Bùi Thanh Thù cảm thấy tâm của Lệ Phi không đủ tàn nhẫn, bằng không cũng sẽ không đáp ứng gặp hắn một lần.
“Cao lớn rồi!”, lâu như vậy mới gặp lại nhưng cũng không thấy Lệ Phi vui mừng gì lắm, chỉ là thờ ơ nhìn hắn nói: “Xem ra con ở Khánh Ninh cung cũng rất tốt nhỉ.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, có chút xa lạ nhìn mẫu thân trước mặt.
Một năm trôi qua, Lệ Phi giống như không có thay đổi gì cả, vẫn y hệt như lúc trước, nhất cử nhất động đều đẹp đến nỗi khiến người khác không thể dời được tầm mắt.
“Nghe phụ hoàng con nói, con rất thích đọc sách, đây là chuyện tốt.” Lệ Phi không biết từ chỗ nào lấy ra một tờ giấy, đưa cho hắn nói: “Ta viết cho con một danh sách, lúc rảnh rỗi thì xem thử. Đọc sách thánh hiền mãi thì cũng sẽ có lúc mệt.”
“Cảm ơn mẫu phi.” Bùi Thanh Thù thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận.
Sau khi nói qua vài câu thì Lệ Phi để Hoàng đế mang Bùi Thanh Thù trở về.
“Trở về đi, nơi này của ta không có gì cả, cũng không cho con được gì.”
Nghe lời này xong, trong lòng Bùi Thanh Thù bỗng dưng đau xót. Muốn nói một chút, rồi lại không biết nói gì mới tốt.
Hiện tại Hoàng đế cũng thông minh hơn, nên cũng không có dây dưa gì nhiều. Lệ Phi bảo bọn họ về, hắn cũng quyết đoán đưa Bùi Thanh Thù rời đi.
Thời điểm trước khi đi, Bùi Thanh Thù ngồi ở bên trong kiệu, mắt nhìn tấm bảng hiệu Hàn Hương điện cũ kĩ kia.
Đột nhiên hắn cảm thấy nơi này so với Quảng Hằng cung trong truyền thuyết rất giống nhau. Mà Lệ Phi chính là vị tiên tử bị vây ở đây giữa năm tháng, đẹp đến lạ lùng.
Không biết bao giờ, bọn họ mới có thể chờ được đến ngày Hằng Nga hạ phàm kia?
Chỉ trong nháy mắt, những buồn bã trong lòng của Bùi Thanh Thù, rất nhanh đã bị năm tháng ở trong cung hòa tan.
Có lẽ bởi vì hôn sự của tiểu bá vương Quỳnh Hoa cung - tiểu tỷ tỷ Lệnh Nghi thuận lợi bất ngờ, năm nay trong Quỳnh Hoa cung vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, giống như ngay lập tức có thể làm hỉ sự vậy.
Bùi Thanh Thù chê cười nàng: “Nhất định tỷ tỷ hận mình không sinh sớm hơn mấy năm, nếu không đã có thể gả cho tỷ phu sớm hơn chút rồi nhỉ?”
“Nói bậy!” Lệnh Nghi ném khăn lên người Bùi Thanh Thù, đuổi theo hắn muốn đánh. “Không cho đệ nói bậy!”
Thục phi bất đắc dĩ nhìn hai đứa nhỏ này, ngoài miệng không ngừng nhắc mãi: “Đều đã lớn cả rồi, việc hôn nhân cũng định rồi, còn giống như tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ, có chút dáng vẻ người lớn nào hay không!”
Lệnh Nghi mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cùng Bùi Thanh Thù đùa giỡn, tỷ đệ hai người thiếu chút nữa là dỡ cả nóc nhà.
Qua đêm ba mươi thì vô cùng náo nhiệt, ngày mùng một, Bùi Thanh Thù vẫn giống như năm trước, sáng sớm bò dậy đi thỉnh an Thái hậu.
Nói là chúc tết cho Thái hậu, nhưng hắn bị kẹp ở bên trong nhiều Hoàng tử như vậy, Bùi Thanh Thù rất hoài nghi, có phải ngay cả một con mắt của Thái hậu cũng chưa từng liếc qua hắn một cái hay không.
Thái hậu lễ Phật, thích thanh tịnh, ngày thường đều miễn lễ thỉnh an cho bọn họ. Chỉ có thời điểm ngày lễ ngày tết, Bùi Thanh Thù mới có thể nhìn thấy tổ mẫu của mình. Vị nữ nhân cao cao tại thượng kia, với hắn mà nói không giống như người thân, ví như một vị Bồ tát có thể sẽ ngã xuống đất bất cứ lúc nào vậy, lạy một lạy là được. Muốn nói tình cảm gì đó, vậy thì chỉ vô nghĩa thôi.
Cho nên thấy thần sắc trên mặt Thái hậu lộ ra vẻ có bệnh, Bùi Thanh Thù cũng không phải rất lo lắng, nhưng thật ra Hoàng đế vô cùng quan tâm nói: “Mấy ngày gần đây mẫu hậu càng thêm gầy ốm, thái y nói như thế nào?”
Thái hậu lắc đầu nói: “Ôi, còn có thể nói như thế nào, chẳng qua là uống thuốc nghỉ ngơi thôi, có thể qua thêm một năm thì một năm vậy.”
Hoàng đế sợ hãi nói: “Mẫu hậu ngàn vạn đừng nói như vậy, ngài chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”
Thái hậu nhìn chằm chằm Đại nhi tử, không có sức lực cười cười, nói: “Hoàng đế à, con cũng đừng trách ta, trong lòng ai gia hiểu rõ. Thân thể này của ai gia, chỉ sợ không được bao lâu nữa. Chỉ là có một việc, ai gia vẫn luôn không yên lòng…”
Hoàng đế vội nói: “Mẫu hậu có muốn cái gì, nói với nhi tử là được.”
Thái hậu từ ái liếc nhìn Lục Hoàng tử ngồi ở phía dưới một cái, nói với Hoàng đế: “Con cũng lớn tuổi rồi, là thời điểm nên lập Thái tử. Sinh nhiều nhi tử như vậy, con không vừa ý một người nào sao?”
Hoàng đế giật mình, không ngờ tới Thái hậu lại bỗng nhiên nói chuyện này ra trước mặt nhiều người như vậy.
Kỳ thật mấy năm gần đây, Thái hậu ngầm đề cập với hắn rất nhiều lần chuyện lập Thái tử, đều bị Hoàng đế qua loa lấy lệ mà bỏ qua.
Hoàng đế biết, Thái hậu luôn luôn cưng chiều Lục Hoàng tử, vẫn luôn muốn để Hoàng đế lập Lục Hoàng tử làm Thái tử. Hoàng đế cũng thật sự thích nhi tử thông minh này của mình. Chỉ là thân mình Lục Hoàng tử thật sự quá yếu ớt, mỗi một mùa trôi qua đều bị bệnh một hồi lâu. Tuy nói văn chương rất tốt, nhưng mà võ công quá kém, không nói xuất binh đánh giặc, ngay cả ở đất bằng kéo cung bắn tên thôi cũng đã khó khăn.
Hài tử như vậy, Hoàng đế có thể yên tâm lập hắn làm Thái tử sớm như vậy sao?
Nhưng Thái hậu vẫn không chịu nghe, bà cảm thấy trừ Lục Hoàng tử, tôn nhi khác đều tư chất bình thường, không có tư cách làm Thái tử.
Hai mẫu tử vì chuyện này, không thiếu ngầm giận dỗi nhau.
Nhưng Hoàng đế lại không hề nghĩ đến, Thái hậu sẽ ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, khi hai người bọn họ còn chưa có thống nhất ý kiến, lại tùy tiện nói chuyện lập Thái tử ra.
Hôm nay bởi vì có Hoàng đế ở đây, Hoàng hậu gọi các phi tần địa vị cao cùng phi tần có Hoàng tử đều lại đây, để mọi người đồng loạt thỉnh an Thái hậu.
Bởi vậy sau khi nghe được Thái hậu nói, rất nhiều phi tần có tâm tư bắt đầu bị lung lay, đặc biệt là Hoàng hậu và Kính Phi.
Hoàng đế có ngốc cũng biết, trong lòng phi tần của mình đều có bàn tính nhỏ muốn để nhi tử của mình làm Thái tử. Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàng đế như bị kim chích vào lưng, toàn thân đều rất không thoải mái.
“Mẫu hậu, lập Thái tử là chuyện không nhỏ, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn.”
Thái hậu không cho là đúng nói: “Bàn bạc kỹ hơn cái gì, con đăng cơ đã bao nhiêu năm rồi, còn không nhanh lập Thái tử đi! Nếu không sớm sớm bồi dưỡng một người thừa kế, con không sợ huynh đệ bọn họ trưởng thành sẽ tay chân tương tàn sao?”
Hoàng đế sửng sốt, thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này.
Hắn luôn cảm thấy những nhi tử này của mình, trừ Đại Hoàng tử cưới thê tử ra ngoài lập phủ rồi, còn lại vẫn đều là hài tử, sẽ không có nhiều ý tưởng phức tạp.
Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ này của Hoàng đế, liền giận sôi máu: “Ai gia nói, con trở về ngẫm lại cho kỹ! Thời gian hôm nay không còn sớm, đi đến trước điện tế tổ đi!”
Hoàng đế nghe xong, lúc này mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một cái.
Nói thật ra, hôm nay Thái hậu nói như vậy không chỉ dọa Hoàng đế, Hoàng hậu các nàng, ngay cả Bùi Thanh Thù - tiểu Thập nhị thoạt nhìn không dính dáng gì đến vị trí Thái tử cũng đều khiếp sợ.
Lúc trước không có người ở bên ngoài nhắc tới chuyện này, mọi người còn có thể duy trì hài hòa ngoài mặt. Hiện tại Đại Hoàng tử xuất cung xây phủ, lập tức Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử cũng muốn lần lượt thành hôn, từ Khánh Ninh cung dọn ra ngoài.
Các Hoàng tử tranh đấu lẫn nhau, sẽ trở nên càng ngày càng gay cấn. Mà hôm nay, chính là sự bắt đầu.
Ngày mùng một sau khi đi theo đại quân bận việc, thì qua ngày thứ hai, Bùi Thanh Thù lại đi theo Thục phi đến Bảo Từ cung chúc tết.
Không giống với năm trước chính là, năm nay Bùi Thanh Thù ở Bảo Từ cung phát hiện bóng dáng tỷ phu tương lai của hắn.
Đối với vị tỷ phủ ưu tú đến có chút quá đáng này, thật ra trong lòng Bùi Thanh Thù còn có rất nhiều nghi vấn. Rốt cuộc hắn vì cái gì mà đáp ứng sẽ cưới Lệnh Nghi, hiện tại Bùi Thanh Thù vẫn chưa làm rõ được.
Lúc Tứ Hoàng tử dẫn theo Dung nhị công tử đi phòng khách uống trà, Bùi Thanh Thù liền tung ta tung tăng đi theo: “Tứ ca, Nhị tỷ phu, đợi ta với.”
Dung nhị công tử nghe hắn kêu như vậy, không khỏi buồn cười quay đầu lại nói: “Điện hạ kêu ta là gì?”
Bùi Thanh Thù hoảng loạn che miệng lại, nói: “Ui, kêu sớm!” Đều do hắn ngày thường cùng Lệnh Nghi nói giỡn quen thói, lúc nhìn thấy người thật cũng không phản ứng lại, kêu thật thuận miệng.
Cũng may Dung nhị công tử vẫn chưa tức giận, vẫn ôn hòa như cũ cười nói: “Không sao cả, điện hạ muốn gọi như thế nào thì gọi thế đó, nơi này cũng không có người ngoài.”
Bùi Thanh Thù ngẩng đầu lên nhìn, cười tủm tỉm với Dung nhị công tử, cảm giác nhìn ra dáng vẻ hắn đang có tâm tình rất tốt.
Có lẽ cậu em vợ nhìn tỷ phu, càng nhìn càng vừa lòng. Nhìn nhất cử nhất động đều vô cùng ưu nhã của Dung nhị công tử, đột nhiên Bùi Thanh Thù không muốn hỏi gì nữa.
Có thể tìm được tỷ phu như vậy, là tỷ tỷ hắn kiếm lời rồi, còn muốn nghĩ nhiều như vậy làm gì!
Chính là trong lúc uống trà Bùi Thanh Thù có một chút ngoài ý muốn. Tứ Hoàng tử cùng Dung nhị công tử không có ngâm thơ văn hay nói một ít chuyện về thi họa như trước kia, mà là nghị luận hành vi của Thái hậu hôm mùng một.
Đột nhiên Bùi Thanh Thù cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Ai có thể nói cho hắn biết, mọi người nói chuyện đề tài bí mật như vậy, có phải hắn nên tránh đi hay không?
“Thập nhị đệ, đệ có chỗ nào không thoải mái sao?” Tứ Hoàng tử thấy Bùi Thanh Thù nhích tới nhích lui, nhịn không được mở miệng hỏi.
Bùi Thanh Thù vội nói: “Không có.”
“Vậy ngồi ở đó, đừng lộn xộn.”
"Ồ.” Nghe Tứ hoàng tử nói như vậy, Bùi Thanh Thù liền biết, Tứ Hoàng tử không có định để hắn tránh đi.
Đây là cảm thấy tuổi hắn quá nhỏ không hiểu chuyện hay là vẫn xem hắn trở thành người một nhà, không sợ hắn sẽ nói lung tung sao?
Chẳng qua mọi người chịu để hắn nghe chuyện bí mật như thế, trong lòng Bùi Thanh Thù vẫn rất cảm động. Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, không xen miệng cũng không quấy nhiễu vấn đề, miệng nhỏ chuyên tâm uống trà, không phát ra bất kì âm thanh quấy rầy nào.
Dung nhị công tử vui vẻ thoải mái mà nói: “Theo ta thấy, Hoàng thượng do dự lâu như vậy, hẳn là sẽ không bởi vì một hai câu của Thái hậu nói liền lập tức quyết định người được chọn làm Thái tử.”
Tứ Hoàng tử hơi hơi nhíu mày: “Chỉ là thân thể Hoàng tổ mẫu ngày càng lụn bại, vạn nhất lúc người bệnh nặng yêu cầu phụ hoàng lập Lục đệ làm Thái tử... phụ hoàng có thể nhất thời mềm lòng mà đáp ứng hay không?”
Dung nhị công tử hơi hơi mỉm cười: “Yên tâm đi Thanh Mặc, lúc này người sốt ruột nhất, hẳn là Hoàng hậu. Hoàng hậu còn mạnh khỏe như thế, Hoàng thượng lại không lập con vợ cả làm Thái tử, nói sao cho được chứ”.
Bùi Thanh Thù ở bên cạnh nghe được mơ mơ màng màng.
Hai người này có ý gì? Là Tứ Hoàng tử muốn đoạt đích, Dung nhị công tử làm quân sư cho hắn, hay là... bọn họ muốn giúp Tam Hoàng tử thượng vị?
Trong lòng hắn có thật nhiều vấn đề, lại không dám tùy tiện đặt câu hỏi. Hơi suy tư một hồi, bọn họ đã dời đề tài, nói chuyện Dung nhị công tử tính toán thế nào sau năm mới.
Tứ Hoàng tử hỏi hắn: “Hiện tại ngươi là Phò mã, là tính toán lãnh chức quan nhàn tản, hay là…?”
Dung nhị công tử buồn cười mà lắc lắc đầu: “Ta còn trẻ mà sớm nghỉ ngơi như vậy, chẳng khác nào lãng phí bổng lộc triều đình. Ta còn tính toán đọc sách một năm, đi tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, không khỏi ngoài ý muốn nhìn về phía Dung Dạng.
Thế nhân đều biết, người làm phò mã đều giống nhau, phần lớn treo trên người chức quan tôn quý nhàn tản cả ngày.
Nếu Dung Dạng quyết định lấy Công chúa, hiện tại còn tính toán tiếp tục thi khoa cử, vậy không phải là làm chuyện không có ý nghĩa sao?
Tứ Hoàng tử và hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với lựa chọn của Dung nhị công tử thì không cảm thấy có gì ngạc nhiên.
Kế tiếp hai người liền nói về việc gần đây đọc sách gì, nên chuẩn bị thi hội như thế nào.
Lúc ba người chuẩn bị từ phòng khách đi ra, Dung Dạng thấy Bùi Thanh Thù kính nể nhìn hắn, lại thêm dáng vẻ không dám hỏi thì nhịn không được buồn cười dừng bước chân lại, khom lưng nhìn về phía hắn nói: “Thập nhị điện hạ muốn hỏi ta chuyện gì?”
Không đợi Bùi Thanh Thù nói ra, Dung Dạng liền nói: “Là muốn hỏi ta vì sao còn muốn tham gia khoa cử sao?”
Bùi Thanh Thù gật đầu thật mạnh.
Hiện tại hắn cảm thấy vị Nhị tỷ phu tương lai thật sự quá thông minh, cũng quá khó để bắt lấy, hắn có chút lo lắng cho tỷ tỷ ngốc nhà mình quá...
Dung nhị công tử cười cười, nói: “Thập nhị điện hạ đã từng nghe nói qua Tả Ân tướng quân?”
Bùi Thanh Thù nói: “Đương nhiên.”
Tả Ân tướng quân là ca ca của Tương Hoàng đế, danh tướng nổi danh của Đại Tề. Năm đó Hiền Vương cùng Tả gia bị bôi nhọ mưu phản, cuối cùng Tả Ân tướng quân đứng ra dẫn dắt quân đội bình định lại đất nước, đưa nữ đế lên ngôi, còn bảo vệ phía Tây Bắc của quốc thổ Đại Tề.
Mà vị Tả Ân tướng quân kia, đồng thời cũng là Phò mã của Đại Công chúa.
Bùi Thanh Thù như đã hiểu ra.
Phò mã muốn kiến công lập nghiệp thì còn phải xem Hoàng đế là ai. Nếu Hoàng đế có lòng dùng người thì chưa chắc Phò mã không thể lập nên thành tựu.
Như vậy xem ra… Dung nhị công tử có tâm tư, chỉ sợ thật sự muốn đỡ Tứ Hoàng tử lên ngôi.
Hắn ta cùng Tam Hoàng tử lại không có quan hệ thân cận như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT