù:
- Ok, triển luôn đi con!
Chà chà còn biết "Ok" nữa! Tôi dở khóc dở cười với ông chú này quá!
- Nhưng mà.. - Người chú của tôi lại ngân giọng, đưa mắt nhìn tôi vẻ tiếc rẻ - Sao không nhân cơ hội này ép con bé đăng cơ luôn nhỉ? Với năng lực của con bé, chúng thần sẽ không phản đối đâu!
Thái tử Reo đứng dậy, hít một hơi sâu, nén tổn thương, giọng cũng lạc cả tông:
- Cha phế con đi cha!
Tôi sợ ông ấy quá kích động mà đòi phế Reo thật liền tiếp lời Reo, gào lên:
- Chú ơi! Cháu không làm Nữ hoàng gì đâu nhé! - Tôi vặn vẹo đầu óc cố tìm luận cứ thuyết phục chú mình - Thứ nhất, cháu còn chưa tìm lại xác của mình, chưa trở về được Herzlos, việc này không thể tiến hành được. Thứ hai, tư chất cháu vốn ngờ nghệch, nhút nhát, ham chơi, cháu e rằng cháu không quản nổi đâu. Thứ ba, cháu còn chả hiểu được gì ở Herzlos này, đương nhiên cháu không biết cách quản lí đất nước rồi. Thứ tư, cháu thấy phong độ chú vẫn còn ở đỉnh cao, vậy nên chú cứ làm thêm chức này vài chục năm rồi nhường cho Reo làm tiếp, như vậy là hợp lí nhất rồi!
Reo được một lần hiếm hoi tán dương tôi, còn đưa cả tay qua mặt gương xoa đầu tôi:
- Cha xem công chúa Miyuki suy nghĩ thấu đáo chưa! Cha cũng lớn tuổi rồi, đừng có tự tung tự tác nữa, làm gì cũng nên nghĩ đến nhiều người xung quanh chứ. Hiện giờ cha quản lí đất nước rất tốt, mà Độc viện của cha Ahmya cũng đang duy trì rất tâm huyết. Vậy nên cha cứ yên tâm trên ngai vàng nhé, đừng có hòng từ chức nữa!
Hắc hắc, cái câu lớn tuổi rồi còn tự tung tự tác không phải của Ahmya mắng tên hồ ly này sao, tên này lại đem mắng ngược lại cha mình. Hắc hắc, hai cha con này tính cách cũng giống nhau thật!
Quỷ vương day trán lấy làm sầu não, ánh mắt anh minh đen đặc một màu. Ông phẩy tay áo, lớp áo choàng óng ánh sắc xanh nhiễu loạn cả không gian. Đắn đo hồi lâu, ông rốt cục cũng ngẩng mặt, đáy mắt trầm xuống, phục hồi uy nghiêm của một nhà vua, phẩy tay ra lệnh:
- Cho triệu hồi Đại quốc sư và Hoàng tử Jiro.
- Thưa Phụ hoàng, Hoàng tử Jiro đã hôn mê hai ngày. - Reo nghiêng đầu nhắc nhở.
- Ừ nhỉ! - Quỷ vương nói khe khẽ, rồi lại hắng giọng - Vậy thì gọi Ahmya đến đây!
Bây giờ tôi mới biết một điều, cả Vương quốc, chỉ có hai người dùng được Đồng cốt thuật ở đẳng cấp cao như vậy, một là Jiro, hai là Ahmya. Tính ra Ahmya rất lợi hại, trông bộ điệu ngọt ngào, dễ thương nhưng vừa giỏi dùng độc, lại giỏi Đồng cốt thuật. Trong lúc chờ đợi, tôi hỏi Reo tại sao ban nãy có người trông thấy được tôi mà không cần đeo Âm nhãn, hắn phì cười rồi bảo Quỷ tộc có một số người bẩm sinh có mắt âm dương rồi, vậy nên tốt nhất tôi đừng có chạy loanh quanh dọa người, kẻo xảy ra tin đồn hoàng cung có Quỷ nữ lại làm rúng động dư luận.
Lúc Đại quốc sư bước vào, tôi nhận ra là ông già râu tóc bạc phơ ban nãy còn cảm thán đôi cánh xinh đẹp của tôi. Lão ta có bộ râu dài, tết thành nhiều bím sam, cả tóc cũng tết gọn trang trọng, cả người mặc một trường bào nâu nhạt thanh nhã, chỉ tơ vàng lóng lánh. Gương mặt tuy già nua nhưng thông tuệ, vầng trán cao hiền từ, mà tôi càng nhìn càng quen. Hình như tôi đã gặp ông ta rồi nhỉ?
Đại quốc sư kính cẩn hành lễ, dáng vẻ đã có chút lọm khọm rồi, ông ấy dùng ánh mắt xúc động nhìn tôi, không nén được sự cảm thán trong ánh mắt. Tôi cố moi móc trí nhớ của mình, rốt cuộc cũng nhớ ra, gào lên:
- Lão y sư!
Đại quốc sư vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn tôi có phần thích thú:
- Hóa ra Công chúa cũng biết y sư Wataru?
- Tôi có theo Jiro đến Y sư viện một lần. - Tôi đáp.
Nụ cười của ông ấy càng bừng lên dịu dàng:
- Đó là em của ta.
À, hóa ra là song sinh, hèn gì lại giống nhau như vậy. Anh trai là Đại quốc sư, em trai lại nắm Y sư viện, xem ra cũng là bậc tài năng được hoàng tộc tín nhiệm. Lão Quốc sư điềm đạm chuyện trò với tôi, hỏi han nguyên do tôi bị trục hồn khỏi xác, tôi thành thật đáp, ông ấy cứ mải vuốt râu rồi gật gù. Một lát sau, một dáng hình màu hồng phấn nhẹ nhàng bay vào sảnh, Ahmya khoác áo choàng hồng, lớp trang phục bên trong là màu trắng, có mấy phần thanh khiết. Ahmya vừa hành lễ xong đã vội chạy tới tấm gương sốt ruột nhìn tôi rồi càu nhàu:
- Cục cưng à, có bay đi đâu cũng phải báo cho người ta biết chứ? Báo hại em tìm chị cả ngày hôm qua!
Tôi tỏ vẻ biết lỗi cụp đầu. Quỷ vương cho mọi người an tọa xong, bèn ra lệnh cho Ahmya rằng:
- Công chúa Ahmya, hôm nay cần con giúp một chuyến rồi, chúng ta phải kiểm tra tình trạng thực tế của Miyuki, may ra mới giải quyết triệt để được!
Ahmya đương nhiên hiểu ý rất nhanh. Con bé ngồi trên một ghế tựa bọc nhung đỏ, bình tĩnh phản hồi:
- Từ lúc Hoàng tử Jiro suy yếu, con không dám tự tiện dùng Đồng cốt thuật vì không đủ sức khống chế, hôm nay đành nhờ Đại quốc sư hỗ trợ!
Lão Quốc sư mỉm cười đồng thuận, ông quơ tay, một sức mạnh màu cam nhạt bao bọc lấy Ahmya, sau đó Ahmya phẩy tay, phép thuật màu hồng bùng sáng giữa không gian, giống như một phông nền máy chiếu đang mờ đục dần sáng tỏ. Con bé rất tập trung, dù là đang mở mắt nhưng vẫn bất động. Tôi chăm chú nhìn cảnh quang, phát hiện ra đó là sân trường An Đằng. Bây giờ là lúc tan học, học sinh ùa ra rất đông đúc. Góc nhìn này chắc là bắt nguồn từ đôi mắt của Ban Mai. Con nhỏ đang đi một mình, tôi đã thấy chiếc Camry của nó đỗ ở bên đường. Ban Mai bước lên xe, lúc này tôi nghe giọng của Ahmya và Ban Mai đồng thanh vang lên:
"Đi thẳng đến bệnh viện!"
Bỗng dưng tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại, hóa ra tôi rất nhớ Ban Mai. Con nhỏ ở trường không có tôi vô cùng lẻ loi, ra về cũng chỉ đi một mình. Tôi nhớ tới những giọt nước mắt của nó, tim cũng muốn thắt lại.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Ban Mai vào thang máy đến lầu 5, cửa thang máy mở ra hành lang có một dọc cửa phòng, Ban Mai rất nhanh tìm được căn phòng cần tìm, mở cửa. Lúc đó tôi thấy một nữ y tá mặc đồng phục trắng đang lúi cúi bên giường bệnh, mà người đang nằm trên đó rõ ràng là tôi, đầu băng kín, mắt nhắm nghiền, cả gương mặt đều trắng bệch như xác chết. Nữ y tá huơ tay như làm một nghi thức, từ đầu tôi để dọc cả chân. Ahmya căng thẳng thốt lên:
"Cô làm gì đó?"