Editor: Huyền Hiền viện

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Đại Hoàng tử thừa nhận lời này của Kính Phi rất có đạo lý, nhưng hắn cũng có tính toán riêng của mình: “Nhưng nếu, mẫu phi có thể lập công chuộc tội thì như thế nào?”

Kính Phi nhíu mày: “Ngươi có ý gì đây?”

“Mẫu phi và Toàn Hoàng Quý phi làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, chắc chắn biết không ít bí mật của Toàn Hoàng quý phi, hoặc nói là thói quen. Có lẽ ngài đã làm mất niềm tin của phụ hoàng, không có cách nào đối đầu trực tiếp với Hoàng Quý phi, nhưng nếu ngài có thể nắm được nhược điểm của Hoàng Quý phi, giúp Thập nhị đệ lật đổ mẫu tử Hoàng Quý phi thì… Dựa vào lần trước Thập nhị đệ cứu ta ở Tứ Xuyên thì ta nghĩ hẳn là hắn sẽ không trách tội những hành động của mẫu phi trong quá khứ đâu. Thật sự thì ngài cũng không hề hại đến lão Thập tứ, không phải sao?”

Kính Phi lắc đầu, như nhìn vào một đứa trẻ vô trí: “Thanh Đức, ngươi quá ngây thơ rồi. Ta nghe người khác nói, lúc trước lão Thập nhị xuất binh đi Tứ Xuyên căn bản không phải vì cứu ngươi, người ta là đi vì lão Thất, ngươi cần gì ở chỗ này tự mình đa tình?”

“Nhưng sau đó ta bị thương, nếu Thập nhị đệ muốn trả thù ta thì có thể nhân lúc ta bất tỉnh nhân sự mà diệt trừ ta. Nhưng hắn không chỉ không làm như vậy, mà còn cùng với Thập đệ tìm y hỏi dược cho ta, giúp ta hồi phục… Sau khi hồi kinh, hắn còn đặc biệt tự mình đến phủ tặng đồ cho ta. Ta cảm thấy trong lòng Thập nhị đệ, có người đại ca là ta này.”

Đại Hoàng tử nói chân thành, nhưng Kính Phi không nghe lọt tai: “Ở hậu cung có vị Lệ Phi mê hoặc Hoàng thượng xoay vòng vòng, không ngờ đến con trai của Lệ Phi cũng có bản lĩnh lớn như vậy, dễ dàng đã có thể lừa người đi mất. Mặc kệ nói như thế nào, ta đều không để ngươi đến hỗ trợ lão Thập nhị.”

Đại Hoàng tử thấy bản thân không khuyên được Kinh Phi, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Nhưng muốn hắn nghe theo lời của Kinh Phi, vô duyên vô cớ lại chạy đến tiếp cận Tứ Hoàng tử… Đại Hoàng tử hắn tuyệt đối không làm được.

Trải qua ba mươi năm, hắn đần độn sống dưới bóng ma của Kinh Phi. Nửa đời sau, Đại Hoàng tử quyết tâm muốn sống dựa vào ý nguyện của bản thân.



Sau khi trải qua một hồi nội loạn và một hồi ngoại chiến, nhu cầu cấp bách hiện tại của Đại Tề là hồi phục nguyên khí. Tuy rằng Hoàng đế không muốn làm như thế, nhưng vì duy trì cân bằng tài chính cho quốc gia, Hoàng đế không thể không nghe theo kiến nghị của triều thần, những địa phương không bị làm rối kỉ cương và nội loạn lan đến, tăng thêm mười phần thuế.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng oán than dậy đất, dân chúng khổ không nói nổi.

Nhưng tất cả những chuyện này, những người sinh sống trong kinh thành cơ hồ không thể cảm thụ được.

Vì để duy trì cảnh tượng ca múa thanh bình thịnh thế cho Đại Tề, nên trong kinh thành không tăng thuế.

Cho dù là dân chúng hay là quý tộc, đều bởi vì hai cuộc chiến tranh kết thúc mà vô cùng vui mừng.

Một đoạn thời gian gần đây, vì chiến sự nên việc cưới gả, hoạt động yến tiệc bị chậm trễ, hiện tại tất cả đều đã khôi phục như bình thường.

Hôn kỳ của Bùi Thanh Thù và Thất tiểu thư Phó gia cũng chính thức được định ngày.

Lại qua một tháng, Phó Thất cô nương sẽ chính thức vào phủ.

Đối với việc này, người vui mừng nhất không ai hết chính là Thục Quý phi.

Tuy nói rằng tình cảm mẫu tử giữa bà và Bùi Thanh Thù vô cùng tốt, nhưng dù sao giữa bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống, Lệ Phi là mẫu thân thân sinh của hắn vẫn còn ở đó…

Thục Quý phi hy vọng Bùi Thanh Thù cưới cô nương Phó gia, cũng không phải vì bản thân có thể trói buộc Bùi Thanh Thù – đứa con trai này, mà là vì suy xét từ lợi ích của Bùi Thanh Thù.

Nếu đã biết Bùi Thanh Thù có ý định giành ngôi vua, đương nhiên Thục Quý phi cũng sẽ ra một phần lực giúp hắn.

Nhưng Thục Quý phi rất rõ ràng, mặc kệ bà có bao nhiêu tín nhiệm đối với đứa con trai Bùi Thanh Thù này, thì chưa chắc người Phó gia đã có cùng suy nghĩ với bà.

Chỉ khi Bùi Thanh Thù cưới tiểu thư Phó gia mới có thể cột chặt hắn và người Phó gia vào cùng một chỗ, khiến Phó gia chân chính trở thành người của Bùi Thanh Thù.

Khi Bùi Thanh Thù tiến cung thỉnh an, Thục Quý phi lôi kéo Bùi Thanh Thù nói: “Vị biểu muội này của ngươi, tuy rằng chỉ là con vợ lẽ, nhưng nàng là nữ hài tử nhỏ tuổi nhất của Phó gia, từ nhỏ người trong nhà đã rất yêu thương nàng. Lúc này nàng xuất giá, về tình, về lý, ta là cô mẫu tất nhiên phải chuẩn bị quà cưới cho nàng. Tống thị và Chung thị ở trong phủ của ngươi, chắc sẽ không có ý kiến gì chứ?”

Lúc trước Tống thị và Chung thị gả cho Bùi Thanh Thù, sính lễ của các nàng, có rất nhiều, phần lớn đều do Thục Quý phi xuất ra. Nhưng đối với các nàng mà nói, Thục Quý phi là nhà chồng, cho nên đương nhiên sẽ không giúp các nàng chuẩn bị thêm hồi môn.

Cũng chỉ có Phó Thất cô nương mới có được sự đại ngộ độc nhất vô nhị như vậy.

Bùi Thanh Thù đảm bảo nói: “Mẫu phi yên tâm, Tống thị là người rộng lượng, Chung thị cũng là người rất hiểu chuyện, sẽ không ganh tỵ này nọ với Phó Thất muội muội đâu.”

“Vậy là tốt rồi. Gia hoà vạn sự hưng, tuy ở trong phủ con người không nhiều lắm, nhưng vẫn phải đề phòng sinh loạn.”

Thục Quý phi biết Bùi Thanh Thù còn có việc, sau khi dặn dò Bùi Thanh Thù thêm hai câu thì để hắn quay trở về.

Sau khi rời khỏi Quỳnh Hoa cung, Bùi Thanh Thù cũng không lập tức hồi phủ, mà bớt chút thời gian đến Khánh Ninh cung.

Dưới gối Hoàng đế có tổng cộng mười bốn người con trai, có thể không chút khoa trương mà nói, năm đó Khánh Ninh cung chính là nơi náo nhiệt nhất ở trong cung. Nhưng hiện tại, mười bốn đứa con trai của Hoàng đế đã chết hai, mặt khác đã có mười một người ra cung dựng phủ. Còn duy nhất một người ở đây chính là thập tứ nhỏ tuổi nhất.

Hoàng đế vô cùng sủng ái Thập tứ, nhưng từ Càn Nguyên điện đến Khánh Ninh cung, cũng không thuận tiện như từ Càn Nguyên điện trực tiếp đến Chung Linh cung.

