Bùi Thanh Thù đi rồi, Thập Tứ vẫn muốn ở lại dùng bữa tối cùng Hoàng đế, thật không nghĩ tới Hoàng đế trước giờ luôn yêu thương hắn nhưng lại muốn hắn về trước.
Thập Tứ thương tâm mà rời đi.
Lệ Phi thấy dáng vẻ này của Hoàng đế, liền đoán ra hắn có chuyện muốn nói, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Hoàng đế trầm mặc một chút, nói: “Hai ngày này luôn có người đề cập với Trẫm chuyện lập Hậu. Trẫm luôn mượn cớ chiến sự, chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Chẳng qua sợ đến khi chiến sự kết thúc sẽ không thể trì hoãn nữa.”
Sau khi Hoàng hậu qua đời, Hoàng đế sớm đoán được triều đình sẽ thúc giục hắn lập tân Hậu. Mặc dù bây giờ đã đến lúc cần thiết, nhưng trong lòng Hoàng đế vẫn cảm thấy vô cùng bực bội.
Có lẽ nhờ trời cao chiếu cố cho hắn gặp được một vị mỹ nhân khó tìm, dù đã làm
mẹ của ba đứa con, nhưng trên người nàng cũng không hề để lại bất cứ dấu vết nào của năm tháng.
Mỗi một lần giơ tay nhấc chân, trên người Lệ Phi đều toát ra phong thái khuynh quốc khuynh thành của đại mỹ nhân. Tuy không trẻ tuổi như Chung thị, nhưng vẫn mang một loại phong tình khác.
Chỉ cần ở cùng Lệ Phi, ánh mắt Hoàng đế sẽ không tự chủ được mà dán lên người nàng.
Sau khi Lệ Phi nghe Hoàng đế nói xong, nhàn nhạt nói: “À, Hoàng thượng nghĩ muốn lập ai?”
Thần sắc Hoàng đế chuyên chú nhìn Lệ Phi, nghiêm túc nói: “Trẫm muốn lập nàng làm Hậu.”
Lệ Phi nghe được câu này liền cười, không phải vì cảm thấy vui vẻ, mà là cảm thấy rất buồn cười: “Hoàng thượng nói đùa cái gì vậy? Thần thiếp từ trên xuống dưới chỗ nào có được dáng vẻ của Hoàng hậu chứ?”
Hoàng đế nhìn Lệ Phi, tình ý chân thành mà nói: “Nhưng ở trong lòng Trẫm, chỉ xem mỗi mình nàng là thê tử.”
Bởi vì biết rõ Hoàng đế thật lòng, giọng điệu Lệ Phi cũng không hề mang ý giễu cợt châm chọc nào, mà là tâm bình khí hòa nói: “Hoàng thượng trước đây đã có thê tử, hơn nữa còn là nhất quốc chi mẫu. Tính tình thiếp xưa nay ngang bướng, đối với những việc trong hậu cung càng không có hứng thú. Hoàng thượng cần gì phải chống lại cả thiên hạ mà lập ta làm Hậu?”
“Trẫm nghĩ rằng, nói thế nào thì nàng cũng đã vì trẫm sinh hai Hoàng tử một Hoàng nữ, là phi tần có nhiều con nhất hậu cung, đây cũng có thể xem là một lý do tốt đúng không?”
Lệ Phi lắc đầu nói: “Trên thiếp còn có một vị Hoàng Quý phi, hai vị Quý phi, họ đều xuất thân hiển hách. Nếu nay Hoàng thượng bỏ qua bọn họ mà lập thiếp làm Hậu, bọn họ nhất định sẽ xem thiếp như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Hoàng thượng người có thể bảo vệ ta một lúc, nhưng có thể bảo vệ ta một đời sao?”
Hoàng đế không thể không thừa nhận, lời Lệ Phi nói rất có lý. Không nói đến chuyện Hoàng đế có thể bảo vệ Lệ Phi cả đời hay không, cứ xem hiện tại, Hoàng đế năm nay đã gần năm mươi tuổi, Lệ Phi so với hắn thì nhỏ hơn mười tuổi, sau này Hoàng đế nhất định sẽ ‘đi’ sớm hơn Lệ Phi.
