Edit: Trúc Uyển nghi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Bùi Thanh Thù ôn tồn nói: “ Sao Thập nhất ca lại nói thế chứ, cái gì mà các ngươi với chúng ta. Chúng ta đều là huynh đệ mà! Chỉ là trò chuyện giữa huynh đệ mà thôi, sao Thập nhất ca không nể mặt ta như thế chứ?”

Thập nhất hoàng tử nghe thế lúc này mới chậm rãi ngồi xuống đối diện với Bùi Thanh Thù.

“Lại nói khoảng thời gian trước chuẩn bị cho kỳ thi hội kia, Nghi chế tư chúng ta thật đúng là vội chết đi được mà. Nếu không có Thập nhất ca hỗ trợ, ta còn không biết có thể gắng gượng qua đoạn thời gian kia hay không đấy.”

Mặc dù Bùi Thanh Thù vô cùng cố gắng lôi kéo làm quen với Thập nhất hoàng tử nhưng mà đối phương gần như không có tí phản ứng nào.

Bùi Thanh Thù không khỏi có chút xấu hổ.

Hắn kiên trì nói bóng nói gió cả nửa ngày mà Thập nhất hoàng tử cứ giống như hòn đá trong nhà xí vậy, thực sự vô cùng cố chấp, vẫn kiên trì nói mình không biết gì hết.

Đến cuối cùng, Thập nhất hoàng tử cũng có chút mất kiên nhẫn: “Thập nhị đệ, ngươi muốn moi gì từ ta thì trong lòng ta rất rõ ràng, nhưng ta khuyên ngươi vẫn nên chết tâm đi.”

Thấy Thập nhất hoàng tử đã nói thẳng ra như vậy, Bùi Thanh Thù cũng không cần thiết phải quanh co với hắn, dứt khoát nói thẳng: “Thập nhất hoàng huynh có biết chuyện Tam hoàng huynh hạ dược ta mấy ngày thi hội không?”

Thập nhất hoàng tử hơi biến sắc, môi hơi giật giật hai cái: “Không biết.”

“Ta tin tưởng Thập nhất hoàng huynh là người chính trực, loại chuyện hạ lưu như vậy, trước đó nhất định là ngươi không biết rõ tình hình. Nhưng sau đó chắc là ngươi vẫn có phát hiện ra phải không?”

Thập nhất hoàng tử không trả lời.

“Ta biết Thập nhất ca từ nhỏ thờ phụng thuyết Khổng Mạnh, ủng hộ lập con trai trưởng làm Hoàng thái tử. Nhưng mà ngươi suy nghĩ kỹ lại xem, hành động của Tam hoàng huynh lần này, lại xứng với người quân vương làm ra sao?! Hắn ta vì tư lợi của bản thân mà hạ dược với thân huynh đệ của mình thì cũng thôi, lại còn dám động tay động chân trong khoa cử nữa! Nếu ngay cả thứ được xưng là tuyển quan công bằng nhất như khoa cử bị phá vỡ, vậy Đại Tề ta còn có tương lai gì để nói chứ!”

“Đủ rồi!” Thập nhất Hoàng tử đột nhiên kích động nói lớn một tiếng, ngắt lời Bùi Thanh Thù.

Nhưng Bùi Thanh Thù không yên lặng như vậy: “Chắc Thập nhất ca đã quên mất, lúc nhỏ ngươi thích nhất đọc <Kết đảng luận> của Túy ông tiên sinh – ‘quân tử và quân tử kết bạn bằng lý tưởng chung, tiểu nhân với tiểu nhân kết bạn bằng lợi ích. Cho nên người làm quân vương, tránh xa làm bằng hữu với loại tiểu nhân, kết bạn với người quân tử, thì thiên hạ mới có thể thái bình được.’ Cái gọi là quân tử, lấy đạo nghĩa làm đầu, được trung tín, tích danh tiết, nhưng Tam hoàng huynh thì đang làm cái gì? Lợi dụng chức quyền, ở giữa kiếm lời bỏ túi riêng, không biết đã làm lạnh lòng bao nhiêu người đọc sách trong thiên hạ. Một người như vậy cũng đáng để Thập nhất ca thề sống chết đi theo à?”

“Ngươi đừng nói nữa!” Bùi Thanh Thù chưa từng được nghe Thập nhất hoàng tử nói lớn như vậy bao giờ.

Chỉ thấy Thập nhất hoàng tử đột nhiên đứng lên, hung tợn trừng mắt nhìn Bùi Thanh Thù một lúc. Nhưng mà rất nhanh, Thập nhất Hoàng tử lập tức thu hồi ánh mắt, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu.

Lúc đầu Bùi Thanh Thù không dám động vào hắn, sợ Thập nhất hoàng tử không khống chế được sau đó sẽ làm mình bị thương.

Nhưng mà một lúc sau, thấy Thập nhất hoàng tử vẫn không có hành động gì, Bùi Thanh Thù cũng từ từ tới gần hắn, thấp giọng hỏi: “Thập nhất ca, ngươi không sao chứ?”

Sau khi xích lại gần Thập nhất hoàng tử, Bùi Thanh Thù kinh ngạc phát hiện, Thập nhất Hoàng tử từ trước đến nay rất ít để lộ ra cảm xúc của mình thế nhưng đang khóc!

Trong lòng Bùi Thanh Thù đau xót, nhẹ nhàng nói: “Ta biết, tín niệm mà lâu nay mình vẫn kiên trì đột nhiên sụp đổ là một chuyện vô cùng tàn nhẫn, ta có thể hiểu tâm tình của Thập nhất ca lúc này. Nhưng mà có đôi khi, mặc dù chúng ta không nguyện ý nhưng lại không thể không đối mặt với sự thật được.”

Bùi Thanh Thù nói xong, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Thập nhất ca, tỉnh ngộ đi.”

Rốt cuộc Thập nhất hoàng tử không kiềm chế được nữa ghé vào vai Bùi Thanh Thù khóc rống lên.

Không biết qua bao lâu cuối cùng tiếng khóc của Thập nhất hoàng tử cũng dần dần nhỏ lại.

Bùi Thanh Thù vắt khăn đưa cho Thập nhất hoàng tử lau mặt.

Chờ tới lúc hai huynh đệ đi ra khỏi phòng thì nhìn Thập nhất hoàng tử không khác gì dáng vẻ ăn nói cẩn trọng lúc trước cả.

Nhưng chỉ có Bùi Thanh Thù biết, Thập nhất hoàng tử bây giờ đã khác hẳn so với quá khứ rồi.

Vào lúc ban đêm, Thập nhất hoàng tử liền thừa nhận với Tứ hoàng tử, lúc hắn chạy ban sai thay cho Tam hoàng tử, từng ở trong thư phòng của Khánh Quận vương phủ nhìn thấy Tri phủ Gia Hưng viết thư riêng cho Tam hoàng tử.

Về phần nội dung bức thư, Thập nhất hoàng tử một mực không biết.

Nhưng cái mà Thập nhất hoàng đáy huyệŧ cấp lại là manh mối vô cùng then chốt. Ít nhất chứng minh được Tam hoàng tử vốn không nên có liên hệ gì với phủ Gia Hưng lại có quan hệ nào đó bí mật với Tri phủ Gia Hưng.

Sau khi Tứ hoàng tử báo việc này đến chỗ Hoàng đế, Hoàng đế lập tức truyền lệnh xuống để Tứ hoàng tử dẫn người đi điều tra Khánh Quận vương phủ.

Sau khi án gian lận phát sinh, Khánh Quận vương phủ lập tức bị Hoàng đế cho thân binh bao vây. Nhận đãi ngộ giống như vậy còn có Trung thân vương đang bị bệnh.

Lẽ ra Tam hoàng tử đột nhiên bị bắt thì phải không kịp thủ tiêu tất cả vật chứng mới đúng. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, Tứ hoàng tử dẫn người lục soát từ trong ra ngoài phủ Tam hoàng tử một lần cũng không tìm được chứng cứ rõ ràng gì.

Tình tiết vụ án một lần nữa lâm vào thế bí.

Hoàng đế lập tức cho gọi Thứ phụ Ngụy Thanh Tùng đang tạm thay chức Lễ bộ Thượng thư, còn có Tứ hoàng tử và Bùi Thanh Thù đều tiến cung, cùng thương nghị việc này.

“Gian lận thi hội là kết cục đã định, bây giờ chỉ còn truy tra những người liên quan lọt lưới và chủ nhân đứng phía sau thôi. Nhưng mà không thể vì vậy mà trì hoãn những học tử khác đề tên bảng vàng được.”

