Lần nam tuần này của Hoàng đế, tuy tạm thời tránh được tranh chấp chuyện lập Hậu nhưng mục đích chủ yếu vẫn là tuần tra các địa phương, xác định sau khi Tằng gia mưu phản, cuộc sống người dân có bị ảnh hưởng nhiều không.
Theo lệ việc Hoàng đế đi tuần phải chuẩn bị trước vài tháng, để quan viên địa phương chuẩn bị hành dinh chờ tiếp giá, nhưng Hoàng đế đi nam tuần cũng không phải để hưởng thụ, đã chuẩn bị sẵn sàng “chịu khổ”, cho nên không tiếp tục kéo dài thời gian, từ lúc hạ chỉ tới lúc xuất phát không đến một tháng.
Bởi vì hiện tại quốc khố cạn kiệt, Hoàng đế sợ hao tài tốn của, cố ý dặn dò Thái Bộc tự và Quang Lộc tự xem xét, vật dụng có thể mang từ kinh thành thì cứ mang, cố gắng không tăng áp lực cho quan viên địa phương và bá tánh.
Bao gồm cả Hoàng đế, nhóm người tuỳ giá, xe ngựa và thức ăn đều theo quy cách thấp hơn một bậc so với khi ở kinh thành.
Cho dù như vậy, đối với chuyện Hoàng đế đi nam tuần trong lúc quốc khố trống rỗng, trong triều vẫn có không ít đại thần tỏ vẻ bất mãn.
Nhưng đa phần bọn hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không ai dám công khai nói Hoàng đế không đúng.
Tứ Hoàng tử vốn định khuyên can Hoàng đế, để Hoàng đế tạm thời gác lại chuyến nam tuần. Kết quả hắn còn chưa nói gì đã bị Vinh Quý phi gọi đến răn dạy một trận.
Còn Nhị Hoàng tử lại vô cùng ủng hộ Hoàng đế nam tuần, hắn rất muốn đi chung với Hoàng đế.
Toàn Hoàng Quý phi thấy dáng vẻ không có tiền đồ của nhi tử lại đau đầu: “Đứa nhỏ ngốc này, chờ sau này con làm Hoàng đế, muốn nam tuần lúc nào mà không được? Phụ hoàng để con và lão Tứ ở lại kinh thành, chính là vì muốn khảo sát hai người các con, xem ai có biểu hiện tốt hơn trong lúc hắn không ở kinh thành. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, con nhanh chóng làm thân với Cửu Hoàng thúc. Chờ sau khi Phụ hoàng con trở về, nếu Cửu Hoàng thúc có thể nói tốt vài câu cho con thì con sẽ có hy vọng ngồi vào vị trí Thái tử!”
Tuy rằng Nhị Hoàng tử không cam lòng nhưng hắn biết mẫu phi mình nói không sai nên không còn quấn lấy Hoàng đế cầu xin đưa hắn đi theo nữa.
- --
Trừ Lệ Phi được Hoàng đế đặc biệt cho phép ngồi trên loan giá của Hoàng đế, hậu phi còn lại đều ở trong đội ngũ đi theo phía sau. Hoàng đế sợ Lệ Phi nhìn thấy phi tử khác sẽ không vui, cố ý tống cổ các nàng ra xa nhất có thể. Dựa theo nguyên tắc nam tử đi trước, nữ quyến theo sau, cho dù làm như vậy cũng không thể bắt bẻ.
Gần với xa giá của Hoàng đế là Ngũ Hoàng tử Ninh Quận vương. Sau đó là các Hoàng tử dựa theo cấp bậc, theo thứ tự nối đuôi nhau.
Sau khi sắp xếp vị trí của các Hoàng tử, còn lại là Nhị Công chúa Lệnh Nghi và Phò mã Dung Dạng.
Từ trước đến nay Lệnh Nghi rất được Hoàng đế thương yêu, Thục Quý phi lại ở trong danh sách tuỳ giá, cho nên Hoàng đế cho phép Lệnh Nghi đi theo cũng không kỳ lạ.
Vì Ngũ Công chúa Nhạc Nghi còn quá nhỏ nên vẫn luôn đi theo bên người Lệ Phi.
Còn các Công chúa khác đều ở lại trong kinh không được đi theo, nhưng Hoàng đế lại cho phép Ninh Phi đưa Tam Công chúa đi theo.
Trước kia vì không thích Hoàng hậu Chu thị, thái độ của Hoàng đế đối với nữ nhi Xương Nghi vô cùng bình thường.
