Edit: Huyền Hiền viện

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Vốn Chung thị đang xem rất vui vẻ, nhưng Bùi Thanh Thù đến, đương nhiên lực chú ý của nàng đều đặt lên người Bùi Thanh Thù.

“Điện hạ đi đường vất vả, nhất định cảm thấy rất mệt mỏi?” Chung thị đề nghị: “Ngài có muốn lên giường nằm nghỉ một chút không, ta giúp ngài xoa bóp?”

Chung thị xuất thân từ gia đình thái y thế gia, đối với việc xoa bóp huyệt vị trên cơ thể có sự tâm đắc nhất định.

Bùi Thanh Thù nghe xong, liền chấp nhận với ý tưởng của nàng.

Thật đúng là không cần phải nói, tuy sức của Chung thị không lớn, nhưng kỹ thuật lại không hề tệ, xoa bóp khiến Bùi Thanh Thù rất thoải mái. Hắn không kiềm được nhắm lại hai mắt, hưởng thụ thời khắc bình yên khó có được này.

Hai người đều không nói lời nào, nhưng giữa bọn họ lại có một sự ăn ý, bầu không khí không hề có một chút xấu hổ.

Giống như Bùi Thanh Thù chưa bao giờ hỏi Chung thị, bản thân hắn không thường xuyên đến chỗ nàng nhiều, nàng có giận hắn không.

Bởi vì hắn cảm thấy, Chung thị hiểu được hắn. truyện kiếm hiệp hay

Dựa vào xuất thân và tướng mạo của Chung thị mà nói, Bùi Thanh Thù không thường xuyên đến chỗ nàng, ngược lại lại là một cách để bảo vệ nàng. Ít nhất có thể giống như bây giờ, duy trì cân bằng trong hậu viện, không để hậu viện bén lửa.

Nhưng Chung thị biết, từ trước đến nay Bùi Thanh Thù chưa từng quên nàng. Chung thị cũng không cảm thấy mình giống như lời bọn nha hoàn nói, nói bản thân bị bỏ rơi.

Thật sự là cảm giác khi hai người ở riêng với nhau quá tuyệt vời, thế cho nên Chung thị không tin, Bùi Thanh Thù sẽ yêu thương Nam Kiều hơn mình.

Là nàng cảm thấy, Nam Kiều đã lớn tuổi, thân phận lại thấp kém, Bùi Thanh Thù chỉ là xuất phát từ thái độ chịu trách nhiệm, muốn cho nàng ta một đứa con mà thôi.

Còn bản thân Chung thị, nàng còn trẻ, thân thể lại không tốt, cũng không vội vã sinh con như Nam Kiều vậy. Chỉ cần trong lòng Bùi Thanh Thù còn có nàng, như vậy là đủ rồi.

Trước khi được gả vào phủ Thập nhị Hoàng tử, Chung thị không thể không chủ động xuất kích, theo đuổi hạnh phúc mà mình mong muốn. Bằng không dựa vào thái độ của Bùi Thanh Thù lúc ấy, gần như không có khả năng chủ động cần nàng. Nếu bản thân Chung thị không tranh thủ, chỉ sợ đã bỏ lỡ Bùi Thanh Thù.

Nhưng mà sau khi gả vào phủ Hoàng tử, Chung thị đã kịp thời thay đổi sách lược, lấy lùi làm tiến, lưu lại ấn tượng “hiểu chuyện” trong lòng Bùi Thanh Thù.

Bởi vì cái nàng muốn không phải chỉ là sự nhất thời mới mẻ, mà là sự yêu thương lâu dài.

Không phải nàng không tranh giành, chỉ là lòng tham của nàng tương đối nhiều hơn so với Nam Kiều mà thôi.



Sau khi ấn được khoảng mười lăm phút, Bùi Thanh Thù đè tay nàng lại nói: “Được rồi, nghỉ một chút đi, rất mệt.”

“Ta không mệt.” Chung thị nói, từ xoa bóp trở thành vuốt khẽ. Mềm mại ôn như xẹt qua sau lưng Bùi Thanh Thù, khiến lòng hắn nhịn không được rung động, xoay người lại, nằm ngửa nhìn nàng.

“Diệu Châu.”

“Hả?”

“Diệu Châu, là diệu ngữ liên châu à?” Bùi Thanh Thù cười nhìn nàng: “Nhưng sao nàng lại ít nói như vậy?”

