Thấy Thất Hoàng tử và Cửu Hoàng tử đều giận đến đỏ mặt tía tai, Bát Hoàng tử bị kẹp ở giữa, lên tiếng làm người hoà giải: "Mọi người đều là huynh đệ, gần sang năm mới, lại muốn gây chuyện sao? Phụ hoàng còn đứng ở phía trên nhìn đấy!"
Cửu Hoàng tử tức giận nói: "Còn không phải vì hắn nói đến Lục ca trước sao! Cho dù chuyện có đến tai của phụ hoàng, đệ cũng không sợ!"
Bát Hoàng tử kiên nhẫn nói: "Cửu đệ không sợ, nhưng đệ có nghĩ tới phụ hoàng không? Buổi chiều phụ hoàng còn phải tiếp kiến văn võ bá quan, ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng không có. Chúng ta thân là con của người, chẳng lẽ không nên nghĩ cho phụ hoàng, ít gây thêm phiền phức cho phụ hoàng sao?"
"Hừ, huynh đừng làm bộ làm tịch. Đừng cho là đệ không biết, huynh và lão Thất là huynh đệ ruột thịt, các huynh muốn cùng nhau đối phó đệ đây! Đệ nói không lại các huynh, đệ đi là được!" Cửu Hoàng tử hừ lạnh một tiếng, hất Thập Hoàng tử ra rồi chạy ra ngoài, về Khánh Ninh cung thăm Lục Hoàng tử.
Bát Hoàng tử thở dài nhìn bóng lưng của Cửu Hoàng tử, lại nhìn Thất Hoàng tử. Thấy vẻ mặt của Thất Hoàng tử tức giận, cũng không dám mở miệng, lại nói với Bùi Thanh Thù: "Thập nhị đệ, chuyện ngày hôm nay là Cửu đệ quá nóng nảy, nhưng Thất ca cũng có lỗi. Đệ và Thất ca cũng thân thiết, đệ khuyên huynh ấy một chút..."
Bát Hoàng tử bất đắc dĩ nói: "Ta khuyên huynh ấy nghe không vào đâu. Thập nhị đệ mau giúp một tay. "
Hắn đã nói như vậy, Bùi Thanh Thù chỉ có thể gật đầu.
Sau khi đi ra từ Tập Anh điện, Bùi Thanh Thù liếc mắt nhìn Thất Hoàng tử, thấy sắc mặt hắn tươi tắn hơn, lúc này mới mở miệng nói: “Thất ca, huynh không sao chứ?”
Thất Hoàng tử cười nhạo một tiếng, lạnh nhạt nói: “Ta đương nhiên không có chuyện gì, chỉ là lão Cửu thật sự quá đáng, lại không xem hoàng huynh ta ra gì. Hắn cũng không nghĩ thử xem, người được sủng ái là Lục ca, lại không phải hắn. Thật không biết tự tin của hắn đến từ nơi nào, dám nói chuyện với ta như vậy!”
Bùi Thanh Thù thầm nghĩ, nếu Lục Hoàng tử nói chuyện và làm việc như Cửu Hoàng tử, chỉ sợ cũng sẽ không trở thành Hoàng tử được Hoàng đế và Thái hậu sủng ái nhất.
Nhưng hiện tại nói những chuyện này với Thất Hoàng tử cũng không có ý nghĩa gì. Ngoài miệng Thất Hoàng tử nói không có việc gì nhưng thật ra còn đang nổi nóng. Bùi Thanh Thù không nghe theo lời Bát Hoàng tử, đụng đến rủi ro này, vì thế cũng không nói gì thêm. Sau khi về đến Khánh Ninh cung, hai người ai về phòng người nấy.
Sau khi về phòng, Bùi Thanh Thù kiên quyết đi ngủ một giấc. Chờ sau khi tỉnh dậy, Ngọc Lan kêu tất cả hạ nhân của Cảnh Hành hiên đến, hành lễ chúc tết với Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù ngồi ngay ngắn phía trên, để Ngọc Lan và Phúc Quý giúp hắn phát bao lì xì.
Bao lì xì Bùi Thanh Thù cho mỗi người đều là tiền tiêu vặt một tháng của bọn họ, ban thưởng của Ngọc Lan, Ngọc Tụ và mấy người hầu hạ trong phòng nhiều hơn một ít.
Mọi người đều vô cùng vui vẻ, lời nói dễ nghe tuôn ra không ngừng. Lúc đầu Bùi Thanh Thù nghe còn cảm thấy cát lợi, sau đó nghe nhiều, lại có chút mệt mỏi, gọi Ngọc Tụ đến giúp hắn ăn mặc chỉnh tề, đến Quỳnh Hoa cung.