“Chuyện này, Trẫm nghĩ là vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút.” Hoàng đế thật sự rất yêu Lệ Phi, cho nên hắn tình nguyện tôn trọng suy nghĩ của Lệ Phi, không vì yêu thích nhất thời của bản thân mà đẩy Lệ Phi vào tình thế nguy hiểm.
Nhưng nếu nhất định phải lập người khác làm Hậu, Hoàng đế chắc chắn sẽ chọn một người không bao giờ làm hại đến Lệ Phi.
................
Chớp mắt, đích trưởng tử của Bùi Thanh Thù đã đầy tháng.
Nếu không phải do lúc này chiến sự ở tiền tuyến đang căng thẳng, Bùi Thanh Thù nhất định sẽ làm nhiều thêm mấy bàn, rầm rộ chúc mừng một lần.
Nhưng vào lúc chuẩn bị yến tiệc, Tống thị đã nhắc nhở hắn và Chung thị, tiệc đầy tháng không thể làm quá phô trương. Bằng không sẽ có người mượn cơ hội tố cáo, lợi bất cập hại.
Trước ngày đầy tháng của Đông nhi, Tống thị còn chưa hết thời gian ở cữ, cho nên tiệc mừng đầy tháng đều do Chung thị sắp xếp. Đây cũng là việc lớn cuối cùng mà Chung thị làm sau khi Tống thị sinh con, sau này nàng phải chuyển giao mọi việc trong phủ trả lại cho Tống thị.
Tuy rằng Chung thị không có xuất thân danh môn, nhưng mẫu thân nàng xuất thân từ Thừa Ân công phủ, bản thân nàng lại là đích trưởng nữ trong nhà, từ nhỏ đã cùng Tả thị học cách quản gia. Lần đầu làm những chuyện này, tuy không thể nói là hoàn mỹ, nhưng cũng không hề xảy ra sai sót, Tống thị đối với nàng rất cảm kích.
Ngày đầy tháng của Đông nhi, ngoại trừ huynh đệ đồng liêu của Bùi Thanh Thù, người nhà Tống gia và Phó gia, thì còn có Lâm gia đến nữa.
Có lẽ là do Bùi Thanh Thù có hợp tác với Công Tôn thượng thư, nên Công Tôn phu nhân đã đích thân đến Hằng vương phủ chúc mừng, khiến không ít người bàn tán.
Người trong thành đều biết, Công Tôn phu nhân chính là một người vô cùng bận rộn, đã vậy còn nổi tiếng khó mời.
Nhưng mà, con trai duy nhất của Công Tôn tiên sinh đã từng là thư đồng của Bùi Thanh Thù, rất nhiều người suy đoán, Công Tôn gia làm như vậy là muốn thắt chặt quan hệ với Bùi Thanh Thù.
Mấy vị phu nhân ở các phủ, khi ra ngoài giao thiệp đều sẽ dẫn theo con gái hoặc con dâu. Công Tôn phu nhân không có con gái, con trai lại chưa có vợ, nên mới dẫn theo Tả tam cô nương cùng tới dự tiệc.
Khi Tả tam cô nương xuất hiện, không tránh khỏi có người ở sau lưng nàng bàn luận vài câu, nói nàng mệnh khổ này nọ. Cũng có người bắt đầu trách đến chỗ Thừa Ân công phu nhân: “Nói ra cũng không biết Thừa Ân công phu nhân đang nghĩ gì nữa, cô nương nhà người ta chẳng qua là không có vị hôn phu thôi mà, cứ cho là muốn nể mặt Tạ gia, qua một hai năm lại tính đến chuyện nghị thân cũng được mà. Đằng này chuyện đã qua lâu lắm rồi cũng không để cho cô nương người ta tính toán việc hôn nhân, còn bắt cô ấy xuất đầu lộ diện, thật là...”
Cũng có người khác sáng suốt hơn chút, đưa ra ý kiến phản bác: “Cô nương nhà người ta tính toán ra sao, cũng là chuyện của người ta, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta lo làm cái gì?”
“Có điều, ta thấy tinh thần của Tả Tam cô nương khá tốt, nghe nói gần đây thường ở chỗ Công Tôn thượng thư. Các người nói xem, có khi nào nàng ấy và con trai Công Tôn phu nhân, Công Tôn Minh....”
Đủ loại tin đồn nhảm nhí, gần đây Tả tam cô nương cũng nghe được ít nhiều.
Lúc ban đầu nàng cũng rất để ý ánh nhìn của người khác, nhưng lâu dần rồi, Tả Tam cô nương phát hiện bản thân không lấy chồng cũng là một việc khá vui vẻ, liền không để những lời bàn tán đó ở trong lòng nữa.
Ngồi bên trái Tả Tam cô nương là Công Tôn phu nhân, bên tay phải là Dung thị, thê tử của Phó Húc.
Tuổi nàng và Dung thị xấp xỉ nhau, lúc nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ có thể xem là rất tốt.
Cho nên đối với Dung thị, Tả Tam cô nương cũng có một chút hiểu biết.
Nàng nhìn qua cảm thấy hình như Dung thị có tâm sự, giống như nàng ấy đang thấp thỏm, đứng ngồi không yên.
Nhưng Tả Tam cô nương không trực tiếp hỏi, mà là khéo léo quan tâm: “Lam tỷ tỷ làm sao vậy, thấy trong người không thoải mái sao?”
Dung thị lắc đầu, miễn cưỡng cười đáp: “Không sao cả, chắc là do Huy nhi nghịch ngợm, ồn ào khiến ta ngủ không đủ giấc.”
Con trai lớn của Dung thị và Phó Húc đã hơn một tuổi. Tả Tam cô nương từng gặp qua vài lần, thập phần yêu thích.
Chẳng qua Tả Tam cô nương biết, lời Dung thị nói với nàng không phải thật.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Chung thị ra ngoài tiếp đãi quan khách, sắc mặt Dung thị càng thêm mất tự nhiên.
Chẳng qua, nếu Dung thị đã không muốn nói, Tả Tam cô nương cũng không muốn cưỡng cầu. Tuy quan hệ giữa nàng và Dung thị không tệ, nhưng nàng với Chung thị nói thế nào cũng là biểu tỷ muội, nên thân thiết với nhau hơn một chút. Cho nên Tả Tam cô nương dự định chờ sau khi tiệc đầy tháng kết thúc sẽ một mình đi tìm Chung thị tâm sự.
Sau khi tan tiệc, Tả Tam cô nương nói với Công Tôn phu nhân một tiếng, sau đó đi hậu viện tìm Chung thị.
Kết quả nàng chưa kịp đi đã bị đại tỷ trong nhà lôi kéo đi Chương Lan các ngắm con trai Bùi Thanh Thù.
Thời điểm vừa khai tiệc, dưới sự sắp đặt của Tống thị, nhũ mẫu đem Đông nhi ra cho mấy vị quan khách nhìn một lần. Có điều khách khứa quá đông, sợ dọa đến đứa trẻ, cho nên nhũ mẫu rất mau đã ôm trở về.
Một vài bằng hữu quan hệ thân thích đều đợi đến khi tan tiệc mới một mình đi nhìn đứa trẻ.
Là đại tẩu của Tống thị, Tả Đại cô nương cũng không cần xuất phát từ mục đích cá nhân mới đi nhìn Đông nhi, mà là muốn sau khi thăm xong, kể lại cho tất cả mọi người trong Tống phủ nghe Tống thị đã sinh con như thế nào. Bằng không lỡ như bị hỏi đến, nàng ta cái gì cũng không biết thì thật sự vô cùng xấu hổ.
Lúc Tả Tam cô nương còn nhỏ, quả thật đã từng nảy sinh một ít hảo cảm với Bùi Thanh Thù. Có điều Bùi Thanh Thù đã khéo léo từ chối nàng, sau đó cưới Tống thị, từ lúc đó Tả Tam cô nương đã không còn ôm bất kỳ ý niệm gì không nên có đối với Bùi Thanh Thù.
Bởi vì nàng biết, giữa hai người bọn họ không có khả năng.
Cũng không biết tại sao, lúc này khi nhìn thấy Đông nhi, trong lòng nàng có một chút xót xa không nói nên lời.
Cuộc sống như Tống thị lúc này, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Đáng tiếc cả đời nàng sẽ không bao giờ có được cuộc sống như vậy.
Cảm xúc phiền muộn tới nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi đến Chương Lan các, nàng nhanh chóng cân bằng cảm xúc của bản thân.
Chung thị lấy chồng đã hơn nửa năm, ngoại trừ lúc đứng bên ngoài tiễn Chung thị vào phủ ra, đây vẫn là lần đầu tiên Tả Tam cô nương đến Hằng vương phủ.
Bỏ qua việc Tả Tam cô nương chưa xuất giá, chỉ nói chuyện một năm trước, trong kinh thành xảy ra quá nhiều chuyện cũng đã khiến cho nữ tử các phủ không dám ra cửa. So với dạng người không mời tự đến, đã vậy còn gây chuyện sinh sự như Uông Gia Ý, thì Tả Tam cô nương đúng là một đóa hoa tuyệt vời trong số các nữ tử quý tộc.
Điều làm Tả Tam cô nương không ngờ đến là, trước cửa Lưu Quang các nàng nhìn thấy Dung thị vội vàng ra ngoài.
Nàng còn tưởng rằng Dung thị đã rời đi rồi, sao bây giờ vẫn còn ở chỗ Chung thị chứ?
Nhưng Tả Tam cô nương cũng không gọi Dung thị lại. Sau khi vào Lưu Quang các, nàng mới hỏi Chung thị: “Diệu Châu, vừa rồi Lam tỷ tỷ tới thăm muội sao?”
Chung thị nhẹ nhàng gật đầu,sắc mặt hình như không tốt lắm.
“Sao vậy, giữa hai người các người có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, Lam tỷ tới xin lỗi ta thôi.” Chung thị do dự một chút, vẫn quyết định nói ra chuyện mình ở Kính Bình bá phủ chịu nhục cho Tả Tam cô nương nghe.
Tả Tam cô nương vừa nghe liền nhíu mày: “Uông Gia Ý lần này thật quá đáng! Ỷ vào bản thân là nữ nhi của Anh Quốc công là có thể tùy tiện chà đạp người khác sao? Lần sau nếu gặp được nàng ta, ta nhất định giúp muội ra mặt!”
Chung thị không có tỷ tỷ ruột, có một biểu tỷ như Tả Tam cô nương thì liền thân thiết giống như tỷ muội ruột. Nghe Tả Tam cô nương nói như vậy, Chung thị nhịn không được đỏ hoe hốc mắt: “Dao tỷ tỷ, có lời này của tỷ là đã đủ lắm rồi, bây giờ Anh Quốc công phủ lớn mạnh, tỷ cũng không cần vì ta mà đắc tội nàng ta.”
Tả Tam cô nương trầm mặc, sau đó nói với Chung thị: “Nhưng về phía Lam tỷ tỷ, muội cũng đừng để ở trong lòng. Tỷ ấy và ta không giống nhau, dù sao cũng là nữ tử đã lập gia đình, lo lắng nhiều hơn người khác mà thôi. Có một số việc, trong lòng muội hiểu rõ là tốt rồi.”
Vốn dĩ Tả Tam cô nương luôn hâm mộ cuộc sống như Tống thị, lúc này bỗng nhiên cảm thấy làm một người vô tâm vô phổi cũng không tệ.
Dù sao Thừa Ân công phủ cũng đã biết Tả gia đã không còn địa vị, mọi thứ đều tùy ý nàng, Tả Tam cô nương không lo lắng sau này sẽ ra sao.
Chung thị gật đầu nói: “Tỷ tỷ yên tâm, trước giờ muội chưa từng có ý trách Dung tỷ tỷ. Oan có đầu, nợ có chủ, là Uông thị kia ức hiếp người khác. Muội cũng không có ý định tìm Uông thị trả thù ー Uông gia kiêu ngạo như vậy, sớm muộn cũng sẽ có ngày phải chịu báo ứng.”
Trong lòng Chung thị chắc chắn Uông Gia Ý kia sẽ gặp xui xẻo, nhưng không nghĩ tới báo ứng lại đến nhanh như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT