Trong khi vòng khảo thí thứ ba diễn ra căng thẳng thì lúc này tại một phòng hội nghị thuộc nội gia Ngũ Đại Gia.
Ở giữa là năm chiếc ghế lớn không nói ai cũng biết.
Nó dành cho năm gia chủ của năm gia tộc theo thứ tự từ trái qua là Huyết Yểm, Trần Tắc Long, Vương Chấn Quân, Vu Ninh Ninh, Thanh Kinh Dương.
Còn phía dưới hàng ghế chia làm hai hàng đều dành còn lại cho cao tầng mỗi gia tộc tham gia.
Lúc này ai cũng đã có mặt, nhưng khuôn mặt đều thâm trầm im lặng.
Bỗng nhiên gia chủ Vương gia, Vương Chấn Quân lên tiếng:
- Trình lại sự việc đi !!
Những gia chủ khác không nói gì chỉ ngồi yên xem chuyện tiếp theo.
Mặc dù họ xuất hiện ở đây cũng là vì việc này.
Một lão giả ngồi dưới nghe vậy liền đứng lên.
Ông ta mặc áo bào hoàng sắc mang chữ Vương, thì ra là một người của Vương Gia.
Ông ta đứng lên nhưng đang rất run sợ.
Giọng lấp bấp nói :
- Bẩm gia chủ, sự việc là khi đội của Vương La trưởng lão đi từ hội đấu giá đến nay liền mất tung tích.
Lo là ...
- Lo ....?
Giọng Vương Chấn Quân lại lần nữa vang lên kèm theo cả sự lạnh lùng, khiến lão giả đang đứng đó liền quỳ xuống toát cả mồ hôi lạnh.
Vương Bách là tên lão giả đang bẩm báo vừa nghe tiếng gia chủ ngày càng lạnh lẽo liền run cầm cập.
Ông ta cũng là một trưởng lão quản lí việc đi đấu giá của gia tộc cụ thể là đám người Vương La trưởng lão, chỉ là không ngờ đám người Vương La lần này mất tích làm ông ta bị liên lụy.
Khi Vương Bách vừa hay tin mấy ngày trước cũng đã cho người đi điều tra sự việc.
Ngày sau khi sự việc được báo lại.
Vương Bách đứng ngồi không yên, không ngờ đám người Vương La biến mất saukhi buổi đấu giá kết thúc.
Khỏi nói ông cũng đã liên hệ ra được sự việc, chắc chắn bọn họ đã đi tranh giành bảo vật hiếm có gì đó, chỉ là việc này họ lại bẩm báo về gia tộc mà lại tự ý hành động.
Ông liền cho người đến Tích Nguyệt Hoàng thương hội điều tra về những bảo vật được rao bán.
Nghe xong sắc mặt Vương Bách tái nhợt, sự việc lại dính líu đến Bắc Ma Môn.
Bắc Ma Môn là kẻ đưa ra giá cuối cùng cho món bảo vật hiếm có nên Vương Bách trăm phần chắc chắn đám người Vương La đã dính vào họ rồi.
Vương Bách cũng biết được trợ lực lớn nhất của đám người Vương La là Mục Toả Ngũ Thiên Trận, họ có được trận pháp kỹ là một bản sao đã được tinh giản do một Hoàng Vũ Tông đệ tử mang ra, đúng lý thì tên đệ tử đó chết chắc do mang đi trận pháp trấn tông nhưng dưới sự bảo hộ và giữ bí mật của Vương Gia nên họ không thể điều tra được.
Kỳ thật Vương Bách cũng suy đoán được hành động Vương La như thế nào, chắn chắn sẽ đổ lỗi cho kẻ khác nên chắc chắn sẽ dùng Mục Toả Ngũ Thiên Trận xem như con bài để che dấu.
Nhưng với sức của lão thì sẽ không thi triển được trận pháp cấp cao như thế.
Nhưng chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong với đám người Bắc Ma Môn.
Đang lúc Vương Bách rối bời thì lại một tin đại chấn mang đến cho hắn, không chỉ Vương La mà còn bốn trưởng lão khác của những gia tộc còn lại tham gia vào việc này.
Hắn hết biết tính sao rồi.
Năm trưởng lão đều là Ngưng Đan Thất Trọng đều là những nhân vật quý báo của mỗi gia tộc, nhưng bỗng nhiên mất tích thế này hắn phải báo cáo làm sao.
Bình thường Gia chủ luôn luôn bế quan, sự việc đều do các Nguyên Lão nắm giữ.
Nhưng hôm nay không biết vận khí hắn thế nào nhưng cả năm gia chủ đều xuất hiện.
Cái mạng của hắn không chắc có thể giữ được.
Vương Bách quỳ run cầm cập bẩm báo lại cho tất cả nhân vật cao tầng và năm gia chủ.
Ánh mắt ai nấy đều nhíu lại chỉ trừ gia chủ Trần Gia.
