Tuy Bùi Thanh Thù không biết bọn họ nhưng Phó Húc lại biết. Thấy Bùi Thanh Thù lộ ra ánh mắt tò mò, Phó Húc liền ghét sát vào tai hắn, nhỏ giọng giải thích cho hắn đó là những ai.
Lúc này Bùi Thanh Thù mới biết, có một công tử thế gia làm thư đồng cho mình là chuyện thuận tiện cỡ nào. Nhớ tới chuyện Tứ Hoàng tử vì muốn tĩnh tâm đọc sách mà không cần thư đồng, Bùi Thanh Thù cảm thấy hắn làm vậy thực không biết là để giảm bớt phiền toái hay là đã vô tình tăng thêm rất nhiều điều bất tiện cho mình.
Nghe Phó Húc giới thiệu, Bùi Thanh Thù mới biết thì ra người vừa nói chuyện là Mạnh Đại thiếu gia, còn người hắn đang nói chuyện là một trong tứ công tử nổi danh nhất kinh thành, người lớn tuổi nhất - Tống Đại công tử.
Bùi Thanh Thù trốn trong góc, trộm nhìn Phó Húc hỏi: "Vị Tống Đại công tử này chính là nhi tử của Hoài Dương Trưởng Công chúa sao?"
Thấy Phó Húc gật đầu, Bùi Thanh Thù liền hiểu rõ trong lòng.
Hoài Dương Trưởng Công chúa là cô cô của Bùi Thanh Thù, như vậy vị Tống Đại công tử này coi như cũng là biểu ca của hắn.
Chẳng qua, nhi tử của Hoàng đế nhiều như vậy, Bùi Thanh Thù không muốn lúc này lại lao ra nhận Tống Đại công tử là biểu ca. Hắn lôi lôi kéo kéo Phó Húc, tùy ý ngồi xổm trong góc tối, nghe bọn họ nói chuyện.
Tống Đại công tử nghe bằng hữu hỏi chuyện, bất đắc dĩ cười trả lời: "Việc hôn nhân của ta vẫn chưa định ra, nếu bây giờ mở miệng nói gì đó sẽ làm hỏng danh tiết cô nương nhà người ta. Xin chư vị yên tâm, nếu có tin tức tốt, tại hạ chắc chắn sẽ báo cho các vị đầu tiên."
Lúc Tống Đại công tử nói chuyện, Bùi Thanh Thù liền nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng thầm so sánh với Tứ Hoàng tử.
Xét về thân phận, Tống Đại công tử là công tử hầu phủ, trưởng tử của Trưởng Công chúa, là một công tử vô cùng tôn quý. Nhưng Tứ Hoàng tử là Hoàng tử, lại được Quý phi sinh ra, không hề kém Tống Đại công tử, thậm chí còn cao hơn hắn một đầu.
Xét về bề ngoài, Tứ Hoàng tử sạch sẽ thanh tú, mày kiếm mắt sáng, tuy rằng dáng người không cao lớn như Tống Đại công tử nhưng lại làm người khác có cảm giác vững chãi như cây tùng, cây bách.
Nhưng Tống Đại công tử có thể đứng nhất trong "Tứ công tử kinh thành", hiển nhiên sinh ra cũng vô cùng tuấn tú. Có điều không biết có phải Bùi Thanh Thù bênh vực ca ca nhà mình không, hắn vẫn cảm thấy Tứ Hoàng tử lớn lên thuận mắt hơn một chút. Không phải là ưa thích hay gì, chỉ đơn giản là vì hắn sinh ra ở hoàng gia mà thôi.
Cuối cùng xét về tính cách. Bùi Thanh Thù không thể không thừa nhận, tính cách Tống Đại công tử vô cùng ôn hòa, dùng hai câu "Khiêm khiêm công tử. Ôn nhuận như ngọc" để nói về hắn cũng không khoa trương chút nào. Còn Tứ Hoàng tử, tuy rằng không xấu nhưng đôi khi quá ương ngạnh, quá quật cường. Nếu bàn về chuyện ở chung, nhất định không tốt bằng ở chung với Tống Đại công tử.
Nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt là Tả Đại cô nương và Tứ Hoàng tử là lưỡng tình tương duyệt mà! Tưởng tượng như vậy, Bùi Thanh Thù liền vô thức đứng về phía Tứ ca của hắn.
Mọi người nhàn thoại một lúc, sau đó không biết do ai khởi đầu, lấy Lục Hoàng tử đại diện cho các Hoàng tử, đấu thơ với Tống Đại công tử của bọn họ.
Lục Hoàng tử văn chương như nước chảy, tài tình nhạy bén. So với Tống Đại công tử lớn hơn hắn mấy tuổi, vậy mà không hề kém cỏi, nhất thời, tiếng trầm trồ khen ngợi náo nhiệt cả một phía.
Bùi Thanh Thù nhìn nhìn, thấy Tứ Hoàng tử ngồi đó nửa ngày không làm gì, cuối cùng cũng không nhịn được mà đứng dậy, bước ra ngoài.
Bùi Thanh Thù do dự một chút, sau đó yên lặng đi theo.
Dáng vẻ này của Tứ Hoàng tử làm hắn thật không yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì nhất định sẽ xong đời. Nhưng điều Bùi Thanh Thù không ngờ tới là bước chân Tứ Hoàng tử vô cùng gấp gáp, ra ngoài chưa bao lâu đã cách bọn họ rất xa.
Bùi Thanh Thù có chút nóng vội nhưng không dám lộ ra, chỉ có thể để tiểu Đức tử và Phúc Quý phân công nhau đi tìm.
Phúc Quý có chút không yên tâm nói: "Bên người điện hạ không có ai hầu hạ, không sao chứ?"
Phó Húc liền nói: "Ta vẫn đang ở đây, Phúc công công cứ yên tâm."
Phúc Quý thấy Phó Húc làm người vô cùng ổn trọng, lại thấy Bùi Thanh Thù gật đầu lần nữa, hắn liền lĩnh mệnh rời đi.
Nhưng làm người khác không ngờ tới chính là, Tứ Hoàng tử còn chưa tìm được, bên Thục phi lại đột nhiên phái người tới, muốn Bùi Thanh Thù đến chỗ nàng một chút.
Nếu người tới là người khác, có lẽ Bùi Thanh Thù còn do dự một chút. Nhưng Ngọc Bàn lại tự mình tìm hắn, Bùi Thanh Thù liền biết chuyện này không có bẫy rập gì, quả thật là Thục phi đang tìm hắn.
"Thập nhị điện hạ làm nô tỳ tìm thật mệt", Ngọc Bàn vừa thở vừa nói: "Sao ngài lại chạy vào rừng rồi, đã vậy bên người cũng không mang theo nô tài!"
Lúc Bùi Thanh Thù vừa tới Quỳnh Hoa cung còn có chút sợ Ngọc Bàn nhưng bây giờ hắn đã sớm không còn sợ nữa, dù sao tình cảnh lúc này của hắn đã hoàn toàn khác trước. Thời điểm này năm trước, hắn vẫn là một đứa bé tội nghiệp cha không thương mẹ không yêu nhưng bây giờ thì sao, không nói đến chuyện hắn có Thục phi yêu thương, hơn nữa còn thành công tiến vào nhóm Hoàng tử được sủng ái. Tuy rằng Ngọc Bàn vô cùng có thể diện trước mặt Thục phi, cũng không dám làm bộ làm tịch trước mặt Bùi Thành Thù.
Tuy vậy Bùi Thanh Thù không giống Lệnh Nghi lớn lên từ nhỏ với Ngọc Ban, giữa hai người rất khó có được sự thân thiết như vậy, chỉ có thể duy trì một mối quan hệ bình thường, không xa không gần mà thôi.
"Ngọc Bàn cô cô nói gì vậy, không phải A Húc đang ở đây sao." Bùi Thanh Thù kéo Phó Húc đến bên người rồi nói: "Hắn không phải người sao?"
Ngọc Bàn cười nói: "Tất nhiên rồi, là nô tỳ nói sai. Điện hạ mau theo nô tỳ thôi, Thục phi nương nương vẫn đang chờ ngài đó."
Bùi Thanh Thù vẫn không động đậy: "Mẫu phi đang ở đâu vậy, ở đó có nữ quyến ngoài cung không? Ta phải mang A Húc theo mới được."
Ngọc Bàn liếc mắt nhìn Phó Húc một cái, ý vị thâm trường cười nói: "Không sao, đều là người một nhà cả."
Bùi Thanh Thù lúc này mới yên tâm rời đi.
Tới chỗ Thục phi rồi Bùi Thanh Thù mới biết, thì ra Hoàng hậu vì muốn hiểu rõ hơn mấy cô nương nàng ta nhìn trúng làm con dâu, vậy nên đã giữ những cô nương này lại, cho người tách ra hành động trước yến hội buổi trưa. Ngoại trừ việc ban nơi ở cho nữ quyến nghỉ ngơi, hậu phi địa vị cao như Thục phi còn có một nơi đặc biệt dùng để nghỉ ngơi.
Vì Ngọc Bàn nói chỗ Thục phi không có người ngoài, đều là người trong nhà, vậy nên Bùi Thanh Thù còn tưởng rằng chỉ có Thục phi và Lệnh Nghi ở chỗ này.
Điều làm hắn không ngờ chính là, Lệnh Nghi không chỉ không có ở đây, mà trong phòng còn có mấy phụ nhân trung niên và một số cô nương lạ mặt, đều là người hắn chưa từng gặp qua, nhìn qua cách trang điểm, hẳn các nàng đều là tiểu thư thế gia.
Bùi Thanh Thù nghi hoặc thỉnh an Thục phi xong liền nghe Thục phi cười nói: "Thù nhi mau tới đây ngồi, Húc nhi cũng ngồi đi. Đều là người một nhà cả, không cần đa lễ."
Nháy mắt Bùi Thanh Thù liền hiểu rõ, thì ra câu "Người trong nhà" Ngọc Bàn nói không phải nói với hắn, mà là nói với Phó Húc.
Xem ra các vị tiểu thư trong phòng này, không còn gì nghi ngờ nữa, hiển nhiên đều xuất thân từ Phó gia. Ngay cả mấy vị phụ nhân kia, tám phần là mẹ cả của các nàng, còn có hẳn một người là mẫu thân của Phó Húc.
Tuy rằng tuổi Bùi Thanh Thù không lớn nhưng hắn là Hoàng tử. Hắn vừa tới, mấy vị tiểu thư Phó gia liền đứng lên. Chờ đến lúc hắn ngồi xuống, các nàng lập tức phải vấn an hắn.
Phó gia là đại tộc, tuy rằng năm qua đã phân ra thành vô số nhà khác nhau nhưng số người ở dòng chính vẫn không hề ít. Người Phó gia cùng thế hệ với Thục phi, tất cả phân thành tam phòng. Ba vị lão gia này tổng cộng có bảy nữ nhi, ngoại trừ Phó Đại tiểu thư vừa mới gả đi và Nhị tiểu thư đang bị bệnh, năm vị cô nương còn lại đều tới đầy đủ.
Bùi Thanh Thù nhìn qua, đoán rằng trong năm vị cô nương này có ít nhất hai người lớn tuổi hơn hắn, ba người còn lại thoạt nhìn không lớn hơn hắn bao nhiêu, thậm chí còn có hai người nhỏ hơn hắn một chút.
Trọng điểm lời giới thiệu của Thục phi là Ngũ cô nương con vợ cả của nhị phòng, cũng chính là thân muội muội do một mẹ sinh ra với Phó Húc.
Nghe Thục phi nói Bùi Thanh Thù mới biết, thì ra vị Ngũ cô nương này lớn hơn hắn một tuổi, là con vợ cả duy nhất trong năm vị cô nương, còn lại đều là thứ nữ. Đương nhiên, Thục phi sẽ không nói rõ ra ai là con vợ cả, ai là con vợ lẽ, chỉ là Bùi Thanh Thù nhìn các nàng nói chuyện rồi đoán mà thôi.
Bùi Thanh Thù không ngốc, rất nhanh đã hiểu Thục phi muốn để hắn quen biết với vài vị cô nương Phó gia một chút, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước với các nàng. Đương nhiên, bây giờ hắn còn nhỏ, Thục phi sẽ không nói trắng ra như vậy, chỉ nói bọn họ chơi với nhau một chút, dần dần quen thuộc ưa thích lẫn nhau.
Dặn dò vài câu, sau đó Thục phi để Ngọc Bàn dẫn bọn họ ra ngoài đi dạo, chờ đến lúc ngọ yến lại quay trở về.
Bùi Thanh Thù chỉ đành đồng ý.
Không biết vì thẹn thùng hay vì điều gì, mấy vị tiểu thư Phó gia thoạt nhìn rất ít nói. Mọi người đã đi được một đoạn đường ngắn nhưng vẫn không ai nói chuyện.
Bùi Thanh Thù không muốn tạo không khí xấu hổ như vậy, liền hỏi Phó Húc những vị cô nương nào chung một phòng.
Phó Húc liền giới thiệu: "Lục muội muội cũng thuộc nhị phòng, còn Thất muội muội là nữ nhi của tam thúc."
Phó Húc thoạt nhìn rất thích vị tiểu đường muội này của mình, khó có khi cười ha ha nói với Bùi Thanh Thù: "Nàng vẫn còn rất nhỏ, chỉ vừa qua sinh nhật bốn tuổi. Lúc ở nhà mọi người đều rất sủng ái nàng, tự mình đi bộ liền không vui. Vậy mà hôm nay lại thật ngoan, tự đi lâu như vậy cũng không nói mệt."
Phó Thất tiểu thư nghe xong, thẹn thùng trốn sau nhũ mẫu của mình, lát sau mới nhô đầu ra nhìn bọn họ một cái.
Bùi Thanh Thù thấy vậy cũng không hề có cảm giác không thích. Hắn không có muội muội, nhìn thấy tiểu nữ hài còn nhỏ hơn mình, khó tránh muốn xúc động xoa đầu nàng.
Chỉ tiếc đầu vị Phó Thất tiểu thư này đâu thể tùy tiện xoa. Dù sao bọn họ cũng chỉ là biểu huynh muội trên danh nghĩa mà thôi, nếu Bùi Thanh Thù thật sự xoa đầu nàng... làm không tốt, tương lai nhất định phải chịu trách nhiệm, cưới nàng về nhà.
Hắn chỉ có thể ngứa tay nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Phó Thất tiểu thư, cùng lúc đó, vừa đi vừa tâm sự câu được câu không với Phó Húc.
Phó Ngũ tiểu thư quả nhiên cùng một mẹ với Phó Húc, thoạt nhìn vô cùng ổn trọng, cũng rất ít nói. Còn vị Lục tiểu thư con vợ lẽ, tính cách còn hướng ngoại một chút, có thể chủ động nói với Bùi Thanh Thù hai ba câu.
"Điện hạ cũng sinh vào năm Duyên Hòa thứ bảy sao?" Phó Lục tiểu thư ngọt ngào cười nói: "Thì ra ta và ngài có cùng năm sinh."
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, thuận miệng hỏi Phó Lục tiểu thư sinh tháng mấy, trong lòng lại nghĩ không biết Tứ ca hắn thế nào rồi, sẽ không nhất thời xúc động đi tìm Tả Đại cô nương chứ?
Nói ra cũng thật khéo, Bùi Thanh Thù vừa nghĩ đến Tả cô nương, liền nghe Ngọc Bàn đang đi phía trước nói: "Ồ, ra là mấy vị cô nương Dung gia và Tả gia ở phía trước."
Bùi Thanh Thù ngẩng đầu lên liền thấy mấy vị cô nương Tả gia. Còn nhóm nữ nhi Dung gia, Bùi Thanh Thù còn chưa bao giờ gặp qua.
Lại nói, Phó gia, Dung gua, Tả gia đều là gia tộc kết thân với nhau từ nhiều năm trước, nếu nói thoáng một câu, thì tất cả mọi người đều là thân thích. Chẳng qua nhóm người Bùi Thanh Thù đều còn nhỏ, lại không am hiểu việc giao tế, vậy nên hai đội nhân mã không nói gì, chỉ chào hỏi rồi tách ra.
Chẳng qua, đây là lần đầu tiên Bùi Thanh Thù nhìn rõ mặt Tả Đại cô nương.
Bùi Thanh Thù thật không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung vẻ đẹp của nàng.
Hắn chỉ có thể nói, nếu như nữ tử bình thường mặc xiêm y màu đỏ, một là thô tục, hai là rực rỡ, nhưng với nhan sắc của Tả Đại cô nương, mặc trên người nàng lại tỏa ra khí chất đoan trang không nói nên lời, không hổ là hậu duệ của nữ đế.
Nữ tử đoạt đi ánh mắt của bao người như vậy, khó trách Tứ Hoàng tử lại thích nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT