Toàn Hoàng Quý phi vẫn còn tiếp tục mắng hắn: “Con thích mỹ nhân, chờ sau khi lên làm Thái tử, làm Hoàng đế, muốn mỹ nhân như thế nào mà không có? Muốn cướp nữ nhân của đệ đệ con, chờ đến khi con ngồi ổn định trên ngôi vị Hoàng đế không được sao? Còn hiện tại, con không có cái gì cả, thế mà dám chiếm tiện nghi Trắc phi của người ta giữa ban ngày. Rốt cuộc con hồ ly tinh kia có dáng vẻ như thế nào mà khiến con có thể hồ đồ như thế?”
“Mẫu phi, nhi tử biết sai rồi, thật sự đã biết sai rồi.” Nhị Hoàng tử ủ rũ cụp đuôi nói: “Không phải tại khi đó con uống thêm hai ly rượu sao? Lại bị một ca kĩ gợi lên hứng thú cho nên mới nhất thời hồ đồ…”
Toàn Hoàng Quý phi thấy thái độ của hắn thành khẩn, lại thật sự nhận thức sai lầm của bản thân, giọng điệu thoáng hoà hoãn một ít: “Con biết sai là tốt rồi. Trước kia con làm chuyện hoang đường thì không sao nhưng dù gì Chung thị cũng không phải một thiếp thất bình thường, mà là Trắc phi, con dâu chính thức được ghi vào ngọc điệp hoàng gia. Một khi chuyện con chiếm đoạt nàng bị truyền ra ngoài, trước không nói phụ hoàng con và Tông Chính tự sẽ xử phạt như thế nào thì danh tiếng của con ở bên ngoài chắc chắn đã không thể cứu vãn được nữa, mẫu phi tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như thế xảy ra.”
Nhị Hoàng tử biết chuyện bản thân mình đuối lý, cho nên ôn tồn chấp nhận, không dám cãi lại một lời nào.
Chuyện cãi nhau như thế này, khi hai bên đều nói mới có thể ồn ào hơn. Toàn Hoàng Quý phi thấy nhi tử của mình cũng đã sắp ba mươi tuổi nhưng vẫn nghe lời nàng như vậy, tức giận trong lòng cũng vơi đi không ít, nghiêm túc nhìn Nhị Hoàng tử đưa ra chủ ý: “Tuy nói con chưa có chiếm được chút tiện nghi nào từ Trắc phi của lão Thập nhị nhưng sự thật là chuyện này con đã làm không đúng. Chút nữa sau khi xuất cung, con cũng đừng quan tâm gì đến thể diện, nhanh chóng đến xin lỗi, chỉ cần khiến lão Thập nhị cần mặt mũi, lên tiếng đồng ý sẽ không nói chuyện này ra ngoài là được.”
Phải cúi đầu trước vị đệ đệ nhỏ hơn mình mười tuổi, trong lòng Nhị Hoàng tử vô cùng khó chịu nhưng hắn cũng biết, hiện tại nhược điểm của mình đang nằm trong tay người ta, nghĩ đến tương lai của bản thân Nhị Hoàng tử không thể không làm như vậy.
“Con nhớ kỹ, lúc đến nhận lỗi với lão Thập nhị, thái độ phải tốt vào.” Toàn Hoàng Quý phi không yên tâm, dặn dò: “Đừng để chuyện xin lỗi không thành mà còn đắc tội thêm với người ta. Con đừng quên, hắn là người của lão Tứ, nếu hắn thật sự lợi dụng chuyện này để đối phó với con thì chúng ta căn bản không thể nói rõ được với người trong thiên hạ.”
Nghe lời này của Toàn Hoàng Quý phi, trong lòng Nhị Hoàng tử cảm thấy không vui: “Nhưng con không có thật sự ngủ với nữ nhân của hắn, đến sờ còn chưa sờ được nữa, sao lại không thể nói rõ với người trong thiên hạ chứ?”
Toàn Hoàng Quý phi hận rèn sắt không thành thép, nói: “Con thật ngốc! Nếu bọn người lão Tứ vì đối phó với con mà nói là con sờ soạng người ta, ngủ với người ta thì sao? Vị Trắc phi kia của hắn không còn là xử nữ, con có thể nói rõ ràng được không?”
Lúc này Nhị Hoàng tử mới miễn cưỡng đáp ứng.
Toàn Hoàng Quý phi nhìn dáng vẻ không biết cố gắng của nhi tử, vốn trong lòng vô cùng bực bội nhưng đột nhiên trong đầu nàng loé lên tia sáng, nảy ra một kế: “Đúng rồi, không phải chúng ta còn đang lo không tìm được sai lầm của lão Tứ sao? Nếu là xuất phát từ nữ nhân thì… có khả năng hay không?”
Nhị Hoàng tử nghe thế thì cười, hắn cảm thấy mẫu phi của hắn bị chọc giận đến hồ đồ rồi: “Mẫu phi, chuyện này chỉ sợ không thể thực hiện được. Lão Tứ có tiếng là người không gần nữ sắc, nghe nói lúc hắn thẩm tra, xử lý án làm rối loạn kỉ cương ấy, luôn một lòng một dạ muốn phá án, đến mức không bước chân vào hậu viện. Người như vậy sao có thể phạm sai lầm trên người nữ nhân chứ?”
“Hừ, ta thấy chưa chắc. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lão Tứ cũng không phải thánh nhân. Hắn không vào hậu viện, chỉ có thể nói là do nữ nhân hắn thích không ở trong hậu viện.”
Khi Toàn Hoàng Quý phi suy nghĩ thường không thích có người khác quấy rầy. Thấy Nhị Hoàng tử ngây ngốc nhìn mình, Toàn Hoàng Quý phi không kiên nhẫn nói: “Được rồi, chuyện này để ta suy nghĩ lại, con nhanh chóng xuất cung đến Hằng Vương phủ xin lỗi đi.”
Nhị Hoàng tử rất nghe lời Toàn Hoàng Quý phi, sau khi từ Cẩn Nhân cung đi ra, hắn mang theo chút lễ vật, ngựa không ngừng vó đến Hằng Quận Vương phủ.
Khi hắn đến, Bùi Thanh Thù còn đang đang trên đường từ An Quận Vương phủ hồi phủ.
Tống thị không nắm rõ chuyện xảy ra giữa Nhị Hoàng tử và Bùi Thanh Thù, nghe nói Khang Quận Vương đến thì rất tò mò. Hôm nay cũng không phải ngày lễ gì, không biết vì sao vị Nhị Hoàng huynh từ trước đến nay không hề có chút liên lạc gì với Bùi Thanh Thù tự nhiên bây giờ lại đến tận cửa.
Thế nhưng bụng Tống thị quá lớn, không tiện gặp khách, nàng cân nhắc một chút, cảm thấy không có sự cho phép của Bùi Thanh Thù thì không nên dễ dàng để người khác vào phủ, vì thế sai người nói với Nhị Hoàng tử rằng Bùi Thanh Thù không có nhà, mời hắn trở về trước.
Nhị Hoàng tử nghe người ta nói qua, Bùi Thanh Thù có tiếng là thích ở nhà. Đừng nói là những nơi trăng hoa, ngay cả tửu lầu, diễn lâu Bùi Thanh Thù cũng rất ít đến, mỗi ngày có thời gian nhàn rỗi đều tranh thủ chạy về nhà.
Cho nên lúc này Tống thị nói Bùi Thanh Thù không có nhà, Nhị Hoàng tử không tin, còn tưởng là Bùi Thanh Thù đang tức giận, chặn hắn chặn lại ngoài cửa, cố ý khiến hắn mất mặt.
Nhị Hoàng tử nghĩ đến đây thì cảm thấy rất tức giận, hắn đã hạ mình tự đến cửa xin lỗi, tiểu tử này còn không cho hắn bậc thang bước xuống, thật là đáng giận!
Nhưng khi nhớ đến những lời mẫu phi nói, Nhị Hoàng tử lại cảm thấy vì vị trí Thái tử, hắn vẫn nên nhịn một chút, không nên chọc giận Bùi Thanh Thù thêm, đến lúc đó lại phiền phức hơn.
Suy nghĩ vì đại kế cho nên Nhị Hoàng tử nén giận trả lời quản gia Phó Thuận, không sao cả, hắn có thể chờ ở cửa đến khi Bùi Thanh Thù trở về.