Chung thị chậm rãi cúi xuống, áp mặt vào ngực Bùi Thanh Thù, ngước lên làn thu thuỷ long lanh, ngây thơ nhưng mị hoặc hỏi hắn: “Điện hạ gọi ta là muốn nói cái gì?”

Bùi Thanh Thù không trả lời, chỉ ôm mặt nàng, hôn lên đó.

….

Bởi vì còn phải đến chỗ tiểu Thập tứ, trước thời gian bữa tối, Bùi Thanh Thù rời khỏi Lưu Quang các, trở lại tiền viện.

Hắn trở về rất đúng lúc, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ Bùi Thanh Thù về ăn cơm.

Tuy nói nhóm người Bùi Thanh Thù là Hoàng tử, nhưng dùng bữa ở bên ngoài, sẽ có nhiều bất tiện, khẳng định ăn không ngon miệng như khi ăn ở nhà.

Là vì dùng cơm trưa, Ngọc Lan không dám để bọn hắn ăn quá nhiều thức ăn dầu mỡ, sợ bọn họ đột nhiên ăn quá no, sẽ khiến dạ dày không thoải mái.

Có lẽ buổi trưa ăn quá thanh đạm, khi Thập tứ vừa tỉnh dậy liền náo loạn la đói bụng, Tiểu Đức Tử phải dỗ hắn ăn hai miếng điểm tâm mới dỗ cho vị tiểu tổ tông này tốt hơn.

Chờ sau khi Bùi Thanh Thù trở về, đồ ăn lập tức được dọn lên bàn.

Bữa tối màu sắc món ăn phong phú hơn bữa trưa rất nhiều, phòng bếp hầm súp gà củ cải, thêm mấy món phụ là món xào thịt và rau, và còn có món bánh bắp vàng rụm.

Thiểu Thập tứ rất dễ nuôi, cũng không cần người khác đút ăn, bản thân hắn có thể tự mình cầm đũa ăn cơm.

Bùi Thanh Thù không nhịn được dặn dò:”Ăn từ từ, không ai tranh của đệ đâu”

Thập tứ nhìn về phía hắn cười ngượng ngùng, nhưng tốc độ lùa cơm vẫn không hề chậm hơn chút nào.

Bùi Thanh Thù khuyên can mãi mới có thể khiến Thập tứ ăn vừa no thì ngừng đũa, không để ăn đến quá no căng.

Sau khi ăn xong, Thập tứ vuốt vuốt cái bụng nhỏ tròn vo của mình, đánh một cái cách.

Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, ca ca đưa đệ đi dạo xung quanh phủ.”

Sau khi Hoàng tử phủ được xây dựng thêm để trở thành Quận vương phủ, ở tiền viện có thêm một cái hoa viên nhỏ.

Thập tứ còn chưa đi dạo chỗ này, vô cùng cảm thấy mới lạ nhìn tới nhìn lui.

“Ca ca, chỗ này của huynh thật đẹp, đệ có thể dọn đến chỗ này ở với huynh hay không?” Thập tứ vô cùng hâm mộ nói: “Tuy rằng Ngự hoa viên trong cung rất lớn, nhưng luôn có vị nương nương này, vị nương nương kia ở đó, mỗi lần đệ muốn dạo chơi, nhóm người An Thuận luôn ngăn cản không cho đệ đi, đệ bị họ làm phiền muốn chết.”

An Thuận là thái giám thân cận của Thập tứ, vị trí cũng tương đương như Phúc Quý bên cạnh Bùi Thanh Thù.

Điểm tương tự với Phúc Quý chính là An Thuận cũng xuất thân từ Càn Nguyên điện, là người của Hoàng đế đưa đến cho hắn, đưa đến để chăm sóc cho hắn.

An Thuận ngăn cản Thập tứ, không cho hắn đi lại tuỳ ý trong cung vào buổi tối, thật ra rất dễ hiểu.

Tuy rằng thân phận Hoàng tử cao quý, nhưng dù sao Thập tứ vẫn còn là một đứa trẻ. Giống như khi Bùi Thanh Thù còn nhỏ một mình đi ra ngoài, cho dù đã dẫn theo hạ nhân nhưng vẫn bị Lệ Tần bắt nạt, an toàn của một đứa trẻ rất khó đảm bảo.

An Thuận làm như vậy, cũng là vì suy nghĩ cho Thập Tứ.

Nhưng Thập tứ tuổi còn quá nhỏ, không hiểu được ý của bọn họ, chỉ cho là quy tắc lớn trong cung, nên trong lòng buồn rầu muốn chết.

Bùi Thanh Thù có thể hiểu được tâm trạng của Thập tứ, nhưng không thể đồng ý với hắn: “Không được, để đệ ở một hai ngày còn có thể, còn ở lâu hơn thì tuyệt đối không có khả năng. Buổi sáng ngày mai ta sẽ kiểm tra tình hình học tập của đệ một chút, nếu không có vấn đề gì xảy ra, buổi chiều ra sẽ đưa đệ hồi cung.”

“Hả? Nhanh như vậy đã hồi cung sao?” Thập tứ gục mặt xuống nói: “Đệ còn chưa chơi đã đâu.”

“Đệ không nhớ Nhạc Nghi sao?” Bùi Thanh Thù lấy Nhạc Nghi ra dụ dỗ hắn: “Trí nhớ của đứa trẻ không được tốt cho lắm, nếu ngươi còn không nhanh chóng hồi cung, tiểu tâm can Nhạc Nghi sẽ quên đệ đó.”

Thập Tứ lộ ra vẻ mặt khó xử, suy xét hồi lâu mới nói: “Vậy được rồi. Ngày mai đệ sẽ hồi cung.”

Bùi Thanh Thù vui mừng sờ sờ đầu hắn.

Mùa xuân đúng là mùa có thời tiết tốt nhất năm, độ ấm buổi tối rất thích hợp, ngẫu nhiên sẽ có một ngọn gió xuân thổi qua, vô cùng thích ý.

Huynh đệ bọn họ vừa tản bộ, vừa trò chuyện, khiến Bùi Thanh Thù cảm thấy thả lỏng khó có được.

“Ca ca, huynh nói có phải Cửu Hoàng huynh không thích ta phải không?” Nhớ đến thời gian ở chung gần nửa tháng với lão Cửu, Thập tứ có chút sợ hãi nói: “Đệ cảm thấy huynh ấy không để đệ vào mắt.”

“Đệ đừng để trong lòng, Cửu Hoàng huynh của đệ chính là người như vậy, hắn chỉ kính nể người có tài hoa, có bản lĩnh. Năm đó khi ta mới vừa biết hắn, thái độ của hắn đối với ta cũng chẳng ra gì đâu.”

“Hả? Thật sao?” Thập tứ ngơ ngác nói: “Nhưng đệ thấy dáng vẻ hiện tại của huynh ấy rất sung kính ca ca.”

“Thật không?”

Thật ra Bùi Thanh Thù cũng cảm nhận được, từ năm trước sau vụ án làm rối kỷ cương, sau khi hắn và lão Cửu bày tỏ rõ chính kiến của mình thì quan hệ của hai người tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà cũng chỉ có thể nói là mối quan hệ được cải thiện, giữa bọn họ còn chưa có gì thân mật đến độ có thể nói.

“Đúng vậy. Đặc biệt là khi chúng ta chuẩn bị rời khỏi Hoàng lăng, Cửu Hoàng tử nhìn ca ca, nói một câu rất kỳ quái.” Tiểu Thập tứ nhíu đôi mày nhỏ, nghiêm túc nhớ lại một chút, nói với Bùi Thanh Thù: “Hình như là cái gì “trời không diệt Đại Tề ta”? Ca ca, huynh ấy có ý gì vậy? Chẳng lẽ Đại Tề ta sắp diệt vong sao?”

Trong lòng Bùi Thanh Thù lộp bộp một tiếng, hoảng sợ.

Trời không diệt Đại Tề ta…Chẳng lẽ Cửu Hoàng tử cũng biết chuyện vài thập kỷ sau Đại Tề sẽ mất nước? Nhưng hắn cẩn thận liên tưởng đến những hành động của Cửu Hoàng tử một chút thì lại cảm giác không giống.

Bùi Thanh Thù cũng không tin ai cũng giống như hắn vậy, có ưu thế biết được hướng đi của lịch sử trong vài thập kỷ đời sau.

Cửu Hoàng tử nói như vậy, rất có khả năng là bởi vì ánh mắt sắc bén của hắn, nhìn ra nguy cơ trước mắt của Đại Tề, lại cho rằng trong các Hoàng tử, ngoại trừ cố Lục Hoàng tử ra thì không có người nào thích hợp cho ngôi vị Trữ Quân.

Dù sao hắn cũng là Hoàng tử, vẫn có chút tầm nhìn chính trị. Có thể nghĩ xa hơn người bình thường một chút cũng có thể hoàn toàn không quá kỳ quái.

Thấy Thập tứ dáng vẻ ngây thơ không biết gì nhìn mình, Bùi Thanh Thù sờ sờ khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh của hắn, ôn hoà cười nói: “Không có gì, đừng lo lắng, Đại Tề sẽ không mất nước.”

“Ồ.” Thập Tứ vốn cũng không cảm thấy Đại Tề hưng thịnh phồn vinh sẽ mất nước, sau khi nghe ca ca khẳng định, Thập tứ càng không cảm thấy sợ hãi.

Buổi chiều ngày hôm sau, Bùi Thanh Thù đưa Thập tứ về cung.

Bởi vì ngày hôm qua Thập tứ đã được nghỉ ngơi tốt, nên hôm nay cũng không cảm thấy mệt mỏi, cho nên hai huynh đệ cùng nhau đi một mạch đến Chung Linh cung.

Hoàng đế vừa nghe hai đứa con trai bảo bối của mình trở về, liền từ Càn Nguyên điện đến Chung Linh cung.

Sau khi vào cửa, Hoàng đế liền ôm Thập tứ hôn một cái.

Bùi Thanh Thù đặc biệt sợ Hoàng đế cũng sẽ làm một ngụm lên mặt của mình, thật sự rất doạ người, cũng may Hoàng đế chỉ ôm hắn một chút, vỗ vỗ vai hắn, hỏi hắn dọc đường đi như thế nào.

Bùi Thanh Thù thuật lại đúng sự thật chuyện xảy ra ở Hoàng lăng, còn có chuyện trên đường trở về gặp phải sơn tặc.

Sau khi Hoàng đế nghe xong, thở một hơi thật dài thật dài: “Khó có người trọng tình trọng nghĩa, nhiều năm như vậy còn nhớ đến Lục ca của ngươi. Lần tới khi đến Kiến Phúc cung tránh nóng, trẫm sẽ tự mình ban lệnh xuống, khiến bọn họ chăm sóc lăng tẩm của Dược nhi thật tốt.”

Còn chuyện của sơn tặc, Hoàng đế thế nhưng tránh nặng tìm nhẹ, không đề cập đến.

Bùi Thanh Thù cảm thấy, có thể bởi vì Hoàng đế cũng không biết nên sắp xếp cho lưu dân như thế nào.

Dù sao chỉ cần với một cuộc chiến tranh đơn thuần cũng đã đủ để phá huỷ các thành trì. Hơn nữa còn phải hứng chịu thiên tai động đất, hiện tại tình huống ở Tứ Xuyên không được lạc quan lắm.

Nếu thời gian cho phép, lúc ấy thật ra Bùi Thanh Thù muốn ở lại Tứ Xuyên ngốc một khoảng thời gian, tổ chức xây dựng lại sau thiên tai.

Nhưng hắn vừa không là người Công Bộ, lại không phải là người Hộ Bộ, thậm chỉ đến cả thân phận Khâm sai cũng không có, thật ra lúc ấy có chút danh không chính, ngôn không thuận.

Cho nên Hoàng đế thúc giục hắn vài lần, muốn hắn hồi kinh, Bùi Thanh Thù cũng chỉ có thể về kinh thành trước.

Hiện tại công việc xây dựng lại sau thiên tai là do Khâm sai Hoàng đế phái đi, thái tử Lễ Thân vương xử lý, cũng không rõ tình huống bên kia như thế nào. Nhưng mà nghĩ cũng biết khẳng định là không được tốt lắm.

Sau hai cuộc chiến tranh liên tiếp, hiện tại quốc khố trống rỗng, chỉ có thể dựa vào việc tăng thuế để duy trì cân bằng tài chính. Dưới tình huống như vậy, nghĩ đến việc dùng ngân lượng để cứu tế cho Trùng Kiến sau thiên tai cũng vô cùng hạn hẹp.

"Bất tại cơ vị, bất mưu cơ chính", Bùi Thanh Thù một Lễ Bộ Lang trung, hiện tại lại thảo luận với Hoàng đế về vấn đề này có chút danh không chính, ngôn không thuận.

Cũng may rất nhanh, hắn sẽ bị điều đến Hộ Bộ. Đến lúc đó hắn nhất định phải tính toán thật cẩn thận thật tốt khoản này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play