Nhưng Bùi Thanh Thù từng nghe Thục Quý phi nói, từ khi Hoàng hậu và Tam Hoàng tử chết, sau đó Hoàng đế lại gϊếŧ con nuôi của Xương Nghi, trong lòng Hoàng đế cảm thấy rất áy náy với Tam Công chúa.
Trạng thái tinh thần của Tam Công chúa không được tốt cho lắm, Hoàng đế nói gì với nàng, nàng cũng không nghe lọt lỗ tai. Cho nên Hoàng đế chỉ có thể dùng cách cố gắng đối xử tốt với đứa cháu ngoại Tăng Vân để bồi thường cho Tam Công chúa.
Bùi Thanh Thù ngoài dắt theo Chung thị thì Công Tôn Minh, Phó Húc và đệ đệ của Chung thị là Chung Duyệt đều ở trong đội ngũ tuỳ giá, có thể cùng nhau hỗ trợ Bùi Thanh Thù.
Đối với chuyện Bùi Thanh Thù dắt theo Chung thị chứ không phải Phó thị, người của Phó gia vô cùng bất mãn. Thế nhưng bọn họ vừa đến chỗ Thục Quý phi để bày tỏ oán giận thì đã bị nàng mắng một trận, bảo bọn họ về sau ít quản chuyện hậu viện của Bùi Thanh Thù lại.
Chuyện này Thục Quý phi ngại chính miệng nói với Bùi Thanh Thù. Nhưng Phó Húc đã kể lại diễn biến câu chuyện và kết quả cho Bùi Thanh Thù nghe.
“Phụ nhân hậu trạch kiến thức hạn hẹp, mong điện hạ bao dung.”
Phó Húc biết, bản thân có thể không nói cho Bùi Thanh Thù về hành động của nữ quyến Phó gia nhưng hắn cảm thấy nếu Bùi Thanh Thù không dắt theo Phó thị, chứng tỏ hắn có điều bất mãn đối với Phó thị, đặc biệt là những phụ nhân lo chuyện bao đồng sau lưng Phó thị.
Nếu hắn không nói ra trước, sợ là không chỉ Phó thị thất sủng, mà quan hệ giữa hắn và Bùi Thanh Thù cũng có thể bị ảnh hưởng.
Bùi Thanh Thù nghe xong, cười vỗ vỗ vai Phó Húc: “A Húc, ngươi yên tâm, ta cũng không có ý trách tội ai. Bảo Chương tuổi còn nhỏ, người trong nhà quan tâm nàng nhiều một chút cũng là có thể hiểu được. Nhưng hậu viện của ta, không chỉ có mình nàng là nữ quyến, ta muốn hậu viện hài hoà cân bằng, ngươi có hiểu không?”
Phó Húc vội nói: “Tất nhiên rồi!”
Sau khi nói chuyện rõ ràng, thấy Bùi Thanh Thù thật sự không có ý trách tội, lúc này Phó Húc mới có thể thả lỏng.
- --
Lúc đội ngũ nam tuần đi qua con đường Hoàng Hà, Bùi Thanh Thù và các Hoàng tử, đại thần cùng nhau đi theo Hoàng đế thị sát tuyến đê dọc Hoàng Hà.
Từ xưa đến nay đã có một câu ngạn ngữ: “Hoàng Hà ba năm hai vỡ, trăm năm thay tuyến đường một lần.”
Trong ký ức của Bùi Thanh Thù, sau khi Tuyên Đức Hoàng đế kế vị, ven bờ Hoàng Hà đã xảy ra một trận lũ lụt vô cùng lớn. Tính toán thời gian, đây là chuyện năm sáu năm sau này.
Bùi Thanh Thù nhìn Hoàng đế bên cạnh, đột nhiên tim đập mạnh như gióng trống.
Hắn suy tính từ giờ đến lúc Hoàng đế băng hà, chỉ còn chưa đến ba năm nhưng dáng vẻ của Hoàng đế hiện tại thoạt nhìn vẫn vô cùng khoẻ mạnh. Trừ khi thỉnh thoảng bị đau đầu thì thân thể cũng không có vấn đề gì lớn.
Đến cùng là vì Bùi Thanh Thù hay là do nhân tố khác khiến cho Hoàng đế sống lâu hơn so với trước kia, hay là năm đó Hoàng đế… băng hà là ngoài ý muốn?
“Thập nhị đệ, đệ suy nghĩ chuyện gì vậy?” Thất Hoàng tử thấy Bùi Thanh Thù đang ngẩn người, đi tới khoác vai của hắn hỏi.
“Thất ca!” Bùi Thanh Thù nhanh chóng khôi phục tinh thần: “Công bộ các huynh tu sửa đê đập hàng năm có mất nhiều chi phí không?”
Tuy rằng Bùi Thanh Thù ở Hộ bộ nhưng hiện tại hắn quản việc hộ tịch, không phải việc tài chính, đối với các phí tổn cụ thể của công trình cũng không biết rõ.
“Nhiều chứ, đệ không biết đâu, tu sửa đê đập không những phí tiền, còn phí người, phí thời gian.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, sau khi trở về, quyển vở ký sự của hắn lại nhiều hơn một trang.
Sau khi loan giá rời khỏi tuyến đường dọc Hoàng Hà, trước khi đến Giang Ninh phủ, Bùi Thanh Thù nhận được một tin tức tốt truyền tới từ kinh thành - Nam Kiều có hỉ, vừa được hơn hai tháng.
Tuy Nam Kiều biết một ít chữ nhưng thân phận của nàng thấp kém, không có cách cho người truyền tin, cho nên tin tức này là do Tống thị viết.
Tống thị nói Bùi Thanh Thù hãy yên tâm, nàng sẽ cho người chăm sóc tốt Nam Kiều.
Thân phận của Nam Kiều không thể so với Tống thị, Chung thị, nên không thể thỉnh Thái y trong cung đến bắt mạch. Nhưng cũng may lúc Bùi Thanh Thù mới vừa lập phủ không lâu đã cho người bồi dưỡng vài đại phu đáng tin ở trong phủ. Trừ lúc hắn rời kinh, mang theo hai đại phu bên cạnh, trong phủ còn có hai thánh thủ phụ khoa, vừa lúc có thể giúp Nam Kiều an thai.
Tuy nói trước khi rời kinh, Bùi Thanh Thù có chút chán ghét Nam Kiều nhưng sau khi nghe nói nàng mang thai, hắn vẫn vô cùng vui vẻ.
Dù sao “nhiều con là nhiều phúc”, mặc kệ Nam Kiều sinh nam hay nữ thì cũng đều là khai chi tán diệp cho hắn, đây là hỉ sự.
Nhưng Bùi Thanh Thù hơi lo lắng, trong lòng Chung thị có lẽ sẽ không được vui.
Hắn suy nghĩ, hay là trước hết cứ gạt Chung thị, không cho nàng biết tin tức này, dắt nàng ra ngoài vui chơi giải sầu một thời gian. Chờ đến khi sắp trở về kinh thành lại nói cho nàng.
Nhưng suy đi nghĩ lại, Bùi Thanh Thù lại nghĩ tới lúc trước Lệ Phi mang thai sinh con, Hoàng đế rõ ràng biết Lệ Phi mang thai mà còn giấu không cho hắn biết…
Tuy nói chuyện của hắn hiện tại khác với Hoàng đế năm đó, nhưng biết mà không báo, cho dù là giấu giếm có thiện ý, cũng có khả năng sẽ khiến người khác cảm thấy bị tổn thương.
Cho nên sau khi Bùi Thanh Thù suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói cho Chung thị biết.
Không ngờ rằng biểu hiện của Chung thị lại vô cùng vui vẻ: “Quá tốt rồi.”
Nàng nắm lấy cánh tay Bùi Thanh Thù, cười nhẹ nói: “Hiện tại Chiêu Bình tỷ tỷ và Nam Kiều đều đã có hài tử, cho dù dựa theo trình tự thì cũng nên đến phiên ta rồi chứ?”
Bùi Thanh Thù buồn cười nói: “Không phải nàng nói mình còn nhỏ, chờ hai năm nữa mới sinh cũng không muộn sao?”
“Có thể hoài thai hay không là chuyện sau này, ít nhất ta cũng có thể giống như Nam Kiều, quang minh chính đại chiếm lấy điện hạ một thời gian.” Chung thị nói, siết chặt vòng tay, ôm cánh tay của Bùi Thành Thù vào trong lòng, nghiêng đầu dựa vào.
Bùi Thanh Thù rũ mắt nhìn dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người của nàng, mỉm cười nói: “Yên tâm, cho dù nàng muốn như vậy thì nơi này cũng không ai tranh đoạt với nàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT