Chuyện Uông Gia Ý hồng hạnh vượt tường, tɦôиɠ ɖâʍ với hí tử Vô Khuyết, chớp mắt đã qua gần một năm.
Trong một năm này, trong kinh thành lại xảy ra vô số chuyện lớn chuyện nhỏ, mọi người đã sớm ném vụ bê bối đã từng kinh động toàn kinh thành ra sau đầu rồi.
Sau khi Lục Ngạc về Toàn Cơ đường tạm lánh một thời gian, cũng đã trở lại Hề Hoan lâu, tiếp tục sưu tập tình báo cho Bùi Thanh Thù. Nhưng mà, có một người trước sau vẫn luôn không buông được chuyện này.
Đó chính là một đương sự trong đó, phu quân trước đây của Uông Gia Ý, nhi tử của Diệp Luân, Diệp tam công tử, Diệp Hàm.
Tuy nói chuyện đã qua lâu như vậy, nhưng hiện giờ Diệp Hàm vẫn không thể thoát khỏi cảm giác nhục nhã đó. Nửa năm trước cũng tàm tạm, phu phụ Diệp Luân thấy hắn không vui, đành để tùy hắn uống rượu mua vui, sống mơ mơ màng màng.
Nhưng mấy tháng gần đây, Diệp Luân thật sự không thể chịu đựng được người nhi tử không có tiền đồ này của ông ta. Giục hắn nhanh chóng phấn chấn lại không nói, còn bảo Diệp phu nhân Lý thị giúp đỡ, tìm cho Diệp Hàm một kế thất thích hợp.
Ai ngờ Diệp Hàm trước nay đều nghe lời phụ mẫu, vậy mà lại tỏ ra kiên quyết phản đối với chuyện này. Khi hỏi lý do, Diệp Hàm nói đã bị tiện nhân Uông Gia Ý kia dọa sợ, không muốn mình bị đội nón xanh lần nữa, cho nên hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để cưới tức phụ mới.
Lý do này khiến Lý thị nghe vô cùng đau lòng. Lý thị còn giúp nhi tử khuyên Diệp Luân, để ông ta cho Diệp Hàm thêm một chút thời gian.
Nhưng Lý thị không biết, hiện giờ Diệp Hàm chậm chạp không chịu cưới tức phụ, ngoại trừ việc bị Uông Gia Ý ảnh hưởng thì còn có một lý do quan trọng khác.
Mấy tháng trước, trong lúc hắn xem ca vũ ở Hề Hoan lâu, đã rất vừa mắt một ca nữ đang nổi tiếng của Hề Hoan lâu.
Ca nữ kia, chính là thủ hạ Lục Ngạc của Bùi Thanh Thù.
Đương nhiên Lục Ngạc không hè thật lòng thích Diệp Hàm rồi. Đối với nàng mà nói, nam nhân chẳng qua chỉ là vật tiêu khiển mà thôi. Mà Diệp Hàm, chỉ là một mục tiêu trong nhiệm vụ của nàng.
Nàng không giống với những nữ nhân hướng tới địa vị gia đình của Diệp Hàm. Thứ Lục Ngạc muốn, chỉ là trộm được tin tình báo có ích từ chỗ Diệp Hàm cho Bùi Thanh Thù mà thôi.
Cho nên một Lục Ngạc không ham danh lợi, ở nơi phấn son dung tục trông có vẻ trong trẻo thoát tục, thoáng chốc đã hấp dẫn được Diệp Hàm.
Hắn cảm thấy Lục Ngạc đặc biệt như vậy, không hề giống với nữ nữ hài tử khác. Nhất là so sánh với loại nữ nhân chanh chua không giữ nữ tắc như Uông Như Ý, Lục Ngạc đúng là càng ôn nhu động lòng người hơn rồi.
Mặc dù Lục Ngạc xuất thân thấp hèn, nhưng Diệp Hàng vẫn say đắm nàng như mạng. Hắn biết Diệp gia không thể chấp nhận chuyện hắn cưới một ca nữ, bèn cắn răng chi một số tiền lớn, mua một biệt uyển bên ngoài cho Lục Ngạc, để Lục Ngạc là ngoại thất của hắn.
Nếu Lục Ngạc đã làm chuyện này, tất nhiên đã sớm chuẩn bị xong các loại tiếp xúc với khách nhân. Hơn nữa Diệp Hàm trẻ tuổi, thân thể còn rất tốt, Lục Ngạc không cảm thấy mình chịu thiệt gì.
Nàng chỉ hy vọng, mình có thể nhanh chóng là cho Diệp Hàm say đắm đến đầu óc choáng váng, lấy được nhiều tin tức có ích từ chỗ của Diệp Hàm --- từ chỗ Công Tôn Minh nàng đã sớm biết được, Diệp Hàm đã từng đi theo Diệp Luân đến chiến trường.
Mặc dù ngay cả Phó tướng hắn cũng không phải, chỉ theo quân xuất chinh thôi, nhưng đối với nhi tử ruột của mình, chắc chắn Diệp Luân sẽ không quá đề phòng, cho nên rất có thể Diệp Hàm biết được tin tức quan trọng gì đó.
Quả nhiên, trong lúc Lục Ngạc lơ đãng nhắc tới chuyện nàng gặp Uông Gia Ý trên phố, Diệp Hàm tâm tình buồn bực, uống rất nhiều rượu.
Khi say rượu ý loạn tình mê, khó tránh khỏi sẽ nói bậy... Nhất là dưới sự cố tình dẫn dắt như là vô ý của Lục Ngạc.
Vì "an ủi" Diệp Hàm bị Uông Gia Ý làm tổn thưởng, đầu tiên Lục Ngạc ra sức khen ngợi Diệp Hàm một hồi, nói hắn là thiếu niên anh hùng, trẻ tuổi như vậy đã đánh thắng trận, còn lợi hại hơn Đại Hoàng tử năm đó vân vân...
Có lẽ do Diệp Hàm uống quá nhiều, cũng có thể là do ở chung mấy tháng nay, đã khiến cho Diệp Hàm dần gỡ lòng đề phòng với Lục Ngạc xuống, trong trạng thái không được tỉnh táo, Diệp Hàm nói với Lục Ngạc, chuyện mà cả đời này hắn vốn phải để mục nát trong lòng.
"Cái, cái gì thiếu niên anh hùng chứ! Ta con mẹ nó ngay cả một, một người Hung Nô cũng chưa tự tay gϊếŧ! Nàng, nàng không biết đâu, thật ra tổ phụ ta từng có hiệp nghị với người Hung Nô---"
Mắt Lục Ngạc sáng lên, vội hỏi: "Hiệp nghị gì?"
Không biết tại sao, nói đến đây Diệp Hàm đột nhiên chôn đầu trong chăn, không chịu nói nữa.
Lục Ngạc lại càng sợ, sợ Diệp Hàm nhận ra bất thường, nghi ngờ nàng.
Trái tim nàng như muốn nhảy ra ngoài, cũng may Diệp Hàm chỉ là say rượu quá, đầu bị choáng thôi, chốc lát sau đã ngẩng đầu lên, tiếp tục lắp bắp nói: "Thì, chính là hiệp nghị người Hung Nô, để cho Diệp gia chúng ta đánh, đánh thắng trận, chờ sau khi Nhị Hoàng tử điện hạ đăng, đăng cơ, sẽ đưa cho Bắc Hạ sáu tòa thành đó..."
Lục Ngạc nghe xong sợ hết hồn hết vía, không ngờ người của Diệp gia lại đê tiện như vậy! Bọn họ vì ham muốn của bản thân, vậy mà lại lấy quốc thổ của Đại Tề giao dịch với địch quốc!
Sao mà tham lam! Sao mà ích kỷ! Sao mà ngu muội đến thế!
Nàng thật sự hận không thế lập tức gϊếŧ chết đồ cặn bã trước mắt này!
Nhưng Lục Ngạc biết, nàng phải lý trí. Gϊếŧ một Diệp Hàm là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là, nàng phải bắt được chứng cứ Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, khiến cho cả Diệp gia và phe Nhị Hoàng tử hoàn toàn bị diệt.
...
"Minh thư?" [1] Sau khi Bùi Thanh Thù nghe Công Tôn Minh nói xong, vô thức lập lại lần nữa.
[1] Minh thư: thư liên minh.
Công Tôn Minh gật đầu nói: "Lục Ngạc từ chỗ Diệp Hàm biết được, người Hung Nô và Kính Bình bá từng ký hai phần minh thư, Bắc Hạ một phần, Diệp gia một phần. Nhưng dù sao Diệp Hàm chỉ là tôn bối, không biết rõ chuyện này. Minh thư kia rốt cuộc giấu ở đâu, Diệp Hàm cũng không biết."
Bùi Thanh Thù nghe xong, tuy rằng cảm thấy thất vọng, nhưng phấn chấn nhiều hơn. Ít nhất, đã chính minh được suy đoán trước đây của bọn họ không sai! Người Diệp gia thật sự phạm vào tử tội thông đồng với địch phản quốc!
Bây giờ chỉ cần tìm được chứng cứ quan trọng kia thì không lo không vặn ngã được phe Toàn Hoàng Quý phi.
Nhưng thứ quan trọng như vậy... Bọn họ sẽ giấu ở đâu?
Vì chuyện này trước đây Bùi Thanh Thù đã từng thảo luận với Đại Hoàng tử và Dung Dạng, để tiếp thu ý kiến của mọi người, hôm nay Bùi Thanh Thù cũng gọi hai người tới, cùng với đám người Công Tôn Minh thương nghị chuyện này.
