Edit: Cảnh Phi

Beta: Vy Phi

Đúng như lời Dung Dạng nói, sau khi Tam Công chúa được Hoàng đế triệu gặp thì lập tức khởi hành, nhanh chóng trở về trước Tết hoa tiêu.

Chẳng qua, Phò mã Từng Tuấn nói do quân vụ bận rộn cho nên không trở về cùng Tam Công chúa được. Tam Công chúa một mình mang theo nữ nhi còn nhỏ tuổi và một nhi tử được nuôi dưỡng dưới gối vào kinh.

Nam hài tên là Từng Hàm, là trưởng tử của Từng Tuấn, năm nay cũng đã lên bảy. Nói cách khác, hài tử này đã được sinh ra trước khi Tam Công chúa gả chồng.

Thời điểm Tam Công chúa mới vừa gả qua, sau khi phát hiện sự tồn tại của đứa nhỏ, vốn dĩ vô cùng tức giận. Chỉ là sau đó nàng biết được mẫu thân của Từng Hàm sống sờ sờ bị Từng Tuấn đánh chết, Tam Công chúa cũng không dám náo loạn.

Trời cao Hoàng đế xa, Từng Tuấn dùng vũ lực áp chế trước mặt, tuy thân phận Công chúa của nàng cao quý, lại có vẻ như vô lực.

Sau nữa, Tam Công chúa thành thân đã rất lâu cũng không có thai, nàng cứ thế nhận nuôi dưỡng đứa nhỏ này dưới danh nghĩa của mình.

Từng Hàm rất hướng nội, ngày thường ở cùng với nữ nhi của Tam Công chúa chơi rất khá, hai hài tử ở cùng một chỗ nhìn giống huynh muội ruột thịt vậy. Cho nên lần này vào kinh, Tam Công chúa liền đem Từng Hàm đi theo cùng.

Có lẽ xa cách nay lại có duyên gặp, Hoàng đế nhìn thấy Tam Công chúa rất là vui mừng. Phụ tử hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước, quá khứ không mấy vui cơ hồ đã quên sạch sẽ.

Chẳng qua Tam Công chúa cũng là nữ nhi đã xuất giá, không tiện ở trong cung. Thục Quý phi đã sớm cho người thu thập phủ Tam Công chúa ở kinh thành một chút, để Tam Công chúa qua ở.

Sau khi Tam Công chúa nhìn thấy phủ Công chúa sau mấy năm xa cách, nhịn không được khóc lớn tiếng.

Năm đó, chính tại toà Công chúa trong phủ này mà xuất giá.

Có lẽ bởi vì nơi này là địa bàn của Tam Công chúa, lúc ấy Từng Tuấn đối với nàng vẫn khách khí.

Đừng nói là đánh nàng, ngay cả nói nặng lời cũng không dám nói một câu.

Chính là hiện tại……

Tam Công chúa rất do dự, có nên nói chuyện Từng Tuấn đã từng đánh nàng nói cho Hoàng đế hay không.

Nếu từ góc độ tình cảm cá nhân của Tam Công chúa mà nói, đương nhiên nàng muốn tố giác hắn với Hoàng đế.

Chính là trước khi vào kinh, Từng Tuấn đã từng nắm tóc nàng cảnh cáo, nếu nàng dám nhiều lời với Hoàng đế một chữ thôi, hắn sẽ đem chuyện tình Tam Hoàng tử đóng quân ở Nam Cương nói cho Hoàng đế, cùng lắm thì tất cả cùng chết.

Tam công chúa thật sự sợ.

Tuy rằng mấy năm gần đây, Tam Hoàng tử không quan tâm muội muội ruột là nàng, nhưng Tam Công chúa biết, Tam Hoàng tử mỗi năm đều sẽ cấp Nam Cương một chút tiền tài.

Nếu không phải có Tam Hoàng tử làm hậu thuẫn cho nàng, vậy hiện tại chỉ sợ Từng Tuấn không chỉ đánh nàng đơn giản như vậy.

Hơn nữa nàng và Từng Tuấn còn có hài tử. Coi như vì nữ nhi còn nhỏ, Tam Công chúa cũng không hy vọng gây lớn chuyện.

Nàng cũng hy vọng, cứ như bây giờ vậy, trở lại kinh thành ngây ngốc một thời gian, ở càng lâu càng tốt, để từng người biết, Hoàng đế vẫn nhớ rõ có một nữ nhi như nàng, không dám coi khinh nàng, như vậy là đủ rồi.

Trong nháy mắt, lại là một năm Tết hoa tiêu.

Thấy người chủ trì cung yến, từ Hoàng hậu đã biến thành Hoàng Quý phi, trong lòng Tam Công chúa trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại nhịn không được mà trào nước mắt.

Nay đã khác xưa, nàng đã không phải là Công chúa con vợ cả kiêu ngạo năm đó nữa. Ngay cả khi khóc, nàng cũng phải xoay người, lén lút lau nước mắt, sợ người khác nhìn thấy cảm thấy đen đủi.

Tam Công chúa duỗi tay lấy khăn, kết quả ngoài ý muốn phát hiện, không biết từ khi nào khăn tay bị rớt.

Nàng đang do dự có nên không màng hình tượng hay không dùng tay áo lau mặt, thì liền có một khăn tay màu hồng phá xanh xuất hiện ở trước mặt.

“Đây” Đôi mắt Lệnh Nghi nhìn về nơi khác, lại là nói với Tam Công chúa: “Lúc ra cửa không cẩn thận mang nhiều, ngươi giúp ta lấy một cái đi."

Sau khi Tam Công chúa nhận xong, cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi, Lệnh Nghi. Không riêng chỉ vì cái khăn này, cảm ơn ngươi."

Nghe Tam Công chúa liên tục nói hai tiếng cảm ơn với mình, Lệnh Nghi đặc biệt chịu không nổi mà run cả người: “Nói cái gì đó, ngươi cảm tạ ta làm gì? Thật là không thể hiểu được!”

Tam Công chúa chua xót mà cười cười, đôi mắt lại lần nữa ươn ướt.

Khi còn nhỏ trong đám tỷ muội Tam Công chúa ghét nhất chính là Lệnh Nghi. Nàng cảm thấy Lệnh Nghi được một phi tần sinh ra, lại được Hoàng đế sủng ái không nói, còn mỗi này đeo vàng đeo bạc, so với nàng là con vợ cả còn muốn làm nổi bật hơn, thật sự chán ghét đến cực điểm.

Chỉ là sau khi lớn lên nàng mới phát hiện, hoá ra trong đám Công chúa thì tâm nhãn tốt nhất cũng là Lệnh Nghi độc mồm này.

Giống Đại Công chúa đi, mặt ngoài vẫn luôn rất chiếu cố tỷ muội các nàng. Kết quả thì sao? Năm đó Tam Công chúa viết thư cho nàng ta, đến tận bây giờ vẫn không có động tĩnh nào. Sau đó mấy tháng mới viết thư cho Lệnh Nghi, Hoàng thượng liền truyền nàng hồi kinh thăm hỏi.

Tam Công chúa tin tưởng, nhất định là Lệnh Nghi trợ giúp nàng, chỉ là làm giá mạnh miệng, không muốn thừa nhận mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tam Công chúa nhịn không được hô một câu: “Nhị Hoàng tỷ!”

“Làm gì?” Lệnh Nghi bị nàng doạ sợ, “Ngươi không phải bệnh đó chứ?”

Tam Công chúa không hiểu ra sao mà nói: “Không có, sao Hoàng tỷ nói như vậy?”

“Ngươi không bệnh mà chịu kêu ta là Hoàng tỷ à?” Lệnh Nghi bị Tam Công chúa kêu, khắp người nổi da gà, “Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ ngươi cũng chưa kêu ta một tiếng tỷ.”

Tam Công chúa nghe xong, lộ ra chút xấu hổ, trong lòng ê ẩm, tư vị phức tạp vô cùng: “Trước kia là ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong rằng Hoàng tỷ không cần để trong lòng. Hiện tại ta cũng đã làm mẫu thân, về sau, ta sẽ không giống như khi còn nhỏ nữa.”

Lệnh nghi nghe xong, cổ cứng đờ gật gật đầu.

Thời điểm nhóm Công chúa cùng Hậu phi tham gia cung yến Tết Hoa Tiêu, Bùi Thanh Thù đang cùng Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử tụ với nhau, thương nghị vụ án.

Hiện tại vụ án làm rối loạn kỉ cương đã thẩm vấn đến đoạn mấu chốt nhất, thiếu chút nữa tìm được vật chứng ở trong phủ Tam Hoàng tử. Nhưng kỳ quái chính là, Tứ Hoàng tử đã dẫn người đến Khánh Quận Vương phủ lục soát đến muốn tung trời nhưng cái gì cũng không thấy.

Thất Hoàng tử đưa ra một khả năng: "Có lẽ nào lão Thập Nhất đã nhìn ra được gì đó, nên toàn bộ thư tín bị Tam Hoàng huynh tiêu hủy hay không? Dù sao thì án làm rối loạn kỉ cương là chuyện lớn, một khi bị phát hiện sẽ rơi đầu. Bọn họ kịp thời tiêu huỷ chứng cứ, cũng không kỳ quái..."

Tứ Hoàng tử không tán đồng mà nói: “Nhưng chuyện lớn như vậy, một chút manh mối đều không có cũng quá lạ kì. Nếu Tam Hoàng huynh thu nhận hối lộ, chẳng lẽ liền không có sổ sách đồ vật linh tinh sao?”

"Ý Tứ ca là, Tam Hoàng huynh giấu mấy thứ này ở nơi bí mật nào đó?"

Tứ Hoàng tử gật gật đầu nói: “Ta thử lừa hắn rồi, nói hắn bên dưới đã có người trúng chiêu, nhưng Tam Hoàng huynh cũng không có trúng kế. Hiện tại trừ bỏ hai chữ "oan uổng", cả ngày hắn cái gì đều không nói, thật là gấp chết ta rồi!”

Thất Hoàng tử cùng Bùi Thanh Thù nghe xong, đều cau mày hỗ trợ nghĩ cách.

Lúc Bùi Thanh Thù cúi đầu trầm tư, đột nhiên nghe Thất Hoàng tử hô lớn một tiếng: "Có!"

Bùi Thanh Thù bị hắn làm cho sợ, vỗ vỗ ngực xong mới hỏi: “Có cái gì?”

“Ta nghĩ đến một biện pháp! Dù cho Tam Hoàng huynh không có trúng kế, thì cũng không đại biểu người khác sẽ không trúng kế. Cùng một chiêu, nếu là dùng ở trên người Tam Hoàng tẩu, nói không chừng liền dùng được đó?”

“Vô dụng.” Tứ Hoàng tử bất đắc dĩ mà nói: “Đã có người thẩm vấn Tam Hoàng tử phi rồi, nhưng nàng ta cái gì cũng không biết.”

“Cũng đúng……” Bùi Thanh Thù nghe xong, cũng không cảm thấy kỳ quái, "Tam Hoàng tẩu chính là do Hoàng hậu làm chủ cưới vào cửa, Tam Hoàng huynh đối với nàng có tình cảm gì."

Có lý, cũng không tồn tại việc Tam Hoàng tử sẽ nói bí mật của mình cho ái thiếp, bởi vì Tam Hoàng tử không có ái thiếp.

“Rốt cuộc ai biết bí mật lớn nhất của Tam Hoàng huynh đây……” Thất Hoàng tử vuốt cằm, ngưng thần khổ sở nghĩ hơn nửa ngày.

Bùi Thanh Thù khó được nhìn đến bộ dáng nghiêm túc như vậy Thất Hoàng tử, vừa định chê cười hắn hai câu, trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra một việc có khả năng nhất —— “Ta đã biết!”

Tứ Hoàng tử trách cứ mà liếc hắn một cái: “Thập Nhị đệ, sao có vẻ đệ và lão Thất học theo việc rống thế?”

"Ngại quá Tứ ca, đột nhiên ta chỉ phát hiện ra chúng ta đã quên đi một người quan trọng!"

“Ai?”

“Bát Hoàng huynh!” Bùi Thanh Thù chỉ vào Thất Hoàng tử nói: "Không phải từ trước đến nay Bát Hoàng huynh đều muốn cùng phe với Tam Hoàng huynh sao? Tuy nói hắn là người Hình bộ, thoạt nhìn cùng Lễ bộ không có quan hệ gì, chính là quan hệ riêng tư của bọn họ vô cùng khăn khít, nói không chừng Bát Hoàng huynh biết được cái gì đó cũng nên."

"Thập Nhị đệ, lời này không nên nói bậy!" Tuy rằng Thất Hoàng tử cùng Bát Hoàng tử bất đồng chính kiến, nhưng dù sao cũng là ca ca ruột. Vừa nghe Bát Hoàng tử có khả năng dính vào chuyện làm rối loạn kỉ cương, Thập Hoàng tử liền rất cảnh giác,"ta hiểu lão Bát ta nhất, lá gan hắn đặc biệt nhỏ, không có khả năng tham dự chuyện lớn như vậy!"

“Thất ca, ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta nói Bát Hoàng huynh tham dự làm rối kỉ cương. Ý tứ của ta là, nếu Tam Hoàng huynh giấu đồ quan trọng của hắn ở nơi nào đó, có lẽ Bát Hoàng huynh sẽ biết." Thất hoàng tử trầm mặc.

Bởi vì Bùi thanh thù nói đích xác rất có đạo lý.

“Thế nào, lão Thất,” Tứ Hoàng tử bình tĩnh mà nhìn về phía Thất Hoàng tử, “Gọi Bát đệ tới hỏi một chút đi được không?”

Thất Hoàng tử cắn răng, gật gật đầu.

Chờ Bát Hoàng tử lại đây, không khí vẫn chưa an tĩnh.

Bùi Thanh Thù vỗ vỗ bả vai Thất Hoàng tử, an ủi hắn nói: “Thất ca, yên tâm đi, Bát Hoàng huynh không phải người hồ đồ, hắn sẽ không bị liên lụy.”

Thần sắc của Thất Hoàng tử cứng đờ gật gật đầu.

Sau khi Bát Hoàng tử tới, thấy ba người bọn họ đều ở chung, đầu tiên là hoảng sợ, theo sau liền cười hỏi: “Thất ca, Thập Nhị đệ, các ngươi cũng ở đây à.” Sau đó lại đối với Tứ Hoàng tử nói: “Tứ ca kêu ta tới, là có chuyện gì sao?”

Bùi Thanh Thù cùng Thất Hoàng tử đều không nói lời nào, chỉ có Tứ Hoàng tử há mồm nói: “Bát đệ, ngồi.”

Bát Hoàng tử bị tình huống này khiến cho trong lòng chột dạ. Hắn liếc Thất Hoàng tử một cái, nghĩ xem Thất Hoàng tử có một chút ám chỉ gì không, nhưng hắn phát hiện biểu tình Thất Hoàng tử dại ra, một chút

tin tức cho hắn cũng không có.

Bát Hoàng tử chỉ có thể căng da đầu ngồi xuống đối diện Tứ Hoàng tử.

“Hôm nay gọi ngươi lại đây là có một số việc muốn nói với ngươi.” Tứ Hoàng tử dựa theo kế hoạch của bọn họ, dùng một loại ngữ khí tiếc hận, cùng Bát Hoàng tử nói: “Án làm rối kỉ cương, ta cơ bản đã biết rõ chân tướng. Lần này chủ nhân làm rối kỉ cương, chính là Tam Hoàng huynh người mà ngươi yêu mến từ nhỏ.”

Bát Hoàng tử nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, cả người phát run, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.

Tuy rằng hắn là người của Hình Bộ, nhưng phẩm cấp quá thấp, chỉ phụ trách an bài công việc đại lao hằng ngày, cũng không có tham dự đến

quá trình tra án.

Tứ Hoàng tử làm lơ biểu tình của Bát Hoàng tử, tiếp tục nói: “Bát đệ cần gì phải giả bộ như thế? Chẳng lẽ Tam Hoàng huynh mua bán khảo đề, lấy việc công làm việc tư, Bát đệ còn có thể không chút cảm kích nào sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play