Tứ hoàng tử tiến lên phía trước nói: “Phụ hoàng nói rất đúng. Nhi thần nghĩ nên làm lại đề thi, để tất cả thí sinh tham gia thi hội thêm một lần nữa, xếp hạng lại, như vậy là công bằng nhất với tất cả mọi người.”

Hoàng đế nghe xong cũng không lập tức phát biểu ý kiến của mình mà nhìn về phía Ngụy Thanh Tùng.

Ngụy Thanh Tùng không hổ là Thứ phụ Nội các, lập tức đã hiểu được ý của Hoàng đế: “Tứ hoàng tử điện hạ, cái này cũng không cần đâu. Sau khi phát sinh án gian lận, vì xác định thí sinh gian lận, Hoàng thượng để cho người tra xét bài thi kỹ càng. Hơn nữa sau đó còn có thi đình nữa. Người không có thực học, coi như xếp hạng đầu ở thi hội cũng không qua được cửa thi đình này đâu.”

Tứ hoàng tử không phục nói: “Nhưng mà giám khảo định ra thứ hạng thi hội, chính là tham quan ăn hối lộ mười vạn lượng, sao có thể dựa vào phán đoán của hắn mà quyết định sinh tử của những thí sinh kia được? Người gian lận kia chiếm cứ mười mấy cái danh ngạch cống sĩ, thì nên cho ai vào bổ sung?”

Hoàng đế mở miệng nói: “Mặc nhi, trẫm biết ngươi có lòng tốt. Nhưng mà từ xưa đến nay làm gì có chuyện tổ chức thi hội lại bao giờ? Hơn nữa truyền ra ngoại bang[1] cũng sẽ bị người ngoại bang chê cười! Nếu ngươi cảm thấy không công bằng cho những thí sinh thi rớt này thì cùng lắm sang năm trẫm tìm một cái cớ mở ân khoa để cho thí sinh thi rớt năm nay có cơ hội thi lại một lần cũng được.”

[1] Ngoại bang: Nước ngoài.

Hoàng đế nói xong, lại nhìn về phía Bùi Thanh Thù nãy giờ không nói gì hỏi: “Thù nhi, ngươi thấy thế nào?”

Hoàng đế vốn tưởng Bùi Thanh Thù chắc chắn sẽ đứng về phía mình, không ngờ Bùi Thanh Thù lại nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng ngài và Tứ Hoàng huynh đều nói có đạo lý riêng, nhưng mà nếu phụ hoàng đã quyết định tra rõ án này, vậy chuyện thi cử gian lận tất nhiên là không giấu được. So với thi lại thi hội thì lấy thí sinh trúng tuyển bằng vào xếp hạng gian lận chỉ sợ càng dễ làm cho Đại Tề bị người chê cười hơn.”

Tứ Hoàng tử vui sướng nhìn Bùi Thanh Thù, lộ ra ánh mắt đồng ý.

Ngụy Thanh Tùng nhìn hai huynh đệ bọn họ hỏi: “Nhưng mà hiện tại nhân thủ Lễ bộ không đủ, hơn nữa một lần nữa chuẩn bị thi hội thì kinh phí cũng là một vấn đề, đều phải giải quyết thế nào đây?”

Tứ Hoàng tử đứng ra nói: “Nhân thủ không đủ, có thể mượn người từ Quốc Tử giám, Thái Học, Hàn Lâm viện, về vấn đề kinh phí, chỉ cần tra xét nhà những tham quan liên quan đến vụ án, chắc chắn có thể giải quyết hơn phân nửa, thậm chí toàn bộ. Phụ hoàng,” Tứ hoàng tử ôm quyền nói: “Tuyển người tài đức có năng lực chính là quốc gia đại sự, xin phụ hoàng hãy nghĩ lại!”

Hoàng đế trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: “Thôi, cứ dựa theo lời ngươi nói mà làm đi. Ngụy ái khanh, khoảng thời gian này vất vả ngươi rồi.”

Ngụy Thanh Tùng thấy Hoàng đế đã quyết định, cũng không khăng khăng giữ ý kiến lúc trước của mình, vội vàng nói: “Dốc sức vì Hoàng thượng chính là chuyện thuộc bổn phận của vi thần, không dám nói vất vả.”