"Trong Diệp phủ có mật thất gì không?" Trong phủ của Đại Hoàng tử không có loại này, nhưng hắn nhớ lúc Tam Hoàng tử rơi đài, chứng cứ tham ô nhận hối lộ quan trọng của hắn ta, chính là lục soạt được từ trong mật thất.
Công Tôn Minh vuốt cằm nói: "Có khả năng, nhưng nếu như không nắm chắc, chúng ta tuyệt đối không thể như Nhị Hoàng tử, ngu ngốc chạy thẳng tới dâng tấu."
Phó Húc bổ sung: "Chúng ta cũng không thể tùy tiện phái người đi thăm dò --- làm như vậy dễ rút dây động rừng."
Đại Hoàng tử vốn cũng không am hiểu tính kế này nọ, nghe họ nói vậy, không khỏi nôn nóng: "Trái không được, phải cũng không được, vậy rốt cuộc nên làm gì bây giờ! Ta cảm thấy Hoàng Quý phi đang nén chiêu xấu xa gì đó, chúng ta phải nắm chặt!"
"Nghị vương điện hạ tạm thời đừng nóng nảy." Dung Dạng nhìn Đại Hoàng tử trấn an, không nhanh không chậm nói: "Chúng ta không ngại nghĩ lại xem, nếu như chúng ta muốn thứ vật quan trọng như vậy, thì sẽ giấu ở đâu?"
"Nhất định là ở nơi bí mật nhất rồi!" Đại Hoàng tử không hề nghĩ ngợi nói: "Ví dụ như dưới gối đầu."
Phú Húc lắc đầu: "Chỗ như vậy rất nguy hiểm. Tuy buổi tối lúc ngủ sẽ khá an toàn, nhưng lúc ban ngày không có trong phủ, khi có hạ nhân quét dọn phòng ốc, thì phải làm sao?"
Đại Hoàng tử không cần nghĩ ngợi nói: "Tục ngữ nói rất hay, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Ta cảm thấy chúng ta đừng nên nghĩ quá phức tạp, nói không chừng thứ đó đang ở trong Diệp phủ. Nếu là ta, nhất định sẽ không yên tâm để đồ quan trọng như vậy ở bên ngoài đâu."
Dung Dạng cười nhạt:"Ta nghĩ ngược lại, chỗ nguy hiểm nhất, trước nay đều không phải là chỗ an toàn nhất. Chỉ có chỗ người ta không chú ý mới phải."
Bùi Thanh Thù tỏ vẻ tán đồng: "Không sai, chỗ thường gặp, dễ bại lộ chắc chắn là không được, Kính Bình bá và Hoàng Quý phi không ngu ngốc như vậy. Nhưng đại ca nói cũng có đạo lý --- nếu là ta, ta sẽ không giao đồ quan trọng như vậy cho người ngoài."
Dung Dạng vuốt cằm nói: "Hoàng Quý phi ở hậu cung tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng trong cung là nơi không giấu được bí mật, làm việc có nhiều bất tiện. Nếu như ta đoán không sai, thứ đó tám phần mười là ở trong Kính Bình Bá phủ."
Nói tới nói lui, lại vòng về chỗ cũ.
Triệu Hổ nhíu mày: "Nhưng Kính Bình Bá phủ lớn như vậy, rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào mới có thể một kích trúng đích?"
Nếu như sau khi lật ngược Kính Bình Bá phủ lên mà vẫn không tìm ra chứng cứ phạm tội kia, vậy bọn họ cùng đừng mong mượn việc này mà vặn ngã phe Hoàng Quý phi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn Bùi Thanh Thù, Dung Dạng chầm chậm thốt ra bốn chữ: "Dẫn rắn khỏi hang."
...
Ba ngày sau, Kính Bình Bá phủ.
Diệp tam công tử Diệp Hàm, vội vã chạy vào khoảng sân của thư phòng Diệp Luân. Từ khoảng cách rất xa, Diệp Luân đã nghe tiếng hét của Diệp Hàm: "Phụ thân! Phụ thân!"
Diệp Luân vô thức nhíu mày, cảm thấy nhi tử này của mình thật sự quá không hiểu chuyện rồi.
Thư phòng của Diệp Luân canh phòng nghiêm ngặt, không phải người nào cũng có thể tùy ý xông vào, dù Diệp Hàm là nhi tử của Diệp Luân cũng vậy.
Cho nên tại cửa thư phòng, Diệp Hàm đã bị người ta ngăn lại.
Diệp Luân ra cửa, nhìn nhi tử đang bị hộ vệ ngăn lại, tức giận trách mắng: " Bao lớn rồi, còn hoang mang rối loạn, còn ra hình dáng gì nữa?"
Diệp Hàm không màng tới chuyện lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nói: "Không xong rồi phụ thân, xảy ra chuyện lớn!"
Gần một năm nay, Diệp Hàm đều mơ mơ màng màng, chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ vội vàng hoảng hốt như vậy.
Diệp Luân thấy, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng: "Chuyện gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT