Edit: Chang Phi

Beta: Cát Sung dung

Trên thực tế, tuy Bùi Thanh Thù biểu hiện rất lý trí nhưng sau khi hắn biết chuyện thì rất muốn ấn Nhị Hoàng tử xuống đất đánh cho một trận.

Nhưng hắn biết bây giờ không thể làm như vậy.

Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, lúc hắn mới vừa dọn vào Khánh Ninh cung, Nhị Hoàng tử ngủ cùng cung nữ Tam Hoàng tử yêu quý nhất, Tam Hoàng tử đã đánh Nhị Hoàng tử một quyền ở trước mặt mọi người.

Lẽ ra cho dù là nam nhân nào gặp phải loại chuyện này cũng sẽ cực kì phẫn nộ, một quyền kia của Tam Hoàng tử thật ra là cũng ở bên trong tình lý.

Nhưng kết quả thế nào? Chỉ bởi vì Nhị Hoàng tử là huynh trưởng, Tam Hoàng tử là đệ đệ, cuối cùng hoàng đế vẫn là phạt quỳ hai huynh đệ bọn họ.

Tuy Nhị Hoàng tử cùng Toàn Quý phi bồi thường cho Tam Hoàng tử mấy cung nữ, nhưng "Người bị hại" Tam Hoàng tử này cũng không được chỗ tốt gì.

Đương nhiên, phân lượng của trắc phi Chung thị cùng cung nữ kia hoàn toàn khác nhau.

Nếu Bùi Thanh Thù khăng khăng muốn làm lớn việc này lên, Nhị Hoàng tử tất nhiên sẽ không chiếm được quả tốt gì, ấn tượng về hắn ở trong mắt hoàng đế cũng sẽ xuống dốc không phanh.

Phân tích từ góc độ ích lợi thì đây là một chuyện rất có lợi với Bùi Thanh Thù.

Nhưng Bùi Thanh Thù không thể đối xử với Chung thị như vậy.

Nếu Chung thị đã theo hắn thì nàng chính là nữ nhân của hắn, Bùi Thanh Thù có trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo vệ nàng, chứ không phải là vì chèn ép một người cạnh tranh vị trí Thái Tử mà đi hủy diệt cả đời của một nữ tử.

Như vậy thì quá tàn nhẫn.

Hôm nay nếu đổi lại là người như Nhị Hoàng tử hay Thập Hoàng tử, có lẽ sẽ không chút do dự lựa chọn hy sinh Chung thị, nhưng Bùi Thanh Thù tuyệt đối sẽ không.

Đây là nguyên tắc cùng điểm mấu chốt của hắn.

Nếu vì ngôi vị hoàng đế mà ngay cả điểm mấu chốt cuối cùng của chính mình cũng đánh vỡ thì có lẽ hắn cũng không khá hơn "Vua mất nước" được bao nhiêu.

Huống hồ chuyện trắc phi của mình bị người khác khinh bạc, sau khi truyền ra Bùi Thanh Thù cũng sẽ bị mất mặt. Nếu làm lớn chuyện lên thì về sau hắn đi đến đâu người khác cũng sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, nói trên đầu hắn đội nón xanh.

Cũng may Tề thị tới kịp thời, Chung thị cũng không bị thương tổn thực chất gì, chỉ là bị sợ hãi một chút mà thôi.

Sau khi Nhị Hoàng tử xin lỗi bọn họ, Bùi Thanh Thù lại trịnh trọng cảm tạ Tề thị rồi hồi phủ cùng Chung thị.

Tề thị nhìn bóng dáng Bùi Thanh Thù cùng Chung thị không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

Tuy trong chuyện này Chung thị là người bị hại, nhưng Tề thị hiểu biết nam nhân, biết các nam nhân sĩ diện thế nào.

Nàng sợ Bùi Thanh Thù sẽ vì chuyện này mà giận chó đánh mèo với Chung thị, thậm chí ở trong lòng tin tưởng chuyện ma quỷ của Nhị Hoàng tử, cảm thấy là Chung thị không giữ phụ đạo, câu dẫn Nhị Hoàng tử, như vậy ngày tháng tương lai của Chung thị sẽ rất khổ sở.

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để nàng lo lắng cho người khác.

Vừa rồi Tề thị dựa vào một lòng nhiệt huyết đứng ra giải vây cho Chung thị, nhưng hiện tại nàng bị ánh mắt âm trầm của Nhị Hoàng tử nhìn chằm chằm, Tề thị không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nàng sợ Nhị Hoàng tử dưới sự xúc động sẽ làm ra chuyện gì thương tổn mình nên nhanh chóng vội vàng rời đi.

......

Trên đường trở về phủ Hằng quận vương, Bùi Thanh Thù sợ Chung thị ở một mình sẽ suy nghĩ miên man nên ngồi chung một chiếc xe ngựa với nàng.

Chung thị như là bị sợ hãi, cuộn tròn ở trong một góc xe ngựa khóc trộm, thậm chí còn không dám khóc ra tiếng, sợ Bùi Thanh Thù nghe thấy phiền lòng sẽ tức giận với nàng.

Hiện tại Bùi Thanh Thù quả thật rất tức giận, nhưng không phải giận nàng mà là giận Nhị Hoàng tử.

Rõ ràng Nhị Hoàng tử biết Chung thị là nữ quyến của hắn nhưng vẫn không coi ai ra gì, căn bản là là không để Bùi Thanh Thù vào mắt.

Nghĩ như vậy, vẫn là do hắn không đủ cường đại.

Bùi Thanh Thù thật sự không dám tưởng tượng, nếu hôm nay không có Đại Hoàng tử trắc phi hỗ trợ, nếu Chung thị bất hạnh thất trinh...... Đến lúc đó sẽ thế nào.

Nếu thật sự xảy ra chuyện đó, cho dù hắn có thể liều mạng với Nhị Hoàng tử, nhưng Chung thị về sau phải làm thế nào bây giờ đây?

Cho dù Bùi Thanh Thù có thể không để bụng, thì Chung thị cũng sẽ bởi vì đủ loại đồn đãi vớ vẩn mà thống khổ cả đời, thậm chí là giống phần lớn nữ tử thất trinh, lựa chọn tự sát.

Bùi Thanh Thù vừa nghĩ liền cảm thấy trong lòng đau đớn.

Hắn vươn tay ra với Chung thị nói: "Lại đây."

Chung thị do dự nhìn hắn một cái, chậm rì rì mà dịch người lại gần Bùi Thanh Thù.

Sau khi Bùi Thanh Thù ôm nàng ôm mới phát hiện Chung thị không tự chủ được mà run rẩy cả người.

"Như vậy không được." Hắn hơi hơi nhíu mày, phân phó xa phu bên ngoài xe ngựa: "Đừng về phủ vội, đi Thu Thủy cư đi."

Thu Thủy cư là một biệt viện Bùi Thanh Thù mua ở ngoại thành, tòa biệt viện này không phải để huấn luyện tử sĩ như Toàn Cơ đường, cũng không phải đưa cho thủ hạ của hắn ở, mà là biệt viện Bùi Thanh Thù chuẩn bị cho chính mình.

Thỏ khôn có ba hang, Bùi Thanh Thù là một hoàng tử, đương nhiên không có khả năng chỉ có một chỗ ở như phủ hoàng tử, mà phải luôn chuẩn bị cho chính mình mấy đường lui.

Nhưng Thu Thủy cư là biệt viện hắn mới mua sau khi trở về từ Tứ Xuyên, đây cũng mới là lần thứ hai Bùi Thanh Thù tới nên bên trong vẫn chưa được chuẩn bị đầy đủ.

Bọn hạ nhân thấy Bùi Thanh Thù tới nên nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ nhà ở, để bọn Bùi Thanh Thù có chỗ đặt chân tạm thời.

"Đừng khóc nữa, đôi mắt cũng sắp bị sưng lên rồi." Hôm nay vừa lúc là ngày hưu mộc của Bùi Thanh Thù cho nên hắn mới có thời gian để an ủi Chung thị: "Vẫn sợ à?"

Chung thị gật gật đầu, nước mắt làm ướt hàng mi tinh mịn, nhìn qua có vẻ hơi chật vật.

Nhưng mỹ nhân chân chính thì dù làm ra dáng vẻ như thế nào cũng vẫn đẹp. Dáng vẻ hoa lê đẫm mưa của Chung thị cũng có một vẻ đẹp khác.

"Đều là bổn vương không tốt, không bảo vệ tốt cho ngươi." Bùi Thanh Thù thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng: "Về sau sẽ không như vậy nữa."

Chung thị lắc đầu nói: "Điện hạ ngàn vạn đừng nói như vậy, là ta không tốt, không dự đoán được là trời rõ như ban ngày như thế mà lại có người dám làm ra chuyện như vậy...... Là ta gây thêm phiền tới cho điện hạ......"

"Sao lại là ngươi sai được chứ? Trách thì trách ta không nói rõ ràng với ngươi rằng Nhị Hoàng huynh có tật xấu háo sắc như vậy, dọa ngươi sợ rồi đúng không?"

Bùi Thanh Thù vẫn rất kiên nhẫn an ủi nàng, nhưng không nghĩ là mình càng dỗ Chung thị, Chung thị càng khóc thương tâm hơn: "Thật ra không phải ta sợ Khang Quận vương, là ta sợ điện hạ......"

Bùi Thanh Thù nghe xong, kỳ quái nhìn nàng nói: "Ngươi sợ ta làm gì?"

"Ta sợ điện hạ ghét bỏ ta......" Chung thị nói tới đây, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, nghiêng người chôn mặt vào trong chăn.

Bùi Thanh Thù cảm thấy hơi buồn cười, đồng thời lại có một ít đau lòng. Cho dù là nữ hài tử nào gặp phải loại chuyện này cũng đều lo lắng.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ ngươi." Bùi Thanh Thù ôn nhu vuốt sau lưng nàng, thuận khí cho Chung thị: "Đây không phải lỗi của ngươi, mà là lỗi của người có ý đồ thương tổn ngươi. Thù này ta nhất định sẽ tính toán rõ ràng với hắn!"

Lúc Bùi Thanh Thù nói câu trước Chung thị còn cảm thấy rất cảm động. Nhưng sau khi nghe được một sau Chung thị đột nhiên khẩn trương ngồi thẳng người dậy: "Điện hạ muốn làm như thế nào? Đi Tông Chính chùa tố giác hắn sao?"

Tông Chính chùa là nơi phụ trách hết mọi công việc của hoàng tộc, ngoại trừ quản lý hoàng thất, tông thân ngọc điệp ra, Tông Chính chùa còn có tư cách xử lý thành viên hoàng thất phạm sai.

"Đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách bảo vệ danh tiết của ngươi." Bùi Thanh Thù sờ sờ khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ của nàng, ra mệnh lệnh với tỳ nữ cách đó không xa: "Đi lấy bồn nước tới rửa mặt cho trắc phi."

"Rửa mặt xong ngủ ở đây một giấc, rồi ta lại đưa ngươi hồi phủ. Nếu người khác hỏi thì nói ta uống rượu ở Kính Bình bá phủ, buổi chiều đưa ngươi ra ngoài hóng gió tỉnh rượu. Chuyện khác không được nói với người khác."

Chung thị ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu được đây là Bùi Thanh Thù đang bảo vệ nàng.

Cho dù là những người đáng giá tín nhiệm trong Hằng quận vương phủ thì Bùi Thanh Thù cũng không tính toán nói cho bọn họ biết.

Chung thị cảm động trong lòng, đang muốn rơi nước mắt thì lại bị một câu nói của Bùi Thanh Thù chặn lại: "Không được khóc, khóc nữa sẽ không xinh đẹp."

Chung thị cũng không phải kiểu nữ tử đẹp mà không tự biết, nàng biết chính mình từ nhỏ đã xinh đẹp, cũng biết dung nhan xuất chúng là ưu thế lớn nhất của mình, cho nên vừa nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy nàng liền chịu đựng không dám khóc nữa, sợ mình ở trong mắt của Bùi Thanh Thù sẽ trở nên xấu xí.

Rửa mặt xong, trước khi sắp ngủ Chung thị không nhịn được hỏi Bùi Thanh Thù đang ngồi ở mép giường: "Điện hạ, lúc trước ngài ở Diệp phủ đã nói cái gì với Khang Quận vương vậy? Vì sao thái độ của hắn lại thay đổi lớn như vậy?"

Sắc mặt Bùi Thanh Thù hơi dao động "Cái này ngươi đừng hỏi nữa, an tâm ngủ đi, bổn vương ở đây với ngươi."

Chung thị chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, cả người đều chôn ở đuối chăn, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nàng hiểu rõ, nếu Bùi Thanh Thù không muốn nói thì cho dù nàng hiếu kỳ thế nào cũng không được truy hỏi nữa.

Nhìn hô hấp của Chung thị dần dần trở nên đều đều, Bùi Thanh Thù mang theo tâm tình phức tạp thở dài một hơi.

Thật ra lời hắn nói với Nhị Hoàng tử cũng không phải việc gì khó lường, đối với Nhị Hoàng tử thì chỉ là lẽ thường.

Nhưng lại trăm triệu không thể nói với Chung thị được.

Thật ra trong lòng Bùi Thanh Thù cũng không nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không thể không nói như vậy.

Bởi vì trừ cái đó ra, hiện tại trong tay Bùi Thanh Thù cũng không có nhược điểm nào của Nhị Hoàng tử.

Tuy ở trong lòng Bùi Thanh Thù, hắn rất nghi ngờ mẫu tử Nhị Hoàng tử —— tỷ như năm đó Lục Hoàng tử chết, Tam Hoàng tử bị bệnh hoa liễu, Lệ phi bị đồn mang con hoang...... Hắn đều cảm thấy không thoát khỏi quan hệ với bọn Hoàng Quý phi.

Nhưng đây đều chỉ là suy đoán của hắn mà thôi. Trên tay Bùi Thanh Thù cũng không có đủ chứng cứ có thể chứng minh những việc này là việc làm của mẫu tử Nhị hoàng tử.

Nếu không hắn đã sớm động thủ, cũng sẽ không để cho bọn họ tiêu dao đến tận hôm nay.

Mặc kệ là Nhị Hoàng tử có ý đồ thương tổn Chung thị, hay là người Diệp gia khoanh tay đứng nhìn Chung thị chịu nhục, Bùi Thanh Thù đều sẽ không bỏ qua!

Chỉ là nên thu thập bọn họ như thế nào, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn, tuyệt đối không được hành động dưới sự xúc động.

Lúc Chung thị nghỉ ngơi, Bùi Thanh Thù nghĩ đến đau cả đầu cũng chưa nghĩ ra một kế sách vạn toàn được.

Có lẽ là sinh sống ở trong cung nhiều năm, lại lăn lộn trên quan trường hai năm nên biện pháp chính thức Bùi Thanh Thù còn chưa nghĩ ra, nhưng mấy thứ đường ngang ngõ tắt, âm mưu quỷ kế lại nhảy ra không ít.

Không có cách nào, không khống chế được.

Thậm chí Bùi Thanh Thù còn nghĩ tới nếu Nhị hoàng tử háo sắc như thế vậy thì dứt khoát làm giống như Tam hoàng tử bị lúc trước, đưa cho hắn hai mỹ nhân tuyệt sắc bị nhiễm bệnh là được.

Nhưng đi đâu tìm người, nên đưa như thế nào mới không để lộ bản thân ra, làm thế nào bảo đảm Nhị hoàng tử sẽ trúng chiêu...... Vân vân, đều là vấn đề cần phải suy xét kỹ càng.

Dù sao Nhị Hoàng tử cũng không thể so với Tam Hoàng tử năm đó, cho dù bản thân hắn là sắc quỷ, nhưng Hoàng Quý phi cùng Diệp gia phía sau hắn thật sự là bảo hộ hắn quá tốt, chỉ sợ rất khó đắc thủ.

Một khi tính kế Nhị Hoàng tử không thành, ngược lại còn bị liên lụy vào người vậy thì mất nhiều hơn được.

Loại chuyện rất khó phủi sạch sẽ như vậy Bùi Thanh Thù tạm thời không tính toán đi chạm vào.

Nếu như có thể, hắn vẫn hy vọng có thể sử dụng thủ đoạn giải quyết bọn Nhị Hoàng tử.

......

Sau khi Chung thị tỉnh lại, Bùi Thanh Thù cho người đánh phấn giúp nàng, thấy không nhìn ra manh mối gì liền đưa Chung thị về Hằng quận vương phủ.

Sau khi hồi phủ, Bùi Thanh Thù vẫn như cũ đi Lan Chương các thăm Tống thị một chút. Bụng Tống thị đã rất lớn, nhìn giống như lúc nào cũng có thể sinh vật.

Ngày dự sinh của nàng là tháng sau, cho nên gần đây Tống thị không dám đi đâu, sợ tùy thời sẽ muốn sinh.

Trong phủ đã sớm chuẩn bị tốt phòng sinh, bà mụ, bà vú, cũng đều trải qua hai cửa ải của Tống gia cùng Thục phi, bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng vì đây là thai đầu của Tống thị nên bây giờ Tống thị không tránh khỏi hơi khẩn trương, cơm cũng không ăn được lắm.

Cho nên gần đây mỗi ngày Bùi Thanh Thù đều ăn cơm cùng Tống thị, tranh thủ bảo nàng yên tâm, ăn nhiều hơn một chút.

Thật ra đây là lần đầu làm phụ thân nên trong lòng Bùi Thanh Thù cũng rất khẩn trương, sợ Tống thị sẽ ra cái gì ngoài ý muốn. Dù sao nữ nhân sinh hài tử chính là đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, chưa đến lúc hài tử bình an sinh ra, bà mụ nói cho hắn mẫu tử bình an, Bùi Thanh Thù cũng không có cách nào hoàn toàn yên tâm.

Hắn nói với Tống thị: "Mấy ngày nay ngươi cũng đừng bận việc, an tâm dưỡng thai ở Lan Chương các đi. Nếu là sinh trước mùng một thì sẽ không phải tiến cung nữa. Cho dù chưa sinh thì ngươi cũng đừng lăn lộn, cứ ở lại trong phủ đi được không?"

"Như vậy sao được chứ?" Tống thị không cần nghĩ đã nói: "Ăn tết là chuyện lớn, ta cần phải tiến cung để tế bái liệt tổ liệt tông, dập đầu với phụ hoàng, mẫu phi chứ."

"Bà cô của ta ơi, với cái tình trạng như bây giờ của ngươi mà còn muốn dập đầu cho người khác nữa à?" Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nhìn bụng nàng: "Cũng không nhìn xem bụng lớn thế nào rồi?"

Tống thị cúi đầu nhìn xuống bụng cũng thấy hơi buồn phiền.

"Nhưng thân là con dâu hoàng gia, ngày đầu tiên của năm mới sao có thể không tiến cung được chứ?" Trên mặt Tống thị lộ vẻ lo lắng: "Nếu như ta không đi thì sẽ bị người ta đàm tiếu."

Tống thị nói như vậy bỗng nhiên làm Bùi Thanh Thù nhớ tới một người.

Chính là Lục Hoàng tử đã qua đời nhiều năm.

Bùi Thanh Thù nhớ rõ có một lần ăn tết, đúng lúc Lục Hoàng tử bị bệnh, còn là bệnh rất nặng. Nhưng hắn vẫn bò ra khỏi giường để dậy đi tham gia hiến tế tân niên, kết quả là sau khi ra khỏi Phụng Tiên điện thì bị bệnh nặng hơn.

Tuy nói Lục Hoàng tử tám phần là bị người hại chết, nhưng thân thể Lục Hoàng tử không tốt cũng là sự thật.

Tuy trong lòng Bùi Thanh Thù rất kính nể người như Lục Hoàng tử nhưng hắn cũng không hy vọng thê tử của mình cũng đi theo con đường giống hắn.

"Ngươi yên tâm, ngươi còn đang hoài thai chín tháng, làm gì có ai nói ngươi không đúng nữa? Lát nữa ta tiến cung nói với mẫu phi một tiếng là được rồi, ngươi cũng đừng cậy mạnh."

Bùi Thanh Thù sợ Tống thị không đồng ý nên nghiêm mặt nói: "Ngươi cũng biết ta chờ mong đứa nhỏ này như thế nào. Nếu như xảy ra sai lầm gì, đến lúc đó chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"

Tống thị tưởng tượng, quy củ đương nhiên quan trọng, nhưng hài tử trong bụng là nàng chờ đợi lâu như vậy mới có được, lỡ như xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì Tống thị cũng không sống nổi nữa.

Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt xong, cuối cùng Tống thị cũng đồng ý với ý kiến của Bùi Thanh Thù.

Nhưng Tống thị vẫn mơ hồ có chút lo lắng: "Mấy ngày này ta không thể quản sự, nên đã làm phiền Chung muội muội giúp đỡ không ít. Càng tới gần tân niên càng có nhiều việc, cũng không biết Diệu Châu muội muội có thể ứng phó được hay không nữa."

Đây không phải là Tống thị đang hạ thấp năng lực làm việc của Chung thị ở trước mặt Bùi Thanh Thù, thật ra Bùi Thanh Thù cũng rõ ràng, hậu trạch có đủ loại chuyện thượng vàng hạ cám, đấy là còn chưa nói đến việc đưa rước các nữ quyến đi ra ngoài giao tế gì đó.

Hiện tại Bùi Thanh Thù xem như hiểu rõ, khó trách trong nhà các hoàng huynh đa số đều là có ít nhất một chính phi, hai trắc phi. Như vậy nếu chính phi có thai, không lo liệu được quá nhiều việc thì còn có thể để trắc phi hỗ trợ.

Nhưng nếu như không có trắc phi, thì thứ phi, thiếp thất hay nha đầu thông phòng, đều không thể ra mặt được. Từ góc độ nào đó mà nói thì các nàng không có cách nào phân ưu giúp chính phi được.

Giống như Nam Kiều vậy, tuy nàng là người đi theo Bùi Thanh Thù lâu nhất nhưng địa vị vẫn như cũ, chỉ là cao hơn nha hoàn bình thường mà thôi.

Đối mặt với hai cô cô Ngọc Lan cùng Ngọc Tụ này, Nam Kiều là tất cung tất kính. Thậm chí đối với Linh Lung, Hổ Phách bên người Tống thị, hay Đông Từ, Nhân Thu bên người Bùi Thanh Thù Nam Kiều đều phải khách khách khí khí, ai cũng không dám đắc tội.

Tuy rằng trong phủ cũng không có ai bạc đãi nàng, nhưng thân phận Nam Kiều vẫn ở nơi đó, cũng không thể quá sủng nàng được.

"Nếu như Phó gia muội muội vào cửa sớm một chút thì tốt rồi." Tống thị nửa thật nửa giả mà nói: "Như vậy Diệu Châu muội muội cũng sẽ không phải vất vả như vậy nữa."

Phó thất cô nương vốn dĩ sáu tháng cuối năm năm nay là phải vào phủ, nhưng bởi vì đột nhiên bùng nổ chiến sự, Bùi Thanh Thù thương lượng với người Phó gia đẩy lùi hôn kỳ đến sang năm.

Dù sao Phó thất cô nương vẫn còn nhỏ tuổi, sang năm cũng mới chỉ mười sáu bảy tuổi mà thôi, còn không xem như gái lỡ thì.

"Cứ chờ một chút đi, sắp tân niên rồi, để đến năm sau lại nói."

Bùi Thanh Thù vừa nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay ở Kính Bình bá phủ, đến giờ vẫn cảm thấy đau đầu.

Hắn thật sự không rõ, sao lại có nam nhân cưới nhiều lão bà như vậy. Lúc nùng tình mật ý đương nhiên là tốt, nhưng mà cưới nhiều tức phụ về nhà như vậy chẳng lẽ không cần phải chịu trách nhiệm sao?

Một người nam nhân, một nam nhân muốn dốc sức làm sự nghiệp, sao có thể có nhiều tinh lực để thời thời khắc khắc bảo hộ nhiều nữ nhân như vậy được chứ?

Bây giờ trong phủ Bùi Thanh Thù mới chỉ có mấy người như vậy, còn đều là các cô nương rất hiểu chuyện mà hắn còn cảm thấy hơi không để ý được hết.

Nếu như nhiều hơn nữa, thì đúng là hắn không ứng phó nổi.

Ăn cơm với Tống thị xong, lại đi dạo ở trong sân trong chốc lát, Bùi Thanh Thù liền trở lại thư phòng tiếp tục tự hỏi nên đối phó Nhị hoàng tử như thế nào.

Những năm gần đây, hắn sớm đã dưỡng thành thói quen, có chuyện gì thì thương lượng với ba thư đồng của mình trước. Công Tôn Minh, Triệu Hổ, Phó Húc có thể nói là mấy người hắn tín nhiệm nhất trên thế giới này.

Nhưng chuyện của Chung thị không thích hợp nói cho bọn họ.

Sau khi Bùi Thanh Thù suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ngày mai bớt thời giờ tiến cung một chuyến, để thương lượng một chút với Thục Quý phi. Thục Quý phi là nữ tử, có lẽ sẽ hiểu được lựa chọn của hắn.

Bùi Thanh Thù không dám tưởng tượng, nếu bọn Công Tôn Minh thật sự muốn hắn bỏ mặc Chung thị không quan tâm, lợi dụng nữ nhân của hắn để đối phó Nhị Hoàng tử thì hắn nên làm cái gì bây giờ.

Vẫn không nên dễ dàng thử lòng người thì hơn.

Ngày hôm sau, sau khi hạ triều, Bùi Thanh Thù liền lập tức vào cung.

Mắt thấy sắp ăn tết nên gần đây các nha môn đều đang đẩy nhanh tốc độ, đặc biệt là Hộ Bộ cùng Công Bộ, vì hoàn thành nhiệm vụ mà bận tối mày tối mặt.

Nhưng Lễ Bộ của Bùi Thanh Thù gần nhất có nhiệm vụ lớn nhất là chuẩn bị để hoàng gia tế thiên, tế tổ ngày mùng một. Những việc đó đều là dựa theo trình tự cũ mà làm nên cũng không có cái gì khó khăn.

Tân nhiệm Lễ Bộ Thượng Thư Tu Hồng Gia rất chăm chỉ, đã sớm chuẩn bị tốt tất cả. Cho nên bây giờ bọn họ chỉ cần chờ hoàng đế phong ngự bút là nghỉ phép ăn tết, nên nhiệm vụ mỗi ngày cũng không nặng nề.

Lúc Bùi Thanh Thù đi vào Quỳnh Hoa cung, Vinh Quý phi vừa lúc cũng ở đó.

Tuy bởi vì năm đó lúc Lệ phi xảy ra chuyện Vinh Quý phi khoanh tay đứng nhìn, nên trong lòng Bùi Thanh Thù có chút khúc mắc với nàng, nhưng bởi vì quan hệ của hai người Thục Quý phi cùng Vinh Quý phi vẫn rất tốt nên Bùi Thanh Thù cũng không tiện biểu lộ ra cái gì, trên mặt vẫn ra vẻ rất thân thiết với Vinh Quý phi.

Cho dù như thế nào thì Bùi Thanh Thù vẫn nhớ rõ lúc mình còn nhỏ đã bị Lệ tần khi dễ, Vinh Quý phi có giúp đỡ chính mình.

Lễ gặp mặt Vinh Quý phi đưa cho hắn, tuy Bùi Thanh Thù đã sớm không đeo nữa nhưng hắn vẫn luôn cất giữ thật tốt.

Ít nhất trong hậu cung, quan hệ của Vinh Quý phi với bọn họ vẫn tốt hơn nhiều sợ với mấy người Hoàng Quý phi.

Nhưng giờ Bùi Thanh Thù đã là hoàng tử thành niên, Vinh Quý phi vừa không phải thân mẫu, cũng không phải dưỡng mẫu nên hai người phải tránh tị hiềm mới được.

Cho nên sau khi Bùi Thanh Thù thỉnh an Vinh Quý phi, hai người thăm hỏi vài câu xong Vinh Quý phi liền đi trở về.

Vinh Quý phi đi rồi, Bùi Thanh Thù liền cho những người không liên quan lui xuống hết rồi mới nói với Thục Quý phi chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Sau khi Thục Quý phi nghe xong, đầu tiên là kinh ngạc, sau lại là phẫn nộ, cuối cùng là trầm mặc.

Qua một lúc lâu sau Thục Quý phi mới căm hận nói: "Lão nhị này đúng là thật quá đáng!"

Mắng Nhị Hoàng tử vài câu xong Thục Quý phi mới bình tĩnh lại một chút: "Nhưng Thù nhi làm đúng rồi, chó cắn ngươi, ngươi cũng không thể cắn lại chó một cái đúng không? Đối phó với lão nhị thì chúng ta phải nghĩ biện pháp khác, không thể ra tay từ phía Chung thị được. Nếu không thanh danh của nàng bị huỷ hoại, thì thanh danh của ngươi cũng không tốt đi đâu được. Đây là hạ sách đả thương địch một vạn, tự tổn hại tám ngàn."

Nhưng hạ sách này đối phó với Nhị Hoàng tử lại rất linh nghiệm.

Ít nhất lúc ấy Bùi Thanh Thù nói bên tai Nhị hoàng tử, nói nếu hắn không chịu nhận sai thì sẽ để lộ chuyện này ra ngoài, rồi liều mạng với hắn đến cùng, nên Nhị hoàng tử rất sợ.

Bởi vì lúc đấy Bùi Thanh Thù nói hai câu.

Hôm nay Bùi Thanh Thù chỉ nói cho Thục Quý phi một câu trước, giấu đi một câu sau.

Một câu trước là "Không phải là một trắc phi thôi sao, ta cũng không hiếm lạ gì".

Những lời này đương nhiên là giả, nhưng lúc ấy Nhị hoàng tử lại tin.

Chung thị nhập phủ không bao lâu, Bùi Thanh Thù liền bận về việc công vụ phản ước, vắng vẻ Chung thị. Đây là sự thật, không lâu trước đó Nhị Hoàng tử vừa vặn nghe được Uông Gia Ý nói qua.

Nhị Hoàng tử rất sợ Bùi Thanh Thù sẽ lợi dụng một trắc phi không được sủng, để cá chết lưới rách với hắn, đến lúc đó người bị thiệt khẳng định là Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử thấy cho dù nữ nhân kia có đẹp thế nào thì cũng chỉ là bộ quần áo mặc rồi có thể vứt bỏ, so với quyền lực cùng địa vị thì không đáng một đồng.

Nếu hắn là Bùi Thanh Thù, hắn sẽ không chút do dự lợi dụng Chung thị làm lớn lên, liều mạng một phen với đối thủ cạnh tranh.

Huống chi còn có trắc phi Đại Hoàng tử làm nhân chứng, như vậy phần thắng của Bùi Thanh Thù sẽ rất lớn.

Cho nên nói ở trong lòng Nhị Hoàng tử, hắn thấy Bùi Thanh Thù rất có khả năng sẽ thật sự làm như vậy.

Lúc này, mặt mũi cũng không tính là cái gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play