Hoàng đế gật đầu, định tượng trưng hỏi bọn họ một câu: “Các ngươi còn cái gì cần bổ sung không?”

Tứ hoàng tử giống như hoàn toàn không nghe ra ý tứ của Hoàng đế, tiến lên nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thấy thấy nhưng thí sinh năm nay vào kinh dự thi, bởi vì chuyện quan viên triều đình cho nên phải dừng lại kinh thành một thời gian dài. Đối với rất nhiều thí sinh gia cảnh nghèo khó mà nói, mỗi ngày bọn hắn ở kinh thành tiêu tốn một số lượng không nhỏ ngân lượng. Cho nên nhi thần cho rằng, triều đình nên cho những thí sinh lần này vào kinh dự thi một khoản phụ cấp.”

Hoàng đế vừa nghe đến chuyện tiền bạc lập tức thấy đau đầu: “Đọc sách khảo thí vốn chính là một khoản tiêu phí không nhỏ. Nếu như nói không đủ sức thì nên tự bỏ lần khảo thí này đi, có liên quan gì tới triều đình chứ?”

“Tứ ca.” Bùi Thanh Thù đang ở Lễ bộ cho nên biết bây giờ Lễ bộ thật sự là kinh phí có hạn, Hoàng đế không thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu của Tứ Hoàng tử, cũng có có nguyên nhân: “Chuyện này, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi.”

Tứ hoàng tử thấy không có ai ủng hộ hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Trên đường xuất cung, Tứ Hoàng tử không nhịn được phàn nàn với Bùi Thanh Thù về chuyện này.

“Ta thật sự không hiểu được, vì sao phụ hoàng tình nguyện dùng quốc khố nuôi tham quan ô lại cũng không chịu dùng tiền cho những người thật sự cần!”

Bùi Thanh Thù khuyên hắn: “Tứ ca, không thể nói như thế được. Cho dù là đứng trên lập trường thần tử hay là con trai của người, chúng ta cũng không thể nói phụ hoàng không phải!”

Tứ Hoàng tử thở phì phò nhìn hắn một cái: “Không phải ta đây chỉ nói với mỗi ngươi à! Ngươi cũng thật là, cứ sợ đắc tội với phụ hoàng như vậy!”

“Không, Tứ ca, ta chỉ thử hiểu phụ hoàng, ông ấy cũng có nỗi khổ của mình.” Bùi Thanh Thù nói: “Thật ra đề nghị của ngươi ta cảm thấy rất tốt, nhưng mà số tiền kia, không nhất định phải lấy từ quốc khố ra, huynh đệ chúng ta mỗi người góp một ít thì cũng có mà.”

“Nhưng mà số tiền từ huynh đệ chúng ta đưa ra, rốt cuộc là danh không chính, ngôn không thuận...”

“Tứ ca đừng vội, ngươi nghĩ xem, nếu như khoản trợ cấp tiền cho thí sinh này từ quốc khố xuất ra, như vậy mặc kệ là thí sinh nghèo khó hay là thí sinh nhà giàu cũng đều phải có phụ cấp như nhau đúng không? Nhưng nếu do chúng ta làm thì có thể căn cứ vào tình hình gia đình của thí sinh mà tiến hành sàng lọc. Cứ như vậy, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều bạc, dùng cho người thật sự cần, có phải rất được không?”

Thấy Tứ hoàng tử lộ ra vẻ mặt thả lỏng, Bùi Thanh Thù tiếp tục nói: “Hơn nữa, Tứ ca còn có thể nhân cơ hội này... Thu càng nhiều người về cho mình dùng.”

Tứ Hoàng tử sững sờ, kinh ngạc nhìn Bùi Thanh Thù.

Tác giả có lời muốn nói: Văn này là không có thực, cấp bậc hậu phi cũng là không có thực, phía dưới Trung cung Hoàng hậu là Chính Nhất phẩm Hoàng quý phi một người, Chính Nhị phẩm Quý phi hai người, Chính Tam phẩm Phi bốn người, Chính Tứ phẩm Quý tần (Trở lên làm chủ vị), Chính Ngũ phẩm Tần (Trở xuống số lượng không giới hạn), Chính Lục phẩm Quý nhân, Chính Thất phẩm Mỹ nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play