Vốn dĩ Thập tứ đã đi ngủ rồi, nhưng lại bị tiếng ồn ào bên ngoài làm cho tỉnh lại.
Sau khi nghe nói Bùi Thanh Thù đến, Thập tứ lập tức vọt về phía hắn, cả người nhào vào trong lòng Bùi Thanh Thù.
Sau khi Bùi Thanh Thù tiếp được tên nhóc béo tròn, không dừng ở đây mà chân bước không ngừng chạy tới chỗ của Thục Quý phi.
Lúc hắn đến nơi, Lệnh Nghi và phò mã cũng đã đến.
“Mẫu phi, ta để một nửa hộ vệ ở đây, Thập tứ và Diệu Châu làm phiền ngài trước vậy, ta phải qua bên phụ hoàng nhìn xem tình hình rốt cuộc là như thế nào.”
Thục Quý phi biết Bùi Thanh Thù không thể không đi, nhưng vẫn không yên tâm nói: “Chúng ta không có việc gì, ngươi mang nhiều thêm mấy người đi, nhất định phải chú ý an toàn!”
Bùi Thanh Thù nhẹ gật đầu nhưng vẫn để lại một nửa số hộ vệ. Hiện tại những người tập trung ở chỗ Thục Quý phi, đối với Bùi Thanh Thù mà nói họ đều là những người quan trọng nhất, bọn họ nhất định không thể có bất kỳ chuyện gì được.
Gặp phải chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người đều hơi có vẻ lúng túng. So ra thì Bùi Thanh Thù lại tỉnh táo hơn nhiều. Bởi vì hắn biết Hoàng đế cũng không phải qua đời năm Diên Hòa hai mươi lăm năm. Nói cách khác, lần này Hoàng thượng nên hữu kinh vô hiểm [1] mới đúng.
[1] Hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm gì.
Mặc dù là vậy, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy Hoàng đế bình an vô sự thì trong lòng Bùi Thanh Thù vẫn bồn chồn, sợ Hoàng đế xảy ra chuyện không hay gì.
Thật ra thì bây giờ Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử đều không có ở đây, nếu quả thật Hoàng đế xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì người có lợi nhất là Bùi Thanh Thù.
Nhưng đến giây phút như thế này, thì Bùi Thanh Thù mới phát hiện, cho dù hắn có nhiều chính kiến khác biệt với Hoàng đế, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, từ lâu hắn đã coi Hoàng đế như người nhà của mình rồi. Nếu Hoàng đế thực sự ra đi đột ngột như vậy, trong lòng Bùi Thanh Thù cũng sẽ vô cùng khó chịu.
Hắn không hi vọng Hoàng đế gặp chuyện không may.
Sau khi vội vội vàng vàng đi đến chỗ nghỉ ngơi của Hoàng đế, Bùi Thanh Thù phát hiện ở đây đã bị cấm quân cung đình vây chặt ba tầng trong ba tầng ngoài rồi.
Bùi Thanh Thù không tìm được nội thị có thể giúp hắn thông truyền, hắn đành phải cho người đi tìm Thống lĩnh cấm quân Tô Hòa Thái.
Tô Hòa Thái là Đại cữu ca của Nhị Hoàng tử, thấy Bùi Thanh Thù trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã chạy tới, thật ra hắn cũng không muốn thông truyền giúp cho Bùi Thanh Thù, tránh cho Bùi Thanh Thù làm náo động trước mặt Hoàng đế.
Nhưng Bùi Thanh Thù không chỉ đến một mình mà còn mang theo mười mấy người ở sau lưng, thế trận lớn như vậy không thể giấu được Hoàng đế.
Tô Hòa Thái không có cách nào, đành phải để cho người đi vào hỏi ý Hoàng đế.
Rất nhanh sau đó, Bùi Thanh Thù được người đón vào.