Cho nên có một lần Hoàng đế nhắc qua với Lệ Phi, nói là dù sao trong Chung Linh cung cũng không có người ngoài, không bằng đưa tiểu nhi tử đến Chung Linh cung ở.

Bị Lệ Phi quyết đoán cự tuyệt.

Khiến Hoàng đế không nghĩ đến chính là, ngay cả bản thân Thập tứ cũng không muốn ở lại Chung Linh cung.

Tuy nói hiện tại Khánh Ninh cung rất lớn, rất rộng, thiếu niên mười bốn tuổi có đôi khi cũng sẽ cảm thấy tịch mịch. Nhưng hắn đã quen sống như vậy, có thói quen tự mình là chủ.

Bây giờ lại muốn hắn giống như một đứa trẻ, trở về Chung Linh cung, mỗi ngày bị phụ hoàng, mẫu phi còn có dì trông nom, ngược lại Thập tứ sẽ cảm thấy không quen.

Tuy nhiên hậu quả của việc không ai quản hắn chính là…

Bùi Thanh Thù nhìn đứa trẻ mập mạp trắng trắng mềm mềm trước mắt, đột nhiên không biết mở miệng từ đâu cho tốt.

Hắn suy nghĩ, vẫn là nên hỏi từ việc học tập thì hợp lý hơn, rồi hỏi gần đây Thập tứ đã học được những gì.

Vẻ mặt Thập tứ khổ não nói: “Ca ca, vẫn là các huynh lúc trước hạnh phúc hơn. Hiện tại ở Trường Hoa điện đọc sách chỉ có một mình ta là Hoàng tử, còn lại tất cả đều là cháu trai của ta. Xấu hổ nhất chính là Kính Văn nhà Nhị Hoàng tử và Kính Chương nhà Đại Hoàng tử, hai đứa cháu trai này còn lớn hơn ta mấy tháng. Ta làm thúc thúc, một khi thi cử không đạt liền bị các tiên sinh phê bình, thật là làm

ta sắp bị tra tấn sắp chết.”

Bùi Thanh Thù nhìn cái mặt trước mắt nhăn nhó như cái

bánh bao, không nhịn được liền bật cười.

Thật vậy, năm đó chính là Bùi Thanh Thù và các huynh đệ cùng nhau học tập. Từ sau khi Thập tam Hoàng tử đại hôn rồi xuất cung, chỉ còn lại một mình Thập tứ địa diện cho các Hoàng tử, một mình phấn đấu ở Trường Hoa điện.

Từ Hoàng trưởng tôn đến trưởng tử Kính Phong của Thất Hoàng tử, trước mắt có mười một đứa cháu trai cùng Thập tứ học tập. Rõ ràng là đồng môn, những bạn học khác đều là huynh đệ tương xứng, đến phiên Thập tứ thì lại thành “Thập tứ thúc”…

Trường hợp này… Ngẫm lại cảm thấy vô cùng buồn cười.

Thập tứ cảm thấy bản thân mình bi thảm như vậy, Bùi Thanh Thù còn cười, liền chu chu miệng nhỏ, buồn bực nói: “Ca ca xấu”.

Bùi Thanh Thù nhịn cười kéo Thập tứ đến gần mình, trấn an hắn nói: “Ngươi thử suy nghĩ theo một góc độ khác. Lúc ta đi học, ta là người nhỏ nhất trong Trường Hoa điện, ai cũng ỷ thế lớn hơn ta, khi dễ ta. Nhưng ngươi thì không giống, ngươi là Hoàng thúc của bọn họ, có tiểu tử thúi nào dám trêu chọc ngươi chứ?”

“Thật sự.” Thập tứ nghĩ đến ngày thường những người đó nịnh hót mình như thế nào, thì cười vô cùng vui vẻ, những phiền não vừa rồi trở thành hư không: “Nhưng mà ca ca, cũng không phải tất cả mọi người đều đối tốt với ta. Kính Văn nhà Nhị Hoàng huynh, còn có Kính Tiêu nhà Tứ Hoàng huynh, hai người bọn họ vô cùng hống hách, căn bản là không để vị Hoàng thúc như ta vào trong mắt.”

Kính Văn là thứ trưởng tử của Nhị Hoàng tử, lớn hơn Thập tứ gần một tuổi. Ngọai trừ thân phận ra, thì Kính Văn chính là Hoàng trưởng tôn lớn tuổi nhất trong những Hoàng tôn đồng lứa, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo.

Còn Kính Tiêu, Kính Tiêu là đích trưởng tử của Tứ Hoàng tử, Bùi Thanh Thù có nhiều cơ hội tiếp xúc qua với hắn. Ít nhất ở trước mặt Bùi Thanh Thù, cho đến bây giờ Kính Tiêu chưa từng có một lần bất kính.

“Có phải tại ngươi đi học lười biếng, sau khi tan học lại không hoàn thành tốt bài tập mà tiên sinh giao cho, cho nên Kính Tiêu mới không thích ngươi?” Thập tứ không nói lời nào, chỉ chột dạ nhìn Bùi Thanh Thù cười: “Hề hề, hề hề…”

“Ngươi nha.” Bùi Thanh Thù lắc đầu nói: “Như vậy đi, khi quay về ta sẽ tìm cho ngươi một thư đồng có học vấn tốt. Ta không có thời gian giúp ngươi học phụ đạo, kêu hắn đến đốc thúc ngươi một chút.”

“Ca…” Thập tứ vừa nghe Bùi Thanh Thù muốn tìm người đến giám sát việc học tập của hắn, liền cảm thấy đau đầu, chộp lấy cánh tay Bùi Thanh Thù làm nũng: “Không cần đâu, người ta đã có hai thư đồng, chỗ này của ta không thiếu người.”

Thư đồng của Thập tứ một người xuất thân Lâm gia, là cháu ngoại trai của Bùi Thanh Thù và Thập tứ; một người khác xuất thân An gia, là thân thích bà con xa của nhà ngoại nhà mẹ đẻ của bọn họ.

Bùi Thanh Thù định đưa cho Thập tứ một đứa trẻ làm bạn đọc, là con trai độc nhất của muội muội ruột Vĩnh Xương Bá và Lư Duy – Lư Thiệu.

Lư Duy và Mạnh thị hồi kinh, có thể nói chủ yếu là vì tìm cho con trai của bọn họ một hoàn cảnh học tập giáo dục tốt.

Thế nhưng nhà mẹ đẻ Mạnh thị là Vĩnh Xương Bá phủ, phong cách học tập thật sự chẳng ra gì. Sau khi học xong Lư Duy dạy vỡ lòng, Lư Duy liền nhờ mối quan hệ của Bùi Thanh Thù đưa Lư Thiệu vào Phó gia gia học đọc sách.

Nhưng xu thế phát triển trước mắt của Phó gia là trọng võ khinh văn. Hơn nữa Lư Thiệu không phải đứa nhỏ của Phó gia, khó tránh khỏi lão sư sẽ không quan tâm, cho nên Lưu Duy và Bùi Thanh Thù vẫn luôn cân nhắc, tìm cho Lư Thiệu một nơi càng tốt hơn.

Có thể tiến cung làm bạn đọc của Hoàng tử, là vinh quang mà người bình thường khó có thể với tới. Hơn nữa hoàn cảnh dạy học và điều kiện của tiên sinh trong cung đều tốt hơn nhiều so với bên ngoài.

Bùi Thanh Thù nghĩ, Lư Thiệu biết được nhất định sẽ rất vui mừng.

“Nghe lời, ca tìm thư đồng cho ngươi chính là con trai của Lư tiên sinh. Ngươi có còn nhớ Lư tiên sinh không? Đấy là người quen cũ của mẫu phi, là vị đã dạy ta đánh đàn. Nếu như mẫu phi nghe được việc này, nhất định cũng sẽ vô cùng vui mừng.”

Thập tứ sợ nhất chính là Lệ Phi, nghe Bùi Thanh Thù nhắc đến Lệ Phi, Thập tứ chỉ có thể phồng má phồng miệng, thành thật đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play