Sáng sớm hôm nay nhóm người hậu phi cũng đến thỉnh an Thái hậu, chờ sau khi ra khỏi Từ An cung, các nàng lại đến cung điện của Hoàng hậu, từng người chúc tết Hoàng hậu.
Yến tiệc diễn ra vào buổi trưa, các nữ quyến và nhóm người Bùi Thanh Thù tách ra dùng bữa. Cung yến của nhóm người Thục phi diễn ra ở Y Lan điện. Bởi vì còn phải xã giao với vài vị Trưởng Công chúa và Vương phi, thời gian Thục phi trở về muộn hơn một chút so với Bùi Thanh Thù, được Bàn Ngọc và Lệnh Nghi cùng nhau đỡ về.
Bùi Thanh Thù thấy vậy cũng không muốn lo quấn lấy nói chuyện với Thục phi, vội vàng kêu nhóm người Bàn Ngọc đỡ người vào nghỉ ngơi.
Lệnh Nghi còn nhỏ nhưng cũng không thấy mệt, vì vậy hai tỷ đệ ngồi nói chuyện với nhau ở gian ngoài.
“Lệnh Nghi tỷ tỷ, năm mới vui vẻ.” Cho dù hôm nay gặp ai, Bùi Thanh Thù cũng nói một câu giản dị tự nhiên như vậy.
Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng, không biết từ nơi nào móc ra một con heo nhỏ bằng vàng, ném vào trong tay Bùi Thanh Thù.
“Cầm đi. Người khác tặng ta, ta không thích, cho đệ đó.”
Bùi Thanh Thù cầm lên thì thấy, heo vàng kia được cột bằng dây tơ hồng, thoạt nhìn thủ công vô cùng tinh xảo, trên mình heo còn khắc một chữ “Thù”, được người khác tặng mới là lạ, hiển nhiên là Lệnh Nghi cố ý tìm người đặc biệt chế tạo.
Bởi vì Bùi Thanh Thù tuổi heo.
Nhưng mà tính tình của Lệnh Nghi chính là như vậy, Bùi Thanh Thù cũng không vạch trần nàng, chỉ vừa cười vừa nói đa tạ, sau đó nhanh chóng hôn một cái lên mặt của Lệnh Nghi.
“Đa tạ tỷ tỷ. Ta chưa chuẩn bị lễ vật cho tỷ, nên lấy cái này đáp lễ vậy!”
Lệnh Nghi bị hắn hôn choáng váng, sửng sốt trong chốc lát mới hồi phục tinh thần, đuổi đánh hắn khắp phòng.
“Tiểu tử ngươi thật không biết xấu hổ!” Lệnh Nghi ghét bỏ dùng tay áo lau nước miếng trên mặt “Ai cho đệ hôn ta?!”
Dáng người Bùi Thanh Thù nhỏ nhắn chân lại ngắn, nhưng lúc chạy lại rất linh hoạt. Thoắt cái bò lên trên giường, thoắt cái lại nhảy lên ghế, Lệnh Nghi rượt một lúc cũng không tóm được.
Cuối cùng Lệnh Nghi cũng mệt mỏi, nằm yên trên giường trừng mắt nhìn hắn nói: “Lần sau đệ không được như vậy nữa!”
Bùi Thanh Thù nhanh nhẹn gật đầu: “Ta bảo đảm, đây là lần cuối cùng!”
Hai tỷ đệ đạt thành hiệp nghị, lúc này mới an tĩnh lại.
Lúc Thục phi ra ngoài sau khi nghỉ ngơi được một lúc, nhìn thấy hai tỷ đệ rúc vào nhau, nói chuyện thân mật.
Thục phi đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn hai đứa nhỏ, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một loại hạnh phúc và thỏa mãn chưa bao giờ có.
Nàng cũng không đành lòng đi tới, phá hư bức “họa” này.
Vẫn là Lệnh Nghi phát hiện nàng trước: “Mẫu phi, người đã khoẻ hơn chưa?”
Thục phi gật gật đầu, nói: “Hai đứa mau khoác áo choàng, Mẫu phi dắt các con đi chúc tết.”
Hai người vội vàng đứng lên, từng người được cung nhân hầu hạ mặc áo choàng.
Vừa ra đến trước cửa, Bàn Ngọc bưng tới một cái khay lót vải đỏ, mặt trên để một cái hầu bao màu đỏ thêu chỉ vàng. Bùi Thanh Thù vừa thấy độ dày của hầu bao, nhịn không được nở nụ cười.