Thật ra, Bùi Thanh Thù vẫn luôn cảnh giác với Tô Hòa Thái. Hắn sợ trận hành thích này có quan hệ với người Tô gia, bên trong đã bị Tô gia khống chế. Nếu nói như vậy, bây giờ hắn đi vào thì không khác nào là tự chui đầu vào lưới cả.
Nhưng mà Bùi Thanh Thù cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tô Hòa Thái, cảm thấy hắn không giống như đang diễn. Mà ra nghênh tiếp Bùi Thanh Thù lại là người được nể trọng nhất ở bên cạnh Hoàng đế, Tổng quản thái giám Lộc Khang An.
Bùi Thanh Thù lập tức đánh cược một phen, cất bước đi vào.
Sau khi Bùi Thanh Thù vào cửa, theo Lộc Khang An ngoặt một cái, lại đi qua một cánh cửa, lúc này mới tới phòng nghỉ ngơi của Hoàng đế.
Lúc Bùi Thanh Thù đến, Hoàng đế đang nằm đờ người trên giường. Trên mặt của ông ta được băng bằng vải trắng nhìn rất thảm, hình như là chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn, trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm.
Cũng may, thoạt nhìn thì Hoàng đế cũng chỉ bị thương ở ngoài da thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến dáng vẻ, thế này Bùi Thanh Thù cũng yên tâm.
Lệ Phi đang ôm Nhạc Nghi ngồi bên giường. Nhạc Nghi tuổi còn nhỏ, không biết chuyện gì xảy ra, đã ngủ say trong lòng mẫu thân.
Thấy hắn tới, Lệ Phi lập tức đứng lên nói: “Không làm ngươi sợ chứ?”
Bùi Thanh Thù lắc đầu, nhìn về phía Hoàng đế: “Nghe nói… Phụ hoàng bị đâm? Phụ hoàng, ngài không có chuyện gì chứ?”
Hoàng đế im lặng lắc đầu, Lệ Phi lại cười chế nhạo: “Sao lại không có chuyện gì? Để tiểu cô nương đâm vào mặt, phá tướng rồi.”
“Thích khách là nữ nhân?” Bùi Thanh Thù có phần kinh ngạc: “Phụ hoàng, mẫu phi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Còn không phải do quan viên Lâm An đưa những mỹ nhân kia tới gây ra họa à? Có thích khách trà trộn vào bên trong. Đang ca múa bình thường, đột nhiên xông đến dùng trâm cài đầu đâm về phía phụ hoàng ngươi. Cũng may cấm quân phản ứng nhanh, rất nhanh đã bắt thích khách kia lại. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài điều tra đồng đảng của thích khách đấy.”
Lúc Lệ Phi nói chuyện, Hoàng đế vẫn cúi đầu xấu hổ.
Mãi đến khi Tô Hòa Thái quay về bẩm báo, lúc nói là không thấy Thập tứ Hoàng tử thì Hoàng đế mới lo lắng ngẩng đầu lên hỏi: “Thập tứ đi đâu? Người hầu của hắn đâu? Không phải là bị thích khách bắt đi rồi chứ?”
“Phụ hoàng đừng vội.” Bùi Thanh Thù vội nói: “Ta ở gần Thập tứ đệ, vừa nghe nói bên ngoài xảy ra chuyện nên ta liền đưa hắn đến chỗ Thục mẫu phi rồi, còn để lại cho bọn họ vài hộ vệ, không sao đâu.”
Hoàng đế nghe xong bấy giờ mới thở dài một hơi, nói với Tô Hòa Thái: “Vậy nhanh phái thêm vài người đến bên chỗ Thục Quý phi đi!”
Sau khi Tô Hòa Thái lĩnh mệnh đi ra, Lệ Phi cũng ôm Nhạc Nghi đi ra ngoài, trước khi đi còn nói với Bùi Thanh Thù: “Hai người phụ tử các ngươi tâm sự đi, ta mang Nhạc Nghi đi ngủ trước.”
Đây là chuẩn bị ngủ cùng một chỗ với Nhạc Nghi, không định cùng giường chung gối với Hoàng đế.
Tuy Hoàng đế không muốn như thế, nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng giữ lại. Tối nay thật sự là do ông ta mê tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, muốn thưởng thức ca múc ở khoảng cách gần, không ngờ… Thế mà xảy ra chuyện.
Bây giờ Hoàng đế hối hận đến xanh cả ruột rồi, chỉ tiếc là trên đời này không bán thuốc hối hận, cuối cùng không thể quay về trước lúc xảy ra chuyện được.
Sau nghe nghe hết chân tướng, Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy hết chỗ nói.
Trước kia hắn chỉ cảm thấy Hoàng đế là một Hoàng đế tầm thường không có chí tiến thủ, nhưng tuyệt đối không thể nói là bạo quân hay hôn quân được.
Thế nhưng lần Nam tuần này làm Bùi Thanh Thù phát hiện, rốt cuộc là Hoàng đế đã có tuổi, ông ta cũng sa vào một ít sai lầm bình thường của các hôn quân.
Ví dụ như sắc đẹp.
Tuy rằng Lệ Phi là nữ nhân đẹp nhất trong lòng Hoàng đế, Hoàng đế cũng chỉ định độc sủng một mình nàng như ước định. Nhưng nhìn lâu một nữ nhân xinh đẹp thì cũng có ngày nào đó thấy chán.
Lúc còn ở trong cung thì không cảm thấy gì, lúc này bất chợt nhìn thấy nhiều mỹ nhân trẻ tuổi hoạt bát như vậy, trong lòng Hoàng đế không nhịn được có chút lung lay.
Ông ta thử đánh một quả cầu gần [2], tự nói với bản thân là chỉ nhìn mà thôi, cũng không thật sự sủng hạnh các nàng, như thế cũng không coi là có lỗi với Lệ Phi được.
[2] Đánh cầu gần: là thuật ngữ của bóng bàn, chỉ việc bóng ra sát mép bàn. Nghĩa bóng chỉ hành động, điều được thực hiện ở rìa của ranh giới quy định mà không vi phạm các quy định.
Kết quả Hoàng đế thật không nghĩ tới, ông ta nhất thời hồ đồ, vậy mà lại dẫn đến tai họa nghiêm trọng như vậy.
Tuy Hoàng đế chỉ bị người ta đâm bị thương trên mặt, nhưng tính chất của chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Cái này là có người muốn mạng của Hoàng đế.
Nữ thích khách đâm Hoàng đế bị thương đã lập tức bị bắt lại ngay tại chỗ, nhưng Hoàng đế không tin là sau lưng nàng ta không có đồng đảng khác.
“Thù nhi, mẫu phi của ngươi chắc chắn là tức giận với trẫm rồi…” Hoàng đế thở dài, hơi có dáng vẻ tay chân luống cuống: “Trẫm biết sai rồi, muốn có cơ hội ăn năn hối lỗi, ngươi có thể giúp trẫm khuyên nàng không?”
Bùi Thanh Thù ngồi ở bên giường Hoàng đế, bất đắc dĩ nói: “Tính tình của mẫu phi, ngài cũng biết rõ mà. Khi đã cáu lên thì ai nói cũng không nghe, ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi, không dám đảm bảo.”
Đương nhiên, Hoàng đế không có ý làm khó Bùi Thanh Thù: “Đó là đương nhiên.”
Sau khi thấy Hoàng đế ở đây không có vấn đề gì, Bùi Thanh Thù nhìn ra dáng vẻ Hoàng đế tinh thần không tập trung, sau khi trấn an Hoàng đế vài câu, hắn ngồi không lâu thì cáo lui để cho Hoàng đế nghỉ ngơi sớm.
Tới khi hắn trở lại chỗ Thục Quý phi, thì mười bốn thị vệ được Hoàng đế phái tới bảo hộ đã mang tin Hoàng đế bình an đến rồi. Tất cả mọi người thở phào một hơi. Lệnh Nghi gan lớn, thậm chí còn lôi kéo phò mã quay về viện của mình.
Thập tứ bị dọa sợ, ban đêm nhất định phải ngủ cùng một chỗ với Bùi Thanh Thù. Bùi Thanh Thù không có cách nào khác, chỉ có thể nói xin lỗi với Chung thị: “Nàng ngủ phòng trong, ta với Thập tứ ngủ gian ngoài, có chuyện gì nàng lập tức gọi ta.”
Chung thị gật đầu, vội nói: “Thập tứ điện hạ còn nhỏ tuổi, ngài cứ yên tâm ở cùng hắn, ta không có việc gì đâu.”
Bùi Thanh Thù thấy nàng khéo hiểu lòng người như vậy, không kìm được mà hôn nàng một cái. Thập tứ ở cạnh nhìn thấy, lập tức dùng đôi tay mập mạp lên che hai mắt của mình.
…
Hoàng đế bị đâm, chính là chuyện lớn long trời lở đất. Rất nhanh, Tổng đốc Mẫn Chiết lập tức chạy từ Phúc Châu đến, đặc biệt điều tra án này.
Mấy ngày này án còn chưa tra rõ, nên đêm đến Hoàng đế luôn gặp phải ác mộng. Trong mơ tất cả đều là khuôn mặt dữ tợn của nữ tử đâm ông ta sau khi bị bắt.
Đôi mắt nàng ta đầy hận ý, giống như ngọn lửa mãnh liệt phun ra vậy.
Rốt cuộc là ai hận ông ta như vậy nhỉ?
Hoàng đế thật là nghĩ không ra.
Hoàng đế tự nhận mình là một quân chủ nhân từ, tại vị từng ấy năm tới nay rồi, trừ việc án gian lận với tạo phản là án lớn ra, ông ta chưa từng lạm sát kẻ vô tội, bởi vì một người có tội mà chém đầu cả nhà người ta.
Cho nên Hoàng đế chỉ có thể cho rằng, thích khách này có quan hệ với người Tăng gia hoặc người Chu gia thôi.
Thế nhưng Tổng đốc Mẫn Chiết tra tới tra lui, sao cũng không tra ra được nữ tử này có liên quan đến người Tăng gia hoặc Chu gia.
Theo tin Bùi Thanh Thù nghe được, nữ tử này họ Tần, tên Mạch Nhu, là một danh kỹ vô cùng nổi danh trong vùng Giang Nam.
Có người nói mẫu thân của nàng ta chính là kỹ nữ, không biết phụ thân là ai, cho nên Tần Mạch Nhu ra đời ở trong thanh lâu.
Lúc nàng ta chín tuổi, mẫu thân qua đời. Tần Mạch Nhu vì mạng sống, không thể không theo nghề cũ của mẫu thân.
Dung mạo Tần Mạch Nhu xuất chúng, lại vô cùng am hiểu múa hát, bắt đầu mười hai mười ba tuổi đã có thể mê hoặc một đám nam nhân ở dưới gấu quần của nàng ta rồi.
Nhưng vì tuổi nàng ta còn nhỏ, vẫn còn trong sạch, lúc này mới có thể được đưa đến biểu diễn múa hát chỗ Hoàng đế.
Lẽ ra, một nữ tử dạng này, chỉ là một trong số những dong chi tục phấn [3] trên thế gian này mà thôi. Từ tình hình điều tra thân thế mà xem, căn bản nàng ta không có bất kỳ lý do gì để đi ám sát người có cuộc sống không liên quan đến nàng ta như là Hoàng đế cả.
[3] Dong chi tục phấn: chỉ người con gái bình thường/tầm thường.
Nàng ta cũng không giống sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, lấy tiền của người thì phải trừ họa cho người. Mặc dù vì Tần Mạch Nhu luyện múa, thân thể rất linh hoạt, nhưng võ công của nàng ta cũng không được tốt, chỉ biết chút da lông mà thôi.
Không tìm ra được nguyên nhân nàng ta ám sát Hoàng đế, sẽ rất khó tìm rốt cuộc người sau lưng nàng ta là ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT