Vũ Lục một chưởng đánh bay Lục Viên lại không đuổi theo mà thu lại linh khí của mình, không phải vì y không muốn giết Lục Viên mà là nếu y đánh động quá lớn sẽ dẫn tới các ma thú bị thu hút tới.
Sau khi thu lại linh nguyên Vũ Lục lại nhìn vào ba người kia nói.
- Số ma tinh đó ba người mang về tự chia nhau, ý của ta sẽ vẫn ở lại.
- Vũ Lục huynh….
Lúc này nữ tử kia lại bước ra nhưng chưa kịp nói xong thì Vũ Lục đã đưa tay lên cản lại.
- Ta biết muội không muốn ta mạo hiểm nhưng đây là cơ hội duy nhất để ta báo ơn tiểu trấn mọi người giúp ta.
Ánh mắt Vũ Lục lúc này khi đối diện với nữ tử này lại mất đi ánh mắt đằng đằng sát khí trước đó, thay vào đó lại có nét hết sức yêu thương.
- Nhưng….nhưng..
đây là Thanh Sơn Lâm, dù là với tu vi luyện mạch tứ trọng của huynh thì vẫn là bỏ mạng mà thôi.
Giọng người nữ tử này bắt đầu lắp bắp, nhưng Vũ Lục không để nàng tiếp tục nói mà y lại đáp một cách chắn chắn.
- Muội không cần lo lắng, ta tự biết bảo trọng, muội trở về đợi tin ta.
Vũ Lục đáp với giọng trìu mến.
- Vậy… huynh nhất định phải bảo trọng.
nữ tử kia thấy không thể khuyên Vũ Lục nên ánh mắt buồn rầu nói.
- Nhất định !
- Còn nữa, muội nhất định phải cẩn thận với tên Lục Viên, hắn ta chắc chắn sẽ trả thù.
Vũ Lục gật đầu một cái rồi lại nói thêm một lời.
Lục Viên là một người có tính cách âm trầm, nhưng Vũ Lục nhìn thấy trong mắt hắn ta là một người không bao giờ chịu thiệt, chắc chắn Lục Viên sẽ quay lại báo thù nên cảnh báo cho người nữ tử này một tiếng.
- Ừm ! muội biết hắn sẽ trả thù.
Nữ tử kia cũng gật đầu một tiếng rồi mang theo ba người kia rút khỏi nội Thanh Sơn Lâm.
Vũ Lục y nhìn thấy ba người đã rời khỏi nội Thanh Sơn Lâm lúc này mới quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn vào những mảng đại thụ trước mặt rồi tiến vào.
Cả ba tổ đội Thiên Vương, Triệu Tử Tiên hay Vũ Lục đều có những ý kiến riêng về việc sống sót trong nội Thanh Sơn Lâm.
Nhưng Vũ Lục lúc này lại là người không may nhất, y đơn thân một mình lại muốn sống sót trong nội Thanh Sơn Lâm là rất khó.
Cùng lúc đó tổ đội của Thiên Vương cũng đã tìm được nhóm ma thú lục tinh đầu tiên và bắt đầu săn giết đoạt lấy ma tinh.
Nhóm người của Thiên Vương ai nấy đều có thực lực không thể khinh thường, ngoài trừ Thiên Vương tu vi cao nhất thì còn có Diệp Khôn, Dương Khai, Di Minh mỗi người đều tu vi không yếu.
Diệp Khôn trong lúc săn giết ma thú lại có thể sử dụng phù chú.
Cũng bởi vì hắn ta là một Phù Sư nhị cấp, việc phân cấp này cũng giống như các luyện sư nên có thể thấy được một Phù Sư nhị cấp không phải là dạng yếu kém.
Phù Sư là người có thể tạo ra bùa chú bằng cách dùng Hồn Lực kéo theo thiên địa linh khí vẽ những phù văn vào những tờ giấy biến nó thành phù chú.
Nghe thì có vẻ dễ dàng nhưng việc tạo ra các phù chú lại tiêu hao không ít hồn lực và tài nghệ phù văn.
Các phù chú cũng được phân ra như đan dược theo thứ tự Hoàng Huyền Địa Thiên, mỗi cái lại phân ra sơ trung thượng phẩm.
Là một Phù Sư nhị cấp thì Diệp Khôn cao nhất đã có thể vẽ ra Hoàng Giai thượng phẩm phù chú, khiến hắn trở thành người có danh vọng không nhỏ trong Phủ Thiên Thành.
Trong lúc săn giết ma thú thì Diệp Khôn cũng nhẹ nhõm hơn những người khác rất nhiều.
Hắn chỉ cần sử dụng phù chú đơn giản như Mãng Hỏa Phù, Tỏa Phong Phù liền có thể khống chế đám ma thú.
Nhưng cũng nhờ có Diệp Khôn nên đám người Thiên Vương có thể hạ sát ma thú rất nhanh không phí quá nhiều sức.
- Ha Ha ! chỉ cần có Diệp Khôn giúp sức thì chúng ta có thể săn giết đám ma thú này dễ dàng.
Thiên Vương tung một quyền cuối cùng vào con ma thú, hắn cười lớn nói.
- Quá khen, quá khen, chỉ là chút tài mọn mà thôi.
Diệp Khôn chấp tay cười đáp.
- Cứ như thế này thì chúng ta có thể kiếm thêm ma tinh nhanh hơn hai kẻ Triệu Tử Tiên và Vũ Lục kia.
Thiên Vương càng nghĩ càng cười lớn.
Nhưng ngay lúc này nội Thanh Sơn Lâm lại xảy ra biến cố.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, linh khí bốn phương lại cuộn trào như dòng nước lũ ào ạt đổ vào nội Thanh Sơn Lâm.
- Có chuyện gì vậy !!
Thiên Vương cảm thấy thiên địa dị tượng, dù là hắn cũng đã từng chứng kiến nhưng lần nào cũng là chuyện chấn động cả đại lục, lần này lại là trong nội Thanh Sơn Lâm nên hắn cả kinh hỏi.
- Thiên Địa phát sinh biến hóa, chỉ sợ là yêu thú hoặc bảo vật xuất thế.
Diệp Khôn một bên cũng cảm nhận được, nét mặt hắn giờ đây vô cùng ngưng trọng.
Sư Phụ đã từng nói với hắn phàm là việc có thể uy chấn thiên địa sinh ra dị tượng thì đều là những thứ có thể khiến cả phiến đại lục này kinh động.
Cũng bởi vì nhớ lời sư phụ nên giờ đây Diệp Khôn mặt ngoài trông rất điềm tĩnh nhưng trong lòng hắn ta lại rất rối loạn, nếu như là bảo vật xuất thế thì hắn quyết tâm dù là Thiên Vương hắn cũng phải giành cho được.
- Bảo vật xuất thế.
Thiên Vương vốn nghe nhưng lọt vào tai hắn lại chỉ có hai chữ bảo vật, ánh mắt của hắn cũng nóng hơn trông thấy, rõ ràng hắn ta cũng muốn có bảo vật này.
Trong lúc đó thì nhóm người Triệu Tử Tiên cũng không khác gì.
Triệu Tử Tiên và tất cả mọi người đều chung một phản hứng kinh hãi nhìn về phía nội Thanh Sơn Lâm.
- Thiên địa dị tượng, có bảo vật xuất thế !!!!
Kế Phong cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa mà giọng run run lên nói.
- Thật sự là có bảo vật ?
Triệu Vân Linh đứng một bên cũng không kìm được kinh ngạc lấy tay che miệng nói.
- Thật ra cũng không hẳn, ta nghe nói khi ma thú tiến hóa thành yêu thú thì cũng có thể sinh ra dị tượng.
La Thanh là người duy nhất không có bất cứ phản ứng gì, y mau chóng nói ra trường hợp còn lại, dù là rất ít nhưng không phải không có khả năng.
- Đúng là như vậy, ta cũng tường nghe nói.
Kế Phong lúc này bình tĩnh lại, nhận ra còn một khả năng nữa nên cũng đồng ý với La Thanh.
- Vậy thì chúng ta có nên tiến vào đó xem thử không.
Triệu Tử Tiên đứng một bên lúc này lại nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người.
- Huynh muội chúng tôi quyết định không tiến vào, dù là có bảo vật thì chúng tôi cũng không thể tranh đoạt được.
Lúc này có hai người trong nhóm người Triệu Tử Tiên lên tiếng.
Hai người này cũng là hai người ít lên tiếng nhất trong nhóm người.
- Cao Giác, Cao Liên hai người thật sự không tính vào đó xem thử sao.
Hai người này là một cặp huynh muội, trước giờ đều là nghe theo sự sắp xếp của Tử Tiên cô ấy nhưng lần này họ lại tự quyết định nên Triệu Tử Tiên mới mở miệng hỏi lại.
- Đúng vậy.
Cao Giác đứng ra nói.
- Vậy được, ta sẽ vào trong đó xem, các huynh có ai đi cùng ta thì nói đi.
Triệu Tử Tiên gật đầu quay sang những người khác hỏi.
- Bọn ta sẽ đi cùng muội.
Kế Phong đứng ra trả lời đầu tiên, sau đó thì những người khác đều gật đầu đồng ý tiến vào không ai từ chối.
Đồng thời khi đó Vũ Lục một bên cũng đang cẩn thận trốn trên một đại thụ cao lớn, y phát hiện thiên địa dị tượng nhưng y lại không như hai người Thiên Vương hay Triệu Tử Tiên tiến vào xem, bởi vì Vũ Lục lúc này cũng đã tiến nhập sâu vào Thanh Sơn Lâm.
Nên hắn cảm nhận được nguồn gốc của thiên địa dị tượng này rất gần mình.
Vũ Lục tự mình suy nghĩ tìm một nơi cao hơn quan sát thay vì tiến vào, lỡ như có yêu thú thì tiến vào chỉ có cái chết.
Sau khi Vũ Lục đi xung quanh tìm kiếm thì đã tìm thấy một đại thụ to hơn tám mươi trượng, y bước lên đỉnh của đại thụ đó cố gắng quan sát.
Lúc này dị tượng càng ngày càng lớn hơn, linh khí bốn phương tám hướng như dòng nước lũ xông thẳng lên bầu trời, từng luồng linh khí như đang tập trung về một chỗ, cả mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.
Thiên địa lúc này xảy ra biến đổi, những tầng mây đen như lôi vân lại bắt đầu tập hợp.
Ở ba nơi khác nhau nhưng ba người Vũ Lục, Triệu Tử Tiên, Thiên Vương đều nhìn lên bầu trời mà nuốt nước bọt.
Mặt đất bắt đầu có vết nứt ra, linh khí cũng từ những vết nứt đó len lỏi ngôi lên xông thẳng lên trời.
Lúc này hai nhóm người của Thiên Vương và Tử Tiên cũng đã chạy đến, vì dị tượng chỉ có một nên lúc này hai tổ đội đã gặp nhau.
- Tưởng là ai hóa ra là tiểu muội muội Tử Tiên.
Thiên Vương nhìn thấy có một nhóm người bên trái mình nên liền tiếp cận, hắn nhận ra ngay đó là nhóm người của Triệu Tử Tiên nên liền buông lời chăm chọc.
-Ồ, thì ra là Thiên thiếu gia, người cũng thật rãnh rỗi đi theo tiểu muội muội thế à.
Triệu Tử Tiên cũng phát giác được có người đến gần, nhưng tốc độ thực sự quá nhanh nên Triệu Tử Tiên cũng không kịp phản ứng liền dứt khoát dừng lại đối đầu.
Nhưng khi thấy người tới là Thiên Vương thì nàng ta liền bình tĩnh trở lại, vì cô biết chắc chắn tên Thiên Vương này cũng là vì dị tượng mà tới.
Nghe Thiên Vương nói lời châm chọc mình, Tử Tiên cũng cười lạnh đáp lại.
Thiên Vương nghe thì không hiểu, nghĩ rằng Tử Tiên lại không dám đối đầu với mình nên chuẩn bị cười đáp, nhưng Diệp Khôn lại nghe ra ý định của Tử Tiên, hắn che miệng cười tiến tới gần Thiên Vương nói nhỏ vào tai hắn.
Thiên Vương nghe xong liền vô cùng tức giận, ý của Tử Tiên là muốn nói hắn ta là một con chó nghe lời đi theo cô ta như một cách trung thành.
Thiên Vương nổi giận, linh khí cửu mạch bạo phát, những đại thụ xung quanh cũng bị linh khí của hắn làm cho đánh gãy.
Từng luồng linh khí như thủy triều xông ra muốn tạo uy áp chèn ép Tử Tiên.
Tử Tiên thấy Thiên Vương muốn động thủ cũng liền đứng ra bạo phát linh khí chống đỡ.
Linh khí của tử tiên cũng không giữ lại chút nào mà như cơn lũ trào dâng.
Ba động từ linh khí giao nhau khiến cho những đại thụ xung quanh đầy vết cắt ngang.
Linh khí giao nhau vang lên những tiếng ầm ầm lại cuống lên từng trận phong bạo.
Có thể nhận ra về mức độ linh khí thì Triệu Tử Tiên chỉ kém hơn một chút, điều này cũng khiến Thiên Vương kinh ngạc.
Thiên Vương thấy mình không thể chiếm ưu thế nên lại càng tức giận hơn, nhưng khi Thiên Vương muốn tung ra những võ kỹ của mình thì Diệp Khôn liền xuất hiện nói.
- Các ngươi quên nhận thức tình hình xung quanh hay sao, vẫn còn tâm trạng mà đánh nhau.
- Hơn nữa chúng ta đều là đi tìm bảo vật, các ngươi còn chưa biết dị tượng này có phải cho bảo vật hay không, nếu thật là bảo vật các ngươi đánh nhau cũng không muộn.
Diệp Khôn đứng ra điềm tĩnh dùng lời nói hòa giải.
Thiên Vương và Tử Tiên nghe thấy thì nhìn nhau rồi bắt đầu giảm khí thế mình xuống.
Cả hai trở về tổ đội của mình.
Nhưng nói là như vậy nhưng sát khí của Thiên Vương vẫn không giảm xuống, Diệp Khôn biết được sợ là dù không có bảo vật cũng xảy ra một trận đại chiến.
Nhưng lúc này dị tượng lại bắt đầu bạo động hơn trước, tiếng ầm ầm nổ vang trên bầu trời.
Những luồng linh khí như dòng nước ào ạt tập hợp về không trung.
Tiếng ầm ầm của lôi vân lúc này lại vang vọng khắp nội Thanh Sơn Lâm.
Hơn nữa linh khí cuộn trào hình thành một vòng xoáy trên không trung.
Khung cảnh như phô thiên cái địa xuất hiện trước mắt đám người Thiên Vương và Tử Tiên.
Bọn họ phát hiện linh khí bản thân cũng như đang muốn bức thân mà ra, đám người liền kinh hãi ngồi xuống dùng linh nguyên trấn áp linh khí bản thân.
Nhưng càng ngày sức hút càng hớn khiến họ ngày càng khó khống chế hơn.
Ở bên đây Vũ Lục cũng khó khăn không kém, nhưng ánh mắt của hắn lại tràn ngập sự rung động.
Đó là bởi vì hắn nhin thấy một bóng người, không ai khác chính là Thần Vũ.
Chính xác là như vậy, khi Thần Vũ lần đó hấp thu thiên địa linh khí, lại xuất hiện dị tượng như sơn bảo xuất thế khiến đám người Thiên Vương, Tử Tiên, Vũ Lục đều bị kinh động tới.
Nhưng hai tổ đội Thiên Vương và Tử Tiên thì lại không nhìn thấy được cảnh này, bởi vì lúc này họ đang chật vật với linh khí của bản thân.
Còn Vũ Lục thì lại nhìn thấy hết thẩy, thiên địa linh khí tụ hợp như phong bạo hình thành vòng xoáy lớn trên không.
Lôi vân bị kéo tới ầm ầm trong thiên địa.
Hắc vân che cả bầu trời nội Thanh Sơn Lâm khiến thiên địa gần như đang vô sắc.
Vũ Lục đưa tay lên chạm vào dòng linh khí, cảm nhận linh khí dồi dào mà ngầm kinh hãi.
Chính nhân ảnh kia đang ngồi trên một đại thụ hấp thu những linh khí này hỏi sao y lại không rung động.
Mức độ linh khí dồi dào như thế chỉ sợ y không thể trực tiếp một lần hấp thu được.
Nhưng nhân ảnh kia lại như một cự thú há miệng thôn thiên không linh khí không ngừng đổ vào.
Nhưng Vũ Lục lúc này lại vô cùng chật vật bởi vì đến linh khí bản thân hắn cũng đang như muốn bức thân mà đi.
Tuy vậy nhưng Vũ Lục lúc này lại nhìn thấy nhân ảnh kia đột nhiên đứng dậy, những linh khí xung quanh lại bắt đầu tiêu tán cực nhanh.
Nhân ảnh kia lại đột nhiên nhảy xuống biến mất khỏi chỗ đó.
Vũ Lục lúc này cố nén sự chấn kinh của bản thân muốn tìm nhân ảnh kia, bởi vì hắn tin tưởng người đó là một siêu cấp cường giả, nếu như được cường giả thu nhận làm đồ đệ thì còn tốt hơn gia nhập Ngũ Đại Gia tộc.
Bất quá khi linh khí tiêu tán đám người Thiên Vương, Triệu Tử Tiên và Vũ Lục y chưa kịp điều khiển linh khí bản thân thì một tiếng gào thét kinh thiên vang vọng tới.
Âm thanh gào thét này lại chứa uy áp cực kì khủng bố, cả hai tổ đội lúc này vốn đang khí lực rất yếu lại bị tiếng gào thét này đánh trúng khiến ai ai cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng họ không phải đồ ngốc, ai nấy đều tìm một gốc đại thụ tiến hành lẫn trốn.
Ánh mắt của đám người tỏa ra sự kinh hãi cực độ.
Ngay cả Thiên Vương hay Triệu Tử Tiên đều không dám ho lên nửa tiếng.
Họ biết nguồn gốc có thể phát ra uy lực thế này thì chỉ có thể là chúa tể của Thanh Sơn Lâm….yêu thú.
Họ lúc này chỉ có thể trốn, chỉ cần có một chút khí tức rối loạn liền có thể mang đến cái chết.
Cho nên dù là nhìn thì họ cũng không dám nhìn yêu thú đó là gì.
Chỉ có Vũ Lục một thân may mắn ở trên cao, y điều khiển khí tức của mình rất nhanh nên nội thương không quá nhiều.
Nhưng lúc yêu thú hiện thân thì Vũ Lục cũng không dám cử động, chỉ là ánh mắt của Vũ Lục lúc này như đang muốn nói lên rằng trước mắt hắn là sự nguy hiểm cực độ.
Vũ Lục trông thấy đó là một con thuồng luồng thì dù là y bình tĩnh bao nhiêu cũng không đủ, y cảm thấy như sống lưng mình lạnh toát.
Con thuồng luồng kia tu vi chắc chắn là một yêu thú, nếu khẽ động một chút thôi thì chỉ một một phần mười hơi thở y đã chết.
Vũ Lục cố gắng giữ bình tĩnh, dùng hết sức che giấu khí tức mà lẫn trốn.
Không chỉ Vũ Lục làm như thế mà đến hai nhóm người của Thiên Vương, Triệu Tử Tiên cũng không ai có gan mà cử động.
Đây là yêu thú, tồn tại mà chỉ có các cường giả Hóa Hư mới có thể trấn áp.
Nhưng đó là nói tới con yêu thú trước mắt này, nếu là yêu thú cấp bậc thấp thì cũng cần Ngưng Đan cao thủ ra tay trấn áp mới được.
Con yêu thú này lượn lờ trên không trung dù không lâu nhưng dù là vài hơi thở thì đã khiến cả hai tổ đội này áp lực ngày càng lớn.
Lúc này họ nghe con yêu thú đó thét dài một tiếng, uy áp liền biến mất, cả hai tổ đội biết là con yêu thú đó đã đi.
Họ cũng không dám chậm trễ liền vận chuyển tí sức lực cuối cùng chạy trở về phần ngoại vi của nội Thanh Sơn Lâm.
Họ từ bây giờ đã biết, nếu tiến vào bên trong thêm nữa chính là một đi không về.
Nhưng riêng Vũ Lục thì vẫn đang nhìn về phía nơi nhân ảnh kia đã hấp thụ linh khí như đang suy nghĩ gì đó.