Editor: Kiến Tự Như Ngộ —
“Hôm nay tôi không muốn nói chuyện với cậu, tránh ra.”
Mái tóc ngắn của Chu Nhất hơi xoăn, trông vừa dễ thương lại hơi nghịch ngợm, trên tai còn đeo một cái khuyên. Người này với Chu Nhất anh thấy hằng ngày khác nhau một trời một vực.
“Anh… Nhất Nhất, em…?”
Đoàn Trình Chi cúi đầu nhìn quần áo trên người thì nhận ra đồ mình mặc cũng là bộ đồng phục cấp 3. Anh hoang mang nhìn những người xung quanh, hoảng hốt nghi ngờ chính mình.
“Cậu gọi tôi là… Nhất Nhất?”
Chu Nhất cau mày, ngả ngớn dựa người vào tường. Dường như cậu rất không hài lòng với biểu hiện hôm nay của anh.
Đoàn Trình Chi rất kỳ lạ, giống như anh không phải người của thế giới này. Chu Nhất này không phải Chu Nhất của anh, mình ở nơi này cũng không phải bản thân mình.
“Đoàn Trình Chi, hôm nay cậu rất kỳ lạ.”
Dường như Chu Nhất nhận ra có gì đó sai sai. Cậu đứng lên, bước đến gần anh. Bỗng dưng Đoàn Trình Chi lại nghe thấy Chu Nhất thuộc về anh đang gọi anh.
“Trình Chi, Trình Chi, Trình Chi.”
Đoàn Trình Chi mở mắt ra, thở hổn hển. Anh hốt hoảng một lúc lâu rồi mới nhìn thấy Chu Nhất. Cậu mặc áo ngủ, tay cầm khăn, hiển nhiên là đang lau mồ hôi cho anh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, không nói gì cả, chỉ kéo Chu Nhất vào lồng ngực mình. Giấc mơ vừa rồi quá chân thực, nhất thời khiến anh không phân biệt được đâu mới là thật.
“Em về rồi.”
Chu Nhất ôm lại anh, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về Đoàn Trình Chi, trấn an anh từng chút một.
Đoàn Trình Chi ôm cậu rất lâu không muốn buông ra, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng thả cậu ra.
Nhìn sự dịu dàng chỉ thuộc về mình trong mắt Chu Nhất, Đoàn Trình Chi không khỏi nhớ tới những tấm ảnh kia.
Anh cầm chiếc nhẫn đeo trên cổ Chu Nhất lên, mắt ngấn lệ cười với cậu một tiếng.
“Trình Chi, có phải anh giấu em chuyện gì không?”
Chu Nhất cảm thấy Đoàn Trình Chi hơi khác, trước đây anh không buồn không lo, vô tư lạc quan. Dường như đã trưởng thành chỉ trong một đêm, có thêm rất nhiều tâm sự không nên có.
“Không có.”
Đoàn Trình Chi vuốt ve mặt Chu Nhất, rồi tiến đến hôn cậu. Mấy ngày không gặp, cả hai đều rất nhớ đối phương, điều này tự nhiên khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.
Vào lần đầu tiên của hai người, Đoàn Trình Chi cũng nhẹ nhàng xoa đầu cậu như vậy, dịu dàng như đang đối xử với món bảo vật quý giá nhất.
Cho đến khi sự dịu dàng vừa rồi bị đánh tan thành từng mảnh.
Chu Nhất xấu hổ, chỗ nào cũng vậy hết. Cậu cắn môi không muốn phát ra tiếng, thỉnh thoảng bật ra vài từ cũng sẽ nhanh chóng bị vùi vào trong gối.
Dường như bao nhiêu âm thanh phát ra là bấy nhiêu chuyện xấu hổ vậy.
Đoàn Trình Chi cứ thích bắt nạt Chu Nhất như vậy. Anh cảm thấy Chu Nhất với dáng vẻ đỏ mặt, trên người toàn là dấu vết của mình thật là đáng yêu. Rõ ràng đã thấm mệt, không muốn làm tiếp nữa, nhưng chỉ cần mình không dừng lại, em ấy cũng sẽ không chủ động nói ra.
Bởi vì Chu Nhất quá ngại ngùng.
Sau khi làm xong thường phải ngủ bù rất lâu. Đoàn Trình Chi ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, nhất thời cảm thấy thoả mãn trong lòng.
“Chu Nhất Nhất, sau này anh nhất định sẽ đối tốt với em gấp mười, gắp trăm lần.”
Anh vén mái tóc đang rũ xuống của Chu Nhất, nhận ra tóc cậu hơi dài, đã đến lúc phải cắt rồi. Bỗng dưng nhớ lại kiểu tóc của Chu Nhất trong mơ kia, anh không khỏi bật cười một tiếng.
“Chu Nhất Nhất, em theo phong cách gì cũng đều dễ thương hết.”
Anh ôm chặt cậu vào trong ngực, sau đó tự nói thầm trong lòng:
“Chu Nhất Nhất của anh dễ thương nhất.”
Hai người ngủ đến hơn tám giờ tối mới tỉnh. Chu Nhất chui trong chăn không muốn dậy. Cậu vốn dĩ là một con người thích bám giường, sau khi ở bên Đoàn Trình Chi thì cái tính này càng nặng hơn. Bởi vì Đoàn Trình Chi lúc nào cũng sẽ luôn nuông chiều cậu.
“Không muốn dậy à?”
“Ừa.”
Chu Nhất cảm thấy mình sắp toang tới nơi. Cậu không thích vận động, thể lực kém. Thật ra thì mỗi lần làm, chưa được nửa tiếng cậu đã mệt rồi, nhưng cậu nhất định không chịu nói ra.
“Đói chưa em?”
Đoàn Trình Chi chỉnh lại mái tóc rối của cậu, sau đó hôn lên trán cậu một cái. Chu Nhất theo đó chui vào ngực anh, tựa vào cánh tay anh rồi nhắm mắt lại.
“Không đói lắm, no rồi.”
“Ồ, thật sao?”
Nghe vậy, Đoàn Trình Chi nhíu mày. Anh kéo Chu Nhất từ trong lòng mình ra để có thể dễ dàng quan sát nét mặt của cậu.
“Không phải anh đút no em rồi sao?”
Chu Nhất lén hé mắt ra muốn xem anh sẽ phản ứng ra sao. Đây là lần đầu tiên cậu nói ra những lời như vậy, vành tai cậu đỏ bừng.
Biểu cảm của Đoàn Trình Chi hơi nghiêm túc. Anh nâng mặt cậu lên đối diện với anh.
“Cậu là ai?”
“Hả?”
Mặt Chu Nhất bị anh nhào nặn như quả bóng. Cậu chẳng quan tâm lời Đoàn Trình Chi nói là có ý gì nữa, chỉ muốn hất tay anh ra.
“Chu Nhất của anh mà lại nói lời bậy bạ như vậy? Có phải bị ai nhập rồi không?”.
ngôn tình hoànNghe được câu này, Chu Nhất đỏ bừng mặt. Cậu dùng hết sức gạt tay anh ra khỏi mặt mình rồi chui tọt vào trong chăn.
Nhìn Chu Nhất cuộn người lại thành một cục. Đoàn Trình Chi không nhịn được, nhào tới ôm đống chăn ấy.
Chu Nhất vốn đang ngượng ngùng, cảm nhận được người ôm mình đang run run, cậu không cần nghĩ cũng biết là anh đang cười.
Lúc đầu còn thấy xấu hổ, sau đó dần trở thành thẹn quá hoá giận.
Cậu bất ngờ chui từ trong chăn ra, nhào lên người Đoàn Trình Chi, bắt đầu cù lét anh.
Đoàn Trình Chi sợ nhột. Mà Chu Nhất lại biết anh mẫn cảm nhất ở đâu, nhanh chóng dạy dỗ cho anh phải ngoan ngoãn trở lại.
“Anh sai rồi… ha ha ha… Nhất Nhất… Đừng… anh không dám nữa…”
Đoàn Trình Chi lăn qua lăn lại sắp không thở nổi nữa Chu Nhất mới ngừng tay. Đùa nghịch lâu như vậy cậu cũng hơi mệt, đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì bị anh giữ lại.
Chu Nhất đang định thụi cho Đoàn Trình Chi một cú thì đột nhiên anh lại cúi đầu tựa lên vai cậu.
“Chu Nhất.”
Cậu quay người muốn nhìn anh thì bị anh nhẹ nhàng quay lại.
“Em nghe anh nói.”
“Vâng.”
Chu Nhất không do dự lên tiếng trả lời, sau đó dựa lên người anh lẳng lặng nghe.
“Chu Nhất Nhất, anh rất may mắn khi được yêu em. Mỗi ngày ở bên cạnh em đều khiến anh thoả mãn và vui vẻ. Em biết không? Đôi lúc anh cảm thấy không xứng đáng với tình cảm của em. Anh… anh rất yêu em, nhưng có khi anh không biết phải yêu em như thế nào… Anh…”
Giọng nói của Đoàn Trình Chi hơi nghẹn ngào. Bình thường anh nói chuyện luôn để ý tới câu từ, hôm nay nói chuyện thì lại câu trước chẳng khớp với câu sau.
Chu Nhất vỗ nhẹ lên cánh tay đang ôm lấy cậu, sau đó ngồi dậy và quay lại nhìn anh.
“Trình Chi, được yêu thì dễ, nhưng để yêu một người thì phải cần cố gắng rất nhiều. Em biết anh yêu em, em có thể cảm nhận được.”
Chu Nhất nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt anh. Cho tới bây giờ, cậu chưa từng nhìn thấy Đoàn Trình Chi khóc. Thế nhưng mấy ngày nay, cậu nhận ra anh thực sự có thể khóc.
“Trình Chi, em không mong tình yêu em dành cho anh trở thành gánh nặng của anh.”
Một câu này của cậu như thức tỉnh Đoàn Trình Chi. Lúc được yêu sao lại cảm thấy bản thân không xứng chứ? Chúng ta yêu nhau, chúng ta đẹp đôi.
“Chu Nhất Nhất, em phải càng ngày càng yêu anh, tình yêu em dành cho anh chỉ có thể tăng chứ không được giảm.”
Lần đầu tiên Đoàn Trình Chi nói ra lời ngang ngược như vậy. Chu Nhất nhìn anh, trong mắt mang theo ý cười.
“Anh cũng sẽ như thế với em chứ?”
“So với tình yêu của em, anh vĩnh viễn sẽ yêu nhiều hơn một chút.”
“Cái này phải thể hiện như nào đây?”
“Thể hiện qua tất cả mọi chuyện.”
_
Hết chương 7 – Kết thúc chính truyện_