Nếu Bùi Thanh Thù đã nói bản thân hắn không có trong phủ, như vậy thì cũng không thể nào xảy ra chuyện một lát sau hắn bị Nhị Hoàng tử làm cảm động nên vào phủ được, như thế khác nào tự vả vào mặt mình.
Nhị Hoàng tử tưởng rằng hắn ở trước cửa phủ chờ trong chốc lát có thể khiến Bùi Thanh Thù nguôi giận. Sau đó ngày mai lại quay lại xin lỗi, như vậy chắc hẳn Bùi Thanh Thù sẽ không nắm lấy nhược điểm của hắn mãi không chịu buông.
Nhưng Nhị Hoàng tử không ngờ tới chính là hắn mới đứng chưa được bao lâu thì đã thấy cỗ kiệu của Bùi Thanh Thù từ bên ngoài trở về phủ, xem ra vừa rồi là thật sự không có ở nhà.
Nhị Hoàng tử không rảnh lo nghĩ nhiều, lập tức nắm lấy cơ hội kêu lên: “Thập nhị đệ!”
Bởi vì hiện tại là mùa đông, trời rất lạnh nên Bùi Thanh Thù ra ngoài không cưỡi ngựa mà dùng noãn kiệu. Loại kiệu này không lớn không nhỏ, có thể thuận lợi ra vào cửa chính của Hằng Quận Vương phủ, cho nên nếu không phải Nhị Hoàng tử chặn trước cửa lớn thì noãn kiệu của Bùi Thanh Thù sẽ được đưa trực tiếp đến cửa phòng mới dừng lại.
Nhị Hoàng tử đợi ở cửa chính nhà mình, đương nhiên Bùi Thanh Thù đã nghe hạ nhân bẩm báo từ trước nhưng mà hắn cố ý làm như không biết, chờ đến khi Nhị Hoàng tử gọi hắn hai lần, hắn mới cho người dừng kiệu lại.
Thấy Bùi Thanh Thù không có ý xuống kiệu nghênh đón Nhị Hoàng tử, Tiểu Đức Tử lanh trí vén màn cửa sổ lên.
Bùi Thanh Thù hỏi: “Trời đã sắp tối, lúc này Nhị Hoàng huynh đến đây có chuyện gì không?”
Nhị Hoàng tử thấy Bùi Thanh Thù không chịu xuống kiệu nói chuyện với mình, hận đến ngứa răng ngứa lợi, nhưng chỉ có thể cố nén giận nói: “Hôm qua, ta uống hơi nhiều rượu nên mạo phạm…”
Nhị Hoàng tử đảo tròng mắt nhìn sang người bên cạnh, cười nói tiếp: “Mạo phạm Thập nhị đệ cho nên hôm nay, ta đến nhận lỗi với đệ.”
Bùi Thanh Thù liếc mắt nhìn sang lễ vật bên cạnh một cái, lạnh mặt nói: “Lời xin lỗi của Nhị hoàng huynh đệ nhận, còn mấy thứ kia thì không cần tặng, hoàng huynh nên cầm về đi.”
Nhị Hoàng tử vội nói: “Như thế sao được? Đều là huynh đệ cùng một nhà, Thập nhị đệ cũng đừng khách sáo với ta.”
Bùi Thanh Thù sợ hắn bám dính lấy mình nên đành phải bất đắc dĩ nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, đệ có chút việc nên không thể giữ Nhị hoàng huynh ở lại.”
Nhị Hoàng tử vốn tưởng rằng bản thân mình có thể bớt một bữa cơm nhà, hoặc tốt xấu gì cũng phải được mời vào Hằng Vương phủ uống một ly trà, nào ngờ Bùi Thanh Thù cứ thế nhẹ nhàng đuổi hắn về.
Nhị Hoàng tử tức muốn chết, thiếu chút nữa là phát tác ngay tại chỗ.
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thập nhị đệ đúng thật là người bận rộn, đây là vừa mới từ chỗ nào trở về? Là từ chỗ Tứ đệ về có phải không?”
Bùi Thanh Thù mỉm cười tỏ vẻ cam chịu.
“Cảm tình giữa Tứ đệ và Thập nhị đệ đúng thật là rất tốt, thật khiến người khác ngưỡng mộ.” Nhị Hoàng tử thật sự sợ bản thân mình không nhịn được chọc tiểu tử này tức giận nên giả lả cười nói: “Vậy ta đi về trước, nếu Thập nhị đệ có thời gian thì đừng ngại đến Khang Quận Vương phủ ngồi chơi.”
Bùi Thanh Thù vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn hắn cười ẩn ý, làm cho Nhị Hoàng tử lạnh cả sống lưng, nụ cười gượng trên mặt cuối cùng cũng không thể duy trì được, chỉ đành mang gương mặt xám xịt rời đi.
Sau khi vào phủ, Bùi Thanh Thù cho Phó Thuận kiểm tra những lễ vật Nhị Hoàng tử đưa đến, xác định bên trong không có thứ gì quan trọng hay bẫy rập thì mới để Phó Thuận xử lý sạch sẽ.
Đồ của lão Nhị, Bùi Thanh Thù hắn không dùng, hắn ngại bẩn.
Cơm chiều vẫn dùng ở trong phòng của Tống thị như trước, thấy Tống thị có chút tò mò sao Nhị Hoàng tử lại đột nhiên đến đây, Bùi Thanh Thù bèn mượn lời Nhị Hoàng tử nói với hắn, rằng hôm qua Nhị Hoàng tử uống say, mạo phạm đến Bùi Thanh Thù. Tống thị nghe xong cũng không quá để trong lòng.
Buổi tối Bùi Thanh Thù đi Lưu Quang các thăm Chung thị, tinh thần của nàng đã tốt lên không ít, không còn nơm nớp lo sợ giống như ngày hôm qua nữa. Thế nhưng ánh mắt dường như trở nên u buồn hơn rất nhiều, thoạt nhìn có chút buồn bực không vui.
Bùi Thanh Thù chỉ có thể đảm bảo với nàng về sau sẽ không để chuyện như thế này xảy ra nữa. Hắn sẽ tăng số lượng người hầu bảo vệ an toàn cho Chung thị.
Sau khi Hằng Quận Vương phủ xây xong, hiện tại trong phủ Bùi Thanh Thù đã có sáu mươi hộ vệ, chia làm hai đội thay phiên nhau bảo vệ an toàn cho Vương phủ. Thế nhưng Chung thị là nữ quyến, không thể nào luôn dẫn theo hộ vệ bên người, cho nên mới để Nhị Hoàng tử có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Bùi Thanh Thù định quay về sẽ nhờ Triệu Hổ giúp hắn lựa chọn vài tên thái giám thích hợp đưa đến Toàn Cơ đường dạy dỗ một chút, sau khi học được chút võ công sẽ trở về phủ phụ trách việc bảo vệ bên cạnh những nữ quyến ở trong phủ.
Tuy nói Tống thị và Chung thị không quen để thái giám bên cạnh nhưng bản thân Bùi Thanh Thù đã đích thân trải nghiệm, sẽ nhanh chóng hình thành thói quen thôi.
So với sự an toàn của các nàng thì một chút không quen ban đầu như thế này có tính là gì. Dù sao Bùi Thanh Thù huấn luyện thái giám cũng không phải muốn bọn họ hầu hạ sinh hoạt thường ngày của các nàng, chỉ là để phụ trách bảo vệ an toàn cho các nàng mà thôi.
Sau khi Chung thị nghe xong cũng yên tâm thêm một chút nhưng trong lòng nàng vẫn vô cùng áy náy, cảm giác như bản thân lại mang đến phiền phức cho Bùi Thanh Thù.
“Không đâu.” Mặt nàng tinh tế bóng loáng, Bùi Thanh Thù không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Diện mạo xinh đẹp như thế này cũng không phải lỗi của nàng.”
Chung thị nghe xong, có chút thẹn thùng rũ mắt xuống. Thấy thái độ của Bùi Thanh Thù đối với mình cũng không có gì khác với bình thường, thậm chí còn tốt hơn lúc trước, cuối cùng nỗi lo lắng như xoắn thành khúc bánh quai chèo trong lòng Chung thị mới được tháo gỡ không ít.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT