Edit: Thẩm Tiệp dưBeta: Rine Hiền phiHoàng đế vội nói: “Thù nhi, con đừng bao giờ nghĩ như vậy! Cho dù mẫu phi của con như thế nào thì năm đó lúc mẫu phi của con có thai, trẫm đã rất vui vẻ!”
Bùi Thanh Thù nghe vậy, trong lòng ít nhiều cũng thoải mái hơn một chút.
Hoàng đế tiếp tục nói: “Nếu nói đến sai lầm thì trẫm bỏ con ở lãnh cung lâu như vậy, trẫm cũng sai. Muốn trách, con hãy trách trẫm!”
Bùi Thanh Thù nhỏ giọng nói: “Con nói những lời này không phải vì muốn trách móc phụ hoàng. Con chỉ là… con chỉ là hy vọng phụ hoàng đừng quên con.”
“Đứa nhỏ ngốc, sao trẫm lại quên con được. Con thông minh như vậy, lại ngoan ngoãn, cho dù thế nào trẫm cũng sẽ không quên con.” Hoàng đế an ủi sờ đầu Bùi Thanh Thù, thở dài: “Haizz… Phụ hoàng biết, là phụ hoàng có lỗi với con… Về sau có cơ hội, phụ hoàng sẽ bù đắp cho con thật tốt.”
Bùi Thanh Thù lắc đầu, nhìn Hoàng đế: “Con không cần cái gì cả, chỉ cần trong lòng phụ hoàng nhớ đến con.”
“Được được được, trong lòng của phụ hoàng có con, cả đời đều nhớ con.” Hoàng đế buồn cười nói: “Ở bên cạnh hai mẫu tử Thục phi lâu rồi, tính tình này càng ngày càng giống các nàng, thật khiến người ta hết cách.”
Nhắc tới Thục phi, Bùi Thanh Thù nhanh chóng nói vài lời hay về Thục phi trước mặt Hoàng đế.
“Phụ hoàng không ở kinh thành nên có lẽ không biết, khoảng thời gian trước, sau khi người đến Kiến Phúc cung, trong cung đột nhiên truyền ra tin đồn nhảm nhí nói hài tử mà mẫu phi đang mang trong bụng không phải của phụ hoàng. Lúc ấy dư luận xôn xao, Toàn Quý phi mặc kệ, Vinh Quý phi cáo ốm từ chối gặp khách, là mẫu phi… Người con đang nói đến là Thục mẫu phi, ngài ấy từng bước từng bước giải quyết, thấy ai nói bậy thì xử lí người đó, nhờ vậy mới bảo vệ được thanh danh của mẫu phi và tôn nghiêm của hoàng thất."
“Chuyện này trẫm đã biết rồi.” Hoàng đế nghiêm mặt nói: “Hai vị Quý phi này đều không được việc! Chờ trẫm từ Kiến Phúc cung trở về, cấp bậc trong hậu cung cũng nên thay đổi rồi.”
Bùi Thanh Thù nghe vậy, vô cùng ngạc nhiên: “Phụ hoàng muốn… nâng phân vị của mẫu phi sao?”
Dựa theo quy củ của Đại Tề, hậu cung có một vị Hoàng Quý phi, hai vị Quý phi, bốn vị Phi tử. Nhưng vị trí Hoàng Quý phi đã để trống rất nhiều năm, Phi tử lại có năm người.
Bởi vì năm đó sau khi Lệ Phi xảy ra chuyện, Phi vị trống một chỗ, Định Phi được nâng lên bổ sung vào. Nhưng sau này Lệ Phi được sửa lại án sai, Phi vị nhiều thêm một người nên không hợp quy củ.
Bùi Thanh Thù nghe Hoàng đế nói vậy chẳng lẽ muốn phong Lệ Phi lên Hoàng Quý phi ư?
Ai ngờ Hoàng đế lại lắc đầu: “Hiện tại còn chưa phải lúc. Tuy rằng mẫu phi của con sinh được hai nhi tử, nhưng hai huynh đệ con đều còn nhỏ. Hai Quý phi Vinh, Toàn đều là lão nhân ở tiềm để, gia thế hiển hách, Hoàng tử dưới gối đều đã trưởng thành. Nếu trẫm lướt qua các nàng, thăng vị cho mẫu phi của con, chỉ sợ các nàng sẽ hận nàng ấy thấu xương.”
Bùi Thanh Thù cảm thấy hiện tại Hoàng đế rất khác, suy xét mọi thứ chu toàn hơn rất nhiều: “Vậy ý của phụ hoàng là?”
“Trẫm vốn nghĩ, thăng một trong hai vị Quý phi lên để quản lí hậu cung, sau đó lại thăng mẫu phi của con lên Quý phi, làm vậy cũng coi như hợp lí. Nhưng từ chuyện lần này trẫm đã biết bản lĩnh Vinh Quý phi và Toàn Quý phi đều quá nhỏ, không thể trọng dụng được. Còn Thục mẫu phi của con rất hiểu đạo lí…”
Trong lòng Bùi Thanh Thù vui vẻ, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, Thục mẫu phi người đẹp tâm thiện, gia thế lại tốt, nếu không phải năm đó nhi tử chết non, cho dù không phải Hoàng Quý phi thì ít nhất cũng là Quý phi.”
“Ha ha ha, người đẹp tâm thiện, từ này con học được ở đâu vậy?” Hoàng đế cười nói: “Chuyện này trẫm còn đang suy xét, con đừng nói với ai. Nhưng dù thế nào, chờ sau này mẫu phi của con hồi cung, cấp bậc trong hậu cung cũng phải thay đổi, không thể để Vinh Quý phi và Toàn Quý phi nắm toàn quyền.”
“Phụ hoàng nói đúng!”
Bùi Thanh Thù đã hiểu Toàn Quý phi tâm cơ thâm trầm, không phải người tốt. Vinh Quý phi hiền từ nhưng nàng chỉ giúp đỡ Thục phi và Bùi Thanh Thù nếu việc đó không đụng chạm đến lợi ích của nàng, một khi đụng chạm đến lợi ích của nàng, Vinh Quý phi sẽ không quản sống chết của người khác.
Đương nhiên ở trong cung, suy nghĩ cho bản thân không đáng trách. Tuy rằng Vinh Quý phi thấy chết không cứu nhưng ít nhất không bỏ đá xuống giếng. Nghĩ đến Vinh Quý phi và Lệ Phi cũng không có quan hệ gì, người ta không nhất thiết phải giúp bọn hắn cho nên Bùi Thanh Thù không vì thế mà trách nàng.
Chỉ là Bùi Thanh Thù cũng muốn suy tính vì tương lai của mình và Thục phi. Nếu Thục phi có thể cầm quyền, tất nhiên là tốt nhất.
Hoàng đế từ ái nhìn hắn nói: “Trẫm đã thương lượng với mẫu phi của con, con cũng đã lớn, tự ở trong Khánh Ninh cung nên không cần nói đến vấn đề được ai nuôi dưỡng nữa. Về sau muốn đến Chung Linh cung hay là Quỳnh Hoa cung đều do con quyết định. Được không?”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu.
Hai cha con lại tâm sự thêm một chút, không khí vô cùng hài hòa.
Sáng hôm sau, Bùi Thanh Thù rủ Thất Hoàng tử đi thăm Thập tứ Hoàng tử vừa đầy tháng không lâu.
Trên đường, Thất Hoàng tử hơi khó chịu: “Đó là đệ đệ của đệ, ta đi làm gì? Lệ Phi nương nương sẽ cảm thấy ta có vấn đề.”
Bùi Thanh Thù dùng cây quạt đánh vào đầu của Thất Hoàng tử một cái: “Lời này sao có thể nói như vậy, huynh đệ khác mẹ thì không phải huynh đệ à? Hai người chúng ta cũng không phải sinh ra từ trong bụng cùng một người mẹ đâu.”
“Cũng đúng nhỉ.” Thất Hoàng tử nói xong, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hung dữ hét vào mặt Bùi Thanh Thù: “Đệ thật không biết lớn nhỏ, lại dám đánh ca ca!!!”
Hai người cãi nhau ầm ĩ trên đường đi tới Di Thanh điện. Bùi Thanh Thù đang muốn gọi người truyền lời lại thấy Lục Tụ bước nhanh đến, kích động nói: “Điện hạ tốt của ta, người đã tới rồi! Mau vào đi!”
Bùi Thanh Thù thấy thái độ của Lục Tụ vẫn thân thiết như cũ, trong lòng không khỏi đau xót. Hắn nhớ tới những ngày còn ở lãnh cung, Lục Tụ và Tôn ma ma hầu hạ lo lắng cho mình. Tuy rằng khi đó điều kiện sinh hoạt rất thiếu thốn nhưng quan hệ giữa mọi người lại càng thêm thân thiết, nói là sống nương tựa lẫn nhau cũng không quá chút nào. Hiện tại giữa hắn với hạ nhân khác sẽ không bao giờ có loại cảm giác này.
“Người tới thăm Lệ chủ tử sao? Chủ tử nàng…”
Bùi Thanh Thù ngắt lời của nàng: “Ta và Thất ca đến thăm Thập tứ đệ.”
Lục Tụ gật gật đầu, ánh mắt lộ ra tia thất vọng nhưng cũng không nói gì, chỉ dẫn Bùi Thanh Thù đến phòng của Thập tứ Hoàng tử.
Thập tứ Hoàng tử đang ngủ, an an tĩnh tĩnh, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Thất Hoàng tử nhìn qua nhìn lại, cuối cùng đưa ra kết luận: “Thập nhị đệ, đệ ấy không tuấn tú bằng đệ.”
Bùi Thanh Thù không nhịn cười được: “Hài tử còn nhỏ, huynh có thể nhìn ra được gì chứ? Người ta nói, khi còn nhỏ tiểu hài tử càng xấu thì lớn lên càng đẹp đó.”
Thất Hoàng tử: “Vậy sao, vậy chắc chắn lúc đệ còn nhỏ vô cùng xấu."
Bùi Thanh Thù: “…”
Hắn nên trả lời thế nào?
Sau khi thăm đệ đệ mới sinh, Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử đưa lễ vật đã chuẩn bị cho Thập tứ Hoàng tử rồi chuẩn bị ra về.
Thất Hoàng tử nhìn Lục Tụ, nói khẽ với Bùi Thanh Thù: “Đệ không đi thăm mẫu phi của đệ hả?”
Bùi Thanh Thù lắc đầu: “Sau này rồi đi.”
Thất Hoàng tử không hiểu ý của Bùi Thanh Thù cho lắm nhưng vẫn gật gật đầu.
Mấy ngày sau, Hoàng đế giống như lần trước, sai Tống Nghiêu đến dạy Bùi Thanh Thù đọc sách.
Sau khi đi học, Bùi Thanh Thù càng có cớ không đi thỉnh an Lệ Phi nhưng lâu lâu hắn sẽ rủ Thất Hoàng tử đi thăm Thập tứ Hoàng tử còn nằm trong tã lót. Trong ánh mắt của người ngoài thì là hắn đến Di Thanh điện.
Mùa hè qua đi, Bùi Thanh Thù theo Hoàng đế hồi cung, mọi thứ cũng trở về như cũ.
Hắn rất ít đến Chung Linh cung, cho dù đi cũng không đến gặp Lệ Phi.
Sau một thời gian, Lệ Phi còn chưa nói gì, Ân Tần lại tìm đến hắn trước.
Bùi Thanh Thù biết, Ân Tần nợ Lệ Phi cho nên nhiều năm như vậy Lệ Phi nói cái gì là cái đó, từ trước đến nay Ân Tần đều không làm trái ý của Lệ Phi.
Bởi vì như vậy, chỗ của Ân Tần, Bùi Thanh Thù cũng không thể đến, nhiều lắm cũng chỉ đến chào hỏi rồi đi, không để Ân Tần có cơ hội nói giúp Lệ Phi.
Nhưng hôm nay sau khi hắn bước ra từ phòng của Thập tứ Hoàng tử thì bị Ân Tần cản lại. Bùi Thanh Thù không có cách nào, chỉ có thể uống một chén trà với Ân Tần.
Ân Tần nói: “Thù nhi, con đừng trách mẫu phi của con, nàng vẫn luôn buồn rầu. Con không biết đâu, sau khi sinh Thập tứ, cảm xúc của nàng luôn rất tệ. Cả ngày đóng cửa không ra ngoài, không có gì khác biệt so với lúc ở Hàn Hương điện.”
Bùi Thanh Thù không biết nên nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Ân Tần: “Cho nên? Dì muốn con làm gì?”
Ân Tần dịu dàng nói: “Tuy nàng không nói, nhưng ta biết, trong lòng nàng chắc chắn đang nhớ con, chỉ là không có mặt mũi nào để gặp con…”
Bùi Thanh Thù không nghe nổi nữa: “Nếu bà ấy muốn gặp con, tại sao không thể đến thăm con như phụ hoàng? Nếu bà ấy nhớ con, tại sao không tự đến nói với con?”
“Haizz, chuyện này không phải là trọng điểm! Lúc trước nàng gửi con cho Thục phi nương nương cũng là bất đắc dĩ, tuy hiện tại đã khác… nhưng Thục phi nương nương đã nuôi con nhiều năm như vậy, nàng không thể cướp con về.”
“Được rồi, dì đừng nói nữa, con đã hiểu.” Bùi Thanh Thù đứng lên nói: “Hiện tại con sống rất tốt, không muốn nghĩ những chuyện phiền lòng này. Chuyện quá khứ, con cũng không muốn nắm chặt không buông. Sắp đến cuối năm rồi, chờ sang năm mới, con sẽ đến thỉnh an mẫu phi và dì.”
Ân Tần vô cùng vui vẻ: “Thù nhi, con thật là hiểu chuyện!”
Bùi Thanh Thù cười nhẹ, không nói gì.
Trước năm mới, trong cung lại có một hỉ sự.
Ngũ Hoàng tử cưới Hoàng tử phi, xuất cung lập phủ.
Điều đáng nói ở đây là xuất thân của thê tử Ngũ Hoàng tử không so được với thê tử các Hoàng tử đã xuất cung khác, chỉ là nữ nhi của ngũ phẩm Thiếu Khanh Quang Lộc tự.
Quang Lộc tự phụ trách chuẩn bị đồ ăn của yến hội trong cung, tuy rằng cũng kiếm được chút ít, nhưng trên triều đình lại không có thực quyền. Hơn nữa gia tộc Ngũ Hoàng tử phi Lý thị cũng không phải là thế gia hiển hách, chỉ là một gia tộc bình thường, không có gì nổi bật trong kinh thành nên chuyện nàng có thể gả cho Hoàng tử có thể nói là trèo cao.
Không biết có phải Bùi Thanh Thù nghĩ nhiều hay không, hắn luôn cảm thấy Hoàng đế cố ý áp chế các Hoàng tử, không để bọn họ có nhiều trợ lực bên ngoại thích. Trừ Nhị Hoàng tử phi, các Hoàng tử phi khác đều có xuất thân không cao.
Ngôn Tình Tổng TàiNhưng cho dù xuất thân của Hoàng tử phi thấp, ít nhất cũng là nữ nhi của quan viên, hoặc nữ nhi của thế gia.
Như biểu tỷ của Bùi Thanh Thù - Lâm Nhị cô nương, phụ thân chỉ là cử nhân không có chức quan, nàng rất khó gả vào hoàng thất, trở thành chính thê của Hoàng tử. Thế nhưng Lâm Nhị cô nương lại là chất nữ của Lệ Phi, muốn nàng làm thiếp cho người khác là điều rất khó.
Bùi Thanh Thù suy nghĩ mấy chuyện này không phải vì nghĩ cho mình mà là nghĩ cho Thất Hoàng tử.
Sau khi Ngũ Hoàng tử thành hôn, Thất Hoàng tử trở thành Hoàng tử lớn nhất ở trong cung.
Thất Hoàng tử thích ai, người mù cũng có thể đoán được chứ đừng nói đến người luôn đi chung như Bùi Thanh Thù.
Từ khi Thập tứ Hoàng tử ra đời, Thất Hoàng tử cũng không nhắc đến chuyện cô nương của Lâm gia với Bùi Thanh Thù nữa, sợ chạm đến chỗ đau của Bùi Thanh Thù.
Thật ra tâm lý của Bùi Thanh Thù cũng không yếu ớt như vậy, chỉ là vì lúc ấy hắn vừa biết được nên nhất thời không thể chấp nhận. Sau một thời gian, hắn cũng không để trong lòng nữa.
Quãng thời gian rối rắm và khổ sở đó còn không bằng nghĩ đến chuyện nên học tập như thế nào để giỏi hơn Thập nhất Hoàng tử, trở thành người giỏi nhất trong bài thi luật.
Trong Trường Hoa điện, thành tích toán học của Bùi Thanh Thù vẫn luôn đứng đầu, hai môn khác thì cũng ổn, còn được xếp trên hai người. Tứ thư ngũ kinh, hắn cũng đã học xong đợt một, hiện tại bắt đầu học đợt hai.
Nhưng điều khiến Bùi Thanh Thù lo lắng chính là, võ công của hắn vẫn không tiến bộ. Cưỡi ngựa không có vấn đề gì, trình độ bắn tên cũng tạm được, nhưng kiếm thuật và vật lộn lại quá kém, nhìn dáng vẻ là biết không có thiên phú làm võ tướng.
Đối với chuyện này, Bùi Thanh Thù cảm thấy rất buồn, Tứ Hoàng tử và Dung Dạng lại cảm thấy bình thường.
Trong lúc tắm rửa hay các buổi tụ họp, bọn họ vẫn chỉ thảo luận văn chương và tình hình chính trị là chính, từ trước đến nay Bùi Thanh Thù chưa từng thấy bọn họ múa quyền cước.
Có một lần, Bùi Thanh Thù không nhịn được tò mò hỏi: “Tứ ca, tỷ phu, các huynh có biết võ công không?”
Hai người sửng sốt, Tứ Hoàng tử khó hiểu nhìn Bùi Thanh Thù: “Thập nhị đệ, tại sao đệ lại hỏi như vậy?”
“Ta rất hâm mộ Đại ca có thể ở trên chiến trường bảo vệ quốc gia. Nhưng ta… võ công của ta quá kém, chỉ sợ đời này cũng không được ra chiến trường.”
Dung Dạng nghe vậy, cười nhẹ: “Lãnh binh đánh giặc cũng không nhất định phải tự mình ra trận gϊếŧ địch. Điện hạ chỉ cần học giỏi binh pháp, chưa chắc tương lai không thể cống hiến cho đất nước.”
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ gật gật đầu.
Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Hai huynh ấy đã nói như vậy… có lẽ võ công của bọn họ cũng không tốt.
Trong lòng Bùi Thanh Thù âm thầm nghĩ thế.
- --
Diên Hoà năm thứ mười tám, Bùi Thanh Thù giống như năm rồi, ở trong Quỳnh Hoa điện đón tết với Thục phi.
Hiện tại không có Thái hậu nên sáng mùng một tết bọn họ không cần đi thỉnh an, chỉ cần đến Phụng Tiên điện tế tổ là được.
Sau khi tham gia đại yến đầu năm, Bùi Thanh Thù mệt đến kiệt sức, thật sự không còn tâm trạng đi thăm Lệ Phi, đợi qua mùng hai mới đi chúc tết Lệ Phi và Ân Tần.
Sau khi gặp mặt, Bùi Thanh Thù mới biết Ân Tần không gạt hắn. Thoạt nhìn sắc mặt của Lệ Phi rất yếu ớt, không có chút dáng vẻ xuân phong đắc ý của một phi tần đang được sủng ái.
Nghe Ân Tần nói, Thái y trong cung thay phiên tới xem bệnh cũng không biết Lệ Phi bị bệnh gì. Cho đến khi Hoàng đế mời Công Tôn phu nhân đến thì bệnh tình của Lệ Phi mới hơi thuyên giảm.
Điều khiến Bùi Thanh Thù ngạc nhiên chính là dù đã có Thập tứ Hoàng tử nhưng vào năm mới, Lệ Phi vẫn cho hắn một bao lì xì rất lớn.
Nếu hắn đoán không sai, đây chính là bổng lộc một năm của Lệ Phi, nàng cho cho hắn toàn bộ.
Lúc nhìn thấy tấm ngân phiếu, Bùi Thanh Thù thật sự rất muốn cười.
Thân tình bị thiếu hụt có thể dùng tiền để đền bù lại được ư?
Hắn định thẳng thắn cự tuyệt nhưng nghĩ lại, đã không có tình thân lại còn không lấy bạc, như vậy không phải mất cả người lẫn của sao, thế nên hắn đã nhận.