Bỗng nhiên ông ta cất tiếng nói :
- Sự việc như thế ta sẽ không truy cứu, dù sao ta đã ra lệnh việc gì cũng phải có sự đồng ý của ta nhưng Trần Bá Hiên trưởng lão ông ta không tuân theo, đi tham gia vào việc như thế có lẽ đã xảy ra một việc ngoài ý muốn nào đó rồi cũng nên.
Trần Gia chủ nói xong liền nhắm mắt tĩnh thần, không để ý gì nữa.
Còn mọi người ai nấy sau khi nghe xong Trần Gia gia chủ nói liền bội phục kỷ cương gia pháp của Trần Gia.
Đúng như vậy Trần Gia có phép tắc như quân binh, không thể cãi lại, lệnh gia chủ như thái sơn....!Một khi xảy ra sự việc như thế này không truy cứu là không truy cứu.
Các gia chủ khác cũng đành thở dài với Trần Tắc Long hắn, dù biết nghiêm minh nhưng một Ngưng Đan Thất Trọng mất tích mà vẫn còn định hình được như thế.
Phải biết từ Ngưng Đan ngũ trọng đều là những người được gia tộc trọng tài bồi dưỡng, cứ nói mất là mất sao.
Nhưng không chỉ gia chủ Trần Gia, Trần Tắc Long mà tất cả cao tầng Trần Gia nghe xong lời nói của gia chủ cũng im lặng không quan tâm gì nữa.
Những gia tộc còn lại thấy vậy cũng đành bỏ Trần Gia qua một bên.
Lúc mọi người lần nữa chú ý đến Vương Bách thì một tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của họ.
Cảnh cửa mở ra một vài người bước vào, ánh mắt mọi người lần lượt mở to ra.
Là Vương Gia đệ tử và một vài đệ tử khác tổng cộng chỉ có khoảng bảy người.
Trong đám đó cũng có tên Diệp Phần sư huynh đã đánh với Thần Vũ kia.
Nếu Thần Vũ ở đây hắn sẽ cực kì bất ngờ khi tên Diệp Phần này đã từng bị Ma viêm đánh tới nhưng thân thể hắn chỉ bị thiêu cháy đen vài chỗ nhưng không bị thương quá nặng.
Còn những tên đệ tử khác thì tệ hơn rất nhiều có vài kẻ đã mất cả tay chân, họ được mang về đây nhằm mục đích được chôn cất tử tế thôi.
Dù sao với việc mất đi chi giác cũng không thể tu luyện được.
Đối với họ nếu có hi vọng, họ mong gia tộc có đan dược gì đó có thể giúp họ tái tạo chi giác.
Các gia chủ trông thấy là các đệ tử của mình liền kêu người đến đỡ.
Đám đệ tử đến trước các gí chủ cuối đầu, sau đó Diệp Phần mau chóng đến trước các gia chủ diện kiến :
- Kính chào các Gia chủ, tiểu đệ tử là Diệp phần đệ tử của nội môn Vương Gia.
Diệp Phần mặc dù bị thương ít hơn người khác, tứ chi không bị mất nhưng vết thương rất nặng nếu không điều trị kịp thời thì cũng sẽ mất chi giác thôi.
Diệp Phần diện kiến các gia chủ vô cùng chật vật, hắn ôm cánh tay bị thương của mình.
Diệp Phần có Kim Sư thể một thể chất từ mới sinh ra.
Được coi là sức phòng thủ và chiến đấu phi thường cao nên khi đối đầu với Hỗn Độn Ma Viêm may mắn chỉ bị thương nặng thôi.
- Đây là một viên đan dược trị thương, mau chóng hấp thu chữa trị và trình lại sự việc !
Gia chủ Vương Gia cho người đưa cho Diệp Phần một lọ đan dược, mùi hương thôi cũng biết là Huyền giai trung đẳng.
Đối với thương thế của hắn bây giờ có thể chữa trị rất tốt, qua một chu tuần là có thể hoàn toàn khoẻ lại.
Lúc Vương Chấn Quân đưa tới đan dược cho Diệp Phần những đệ tử bị thương kia cũng vô cùng rung động.
Trong lòng họ mong mỏi dù chỉ là một cơ hội thì họ mong đó là một đan dược trị thương tốt.
Nhưng khi viên đan dược lộ ra họ nhận ra mong ước của họ quá xa vời.
Dù là huyền giai trung đẳng chữa trị rất tốt nhưng vẫn không thể khôi phục tứ chi được.
Viên đan dược đó là Linh Nhục Đan - huyền giai trung đẳng, ở đây cũng có thể xem như đan dược cao cấp nhất, có thể thấy Diệp Phần được Vương gia gia chủ xem trọng thế nào.
Diệp Phần nhận được cũng vô cùng vui vẻ liền hấp thu.
Nhưng đám người kia cũng rơi vào trầm ấp, mặt không còn sức sống.
Họ từng nghe nói một loại đan dược gọi là Thân Sinh Đan - Địa Cấp cao đẳng có thể phục hồi thân thể.
Nhưng loại đan dược đó chưa nói đến phẩm chất quá cao thì đến cả Gia chủ Thanh Gia và Vu Gia cũng chưa chắc luyện được.
Dù sao họ cũng chỉ mới tứ phẩm Luyện Sư thôi.
Dù luyện được một vài loại Địa Cấp sơ cấp nhưng đặc biệt như Thân Sinh Đan thì vẫn rất khó.
Độ khó luyện như Thiên Cấp đan dược !
Những đệ tử không nói gì, trong lòng họ đã âm thầm chấp nhận cái chết.
Nhưng sâu bên trong họ nhen nhóm lên sự hận thù sâu đậm với kẻ mặc hắc bào đó.
Kẻ đã hủy hoại cuộc sống của bọn chúng.
Nhưng chuyện báo thù đã là không thể !
Diệp Phần nhận đan dược hấp thu cực nhanh, dược chất tan ra trong cơ thể hắn phân ra chữa trị khắp nơi.
Nhưng nếu muốn hấp thụ hết thì vẫn cần thời gian, nên Diệp Phần nhanh nhất cũng chỉ là khôi phục một tí sức lực để bẩm báo với các gia chủ mà thôi.
Sau khi phục hồi năm phần sức lực Diệp Phần dừng lại liền đứng lên cúi đầu trước các gia chủ bẩm báo.
Nghe sự việc xảy ra các cao tầng ai cũng nhíu mày, nhưng nhìu nhất vẫn là Vương Chấn Quân.
Một mảnh tàn đồ có dao động linh khí mạnh hơn cả Hoá Hư cảnh, dù hắn biết sau Hoá Hư Cảnh là Phân Thần Cảnh nghe nói chỉ có ở Trung Châu là cảnh giới trong truyền thuyết.
Nhưng đám đệ tử không những không tranh được còn bị cướp lấy bởi người khác và còn tổn thương những nhân lực quan trọng đến thế.
Trong lòng hắn ta cực kì khó chịu.
Không những hắn ta mà các gia chủ khác ngoài Trần Tắc Long vẫn cực kì khó chịu khi nghe đến đệ tử mình bị hại như thế.
Nhưng tính nghiêm trọng lần này không ai không biết.
Khi các cao tầng nghe đến Mục Toả Ngũ Thiên Trận liền không thể cầm lòng rồi, đây là trận pháp trấn tông lợi hại nhất của Hoàng Vũ Tông đến cả Ngũ Đại Gia chủ chưa chắc đã có thể dễ dàng thoát được.
Nhưng họ không phải kẻ ngu ngốc nếu thật sự là Mục Toả Ngũ Thiên Trận thì Hoàng Vũ Tông đến nay vẫn không im lặng như thế.
Bỏ qua chuyện đó thì vẫn còn một thứ khiến họ rung động.
Một kẻ vận hắc y có thể chiến thắng nhiều Ngưng Đan cảnh như thế vậy thì thực lực của hắn rốt cục tới đâu.
Lúc đầu họ cũng nghi ngờ đó là một cứu viện của Bắc Ma Môn nhưng hắn ra tay không hề kiêng nể ai cả nên chắc chắn không phải.
Chẳng lẽ có một kẻ có thực lực ngang bằng các gia chủ hoặc hơn.
Rung động, thật sự rung động
Im lặng trong chốc lát gia chủ Vương Chấn Quân hừ lạnh nói :
- Ngông cuồng đến thế, mặc dù Vương Gia ta không phải đứng nhất nhưng cũng không phải dễ chạm vào.
Kẻ vận hắc y này dù lợi hại nhưng hắn có thể chỉ là bán Hoá Hư cảnh.
Nếu dễ dàng lên Hoá Hư cảnh đến thế ta cũng không còn ở đây.
Lời nói của Vương Chấn Quân nói ra rất nhiều người đồng tình.
Đúng vậy nếu dễ đang đột phá Hoá Hư Cảnh đến thế thì không các Gia chủ đã không còn ở cảnh giới này.
Còn về chuyện người đó từ Trung Châu tới là không thể, những con người ở Trung Châu tùy tiện một người cũng có thể hủy diệt Ngũ Đại Gia, họ cũng không thể về đây chỉ vì hạn chế nào đó.
- Với cả như Diệp Phần đã kể lại kẻ này dùng một loại hoả diễm vô cùng mạnh mẽ.
Gần đây nghe bên Thanh gia và Vu gia cũng truy bắt một kẻ giống thế.
Có khi nào hai kẻ này là một hay không ta chưa chắc chắn..
- Nhưng từ đây Vương Gia ta cũng sẽ đưa ra một phần nhân lực truy đuổi kẻ này.
Kẻ đụng vào Vương Gia ta sẽ không bỏ qua !