Thục phi dịu dàng cười nói: “Đứa nhỏ tham tiền, mau nhận lấy.”
Bùi Thanh Thù cười hắc hắc, liếc mắt nhìn Lệnh Nghi: “Hầu bao của tỷ tỷ đâu?”
Lệnh Nghi khẽ cười một tiếng nói: “Đệ yên tâm đi, phần của ta, mẫu phi đã cho từ lâu rồi.”
Lúc này Bùi Thanh Thù mới nói lời cảm tạ với Thục phi, sau đó yên tâm thoải mái kêu người cất túi tiền.
Trên đường đến Bảo Từ cung, Thục phi nói với Bùi Thanh Thù: “Lẽ ra các con còn phải đi chúc tết Hoàng hậu. Nhưng bệnh đau đầu của Hoàng hậu nương nương tái phát, miễn đại lễ cho các con.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu: “Nhưng bao lì xì của Hoàng hậu nương nương đã đưa đến Khánh Ninh cung. Buổi chiều con vừa ngủ dậy đã thấy, còn có của phụ hoàng và Toàn nương nương.”
Thục phi cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu không thì sao có thể nói Toàn Quý phi biết làm người, Hoàng hậu phát tiền mừng tuổi cho các Hoàng tử cũng được thôi, người ta là mẹ cả, có danh phận. Nàng tính cái gì, di nương sao?”
Bùi Thanh Thù nhỏ giọng hỏi: “Vinh nương nương không phát sao?”
“Vinh tỷ tỷ đương nhiên không thiếu mấy đồng tiền này, nhưng Toàn Quý phi làm như vậy, không phải muốn phân cao thấp với Hoàng hậu sao. Đầu xuân Đại tỷ của con đã phải gả đi, Vinh tỷ tỷ sẽ không muốn làm những chuyện thế này đâu. Nếu khiến Hoàng hậu tức giận, làm khó dễ hôn sự Đại Hoàng tỷ của con, mất nhiều hơn được.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, cảm thấy Thục phi nói rất có đạo lý. Hiện tại Toàn Quý phi và Hoàng hậu đã hoàn toàn đối đầu thẳng mặt, nhưng Vinh Quý phi thì không như vậy. Vinh Quý phi không cần phải vì mấy lời nói tốt của người khác, đắc tội Hoàng Hậu trong lúc này.
Lúc đến Bảo Từ cung, thấy Tứ Hoàng tử cũng ở đây, Bùi Thanh Thù vô cùng ngoan ngoãn hành lễ chúc tết Vinh Quý phi và Tứ Hoàng tử, sau đó bất ngờ được một bao lì xì rất dày.
Bùi Thanh Thù lập tức cảm thấy Thục phi nên dắt theo hắn đến nhiều nơi, chúc tết nhiều thì kiếm được càng nhiều!
Thục phi cũng muốn phát bao lì xì cho Tứ Hoàng tử, nhưng Tứ Hoàng tử khăng khăng chính mình đã trưởng thành, thế nào cũng không chịu nhận. Thục phi không có cách nào, chỉ có thể mời Vinh Quý phi nhận giùm.
Sau khi nhận xong bao lì xì, Thục phi muốn nói chuyện với Vinh Quý phi. Lệnh Nghi nói nàng mệt mỏi nên trở về Tuệ Diệu lâu. Bùi Thanh Thù đi ra gian ngoài với Tứ Hoàng tử, hai huynh đệ ngồi tâm sự.
“Tứ ca, ngày mai có cần phải đi học không?” Bùi Thanh Thù hạ mí mắt, hỏi với vẻ mệt mỏi.
Nếu người ngồi bên cạnh là Thất Hoàng tử, chỉ sợ là Bùi Thanh Thù sẽ mở miệng ngáp một cái.
“Theo quy củ mà nói, chắc là phải đi, có điều...” Tứ Hoàng tử thở dài “Ta đã từng nói với đệ rồi, tình huống thực tế trong Trường Hoa điện cũng không phải luôn được như ý muốn.”
Bùi Thanh Thù nghĩ thầm, chắc là không được như ý muốn của Tứ Hoàng tử rồi? Giống như Đại Hoàng tử, bọn người Nhị Hoàng tử cũng không yêu thích việc đọc sách, chắc là sẽ cảm thấy thường xuyên nghỉ là một chuyện tốt rồi.
“Mấy năm nay vào dịp tết, Trường Hoa điện đều sẽ cho nghỉ vài ngày.” Tứ Hoàng tử xụ mặt nói: “Ta từng đề nghị việc này với phụ hoàng, nhưng phụ hoàng mềm lòng, nói là tất cả mọi người đều mệt mỏi đã lâu, không cần lại vất vả đọc sách, vừa lúc thừa dịp thời gian ăn tết nghỉ ngơi một chút. Nếu phụ hoàng đã nói như vậy, ta cũng không thể nói thêm gì nữa.”
Bùi Thanh Thù cẩn trọng nói: “Nếu không... Tứ ca cũng nghỉ ngơi vài ngày? Dù sao ngày thường huynh cố gắng đọc sách như vậy, thiếu mấy ngày cũng không sao đúng không?”
Tứ Hoàng tử lắc đầu nói: “Nếu cứ mãi nghĩ như vậy, đệ sẽ trở nên lười biếng, rất khó tiếp tục kiên trì học tập. Ta hỏi đệ, mấy ngày nay đệ đã viết xong chữ to chưa?”
Bùi Thanh Thù vừa nghe đến “chữ to”, lập tức luống cuống: “Trước đêm mai... nhất định sẽ viết xong.”
Tứ Hoàng tử nhấp môi nói: “Vậy đêm mai ta sẽ qua thăm đệ.”
Bùi Thanh Thù nhăn mặt, gật gật đầu.
Lúc nói chuyện với Tứ Hoàng tử, Bùi Thanh Thù vẫn luôn do dự không biết có nên kể chuyện xảy ra hôm nay ở Tập Anh điện cho Tứ Hoàng tử nghe không. Trước khi Bùi Thanh Thù rời lãnh cung, Thất Hoàng tử vẫn luôn quậy phá Tứ Hoàng tử.
Nhưng hắn nghĩ, với tính cách của Thất Hoàng tử, chắc là sẽ nhịn không được nói lời cay nghiệt với Tứ Hoàng tử, đến lúc đó Tứ Hoàng tử chắc chắn sẽ dạy dỗ hắn. Nghĩ đến đây, Bùi Thanh Thù lại không muốn nhiều chuyện nữa. Sau khi Thục phi và Vinh Quý phi nói chuyện xong, hắn và Tứ Hoàng tử cùng nhau về Khánh Ninh cung.
Buổi tối Bùi Thanh Thù mệt không muốn ăn gì, tùy tiện kêu Tiểu Đức Tử hâm lại chút canh cho hắn ăn, rồi chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
Tứ Hoàng tử nói không sai, trước khi ngủ, Lý Trung Ninh phái người đến truyền lời, nói là ngày mai ngày mốt các Hoàng tử đều được nghỉ.
Tuy nói Bùi Thanh Thù thật sự cảm thấy rất mệt, hy vọng ngày mai có thể nghỉ ngơi nhiều một chút. Nhưng lúc thật sự được nghỉ, ngược lại hắn có chút chột dạ.
Cho nên hai ngày nghỉ này, Bùi Thanh Thù không đi đâu cả, ngoan ngoãn ở trong phòng luyện tập đọc sách.
Lúc Tứ Hoàng tử đến kiểm tra bài tập của hắn thì vô cùng hài lòng, còn khen Bùi Thanh Thù mấy câu.
Chờ sau khi hết thời hạn hai ngày của kỳ nghỉ, không khí năm mới cũng dần dần phai nhạt.
Bùi Thanh Thù mặc quần áo mới do Thục phi may vá đi học.
Trong mấy ngày tết, Hàn Hương điện không có chút động tĩnh nào.
Bùi Thanh Thù nỗ lực không suy nghĩ lung tung.
Có lẽ, trước đó hắn đã nghĩ về Lệ Phi một cách quá đơn giản, quá thế tục.
Hắn cứ tưởng rằng vì để hắn có thể đọc sách nên Lệ Phi mới tạm thời giao hắn cho người khác. Nhưng từ lần Lệ Phi từ chối gặp hắn, đến giờ cũng chẳng quan tâm gì, Bùi Thanh Thù bỗng nhiên ý thức được, Lệ Phi thật sự không cần hắn - đứa con trai này.
Hắn hơi đau lòng cho chính Bùi Thanh Thù thật, nhưng đứng trên góc độ của Lệ Phi mà nghĩ, lại cảm thấy nàng sống cũng không dễ dàng gì.
Có lẽ, đời người chính là như vậy, trong lòng mỗi người đều phải lưu lại một chút tiếc nuối, chẳng thể nào mười phân vẹn mười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT